Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu
Ngày hôm đó Bạch Cốt không hề trả lời hắn, nửa năm để rời khỏi Ám Xưởng nào phải chuyện dễ dàng.Ám Xưởng rất giỏi trong việc đuổi giết, năm đó họ nhận được một vụ làm ăn chính là ám sát Đao Thần Bách Lý Khô nổi danh trên giang hồ lúc bấy giờ. Võ công của kẻ đó cực kỳ đáng sợ, đao pháp xuất thần nhập hóa, công phu gần như hoàn hảo, hành tẩu giang hồ không ai có thể địch lại.Người này bản tính hung tàn, thích tỷ thí võ nghệ, tùy ý tàn sát biết bao anh hùng hào kiệt. Đến một ngày hắn giết chết nhà sư từ bi Tuần Không làm rung chuyển giang hồ suốt mấy tháng trời. Danh môn chính phái đều truy sát hắn nhưng cũng đều bại trận quay về, nguyên khí bị tổn thương rất nhiều.Dù sao thì danh môn chính phái luôn hành sự quang minh lỗi lạc, làm sao có thể chống lại tên tiểu nhân võ công cao cường như vậy.Thế rồi có người đã nghĩ đến Ám Xưởng, muốn lấy độc trị độc, dùng cái ác để trị cái ác, hai bên cho dù ai thua thì với họ cũng đều có lợi. Ám Xưởng bắt được món tiền lớn từ trên trời rơi xuống, tự nhiên cũng truy sát Bách Lý Khô như giòi bám vào xương. Trong khoảng thời gian ấy, Ám Xưởng tổn thất rất nhiều giáo chúng mà vẫn không thể lấy được mạng của Đao Thần. Hai bên giao đấu phân cao thấp mất mấy năm không hề ngơi nghỉ. Nhưng dù có ngàn ngày làm cướp cũng đâu thể ngàn ngày phòng trộm, mặc dù thoát được nhất thời nhưng cũng không trốn thoát được một đời.Mười năm qua đi, cuối cùng Ám Xưởng cũng khiến Đao Thần không cầm nổi đao, mất mạng dưới kiếm. Sau vụ làm ăn này, danh tiếng của Quỷ Tông Ám Xưởng đồn xa vang dội, giang hồ nghe thấy tiếng đều sợ vỡ mật. Từ ấy giang hồ đều truyền tai nhau rằng không có cái mạng nào mà Ám Xưởng không lấy được, chỉ có người đi thuê không chi nổi tiền mua mạng.Mà người năm đó trảm Đao Thần dưới lưỡi kiếm chính là Bạch Cốt, cho nên bản thân nàng biết rõ thoát ly khỏi Ám Xưởng là chuyện không thể. Cho dù giết được Xưởng công đương nhiệm thì người mới lên cũng sẽ hạ lệnh truy sát người trốn khỏi Ám Xưởng, lấy đó giết gà dọa khỉ. Trừ phi thay máu Ám Xưởng một lần nữa mới có thể bảo đảm an toàn.Tần Chất nhiều năm đi học bên ngoài ắt cũng biết rõ điều này, nhưng hắn dù sao cũng xuất thân từ thế gia, không biết được Ám Xưởng nông sâu như thế nào. Muốn thâu tóm được Ám Xưởng trong thời gian nửa năm là tuyệt đối không thể, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.Dù còn băn khoăn trong lòng nhưng sau khi đưa Quỷ Thập Thất trở về Ám Xưởng, Bạch Cốt đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, nàng không nhịn nổi nữa.Tính khí của Xưởng công vẫn luôn thất thường, lại thêm chuyện đã lâu vẫn không tìm được Đế vương cổ nên khó tránh khỏi giận chó đánh mèo. Cho dù Bạch Cốt chưa từng làm sai chuyện gì thì cơn giận này cũng có thể khiến nàng cửu tử nhất sinh.Từ xưa đến nay gần vua như gần cọp, Xưởng công so với Hoàng đế còn hung tàn vô nhân đạo hơn nhiều. Ông ta ngày càng hăng tiết dùng khổ hình, giống như đã trầm mê trong đó, lấy khổ hình trừng phạt làm niềm vui.