TruyenHHH.com

Khong The Noi Thanh Loi

Cố Ngôn Sênh đã thay cho Thẩm Kham Dư mấy túi chườm đá và khăn ấm rồi, cuối cùng vào nửa đêm canh ba cậu đã đổ mồ hôi cả người rồi hạ sốt, hô hấp cũng trở nên nhẹ  nhàng ổn định, dường như không còn thở gấp như trước, nhưng vẫn sợ lạnh, vẫn cuộn tròn ở trong chăn như cũ  giống như một con tôm.

Cố Ngôn Sênh muốn thay quần áo cho cậu, cuối cùng lại không cách nào cạy người cậu ra khỏi chăn được,  không biết cậu lấy sức ở đâu ra,  bây giờ đã hạ sốt rồi trái lại cũng không nghe lời.

Hắn không dám cố nữa, chỉ ngắm nhìn cậu đến khi trời sáng, thấy cậu không còn sốt nữa, cuối cùng là mệt chịu không nổi, về lại phòng ngủ của mình ngả đầu xuống ngủ.
——
Khi Cố Ngôn Sênh tỉnh dậy, đã là mười giờ sáng rồi, hắn nhìn thấy rõ thời gian ở trên điện thoại, gần như là nhảy từ trên giường.

Hắn mở cửa ra, liền nhìn thấy mẹ Tống Lê ở phòng khách đang cho Điềm Điềm uống sữa, hắn quay đầu lại nhìn phòng ngủ của Thẩm Kham Dư, bên trong không có người.

Tại sao mà mỗi lần người này thức dậy điều chạy đi mất, cậu ấy lấy sức đâu ra chứ.

Cố Ngôn Sênh chạy nhanh đến trước mặt Tống Lê:

" Mẹ, Thẩm Kham Dư kêu mẹ đến sao? Cậu ấy đâu?"

Tống Lê sững người một cái:

" Con doạ mẹ một trận... là cậu ta kêu mẹ đến, khùng điên nói bản thân phải ra ngoài mua trái cây, sáng sớm tinh mơ mua trái cây gì chứ, con cái cũng không lo, chắc chắc là đi hoang rồi."

".... Cậu ấy không phải khùng điên," Cố Ngôn Sênh đã đến trước cửa thay giày dừng động tác trên tay một xíu,nhẹ giọng nói:

" Cậu ấy thật sự muốn đi ra ngoài mua trái cây."
——
" Dựa theo hình chụp X quang thấy được, ngón áp út tay phải của cậu bị gãy xương và méo mó, nhưng không quá nghiêm trọng, những chỗ khác đều là bầm tím ở mô mềm. Trước tiên cho câu trị liệu cố định hai tuần, khoảng thời gian này đừng dùng tay trái nữa, sau này lại đến kiểm tra lại khám thử tình trạng." bác sĩ khoa chỉnh hình vừa nói vừa nhíu mày, " Cậu có nghe thấy mấy lời tôi nói không? Ho thành dáng vẻ như vầy."

Thẩm Kham Dư mang khẩu trang, vẫn luôn ho không ngừng, mở miệng muốn nói một chút với bác sĩ, nhưng mà cổ họng hễ ngứa lại bắt đầu ho, cậu chỉ có thể cố hết sức gật đầu thể hiện bản thân đã nghe hết toàn bộ.

Bác sĩ thở dài nói: " Ho dữ như vậy, đăng ký phòng khám sốt khám thử xem?"

Thẩm Kham Dư lắc đầu, cách khẩu trang cười với bác sĩ một cái, lại vội vã rời khỏi phòng bệnh, ở một góc vắng vẻ, kéo khẩu trang xuống lấy khăn giấy để lên miệng che ho một lúc.

Phổi đau vô cùng, trên khăn giấy thấm một chút máu, Thẩm Kham Dư ngồi xổm xuống ấn vào ngực, khó chịu thở gấp.

