Khong The Dung Thu Hai Sau Em Duonghung Domicmasterd
Buổi tối sau buổi quay phim căng thẳng nhưng đầy cảm xúc, bé Vy vẫn cứ níu lấy áo Dương, nhất quyết không chịu về nhà với Hùng."Con muốn về nhà ba Dương cơ! Ở nhà ba Dương có phòng công chúa của con, có gấu bông bự nữa!"Hùng dở khóc dở cười nhìn con gái. "Không được. Mai con còn đi học nữa, mang hết đồ qua đấy rồi mai lại chạy về kịp không?"Vy lắc đầu nũng nịu: "Không! Con muốn ngủ giữa hai ba cơ!"Câu nói này khiến Dương mỉm cười đầy ẩn ý, còn Hùng thì giả vờ ho một tiếng, mặt đỏ nhẹ."Vú, mang đồ bé qua biệt thự Trần gia nhé," Dương quay sang nói thản nhiên, như thể chuyện đón con gái về nhà là việc bình thường mỗi tối.Sau khi về đến biệt thự, vú em đưa bé Vy đi tắm và thay đồ. Hùng và Dương ngồi lại ở phòng khách, mỗi người một tách trà nóng trong tay. Ánh đèn vàng dịu chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của Hùng, khiến Dương cứ nhìn mãi không rời mắt."Em nghĩ bao lâu thì sẽ cho con bé biết rõ sự thật?" – Dương hỏi, giọng nhẹ nhàng.Hùng cúi đầu, ngón tay khẽ xoay xoay tách trà."Chưa phải lúc. Con bé quá nhạy cảm, em sợ nó sốc. Vả lại... chuyện của chúng ta vẫn chưa rõ ràng."Dương im lặng một lúc, rồi nói nhỏ: "Anh muốn rõ ràng."Hùng khẽ ngẩng lên, đúng lúc ánh mắt hai người chạm nhau. Không còn lời nào, chỉ còn sự im lặng chậm rãi mà nặng trĩu tình cảm bị dồn nén suốt bảy năm.Rồi Dương nghiêng người, kéo Hùng về phía mình. Trong khoảnh khắc không thể cưỡng lại, môi anh tìm đến môi cậu – dịu dàng nhưng sâu sắc, đầy khao khát và tiếc nuối.Hùng ban đầu kháng cự nhẹ, nhưng rồi lại thả lỏng, đôi tay vòng ra sau gáy Dương, đón lấy nụ hôn tưởng như xa xỉ ấy.Đúng lúc đó..."Ba Dương ơ—"Giọng bé con vang lên ở cửa, và... tắt lịm. Bé Vy đứng đó, tóc vẫn còn ẩm sau khi tắm, tay ôm chặt gấu bông, mắt mở to nhìn hai người lớn đang... nằm đè nhau trên sofa.Không gian đông cứng.Dương vẫn đang ôm Hùng, một tay chống trên thành ghế, mặt chỉ cách mặt Hùng vài phân.Hùng hoảng loạn đẩy Dương ra ngồi bật dậy.Vy chớp mắt mấy cái, rồi lật đật quay lưng, miệng lẩm bẩm:
"Con... không thấy gì hết... con chưa thấy gì hết...!!!"Rồi con bé vừa đi vừa che mắt, lẩm bẩm:
"Ba Dương xấu quá à, dám đè ba Hùng của con~~!"Hùng ngượng đến muốn độn thổ. Dương thì khẽ cười, đứng dậy đi đến bên con bé, bế nó lên và nói:"Vì ba Dương thích ba Hùng mà, Vy không muốn thấy ba Hùng hạnh phúc hả?"Vy chun mũi, nhưng rồi ôm cổ Dương thủ thỉ:"Thích thì cũng phải đợi lúc con ngủ xong chớ..."Hùng ngồi bên cạnh chỉ muốn lấy gối úp mặt.Sau "sự cố sofa", bé Vy bắt đầu đòi nằm giữa hai ba gắt gao hơn cả mọi ngày."Con ngủ ở giữa! Nếu ai hôn ai nữa thì con méc bà ngoại!!!"Dương cười xòa, gật đầu lia lịa như học sinh ngoan:
"Dạ, công chúa cứ ngủ ngon, ba hứa không hôn, không làm gì hết."Hùng bĩu môi: "Tốt nhất là nên giữ lời."Nhưng đời mà... đâu có ai giữ lời được mãi.Khi bé Vy ngủ say, còn ôm con gấu bông to tổ chảng gần bằng người mình, Dương nhẹ nhàng nhấc bé đặt sang một bên. Tay kia, anh không quên kéo Hùng lại gần, đặt cằm lên vai cậu thì thầm:"Cuối cùng con bé cũng chịu ngủ rồi..."Hùng định lật người quay lưng thì bị Dương giữ lại, kéo một cái là dính sát vào lòng ngực rắn chắc kia."Dương, buông ra...""Không buông. Hôm nay anh chịu đựng đủ rồi. Sofa thì chưa đủ đâu."Hùng thở gấp, toàn thân hơi run lên khi cảm nhận được rõ ràng hơi ấm truyền từ người kia.
