TruyenHHH.com

Không thể khống chế

Chương 10 Anh rể chủ động trêu chọc

matmotmi38

Tần Chẩm vẫn luôn nôn nóng tan làm sớm một chút để trở về, cả ngày hôm nay trong đầu chỉ nhớ đến tư vị mê người của Diệp Nhu đến mất hồn mất vía, anh quyết tâm tối nay nhất định phải ăn sạch được cô.

Nhưng lúc về nhà mới hiểu rõ cái gì là trời không chiều lòng người.

Vợ anh - Diệp Tô bất ngờ trở về sau chuyến tác nghiệp bên ngoài hơn một tháng qua.

Không có nhớ nhung lẫn nhau, lúc gặp lại cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Tầm Chẩm chủ động nói trước, "Em về rồi à."

Diệp Tô gật đầu, nói với anh: "Anh lên thay đồ đi, đồ ăn sắp xong rồi."

Từ lúc Tần Chẩm xuất hiện trước cửa bếp, Diệp Nhu không nhìn anh, có lẽ là vì chột dạ, cô chỉ ngoan ngoãn đứng cạnh Diệp Tô, phụ giúp chị.

Tần Chẩm liếc nhìn Diệp Nhu một cái, xoay người rời khỏi.

Lúc ba người ngồi vào bàn ăn, không khí có chút yên lặng, chỉ có tiếng muỗng đũa va chạm.

Sau đó lại cùng nhau xem chương trình trên tivi, bởi vì có tâm tư riêng, lúc Diệp Tô ngồi xuống, cô ấy lơ đãng chọn ngồi bên góc, cho nên vị trí vô cùng vi diệu, Tần Chẩm lại ngồi ở giữa hai chị em.

Tần Chẩm nghiêng đầu nhìn Diệp Tô, cũng hỏi một câu giống Diệp Nhu lúc trưa, "Lần này em về ở bao lâu?"

Diệp Tô vừa cầm điện thoại, sắc mặt thoáng cứng đờ, "Có lẽ ngày mai phải đi tiếp rồi."

Diệp Nhu ngạc nhiên nhìn chị, Tần Chẩm cũng không nghĩ sẽ nhanh như vậy, "Em về chỉ một ngày thôi ư?"

"Ừ." Diệp Tô gật đầu, nói: "Công việc có chút bận, năm nay đã lên kế hoạch cho ba chủ đề tác phẩm, em còn một chủ đề cần phải hoàn thành nữa."

Diệp Nhu ló đầu nhìn Diệp Tô, hỏi: "Chị, không thể ở nhà thêm vài ngày được sao?"

Diệp Tô ngoài miệng luôn nói với Nhậm Gia Hàn rằng mình phải về nhà, nhưng thật ra cô ấy cũng không muốn lắm, đối mặt với Tần Chẩm, nằm trên giường cùng Tần Chẩm khiến cô ấy không thoải mái, vì chột dạ, mà cũng là vì cô ấy sợ sẽ phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, cho dù Tần Chẩm không ép buộc, nhưng cô ấy biết mình không thể luôn từ chối mãi được.

Diệp Tô lắc đầu, "Đợi ngày mai sắp xếp cho em nhập học ổn thoả rồi chị đi."

Tần Chẩm nghe vậy thì nói: "Em bận suốt như vậy, nếu chỉ về được một ngày thì tranh thủ nghỉ ngơi đi, chuyện nhập học ngày mai anh sẽ thay em sắp xếp cho con bé."

"Không sao."

Tần Chẩm thấy cô ấy kiên quyết thì cũng không nói gì thêm, yên lặng xem tivi, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng nội tâm lại không như thế.

Diệp Nhu ngồi bên cạnh, hương thơm của thiếu nữ quấn quanh nơi đầu mũi, anh lẳng lặng nghiêng đầu, nhìn gò má nghiêng nghiêng của cô.