Cậu muốn đi phun thuốc hoặc thở oxi, như vậy chắc sẽ thoải mái hơn một chút, nhưng mà mắc tiền quá,việc làm trị liệu cố định với tay trái cũng đã tốn rất nhiều tiền rồi, vả lại cậu cũng không có thời gian, còn rất nhiều chuyện phải làm.

Cuối cùng cậu đi đến chỗ bán thuốc mua một chai si rô giảm ho, vặn mở nắp chai ra rút xuống nửa chai, cảm thấy cơn ho đã dịu đi một ít, liền lập tức không ngừng chạy đi siêu thị mua trái cây.

Trái cây của khoảng thời gian này là tươi ngon nhất, mới vừa lấy xuống từ dây chuyền lạnh, với từng giọt nước lạnh còn đọng lại trên trái cây, Thẩm Kham Dư  vui đến nỗi hai mắt sáng lên, muốn mua đến nổi cả khu trái cây đều dọn sạch.

Lựa chọn nhiều lần loại trái cây mà Cố Ngôn Sênh và Điềm Điềm thích, Thẩm Kham Dư đẩy xe đẩy chen khỏi nhóm người, nhìn ngắm người đến người đi, không phải là vợ chồng người yêu yêu thương nhau, thì là phụ huynh dẫn theo con cái, sau đó là những cô bạn thân khoác tay nhau, cậu không khỏi ngưỡng mộ.

Nếu như cậu và Cố Ngôn Sênh với Điềm Điềm cùng nhau đi siêu thị một lần thì tốt rồi, hai người họ muốn cái gì, cậu đều mua cho bọn họ, bọn họ không biết là có vui lên một chút không nữa, sau đó sẽ không ghét cậu như vậy nữa.

Nếu như không thích đi với cậu, cậu ở chỗ quầy thu ngân đợi bọn chọn xong đồ rồi thanh toán  tiền cũng được.

Cậu thế nào cũng được cả, chỉ cần họ không ghét cậu như vậy nữa. Nhưng mà dường như đã không tài nào cứu vãn được.

Thẩm Kham Dư cúi đầu nhìn những trái măng cụt ở trong xe đẩy, không kiềm được mà vương tay chọc nhẹ vào chúng, hắng giọng nói: " Tụi bây phải hăng hái một chút, phải ngọt, nhưng mà không thể ngấy quá, nếu không thì A Sênh và Điềm Điềm không thích đâu."

Một cặp cha và con gái đi ngang qua cậu, đứa con gái nhỏ chớp đôi mắt lớn to tròn giống như trái nho nhìn Thẩm Kham Dư, hiếu kì nói: " Ba ơi, chú đó đang làm gì vậy? Nói chuyện với ai vậy ạ?"

Người ba bế con gái lên, thấp giọng nói: " Đừng nhìn hắn nữa, tâm thần đến đó."

Thẩm Kham Dư quẫn bách rút đầu ngón tay của mình về, lặng lẽ đẩy xe mua sắm đi thanh toán.
——

Giang Mặc không hiểu, Thẩm Kham Dư tại sao muốn gặp mình mà phải hẹn ở quảng trường rộng lớn một nơi lộng gió khắp nơi, dù sao thì phải chọn một quán cà phê mới đúng.

Một nơi lớn như vầy, y tìm cảm buổi trời mới tìm thấy cậu, đeo khẩu trang, mặc áo khoác có mũ bự rộng, ngồi ở ghế dài hướng mắt về phía y vẫy tay.

Giang Mặc đi qua đó, Thẩm Kham Dư đưa cho y một túi măng cụt, hắng giọng nói: " Này, này là cho cậu ăn."

Giang Mặc nhận lấy măng cụt, Thẩm Kham Dư lại đưa cho y một hộp cơm: " Hộp cơm thịt bò xào nấm hương mà ở quán Thuỷ Cảng Khẩu, món cậu thích ăn nhất đó, nhân lúc còn nóng ăn đi."