"Vy còn ở đây...""Anh biết. Anh có kế hoạch rồi."
Nói rồi, Dương xoay người bế ngang Hùng lên khiến cậu hét nhỏ:"Anh làm gì vậy!""Bế vợ về phòng." Dương đáp tỉnh bơ, đá mắt sang Vy vẫn đang ngủ mê mệt.
"Vú em sẽ chăm con. Còn anh... sẽ chăm em."Cửa phòng đóng lại bằng một tiếng "cạch" khẽ khàng.Dương đẩy nhẹ Hùng ngã xuống giường, đèn ngủ vàng dịu phản chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu."Dương... không nghiêm túc thì...""Anh rất nghiêm túc." – Dương cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai Hùng.
"Em tưởng anh kiềm chế được hoài sao? Sau bảy năm, anh chỉ muốn yêu em cho trọn vẹn một lần."Hùng khẽ rên lên, hai tay siết lấy vai áo của người kia:
"Chỉ một lần thôi đấy..."Dương cười khẽ: "Không đảm bảo được đâu."Căn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của biệt thự là một thế giới khác: im lặng, ấm áp, mang đậm dấu ấn riêng của Dương. Anh nhẹ nhàng đặt Hùng xuống giường, không quên kéo chăn đắp ngang eo cho cậu. Nhưng ánh mắt hai người lại chẳng thể rời nhau dù chỉ một giây.Hùng khẽ nhích người, đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào Dương, vừa ngượng ngùng vừa như muốn hỏi: Tối nay... chúng ta là gì của nhau?Dương không trả lời, anh cúi xuống... hôn. Không vội vàng, không mãnh liệt, mà là một nụ hôn chậm rãi, chất chứa tất cả nhung nhớ dồn nén suốt bảy năm.Ngón tay anh đan vào tay Hùng, rồi di chuyển dọc theo sống lưng cậu, khẽ siết lấy như thể sợ chỉ cần buông ra là người này sẽ biến mất một lần nữa. Hùng run nhẹ trong vòng tay Dương, không phải vì sợ, mà vì tim cậu đang đập như trống dồn từng hồi.Chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người Hùng bị kéo bung từng chiếc cúc, chậm rãi đến đáng sợ. Cậu đỏ bừng mặt, đẩy nhẹ Dương ra. "Anh... Dương... bé Vy còn ở đây...""Con bé đang ngủ say," Dương khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cậu. "Còn anh... đã đợi em suốt bảy năm."Hùng không nói thêm gì nữa.Giữa bóng đêm nhạt màu, thân thể quấn lấy nhau, từng nụ hôn dài, từng ánh mắt tha thiết, từng nhịp tim đồng điệu... Không còn đúng – sai, không còn khoảng cách, chỉ còn hai con người yêu nhau, từng chút một, từng hơi thở, từng nỗi đau đã chôn giấu.Và đêm ấy... là lần đầu tiên sau bảy năm chia xa, Dương và Hùng thật sự thuộc về nhau.Đêm đó, ánh trăng lấp lánh xuyên qua rèm cửa, chứng kiến cảnh hai người từng xa cách suốt bảy năm, cuối cùng cũng hòa vào nhau trong một đêm trọn vẹn.Nhẹ nhàng.Nồng cháy.Và đầy yêu thương.____________________________không có H đâu đừng hỏi nha=)))))
"Con... không thấy gì hết... con chưa thấy gì hết...!!!"Rồi con bé vừa đi vừa che mắt, lẩm bẩm:
"Ba Dương xấu quá à, dám đè ba Hùng của con~~!"Hùng ngượng đến muốn độn thổ. Dương thì khẽ cười, đứng dậy đi đến bên con bé, bế nó lên và nói:"Vì ba Dương thích ba Hùng mà, Vy không muốn thấy ba Hùng hạnh phúc hả?"Vy chun mũi, nhưng rồi ôm cổ Dương thủ thỉ:"Thích thì cũng phải đợi lúc con ngủ xong chớ..."Hùng ngồi bên cạnh chỉ muốn lấy gối úp mặt.Sau "sự cố sofa", bé Vy bắt đầu đòi nằm giữa hai ba gắt gao hơn cả mọi ngày."Con ngủ ở giữa! Nếu ai hôn ai nữa thì con méc bà ngoại!!!"Dương cười xòa, gật đầu lia lịa như học sinh ngoan:
"Dạ, công chúa cứ ngủ ngon, ba hứa không hôn, không làm gì hết."Hùng bĩu môi: "Tốt nhất là nên giữ lời."Nhưng đời mà... đâu có ai giữ lời được mãi.Khi bé Vy ngủ say, còn ôm con gấu bông to tổ chảng gần bằng người mình, Dương nhẹ nhàng nhấc bé đặt sang một bên. Tay kia, anh không quên kéo Hùng lại gần, đặt cằm lên vai cậu thì thầm:"Cuối cùng con bé cũng chịu ngủ rồi..."Hùng định lật người quay lưng thì bị Dương giữ lại, kéo một cái là dính sát vào lòng ngực rắn chắc kia."Dương, buông ra...""Không buông. Hôm nay anh chịu đựng đủ rồi. Sofa thì chưa đủ đâu."Hùng thở gấp, toàn thân hơi run lên khi cảm nhận được rõ ràng hơi ấm truyền từ người kia.