Điều này đã khiến nàng càng mất kiên nhẫn. Nàng ghét nhất chính là đem sự sống chết của mình đặt trong tay người khác, trong lòng càng thêm kiên định muốn ngồi lên vị trí Xưởng công.Dù sao cả đời này của nàng đã được định sẵn phải ở lại Ám Xưởng, đối với nàng mà nói, thời gian nửa năm cũng trôi qua rất nhanh, giao cho Tần Chất cũng không sao. Nhưng không ngờ cục diện lại đi xa đến vậy, chia rẽ Độc Tông, nâng đỡ Cổ Tông, chèn ép Quỷ Tông, thay đổi liên tục, lợi dụng tình hình lặng lẽ gây hỗn loạn trong Ám Xưởng. Thêm nữa, nàng cũng có Công Lương Đản bên cạnh làm trợ thủ, mạng lưới bên Ám Xưởng ngày càng dày đặc, quy củ trật tự như những sợi dây đan chặt vào nhau, một sợi bị kéo lên sẽ kéo theo toàn bộ, hơi bất cẩn một chút sẽ làm hỏng tất cả.Còn Tần Chất cũng hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng ôn hòa như bề ngoài nữa. Một khi nhập cuộc, hắn trở nên cực kỳ máu lạnh vô tình. Tất cả mọi người đều có thể coi như quân cờ, tất cả những thay đổi có thể xảy ra trong toàn bộ ván cờ đều nằm trong tay hắn, đi một bước là suy nghĩ đến mấy chục bước tiếp theo, thậm chí mấy trăm bước. Sau mỗi bước đi, ngàn vạn khả năng biến hóa đều nằm trong dự tính của hắn.Thật sự đáng sợ, nàng chưa từng gặp qua người nào như vậy. Nàng chỉ biết trận pháp của hắn rất lợi hại nhưng lại không biết hắn còn có lòng dạ thâm sâu đến thế.Thật sự thông minh, thông minh đến đáng sợ, đến mức khiến người ta không hiểu sao cảm thấy sởn tóc gáy. Tất cả tâm tư của mọi người đều nằm trong lòng bàn tay của hắn, không có chỗ nào để che giấu.Mấy tháng qua Ám Xưởng náo loạn không ngừng, giáo chúng cũng trở nên nóng vội. Bạch Cốt lúc này cũng thuận thế rớt đài, Đỗ Trọng cùng Độc Tông càng thêm như cá gặp nước, dù có giả vờ tốt đến đâu thì với thế cục hiện nay cũng khó tránh khỏi nảy sinh vài phần tâm tư, loáng thoáng đã nhìn ra manh mối muốn đoạt vị.Thế cân bằng của tam tông hoàn toàn bị phá vỡ, thêm vào việc tìm cổ lúc trước vẫn chậm chạp chưa tìm được tung tích, nhiều chuyện cùng ập đến một lúc, Xưởng công cũng đã hiện rõ sự mệt mỏi.Năng lực của Tần Chất không thể nghi ngờ, cứ theo tình hình này, không đến nửa năm thì vị trí Xưởng công sẽ về tay. Vì vậy mấy tháng này nàng cực kỳ tin tưởng Tần Chất, mọi việc đều làm theo ý của Tần Chất, ngay cả mười quỷ dưới trướng nàng cũng quen biết với hắn.Hiện nay chính là thời điểm mấu chốt, Bạch Cốt đặc biệt đến kinh đô một chuyến.Tần Chất hiện giờ đã làm quan trong triều, được Thánh thượng trọng dụng. Mỗi lần Bạch Cốt rời đi, phần lớn thời gian hắn đều không ở trong phủ, lần sau chờ lâu hơn lần trước. Không ngờ hôm nay nàng lại ở trong phủ khiến hắn bất ngờ không kịp chuẩn bị. Mấy tháng trôi qua, hắn ngày càng trầm ổn, tướng mạo càng thêm xuất sắc, ở bên cạnh hắn Bạch Cốt ngày càng cảm thấy dường như không thở nổi.Cây cầu gỗ bắc qua hồ, một tán cây đại thụ trên bầu trời uốn lượn tỏa bóng nghiêng xuống mặt nước. Những chiếc lá phía trên đã úa vàng, gió thổi nhẹ đã bứt lá cây rơi lả tả xuống mặt hồ.Xa xa đã nhìn thấy dáng người đứng dưới gốc cây, những chiếc lá khô vàng rơi cuối thu thành từng mảnh trên chiếc cầu gỗ ẩm ướt sau cơn mưa, không khí ẩm mùi hơi nước.Bạch Cốt đứng im ở chỗ cũ, không bước lên phía trước.Tần