TruyenHHH.com

Khong The Noi Thanh Loi

Thẩm Kham Dư cõng Cố Ngôn Sênh về nhà, vững vàng đặt lên trên giường, giúp hắn cởi giày và vớ với cả áo vest, cởi thắt lưng và cà vạt, lại cởi mấy nút áo sơ mi của hắn.

Vốn dĩ là muốn để cho hắn ngủ thoải mái một chút, nhưng cởi đến nút áo thứ ba, Thẩm Kham Dư suýt chút nữa chảy máu mũi.

Đây là cơ ngực thần tiên gì vậy, da trắng nõn nà và trong suốt, bởi vì đã uống rượu màu hồng nhạt, tay cảm giác giống như sờ ngọc nhẹ nhàng và tinh tế sờ lấy, cắn một cái chắc là mùi vị đào ngọt ngào và thơm ngon nhỉ.

Nhịp tim đập như sấm nuốt nước miếng, không dám cởi nút áo tiếp, kéo chăn giúp Cố Ngôn Sênh đắp chăn, tay chân lúng túng mà chạy vào nhà vệ sinh dội nước lạnh lên mặt, bình tĩnh một lúc, lại lấy khăn đã được ngâm vào trong nước ấm ra, lau mặt lau cổ cho Cố Ngôn Sênh .

Làm xong tất cả những cái này, cậu đứng thẳng lưng ở bên giường, cơn đau dạ dày vẫn đang ầm ĩ lại đột nhiên đau dữ dội, giống như một con dao sắc bén, không hề báo trước mà cắt đi những sợi dây đã sứt mẻ không thể nào cắt đi ở trong cơ thể cậu, loại bỏ đi tất cả tầm nhìn của cậu, rút cạn tất cả sức lực của cậu, trước mắt cậu tức khắc đen một mảng, đau đớn vô cùng, lại là không hề phát ra tiếng nào.

Khung cảnh tối đen trước mắt nhanh chóng đảo lộn lên, Thẩm Kham Dư sợ bản thân sẽ ngã vào người Cố Ngôn Sênh làm cho hắn bị thương, cắn chặt răng lùi về phía sau hai bước, sau đó ngã về phía sau.

Cậu không biết bản thân đã đụng phải cái gì, trong đầu và tai đều là âm thanh ồn ào. Cậu cảm thấy bản thân không phải là ngã xuống đất, mà là cảm thấy bản thân cậu đang rơi vào một vực thâm sâu vô tận,trôi qua rất lâu rất lâu, sau khi âm thanh lớn mất đi, cậu mới cảm nhận được khắp cả người đau đớn đến kiệt sức, làm cho cậu ngất cũng không ngất được, mà tỉnh thì lại không tỉnh được.

Cậu giống như đồ vứt đi nằm ở trên mặt đất, thường đau đớn co giật, thẳng cho đến khi khi cậu nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của Cố Ngôn Sênh gọi tên của Tô Đồng, giống như là gặp phải ác mộng vậy.

A Sênh của cậu đang gặp ác mộng.

Ý thức được điểm này, cậu ho một tiếng, nắm chặt tay và dùng đầu ngón tay đâm mạnh vào lòng bàn tay, cảm thấy rằng sức lực đọng lại trên cơ thể lần nữa, tầm nhìn cũng dần rõ ràng hơn, cậu chống xuống thảm chầm chậm đứng dậy, nhoài người về phía giường của Cố Ngôn Sênh , nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn, khàn giọng trấn an nói: " A Sênh, em là A Đồng, em không sao cả, anh đừng sợ."

" A Đồng... có thể là đau đớn đến nỗi khiến cho giọng nói của Thẩm Kham Dư trở nên khàn đi khó nghe, Cố Ngôn Sênh vẫn như cũ cau mày níu giữ Tô Đồng, lại không yên giấc lại.

" Em đây, em không sao," mặc dù biết được rằng Cố Ngôn Sênh nhìn không thấy, Thẩm Kham Dư vẫn như cũ cố gắng học cách cười dịu dàng giống như Tô Đồng, giơ tay lên chậm rãi vuốt ngực cho hắn, dỗ hắn ngủ giống như đang dỗ Điềm Điềm ngủ vậy, "A Sênh ngủ ngoan đi, ngủ dậy rồi chúng ta cùng đi chơi được không?"

Chúng ta đi Đại Lý.

Chúng ta đi ngắm tuyết rơi ở Bắc Kinh.

Chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ có biển.

Chúng ta có thể đi lên núi cao ngắm ngân hà.

Em biết là anh vẫn luôn muốn đi những nơi đó, em vẫn luôn muốn đi cùng với anh, chỉ là sợ anh không vui, em cũng biết anh không đồng ý đi chung với anh.

Anh ngoan ngoãn ngủ đi, em chắc chắn sẽ để cho Tô Đồng đi chung với anh, em đã từng giúp hai người tiết kiệm tiền rồi, cũng đã làm tốt tất cả các biện pháp rồi, hai người ,muốn đi đâu đều có thể đi.

Sau này hai người có thể cùng nhau đi ra ngoài chơi, anh vui một chút, đừng gặp ác mộng nữa được không, em rất đau lòng đó.

Cố Ngôn Sênh nhìn thấy đã yên tĩnh được rất nhiều, đừng nói ra những lời nói mới buồn bã nữa, chỉ là hơi nhíu mày.

Thẩm Kham Dư đột nhiên cảm thấy những cơn đau ở trên cơ thể mình đã không còn nữa, tim lại bắt đầu quặn thắt và đau đớn, cậu cũng không biết tại sao, rõ ràng trên mặt đang nở nụ cười, hốc mắt lại ươn ướt.