Giang Mặc lại nhận lấy hộp cơm, ngồi xuống bên cạnh cậu: " Cậu bị cảm rồi sao?"

" À, đúng,sắp khỏi rồi nhưng mà vẫn còn hơi sốt chút, ngại quá," Thẩm Kham Dư dịch về phía trước một xíu, đeo khẩu trang ho dữ dội một lúc, tiếp tục nói, " Cậu vẫn chưa ăn cơm sao? Nhanh ăn trước một chút đi. Cậu biết lột măng cụt không? Không biết thì tôi lột giúp cậu."

Giang Mặc bị cậu lưu loát tự hỏi tự trả lời làm đếm không biết nói gì, im lặng một lúc nói: " Không sao, tôi trực tiếp nói với cậu chuyện của Lý Khuê vậy. Bản thân con người cậu ta thật sự không có gì đáng để đào sâu, hoàn toàn chỉ là một tên côn đồ, vả lại trừ việc đánh nhau gây chuyện, thì không hề làm ra được trò gì khác cả."

Thẩm Kham Dư dựa vào ghế, cơ thể bất giác trượt xuống, cậu khó khăn chống xuống ghế ngồi thẳng dậy, Giang Mặc nói xong cả buổi trời cậu mới hắng giọng nói: " Không phải sao?"

Giang Mặc nhìn cậu một cái, tiếp tục nói: " Nhưng mà cậu ta có một người cậu, tên là Từ Hải, là giám đốc đầu tư mới được thăng chức của công ty giải trí Tranh Thiên, chắc cậu quen đó."

Thẩm Kham Dư cố gắng ngồi thẳng người dậy, ho nói: " Tôi quen người đó, Đăng Thiên là một trong những kim chủ lớn của công ty chúng tôi, tôi có gặp qua Từ Hải."

" Ừm, nhưng mà biết được người có quan hệ thân thiết với bọn họ rất ít. Bởi vì Từ Hải không làm sao thích được đứa cháu ngoại này, suy cho cùng hắn mở miệng là muốn giám đốc Đăng Thiên thăng chức chứ cho hắn."

" Ò.... Vậy chính là nói." Thẩm Kham Dư cảm thấy đầu của bản thân trì độn, mở lời nói được một câu cả buổi trời sau đó mới nói tiếp, " Lý Khuê hắn nghĩ rằng Từ Hải là thềm sau của hắn, nhưng trên thực tế là cáo đội lốt hổ?"

" Ừ. Xem ra trước mắt, Từ Hải lười phải để ý đến hắn, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục điều tra tiếp." Giang Mặc cảm thấy mình đã giao xong việc cần giao rồi, cầm lấy một trái măng cụt ở bên cạnh đập vỏ bằng tay không.

Thẩm Kham Dư ho không ngừng, cổ họng sắp không nói ra tiếng vẫn đang nói: " Đăng Thiên vẫn luôn là nhà đầu tư lớn của ngành trò chơi điện tử, nếu như, khụ khụ, nếu như có thể, Đăng Thiên muốn..... rót tiền vào 《Thương Hải Tiếu》, Lý Khuê chắc chắn sẽ ở giữa phá đám..... ai cũng không cách nào bảo đảm, Từ Hải sẽ hoàn toàn không chịu sự ảnh hưởng của hắn, tôi phải...."

Giang Mặc có chút bất lực nói: " Chuyện cậu nghĩ cũng xe quá rồi đó, bộ não vẫn lớn như ngày nào."

Thẩm Kham Dư cúi đầu yên lặng một lúc, lẩm bẩm: " Tôi sợ hắn ức hiếp A Sênh......"

Lời nói của cậu bị tiếng chuông điện thoại đánh gãy, nhìn thấy điện thoại gọi đến hiển thị là mẹ, lập tức nhớ đến hôm nay bản thân đã quên mất một chuyện quan trọng như vậy, vội vàng cầm điện thoại lên đi đến bên cạnh nghe máy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com