Diệp Nhu cũng cảm nhận được, cô quay sang, chớp đôi mắt to tròn đáp lại cái nhìn của anh rể, nhẹ mỉm cười.

Người bên gốc là Diệp Tô hoàn toàn không chú ý đến hai người, tâm tư của cô ấy đặt hết vào cái điện thoại.

Lúc vừa nhấn vào tin nhắn liền thấy hình ảnh người đàn ông thân trần ở trên, làn da bánh mật óng ánh mạnh mẽ, bên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, ngay giữa hai chân ụ lên một cục to, Diệp Tô hết hồn lướt qua, cô nghiến răng nhắn lại, "Gửi ảnh kiểu gì vậy?"

Nhậm Gia Hàn ngậm thuốc, bật lửa, rồi từ tốn gõ chữ trả lời: "Không thích hả? À, có phải cái khăn cản trở làm em nhìn không rõ đúng không, để anh gửi lại."

Diệp Tô cuống quýt ngăn cản, "Khùng hả, đừng có gửi!"

Diệp Tô nhắn tiếp, "Anh kiềm chế một chút, biến thái."

Nhậm Gia Hàn bị mắng biến thái cũng không nổi giận, tỉnh bơ đáp lại cô: "Lúc 'nó' chôn sâu trong cơ thể em, làm em thoải mái rên rỉ, làm tiểu huyệt của em sung sướng co rút, sao không thấy em mắng biến thái?"

Không thể nào nói chuyện bình thường được mà!

Mà ở bên kia, tâm trí của Tần Chẩm đã sớm lạc trên người Diệp Nhu rồi, hương thơm của cô, bướm nhỏ của cô. Nếu chưa từng nếm qua tư vị đó thì còn có thể tự khống chế, nhưng một khi đã nếm qua rồi, làm sao mà anh có thể bình tĩnh được nữa, cô chỉ cần ở cạnh thôi là khắp người anh đều nôn nóng khó chịu.

Giữa ba người, chỉ có một mình Diệp Nhu thật sự chú tâm xem tivi, cô ôm gối trong lòng, hơi dựa người ra sau, lúc đang tập trung thì cạnh đùi bị chạm vào, bàn tay thon dài bò lên đùi cô.

Diệp Nhu ngẩn người, không dám mạnh mẽ xoay ngoắt lại, mà chỉ chầm chậm xoay đầu một chút, bàn tay cách lớp váy xoa vài cái, rồi chui vào trong váy cô.

Diệp Nhu nín thở, cô cẩn thận liếc nhìn anh rể, sắc mặt anh vẫn thản nhiên, một bộ dạng như thật sự đang xem tivi, chị cô ở bên kia có lẽ đang giải quyết công việc, từ nãy giờ luôn nhìn điện thoại không rời.

Mà trong lúc cô thất thần, bàn tay anh rể đang tiến sát lại, trượt trong đùi non, gãi nhẹ một cái, lại cách lớp quần lót khẩy khẩy lớp thịt mềm của tiểu huyệt.

Diệp Nhu cắn môi, cô chột dạ, cô lo sợ, lúc không có chị ở đây thì lá gan cũng to hơn, nhưng hiện tại chị đã trở về, hơn nữa còn đang ngồi ở đây, cô không dám quyến rũ anh rể, không dám như lúc sáng kéo tay anh rể đặt vào bướm nhỏ đang ướt.

Rõ ràng cô không trêu chọc, ngược lại anh rể tự chủ động, ngay lúc cô còn đang mờ mịt nghĩ ngợi, quần lót chợt bị vén sang một bên, bướm nhỏ tiếp xúc với không khí khiến cô thoáng rùng mình.

Diệp Nhu theo bản năng chụp tay anh rể, cô nhìn anh, nhẹ lắc đầu.

Nhưng Tần Chẩm xem như không thấy, lực tay của Diệp Nhu cũng không nhiều, bị anh dễ dàng thoát ra, đầu ngón tay bắt đầu vuốt ve chơi đùa trước cửa động.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com