Cậu nắm chặt tay của cậu, môi của cậu run cầm cập không ngừng, giọng nói đổ vỡ cực kỳ, cậu khẽ nghẹn ngào nhẹ nhàng nói lại lần nữa: " A Sênh, em là Tô Đồng, em yêu anh."

" Em rất yêu anh."

Anh có nghe thấy không?
Em yêu anh.

A Sênh, em yêu anh.

A Sênh có nghe thấy câu " em yêu anh" này chứ, cả người đột nhiên run cầm cập một chút, giống như đã chạm vào nơi nào đó tận đáy lòng, chạm vào nơi hạn chế trong lòng, những con sóng khổng lồ và vạn dặm cát vàng đã bị chặn lại ở trong lòng đã được giải phóng ra, đã nhấn chìm và ăn mòn tất cả sự tỉnh táo ở trong lòng cậu.

Cậu cố gắng mở mắt ra, đáy mắt vẫn đục mà đỏ thẫm.

Thẩm Kham Dư vẫn chưa phát hiện ra hắn đã tỉnh, đột nhiên bị hắn dùng lực đẩy cậu từ trên giường xuống, ngã xuống mặt đất lạnh lẽo và cứng rắn, cậu đau đến nỗi trước mắt tối đen đi, cậu đã cố gắng hết sức lại không tài nào đứng dậy được, chỉ có thể hắng giọng lại ngỡ ngàng kêu một tiếng A Sênh.

Cậu cảm thấy Cố Ngôn Sênh đang đè lên người cậu, dùng sức kéo chiếc áo sơ mỏng manh và quần của cậu, đây là trước khi cậu đi đón hắn, sợ là bản thân sẽ làm mất mặt hắn, vô cùng để ý chọn một bộ đồ đẹp nhất mắc nhất.

Trong tiềm thức cậu muốn ngăn động tác của hắn lại, cánh tay lại bị hắn dùng sức giam dưới đất, xương phát ra âm thanh "bộp bộp" bị đè bẹp.

" ....A Sênh," " Thẩm Kham Dư cảm thấy xương của bản thân có thể đã gãy rồi, hoàn toàn không có cách nào vùng khỏi hắn, đau đến nỗi mồ hôi lạnh vẫn luôn rơi, đến ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng, "A Sênh, anh đừng..."

Cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, cơ thể không khống chế được mà run rẩy, bởi vì quần áo trên người cậu toàn bộ đều đã bị Cố Ngôn Sênh xé đi.

Cậu nghe thấy Cố Ngôn Sênh gần trong tầm tay, trầm giọng khàn khàn, gằng từng chữ một mà nói ra tên của cậu: " Thẩm, Kham, Dư."

" Cậu nói cậu là Tô Đồng? Cậu nói cậu yêu tôi?"

"Cậu như vậy là muốn cái gì?"

"Tôi cho cậu."

"Cậu bỏ qua cho Tô Đồng đi, đừng làm hại cậu ấy nữa."

(Giây tiếp theo, tấm lưng đang đóng chặt của Thẩm Kham Dư đã bị anh đâm thẳng vào mà không hề báo trước, đi thẳng vào phía dưới.)

Kèm theo tiếng " A...." đó là âm thanh xé toạc một cách tàn nhẫn, Thẩm Kham Dư khàn giọng kêu thảm, lại bởi vì âm thanh quá yếu ớt, khiến cho âm thanh cậu phát ra nhỏ giống như một tiếng thở dài.

"A Sênh... anh đừng...." cậu hoàn toàn không nói ra được một lời hoàn chỉnh, bởi vì chỗ đó đã được Cố Ngôn Sênh bôi trơn bằng máu, bắt đầu đâm mạnh vào cơ thể của cậu, cậu rất khó khăn mà thở hổn hển, vậy chỉ không hề đè lên vết thương trên tay của cậu, dường như cắm sâu vào giữa hai vết nứt của gạch.

" Anh đừng, như vậy..."Trái tim và dạ dày của Thẩm Kham Dư không thể chịu được sự va chạm mạnh mẽ như thế này, khiến cậu càng ngày càng khó thở, một lượng lớn vị ngọt tanh đọng lại trong cổ họng.

Cậu biết là bản thân không thể trực tiếp nôn ra được sẽ làm A Sênh bị dơ, nhưng mà cậu đã không có cạc nào mà nuốt nó xuống, chỉ có thể cắn chặt môi, chậm rãi nôn ra giữa môi.

Cậu cũng không nói ra được lời nào, tinh thần cũng mờ mê man, đối với nỗi đau đó cũng không hề nhạy cảm như vậy, chỉ là sợ làm Cố Ngôn Sênh bị thương, trong tiềm thức muốn đứng dậy, khó khăn mà tiếp nhận hắn tiến vào, phối hợp với động tác của hắn. Đôi chân của cậu đang cố chống đỡ run lên như những cành cây đung đưa trước gió mưa, và chiếc cổ xanh xao khó khăn ngửa ra sau, vẽ một đường vòng cung mong manh đến mức tưởng chừng như bị gãy khi chạm vào.

Tình yêu không có tình cảm, tàn nhẫn giống như một loại hình phạt tàn khốc.

Thẩm Kham Dư biết được rằng đây là những gì bản thân đáng phải chịu, bởi vì người tra tấn đầu tiên là hắn.

Cố Ngôn Sênh và Tô Đồng đã cùng nhau lớn lên, trước cái "bắt cóc" đó, sức khỏe của Tô Đồng vẫn luôn rất khỏe mạnh, thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả Cố Ngôn Sênh .

Đó là một lần bắt cóc thế nào nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com