Khong The Dung Thu Hai Sau Em Duonghung Domicmasterd
Tối hôm đó, Dương đưa Vy về căn biệt thự của mình. Căn nhà vốn lạnh lẽo bỗng trở nên ấm áp lạ thường bởi tiếng cười lanh lảnh của cô bé bảy tuổi.Vy vừa ăn vừa huyên thuyên kể về buổi đi chơi ở công ty, về việc được "ba Dương" dẫn đi tham quan khắp nơi, còn được các cô chú trong văn phòng khen là dễ thương. Dương ngồi bên cạnh, gật gù theo từng lời kể, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tươi sáng của bé."Ba ơi, mai con có thể đến công ty nữa không?" — Vy chớp mắt.Dương cười khẽ, "Ừ, nếu mẹ con cho phép."Nhắc đến Hùng, ánh mắt Dương thoáng trầm lại. Sau buổi quay phim chiều nay, anh gần như không nhìn thấy Hùng đâu. Người kia luôn tìm cớ lẩn tránh, đôi mắt khi đối diện với anh cũng mang theo chút lẩn tránh bất thường. Dương bắt đầu cảm nhận rõ ràng — Hùng đang giữ một bí mật lớn, một điều gì đó anh không được biết.Đêm muộn, khi Vy đã ngủ yên, Dương đứng trong phòng làm việc, tay lật từng trang tài liệu điều tra. Những năm Hùng ở Úc, hoạt động gì, ở đâu, với ai — tất cả đều được ghi lại đầy đủ. Nhưng có một khoảng trống mờ mịt: hai năm đầu tiên Hùng sang Úc, không hề có bất kỳ hình ảnh nào xuất hiện trong truyền thông. Một khoảng thời gian hoàn toàn biến mất.Dương đặt tay lên trang giấy, mắt dừng lại ở dòng: "Năm 1–2 tại Úc: Không rõ địa chỉ thường trú, không có hoạt động nghệ thuật, từng tạm trú tại vùng ngoại ô phía tây Sydney, không xác định danh tính người đi cùng."Tim anh như bị ai đó bóp chặt.Cùng lúc đó, ở căn hộ của mình, Hùng đang ngồi trong phòng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt đầy suy tư. Cậu nhìn tấm hình cũ đặt trong khung gỗ — hình cậu bế Vy lúc bé mới sinh, cả hai chỉ có nhau nơi đất khách quê người."Ba xin lỗi con," Hùng thì thầm. "Ba... không đủ can đảm nói cho người ấy biết. Vì ba sợ. Sợ nếu biết, người ấy sẽ chọn trách nhiệm thay vì tình yêu."Một giọt nước mắt rơi xuống khung ảnh. Ngoài cửa sổ, trời đã vào thu, từng cơn gió mát thổi qua làm rung nhẹ rèm cửa.Cuộc sống dường như đang cuốn hai người lại gần nhau... nhưng cũng không ngừng nhắc họ về những điều chưa từng được nói.Sáng sớm, khi nắng chưa kịp xuyên qua hết những tán cây ngoài cổng biệt thự, tiếng chuông cửa đã vang lên. Dương vừa từ phòng bếp bước ra, tay còn cầm ly cà phê thì đã thấy người quản gia vội vã đi tới."Thưa cậu chủ, có cậu Hùng đến..."Dương khựng lại một giây. Anh đặt ly cà phê xuống bàn rồi bước nhanh ra cửa.Và ở đó — Hùng đang đứng, khoác chiếc áo mỏng màu be, đôi mắt cậu vẫn là đôi mắt xưa kia: lạnh lùng nhưng mang theo ánh nhìn đầy cẩn trọng."Em đến đón Vy," Hùng nói, giọng đều đều nhưng có chút vội vã.Dương gật nhẹ đầu, nhưng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng."Con bé vẫn đang ngủ," anh nói. "Vào nhà đi."Hùng do dự trong giây lát, nhưng rồi vẫn bước vào. Mùi cà phê thơm dịu, căn nhà vẫn như 7 năm trước — chỉ khác là giờ trong nó có bóng dáng của một đứa trẻ, và Dương trông có vẻ... mỏi mệt hơn, nhưng cũng dịu dàng hơn.Khi Hùng bước lên lầu để gọi Vy, Dương vẫn đứng dưới nhà, mắt dõi theo cầu thang. Chẳng bao lâu sau, Hùng quay xuống, tay dắt theo một cô bé tóc rối bù, mắt còn ngái ngủ nhưng đã mỉm cười khi thấy ba mình."Con chào ba Dương ạ," Vy ríu rít, rồi bất ngờ vòng tay ôm cổ Dương một cái trước khi chạy lại ôm eo Hùng.Dương khẽ khựng lại.Hùng nhìn anh, thở nhẹ: "Cảm ơn anh đã chăm sóc Vy hôm qua. Nhưng em nghĩ, con bé nên về.""Ừ," Dương gật đầu, không ngăn cản. Nhưng ánh mắt anh, sâu thẳm, lại không chịu buông tha.Khi hai ba con bước ra khỏi cổng, Dương chỉ đứng yên đó, bàn tay siết nhẹ thành nắm đấm.Buổi chiều hôm đó, một tập hồ sơ được đặt trên bàn làm việc của Dương. Bên trong là kết quả xét nghiệm ADN — mẫu được lấy từ vạt tóc trên gối của bé Vy, và từ chính Dương, bí mật trong vài ngày trước đó.Dòng chữ in đậm hiện rõ:KẾT QUẢ TRÙNG KHỚP 99.98%Dương không nói gì. Chỉ nhắm mắt lại, một hơi thở dồn nén bật ra khỏi ngực.Vậy là... Vy là con gái của anh. Là máu mủ ruột rà, là đứa trẻ mà suốt 7 năm qua, anh không hề biết đến sự tồn tại.Anh bật cười — một nụ cười chua chát và đau đớn. Mọi thứ cuối cùng cũng lộ ra. Nhưng anh lại chẳng thấy nhẹ lòng.Anh nghĩ đến Hùng. Người đã âm thầm gánh tất cả một mình. Người đã từ chối cho anh biết sự thật — vì điều gì?Sợ anh tổn thương?Hay... vì sợ anh sẽ không yêu con bé?Dương bấm gọi số thư ký."Chuẩn bị họp báo. Tôi muốn công bố sự thật. Về Hùng... và con gái tôi."__________________________________________________________________Đừng hỏi sao lại có thêm kết quả ADN nha, t cho xét nghiệm thêm lần nữa=))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com