TruyenHHH.com

Khong Tha

Có lẽ việc mang thai khiến bọn họ thương tiếc cậu hơn một chút, suốt mấy ngày sau đó, Nhạc Ân hoàn toàn được thư giãn một cách triệt để.

Cậu không những được xem phim, nghe nhạc, ngắm hoa và vẽ tranh, ngoài việc bị cấm tiếp xúc hoàn toàn với người thứ tư thì mọi thứ đều khá tuyệt vời, vì chuyện này mà đứa trẻ đã âm thầm vui mừng rất lâu, cũng cười nhiều hơn một chút.

Dẫu cho trong một vài ngày đó, cậu cũng ẩn ẩn biết được rằng niềm vui này chỉ là nhất thời, là giả dối, là bình yên trước cơn bão thôi. Dù vậy cũng đâu có lí do gì ngăn được việc cậu hết mực tận hưởng nhỉ?

hehe

Nhạc Ân ghé trên đùi anh ba, dùng đôi môi đang cười tươi tắn hôn lên đầu dương vật. Động tác gợi dục như thế mà lại bị nụ cười của cậu hoá thành trò trẻ con ngây thơ, Tống Vân Dã tức cười bẹo má cậu, nắm đầu cậu dúi xuống thân chim.

"Cười cái gì?"

"Bú đi."

Nhạc Ân ngoan ngoãn hé môi, dần dà nuốt dương vật xuống tận sâu cổ họng, đầu lưỡi mềm mại ân cần liếm mút làm gã sướng rân, ấy vậy mà vẫn không chịu bắn. Nhạc Ân nhịn đau nuốt đến tận gốc, mãi mười mấy phút sau gã mới chịu bắn lần một, xã đầy tinh vào họng em trai rồi bắt em nuốt xuống hết mới vừa lòng.

"Ực"

Nhạc Ân uể oải nâng đầu dậy, mặt mũi đỏ bừng, mồm miệng thì nhễ nhại tinh dịch do không thể nuốt hết. Tống Vân Dã nhìn xong lại phát nứng, bắt Nhạc Ân bú lại cho gã.

Xong đến lần thứ ba, Nhạc Ân rốt cuộc không chịu nổi, miệng và họng đau như muốn rách ra, khàn khàn không nên tiếng.

"Ứ... ức...a!"

Đau quá...

Đau chết mất...

Tuy có thể nói việc nuốt tinh dịch là thủ tục trước mỗi bữa tối, nhưng mãi mà Nhạc Ân vẫn chưa quen được, cậu rất ghét cái cảm giác đắng đắng, lợ lợ, nghẹn ứ đặc quánh trong cổ họng mình, nên nhiều lần cứ làm như vô tình quên mất. Xui rủi làm sao lại bị anh hai Tống Ý Hiên lưu ý đến, bắt cậu ngậm dương vật suốt từ đầu chiều đến giờ.

Theo thứ tự anh em, mãi gần khuya mới đến lượt Tống Vân Dã. Mới đi làm về đã vội vàng lôi cổ em trai dậy đụ địt, bắt cậu quỳ dưới sàn rồi dạng chân bú chim cho gã.

"K- không...ức!"

Không được.. không được..... Nhạc Ân bắt đầu khóc kêu, sắp không thở nổi, vùng vẫy cố đẩy anh trai ra.

Nhân lúc gã tha mạng, Nhạc Ân vội bịt chặt miệng mình lại để tránh bị nôn hết ra, vừa cố gắng nuốt, ấy thế mà vẫn nuốt không kịp, dịch vị từ kẽ tay chảy ra đầy sàn.

...lẫn lộn tinh dịch và máu, cảm ơn vì cả ngày nay mình chưa ăn gì ngoài mút dương vật...

Không cần nhìn Nhạc Ân cũng biết được dáng vẻ hiện giờ của gã, ánh mắt từ trên cao giáng xuống, con ngươi lật tròng trắng dã.

Không ngoài dự đoán, gã lôi cổ cậu dậy, sở kéo người vào phòng tắm.

"Ư!... anh...anh...!"

"Tôi cho em nhả ra à?"

Nói rồi gã liên tiếp đấm vào mặt cậu, máu chảy từ mũi chảy tí tách xuống mặt sàn. Rồi đến tai, đến tóc cũng không được buông tha, hết véo rồi túm, cảm tưởng như sắp nhỏ máu đến nơi.

Mất hết lí trí, gã vẫn hiểu rằng không thể động vào cái thai trong bụng Nhạc Ân (vì vẫn chưa biết nó là con ai) dù vậy gã vẫn có đầy cách dằn vặt dạy dỗ em cho đến chết thì thôi.

"Tôi cho em..."

Ngu xuẩn, hỗn hào trắc nết, không biết kiềm chế. Không dạy dỗ thì không biết còn hư hỏng đến chừng nào nữa.

Thấy Nhạc Ân còn đang muốn ho ra một búng máu, Tống Vân Dã túm tóc cậu lên ngang tầm mắt mình, một tay mò xuống mông cậu nắn bóp, ngón trỏ thon dài đâm thẳng vào cúc hoa khô khốc, chọc ngoáy liên tục đến khi rút ra còn dính lại sợi tơ máu ướt đẫm móng tay.

Trong lúc đau đớn tột độ, Nhạc Ân bị gã tát lệch mặt, máu mũi tuôn ra nhỏ xuống cằm, tai cậu thì ù đi, liên tiếp phải nhận mấy cái tát như trời giáng.

