TruyenHHH.com

Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu

Tần Chất nhìn nàng không nói lời nào, bầu không khí trong phòng rất ngưng trệ, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim châm.

Bạch Cốt bị hắn nhìn đến nỗi căng thẳng co cứng chân tay, nàng sững sờ đứng tại chỗ một lúc lâu sau đó mới cầm rổ đi đến bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn, trong lòng có chút thấp thỏm.

Ngày trước đều là Tần Chất mở miệng nói chuyện trước với nàng, thường ngày cho dù hắn không nói gì thì hắn cũng sẽ nhẹ nhàng xoa bóp chân tay cho nàng, còn tùy ý xoa bóp đầu ngón chân. Mỗi lần hắn làm vậy nàng đều sẽ cảm thấy vừa dịu dàng vừa kỳ lạ, nhưng dáng vẻ không thèm để ý đến ai lúc này của hắn thật sự hơi dọa người.

Bạch Cốt thấy hắn không nói lời nào đành bưng rổ ngồi bên cạnh hắn. Hắn duỗi tay gẩy mấy quả táo trong rổ, vẻ mặt mang ý cười: "Cái này từ đâu ra?".

Bạch Cốt thấy hắn cười liền cảm thấy chuyện mình mù chữ chưa bị lộ, cảm giác thấp thỏm bất an hiếm thấy ban nãy cuối cùng cũng trôi đi mất: "Người ta cho".

Tần Chất cũng không hỏi nhiều là ai cho, thậm chí nụ cười trên mặt cũng không thay đổi, cực kỳ ôn hòa: "Sau này đừng để người khác bỏ tiền ra cho những thứ này nữa, nhà chúng ta đâu có thiếu". Thấy Bạch Cốt gật đầu, hắn nói thêm: "Đưa đây, để ta đi cất giúp ngươi".

Bạch Cốt đưa rổ trái cây trong tay cho hắn, vốn dĩ nàng mang về cũng là muốn đưa cho hắn ăn. Xưa nay nàng chỉ thích ăn thịt nên cũng chẳng có hứng thú gì với mấy thứ đồ này.

Nụ cười của Tần Chất biến mất ngay khi hắn cầm lấy cái rổ rồi tiện tay ném ra ngoài.

Cái rổ lướt qua bàn tạo ra tiếng "Lạch cạch" rồi phi thẳng ra ngoài phòng, mấy quả táo lăn lóc khắp nơi trên mặt đất.

Bạch Cốt: "...?".

Chử Hành: "!"

Bạch Cốt mặc dù không bị dọa nhưng thật ra cũng rất sửng sốt, nàng nhất thời không biết nguyên nhân do đâu.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, bầu không khí ấm áp vừa rồi đột nhiên trầm xuống một cách kỳ lạ, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy áp lực.

Bạch Cốt liếc nhìn rổ trái cây bên ngoài, trái cây vương vãi khắp nơi, sau đó nàng lại quay sang nhìn Tần Chất, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của hắn, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Tần Chất khẽ mỉm cười, nhưng giọng điệu không có vẻ gì hối lỗi: "Ném trượt". Hắn bình tĩnh nhìn về phía Chử Hành: "Mang đi cho chó ăn".

Chử Hành sợ tới mức vội vàng thu dọn đống táo dưới đất rồi chạy như bay đi tìm chó.

Bạch Cốt không biết nói gì, chỉ cảm thấy hôm nay hắn hơi lạ. Nhưng nàng đã mệt lả nên chẳng muốn nghĩ nhiều, theo thói quen dựa vào người hắn.

Sắc mặt Tần Chất đã tốt hơn một chút, hắn vòng tay ôm lấy nàng, để nàng dựa vào đùi mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay như ngày thường.

Bạch Cốt thoải mái nằm bò trên đùi hắn nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Lực tay của Tần Chất vừa phải, ngón tay xoa nắn vuốt ve cánh tay mảnh khảnh dọc theo quần áo: "Hôm nay vốn định đi thăm ngươi, nhưng cửa hàng quá đông người không thể chen vào được. Mà người trong cửa hàng đó hình như đều là nữ, chẳng lẽ bây giờ tiệm rèn còn tuyển nữ nhi nhà người ta vào làm à?".