Chất đã nhìn thấy Bạch Cốt từ xa, hắn nhìn nàng nở nụ cười nhẹ như thường lệ, vừa bàn giao công việc, vừa từ từ đi về phía này.Mấy tháng nay lo chu toàn cả hai đầu nhưng cũng không thấy hắn có chút gì khó xử, tựa như mọi chuyện đối với hắn đều không có gì khó khăn. Vị trí Xưởng công mà Bạch Cốt trù tính mấy năm cũng chưa đoạt được, vậy mà hắn vừa nhúng tay vào liền đẩy nhanh hơn trước, phảng phất như ở ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay.Khó tránh khỏi làm cho nàng nhớ đến một câu thành ngữ, sự khác biệt giữa người với người, càng nghĩ càng muốn tức chết.Nàng cảm thấy những lời này rất có ý nghĩa. Thật ra đôi khi không chỉ đừng nên so sánh với người, mà ngay cả đầu óc tốt nhất cũng không nên so sánh. So qua so lại chỉ làm mất hết thể diện, nếu còn đặc biệt so sánh với người như Tần Chất thì chính là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình.Mấy tháng qua "tài trí" của nàng đã tiến bộ vượt bậc, mọi việc dùng đến trí não đều dành cho Tần Chất, nàng chỉ phụ trách làm mấy việc vặt và chiến đấu. Lúc này đầu óc nàng lại có thời gian nhàn rỗi tìm Tý Ngọc bổ túc lại bài học lúc trước.Trong lúc đó, nàng còn "ưu ái" tiết lộ hành tung của Giản Trăn cho Hà Bất Hoan, thừa dịp Giản Trăn trốn đông trốn tây để cố gắng đuổi kịp việc học hành. Giờ đây trong đầu nàng đã có rất nhiều từ để dùng, sắp đầy đầu đến nơi rồi.Nàng vô thức đưa tay sửa sang lại tóc mái, rất có phong thái tự nhiên của người tài hoa đầy bụng văn thơ.Nàng cứ tùy ý tưởng tượng, còn hai người ở phía xa đã tiến lại gần, mọi chuyện cũng vừa hay bàn giao xong, Sở Phục rời đi trước vô cùng tự giác.Tần Chất bỗng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng với vẻ mặt ôn hòa, nhưng không mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng lá khô rơi xào xạc xuống cây cầu gỗ.Bạch Cốt nhìn xuống những chiếc lá khô rơi trên cầu nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở đó mà ở trên người của người đang đứng trước mặt. Hắn ngày càng trở nên trầm ổn và ôn hòa hơn, dáng vẻ phong lưu phóng đãng ngày trước ở khu vực săn bắn đã hoàn toàn biến mất.Hiện giờ người đứng trước mắt nàng là công tử đoan chính có lễ nghĩa, nhìn đến ánh mắt lại cực kỳ ôn hòa khiến Bạch Cốt luôn cảm thấy xấu hổ về bản thân.Càng ở bên nhau lâu, nàng càng nhớ tới những gì mà ả người hầu ở Tần phủ đã nói trong ngày chia tay hôm đó. Bây giờ nghĩ lại thấy cũng có vài phần đúng, sát thủ của Ám Xưởng làm sao có thể so được với quý tử của danh gia vọng tộc, hai người đúng là cách biệt một trời một vực, làm sao có thể trở thành huynh đệ?Tần Chất yên tĩnh nhìn nàng một lúc, sau đó cười nhẹ, trầm giọng nói: "Đã lâu không gặp, hôm nay hiếm khi gặp được, nhất định phải ở lại dùng cơm nhé".Bạch Cốt suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, mở miệng bày tỏ sự lo lắng: "Một lát nữa ta phải đi rồi, hình như Đỗ Trọng đang muốn động thủ, Ám Xưởng không thể không có người".Nghe vậy, Tần Chất không đồng tình, nhìn lá khô chậm rãi rơi xuống bên cạnh: "Phí nhiều công phu như vậy, lưới này cũng nên thu lại rồi. Trưởng lão Độc Tông lo trước lo sau, chỉ sợ còn thiếu chút mồi lửa, chúng ta còn phải giúp hắn thêm mấy bước mới có thể được việc".Tần Chất lướt qua Bạch Cốt đi lên phía trước vài bước, ngồi xuống bên cạnh bàn đá, trên bàn có trà nóng, khói bốc lên nhàn nhạt, vẽ ra vài phần cảnh ý sau cơn mưa cuối thu.Vẻ mặt của Bạch Cốt hơi giật mình khi nghe thấy những lời này, cục diện bày ra đã lâu như vậy cuối cùng lại muốn thu về, nhất thời có chút không thể tin được.