"...NHẢ RA, NHẢ RA NÀY?"

Nhạc Ân ôm chân anh trai cầu xin nhưng cố gắng không để máu mũi bị dây lên ống quần gã. Môi cậu còn sắp bị mình cắn đến bật máu, mặt mũi tím tái một mảng, chỉ thấy thở là một chuyện hết sức khó khăn, căng thẳng đến mức bụng dạ đau thắt.

"E - em...x...xin...xin..."

Nhạc Ân lấy lòng mút tay gã, tùy ý để gã thọc sâu vào cuống họng em. Nhiều lần muốn theo phản xạ nôn ói ra, hoặc cắn đứt tay gã, đều bị Nhạc Ân cố gắng kìm nén lại. Hai hàng trên dưới mỏi run cầm cập vì không dám khép, để mặc nước bọt vương vãi ra khắp miệng.

Lúc này Tống Vân Dã mới thấy bực bội trong lòng vơi đi chút ít. Nghĩ đến buổi sáng phải nhìn mấy hình ảnh được trích xuất từ camera trường mấy năm trước, mỗi lần cứ nghĩ đến là khiến gã tức điên lên được, ước muốn vặt sạch đầu những kẻ đã chạm vào Nhạc Ân nổi lên phừng phừng như lửa đốt.

Thằng tiến sĩ khốn khiếp, có mỗi một chuyện mà cũng làm không xong!

Tống Vân Dã đạp cậu ngã sõng soài, còn gã thì ung dung lại ngồi ghế sofa, vẫy vẫy tay:"Em qua đây."

Nhạc Ân nào dám không qua, nhưng cũng phải mất một lúc mới từ từ khởi động chân tay được, khập khững bò qua đó bằng cả bốn chi. Hai tay cậu dịu dàng nắm lấy cổ chân Tống Vân Dã, cằm gác lên đùi anh trai, vừa ngước đôi mắt trong veo tội nghiệp nhìn anh trai đang ra sức "âu yếm" mặt cậu.

"Nếu em ngoan một chút thì tôi đã chẳng điên tiết thế này."

"Đều tại em hư hỏng."

"Lần sau còn vụng về như thế thì biết mặt tôi..."

"..."

Lần nào bực bội cũng lôi cậu ra trút giận...

Càng nói, Tống Vân Dã càng nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm. Một lúc sau thò tay vào miệng cậu, kiểm tra kĩ càng khu vực bí ẩn ướt át phía trong.

Miệng nhỏ dường như đã đến giới hạn, lúc nãy ngậm chưa tới mười phút, Nhạc Ân lỡ để răng nhọn cọ phải trong lúc hầu hạ gã. Không nói không rằng, Tống Vân Dã khẽ nhay nhay con răng như thể nó sắp gãy đến nơi rồi...

Nhạc Ân cho rằng gã muốn bẻ răng cậu.

"V...Vân..Vân Dã...anh.. xin lỗi...anh..."

"Tôi không trách em."

Mặc kệ lời xin lỗi ấy, Tống Vân Dã vẫn cố ý nhay giữ mấy con răng nhọn thật lâu. Nhạc Ân cảm tưởng quai hàm của cậu đang vang lên từng tiếng rên rỉ đang buốt, răng thì bị người ta cọ cho sắp long ra đến nơi rồi...

Không nói nhiều, Tống Vân Dã lại chuẩn bị lôi cậu dậy.

Trong cái tình trạng cơ thể em trai trần truồng, cơ thể đầy vết lằn roi và bầm dập chưa tan, ngay cả mắt cũng không thể mở to ra được.

Lúc Tống Ý Hiên cầm khay bưng sữa bước vào phòng. Thấy Tống Vân Dã đang lôi đầu em út thì khẽ thở dài, bước lại gần bế Nhạc Ân lên, tách hoàn toàn khỏi tay Tống Vân Dã.

"Làm sao đấy?"

"Em lại chọc anh ba giận cái gì rồi?"

Ôi

Nhạc Ân quyết định ngậm chặt miệng, trong cái tình huống này thì tốt nhất không nên nói gì cả. Cứ yên lặng để bọn họ sắp đặt hết thảy là an toàn nhất.

"Ý Hiên, tôi định đem Nhạc Ân đi khám nha khoa, răng em ấy lại nhọn ra rồi."

Tống Ý Hiên quay lại kiểm tra răng Nhạc Ân, thấy đúng là nó nhọn ra thật, nhưng y vẫn lắc đầu.

"Để chủ nhật anh cả dẫn em đi, vừa đúng hôm luôn."

Tống Ý Hiên ghé tới hôn má cậu.

"Điều tra ra trong thành phố A có ba đứa, hai nam một nữ. Anh dẫn mày đi bắt, còn một một thằng để đấy để anh cả mày lo."

"Tâm trạng của anh ấy gần đây không tốt."

"Cứ phát rồ lên, như con chó đứt xích vậy."

"A chu chu bé Ân giỏi quá, doạ bảo bối của anh sợ hãi rồi đúng không..."

"Bé con trong bụng cũng đói rồi nhỉ? Ba ba dẫn mẹ con đi tắm rồi ăn tối nhé... ngoan...ngoan...giỏi lắm..."

Cái thai còn chưa đến hai tháng, trồi lên khỏi vùng bụng gầy gò, bị Tống Vân Dã tùy ý nắn bóp trong tay.

-

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com