"Những người đó không phải là thợ mà là đến lấy dao phay. Cửa hàng này cũng mới khai trương, ngày trước không buôn bán được gì, hiện giờ mới có khách. Thợ cả xin ta để cho các nàng lau mồ hôi, đừng quá lạnh nhạt tránh đuổi mất khách...".

Tần Chất nghe vậy, mi mắt khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng "Ồ" một tiếng, lực tay càng nhẹ hơn tựa như đang vuốt ve: "Hình như ngươi cũng rất thích bọn họ, hôm nay ta còn thấy ngươi cười, có phải vừa ý cô nương nào rồi không?".

Bạch Cốt lắc đầu, cũng không để ý đến giọng điệu của hắn thế nào mà chỉ vùi đầu trên đùi hắn tiếp tục nói: "Dao phay của họ cứ vài ngày lại hỏng, cách mấy ngày sẽ đến mài một lần, lại còn rất nhiệt tình. Thợ cả quỳ khóc nói vẻ mặt của ta quá hung dữ, dọa nhiều khách đi mất.

Ta đành phối hợp cười một chút, quả nhiên chuyện buôn bán của cửa hàng đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay ta đã rèn mấy con dao phay, mọi người đều khen dao phay ta rèn rất tốt".

Tần Chất chợt cười lạnh một tiếng, lời nói ôn hòa nhưng bên trong có vài phần châm chọc: "Chủ tiệm đúng là biết suy xét".

Bạch Cốt nghe thấy có gì đó không ổn bèn ngẩng đầu nhìn hắn, nhưng hắn vẫn cười dịu dàng với nàng, biểu hiện cực kỳ mềm mại, tựa như cảm giác vừa rồi là do nàng suy nghĩ quá nhiều. Nàng nhất thời có chút mơ hồ, chống đầu liếc mắt nhìn Tần Chất hòng tìm ra điều gì đó không ổn.

Tần Chất thấy vậy, mặt mày cũng trở nên vui vẻ. Hắn đưa tay xoa đầu nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Làm việc ở tiệm rèn mệt lắm, sau này đừng đi nữa, chi bằng đi làm tiên sinh dạy học, bên đó ta đều đã sắp xếp xong rồi, chỉ chờ ngươi đi thôi".

Bạch Cốt vội nhắm mắt lại, dựa vào đùi hắn coi như không nghe thấy gì, bất kể nói thế nào cũng không ngẩng đầu lên đoái hoài đến người ta.

Tần Chất tức giận bật cười, chó con này đúng là bị hắn chiều hư rồi. Lần nào cũng chỉ nói được mấy câu liền hờ hững. Hắn không khỏi tức giận nhéo vành tai trắng nõn, cảm giác cực kỳ non mềm, đôi mắt hắn khẽ đảo, giọng điệu chợt trầm xuống: "Bạch Bạch, ngươi có thể ở bên cạnh bảo vệ ta vài ngày được không?".

Trong lòng Bạch Cốt trở nên căng thẳng, vội bò dậy khỏi đùi hắn: "Huynh làm sao vậy?".

Tần Chất dựa vào ghế tựa, nhìn nàng khẽ mỉm cười, trong nụ cười có vài phần khó xử: "Mấy ngày nay ta đã đắc tội với không ít người trong triều, chỉ sợ sẽ có người tới tìm ta gây phiền toái, ta sợ bọn họ muốn lấy mạng ta".

Bạch Cốt nghe vậy cau mày: "Huynh đã đắc tội với ai trong triều?".

Tần Chất hơi rũ mi xuống, than nhẹ một tiếng bất lực: "Quá nhiều người, ta không biết nói chuyện nên bọn họ đều chướng mắt ta".