"Vy còn ở đây...""Anh biết. Anh có kế hoạch rồi."
Nói rồi, Dương xoay người bế ngang Hùng lên khiến cậu hét nhỏ:"Anh làm gì vậy!""Bế vợ về phòng." Dương đáp tỉnh bơ, đá mắt sang Vy vẫn đang ngủ mê mệt.
"Vú em sẽ chăm con. Còn anh... sẽ chăm em."Cửa phòng đóng lại bằng một tiếng "cạch" khẽ khàng.Dương đẩy nhẹ Hùng ngã xuống giường, đèn ngủ vàng dịu phản chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu."Dương... không nghiêm túc thì...""Anh rất nghiêm túc." – Dương cúi xuống, cắn nhẹ vào vành tai Hùng.
"Em tưởng anh kiềm chế được hoài sao? Sau bảy năm, anh chỉ muốn yêu em cho trọn vẹn một lần."Hùng khẽ rên lên, hai tay siết lấy vai áo của người kia:
"Chỉ một lần thôi đấy..."Dương cười khẽ: "Không đảm bảo được đâu."Căn phòng chủ tịch trên tầng cao nhất của biệt thự là một thế giới khác: im lặng, ấm áp, mang đậm dấu ấn riêng của Dương. Anh nhẹ nhàng đặt Hùng xuống giường, không quên kéo chăn đắp ngang eo cho cậu. Nhưng ánh mắt hai người lại chẳng thể rời nhau dù chỉ một giây.Hùng khẽ nhích người, đôi mắt ươn ướt nhìn thẳng vào Dương, vừa ngượng ngùng vừa như muốn hỏi: Tối nay... chúng ta là gì của nhau?Dương không trả lời, anh cúi xuống... hôn. Không vội vàng, không mãnh liệt, mà là một nụ hôn chậm rãi, chất chứa tất cả nhung nhớ dồn nén suốt bảy năm.Ngón tay anh đan vào tay Hùng, rồi di chuyển dọc theo sống lưng cậu, khẽ siết lấy như thể sợ chỉ cần buông ra là người này sẽ biến mất một lần nữa. Hùng run nhẹ trong vòng tay Dương, không phải vì sợ, mà vì tim cậu đang đập như trống dồn từng hồi.Chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người Hùng bị kéo bung từng chiếc cúc, chậm rãi đến đáng sợ. Cậu đỏ bừng mặt, đẩy nhẹ Dương ra. "Anh... Dương... bé Vy còn ở đây...""Con bé đang ngủ say," Dương khẽ cười, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên môi cậu. "Còn anh... đã đợi em suốt bảy năm."Hùng không nói thêm gì nữa.Giữa bóng đêm nhạt màu, thân thể quấn lấy nhau, từng nụ hôn dài, từng ánh mắt tha thiết, từng nhịp tim đồng điệu... Không còn đúng – sai, không còn khoảng cách, chỉ còn hai con người yêu nhau, từng chút một, từng hơi thở, từng nỗi đau đã chôn giấu.Và đêm ấy... là lần đầu tiên sau bảy năm chia xa, Dương và Hùng thật sự thuộc về nhau.Đêm đó, ánh trăng lấp lánh xuyên qua rèm cửa, chứng kiến cảnh hai người từng xa cách suốt bảy năm, cuối cùng cũng hòa vào nhau trong một đêm trọn vẹn.Nhẹ nhàng.Nồng cháy.Và đầy yêu thương.____________________________không có H đâu đừng hỏi nha=)))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com