Đưa đi đẩy lại, một khi thu lại sẽ xuất hiện cục điện không phải là điều nàng mong đợi bấy lâu nay. Nghĩ đến đây, không hiểu sao tim nàng đập nhanh hơn rất nhiều, thậm chí máu trong cơ thể cũng đang sôi trào, trong lòng đột nhiên bị kích động.Bạch Cốt đi đến bên cạnh Tần Chất: "Ta cần phải làm gì?".Tần Chất đưa tay vén tay áo, cầm bình rót một chén trà nóng đưa cho Bạch Cốt, khẽ mỉm cười nói: "Việc này ngươi không cần lo lắng, ta đã sắp xếp cả rồi".Bạch Cốt nghe vậy không nói gì, yên lặng cầm chén trà, không đề phòng Tần Chất đột nhiên giơ tay đến trước mặt nàng, từ từ mở ngón tay ra, một chiếc lục lạc buông xuống, lắc lư dữ dội.Bạch Cốt nhìn lục lạc chạm rỗng bỗng nhiên hơi sửng sốt. Một lúc sau, quả nhiên nhìn thấy một hàm răng trắng nhỏ xinh cắn lên thành chuông, càng lúc càng hăng.Có lẽ là ngửi thấy được mùi máu tanh quen thuộc trên người Bạch Cốt nên nó cứ lắc lư về phía nàng. Đáng tiếc là bị nhốt ở trong lục lạc thân bất do kỷ, mỗi lần dùng sức để chạm vào Bạch Cốt là một lần với không tới lại lắc lư trở về. Đế vương cổ nhất thời tức giận đến mức nhảy nhót điên cuồng bên trong, rất là cáu kỉnh.Bạch Cốt ngồi xuống liếc mắt ngắm nhìn một lúc, cảm thấy rất thú vị. Tần Chất thấy dáng vẻ mở to mắt hiếm có này của nàng không khỏi nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Dùng Đế vương cổ này để dụ Xưởng công của các ngươi rời đi là cách tốt nhất, chờ đến lúc không còn tác dụng sẽ cho ngươi nuôi chơi".Bạch Cốt nghe vậy, trong lòng thầm vui mừng, mới đầu chỉ có một chút sau lại từ từ lan rộng khiến cho khuôn mặt nhạt nhẽo của nàng trở nên mềm mại hơn, biểu cảm cũng trở nên sinh động hơn, như thể một khúc gỗ khô dần dần có sinh khí.Tần Chất nhìn hồi lâu, lông mi khẽ rủ xuống, kiềm chế tâm tư giấu kín rục rịch muốn nổi lên.Hắn cho rằng mình đã cho nàng đủ nhiều thời gian để hòa hoãn và thích ứng, đáng tiếc điều đó lại hoàn toàn trái ngược. Tình cảm giữa bọn họ ngày càng như quân tử chi giao, nhạt nhẽo như nước, cứ đi xuống như vậy thì khoảng cách sẽ càng ngày càng xa.Ánh mắt hắn lộ vẻ không vui, khi nhìn đến Bạch Cốt thì lại biến mất không chút dấu vết, sắc mặt ôn hòa, không nhìn ra có chút gì không đúng.Bạch Cốt duỗi tay gõ nhẹ lên lục lạc đang yên tĩnh, chốc lát thứ bên trong lại tức giận nhảy dựng lên. Khóe miệng nàng đang định cong lên thì cảm thấy có ánh mắt rơi trên mặt mình, cực kỳ rõ ràng, không thể bỏ qua; nàng hơi quay đầu ngước mắt nhìn lại bắt gặp ánh mắt của Tần Chất. Khuôn mặt có chút ấm áp, đáy mắt sâu như gương phải chiếu dáng vẻ của nàng. Nhịp tim của nàng khẽ chậm lại, sau đó hoảng hốt nhảy dựng lên nghe thấy hắn nói nhỏ: "Ta có lời muốn nói với ngươi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com