Bạch Cốt nghe vậy hơi nghẹn lại, có chút không tin, nhưng xem biểu hiện của hắn thì lại không giống như đang giả bộ. Nàng cũng không nghi ngờ hắn mà thoải mái đồng ý, lập tức gạt chuyện ở tiệm rèn ra sau đầu, mỗi ngày đều đi theo Tần Chất, hai người như hình với bóng, cùng nhau ăn uống.

Cứ như vậy, kinh đô lại nổi lên tin đồn nói rằng Tần Chất dối người trong nhà nuôi một nam tử có khuôn mặt xinh đẹp như hoa bên ngoài. Hai người đi chơi suốt ngày, thêm chuyện hôn nhân giữa hai nhà Tạ - Tần vẫn chưa được quyết định nên càng khiến tin đồn này trở nên ồn ào.

Một ngày, Túc Vương đặc biệt mở tiệc chiêu đãi các tài tuấn thế gia. Vương gia đã mời, phàm là những người có tên trong danh sách ai cũng phải có mặt dự tiệc, mặc dù Túc Vương này cũng chỉ là một Vương gia nhàn rỗi, không có thực quyền.

Hôm nay Công Lương Đản bị cầm chân một lúc khi ra khỏi phủ nên đến muộn. Khi hắn đến Túc Vương phủ thì tiệc tối đã bắt đầu được một lúc.

Xa xa trên đài cao, tiếng cổ nhạc vang lên, ca múa rộn ràng vô cùng náo nhiệt.

Công Lương Đản vừa ngồi xuống phía xa liền nhìn thấy Tần Chất và Bạch Cốt lẽo đẽo theo sau. Hắn cũng đã biết chuyện ở Ám Xưởng. Bạch Cốt thất bại bị trục xuất khỏi Ám Xưởng, nàng từ vị trí trưởng lão Quỷ Tông lại có thể rũ bỏ quan hệ một cách sạch sẽ với Ám Xưởng; trong khi hắn chỉ là một cấp dưới trong Quỷ Tông thì lại bị Ám Xưởng lôi kéo, làm thế nào cũng không thoát được, nhất thời cảm xúc trong lòng thật sự khó tả.

Lát nữa sau yến tiệc, hắn nhất định phải tìm nàng hỏi chuyện tiếp theo rốt cuộc nên làm thế nào, tránh cho một Thế tử như hắn suốt ngày bị Ám Xưởng dắt mũi kéo đi.

Hắn còn đang thu mình trong dòng suy nghĩ miên man thì thấy Tần Chất gắp chân giò cho Bạch Cốt, động tác cực kỳ thân mật, Bạch Cốt ngồi bên cạnh y hệt như nam sủng.

Hắn hơi sửng sốt, vô thức nhìn kỹ Bạch Cốt thêm vài lần. Đã nhiều ngày không gặp, động tác và biểu cảm của nàng ngày càng trở nên nữ tính, hơn nữa hai người còn thân mật khăng khít như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác suy nghĩ nhiều.

Hắn bỗng nhớ đến những lời đồn đang lưu truyền ở kinh đô, trong lòng chợt trào dâng cảm giác không thể chấp nhận được. Hắn không thể tưởng tượng được có một ngày con người lạnh nhạt vô tình kia sẽ nằm dưới hầu hạ đàn ông...

Công Lương Đản nhất thời bối rối, Bạch Cốt đối với hắn mà nói chính là đỉnh cao mãi mãi không chạm đến được. Hắn có cảm giác sùng bái chưa từng có với trưởng lão, thế nhưng hiện giờ cái đỉnh cao cao tại thượng này bỗng nhiên hạ xuống, biến thành chỉ đưa tay là có thể chạm tới, thậm chí còn tự nguyện khuất phục dưới thân nam nhi.

Nếu như ngày trước Bạch Cốt thích đàn ông thì hắn sẽ không cảm thấy có chuyện gì kỳ lạ, nhưng do điệu bộ ngày xưa của trưởng lão căn bản không thể hiện chút gì là thích đàn ông cả.

Chẳng lẽ là do rời khỏi Ám Xưởng nên trưởng lão mới cùng đường như vậy?

Nhưng với võ công của trưởng lão, sao lại cùng đường được đây?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một cách giải thích duy nhất đó chính là vì Bạch Cốt muốn đạt được thứ mình muốn nên mới cam tâm lấy sắc hầu hạ.

Nghĩ vậy, Công Lương Đản nhất thời không biết nên đối đãi với Bạch Cốt như thế nào. Hắn đã quen biết nàng mấy năm, hiện giờ thấy nàng rơi vào hoàn cảnh trở thành nam sủng, trong lòng không khỏi thấy thương tiếc khôn tả, không nhìn được nữa nên đành quay đi chỗ khác.

Phía bên này, chân giò Tần Chất đưa tới làm cản trở tầm mắt của nàng nên bị Bạch Cốt đẩy ra, còn nàng tiếp tục nghiêm túc ngồi xem ca múa.

Trước kia nàng phải làm nhiệm vụ nên căn bản không có tâm tư nào để thưởng thức ca múa. Hiện giờ nàng không có việc gì phải lo nghĩ, đương nhiên muốn xem nhiều hơn một chút.

Nhưng nàng không ngờ những vũ cơ này múa đẹp đến vậy, điệu múa uyển chuyển thiên biến vạn hóa rất đẹp mắt. Những tua rua từ thắt lưng xoay tròn theo chuyển động bỗng xòe ra như pháo hoa rực rỡ, rồi đột ngột rơi xuống như một tấm màn.

Tần Chất bỏ chân giò xuống, sắc mặt bình tĩnh, bỗng nhẹ nhàng hỏi: "Có đẹp không?".

Bạch Cốt hết sức chăm chú nên cũng không chú ý đến Tần Chất nói gì. Khuôn mặt nàng tuy không có biểu hiện gì nhưng tròng mắt lại liếc nhìn tua rua ở bên hông kia. Người ngoài nhìn vào thì nghĩ nàng đang nhìn chằm chằm vào eo thon của vũ cơ, thiếu chút nữa là muốn chảy nước dãi.

Tần Chất hơi rũ mi, ngón tay vuốt ve chén rượu trên bàn, bằng mắt cũng thấy sắc mặt hắn đang tối sầm lại. Vốn có mấy người trong bữa tiệc muốn lại gần trò chuyện với hắn, nhưng thấy dáng vẻ của hắn lúc này đều nhao nhao rời đi, nào dám tiến tới chịu bẽ mặt.

Ca múa quá nửa, chợt nghe tiếng trống dồn, vũ cơ vây thành một vòng tròn bỗng như hoa quỳnh nở rộ. Chính giữa hiện ra một nữ tử mặc áo trắng khẽ tung dải lụa đỏ, điệu múa theo tiếng trống chậm rãi mà mãnh liệt, tay áo đỏ tung bay, váy lụa màu trắng bồng bềnh chuyển động. Dáng người uốn lượn lả lướt hấp dẫn, dường như chỉ một tay nhẹ nhàng là có thể ôm trọn vòng eo cực kỳ mềm mại, tư thế nhảy múa thoải mái rất đẹp mắt.

Bỗng tiếng trống chậm dần, nữ tử lấy tay áo che nửa mặt, ca múa chậm lại từ từ bước đến. Mọi người ngồi tại chỗ nín thở nhìn, gió thổi tấm lụa mỏng khẽ mở lộ ra nốt chu sa giữa hai hàng lông mày. Lông mày tinh xảo đẹp như tranh vẽ, đáy mắt như có mưa phùn, mờ ảo lành lạnh mông lung như cơn mưa Giang Nam, đẹp say đắm lòng người.

Lông mày và ánh mắt này đều khiến mọi người cảm thấy giống như đã từng quen biết. Suy nghĩ xong, tất cả đều nhìn về phía công tử áo trắng mà Tần Chất mang theo bên cạnh, đôi mắt đôi mày kia chẳng phải cùng đúc từ một khuôn hay sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com