TruyenHHH.com

Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu

Bạch Cốt lập tức đưa tay kéo đai lưng của Quỷ Nhất, kịp thời kéo hắn lại trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Phía dưới sương mù giăng kín như tiên cảnh, đến khi những đám mây mờ mịt chậm rãi tản đi có thể thoáng nhìn thấy đáy vực giống như một cái hố ăn thịt người, một khi ngã xuống là tan xương nát thịt.

Quỷ Nhất bị trói quá lâu, tay chân tê mỏi không dùng nổi sức, cảm giác bị treo trên không khiến hắn lo lắng hoảng sợ, tròng mắt cũng trợn tròn hoang mang.

Kéo dài càng lâu thì trọng lực càng lớn, Bạch Cốt cảm thấy cơn đau như ngay lập tức muốn xé nàng thành hai nửa.

Quỷ Nhất cảm nhận được sự đau đớn của Bạch Cốt liền cắn răng vươn chân quắp lấy một cành cây nhất quyết không chịu buông, nhiêu đó cũng đủ giảm bớt gánh nặng cho Bạch Cốt.

Lúc này Bạch Cốt mới thu tay lại, vầng trán đẫm mồ hôi, cánh môi trắng bệch, người nàng không còn sức lực thả mình ở mỏm đá cheo leo giữa không trung.

Bất chợt, cây cầu lại tiếp tục gãy một đoạn, bọn họ bỗng nhiên bị vít xuống, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết phía trên.

Áp lực cùng lúc đổ dồn lên dây thừng, bọn họ buộc phải tách ra, kéo dài thời gian ít nào thì họ gần quỷ môn quan ít đó!

Bạch Cốt gồng mình giữ chặt dây thừng, nhẹ nhàng nhón chân lên chuôi kiếm cắm vào vách đá, dứt khoát nói: "Giẫm lên ta, cứu bọn họ lên trước...".

"Thiên tuế gia...". Quỷ Nhất không biết làm gì, dường như nghe không hiểu lời nàng nói.

"Nhanh lên, ta sắp hết sức rồi!". Sắc mặt Bạch Cốt gần như trắng bệch, lập tức thúc giục hắn làm theo lệnh mình.

Khóe mắt Quỷ Nhất đã ướt đẫm, nghe lệnh cũng chỉ còn cách căn răng bò lên trên, hắn nhanh chóng bò lên phía trên Bạch Cốt nhưng trước sau vẫn không dám giẫm chân lên vai nàng.

Cành cây oằn mình sắp gẫy, tiếng rắc rắc rất nhỏ vang lên rõ mồn một bên tai nàng.

Bạch Cốt lập tức ra lệnh: "Giẫm lên".

Quỷ Nhất sợ sệt giẫm lên bả vai gầy yếu của Bạch Cốt khiến thân mình nàng trầm xuống, bản thân hắn cũng òa khóc, trong lòng sợ hãi cực điểm, sợ Bạch Cốt sẽ bị hắn giẫm rơi xuống vực!

Cơn đau đớn kịch liệt cắn xé cánh tay nàng, nàng vội cắn chặt răng, dùng hết sức bình sinh chống đỡ.

Quỷ Nhất vội vàng kéo Quỷ Ngũ phía trên, một tay đỡ Quỷ Ngũ, há miệng dùng răng cởi dây thừng cho hắn.

Quỷ Ngũ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, hắn biết thời gian không đợi người, dây thừng vừa được cởi bỏ hắn đã lập tức vận khí. Đợi đến khi lấy lại được chút sức lực thì hắn lại nhanh nhẹn giẫm lên Quỷ Nhất bò theo dây thừng dọc lên trên.

Đến chỗ Quỷ Lục, hắn lại thành thạo cởi bỏ dây trói, dùng toàn bộ sức lực ném Quỷ Lục lên đỉnh núi.

Áp lực lên dây thừng giảm đi rất nhiều, những người còn lại cũng được thêm chút thời gian.

Quỷ Lục vừa lên đến đỉnh núi đã lập tức cởi dây thừng buộc bên hồng rồi thả xuống kéo Quỷ Ngũ lên.

Hai người kéo một lúc, dần dần cũng kéo được những người còn lại.

Quỷ Nhất bò lên trên, nhanh chóng cứu thêm được hai người nửa. Xưa nay bọn họ phối hợp với nhau vô cùng ăn ý, mấy người cùng hợp sức chỉ khoảng nửa khắc đã cứu được toàn bộ chín người an toàn đi lên, bây giờ chỉ còn lại Bạch Cốt ở phía xa nhất.

Nàng căn bản không còn sức lực leo lên nữa chứ đừng nói đến dùng khinh công, nàng có thể giữ chặt một đầu dây đã là cực hạn.

Chín quỷ vội kéo dây thừng đưa nàng lên, nhưng dây thừng bị cọ trên vách núi quá lâu đã bắt đầu đứt từng sợi,

Đột nhiên, hai tay Bạch Cốt hoàn toàn vô lực, cả người rơi xuống dưới.

Mấy người phía trên tóm dây thừng trống không liền gào thét không ngừng: "Thiên tuế gia!".

Bọn họ vây quanh đỉnh núi, nhìn xuống mới phát hiện Bạch Cốt chưa ngã xuống mà bắt được thanh kiếm, cả người treo lủng lẳng giữa không trung. Cả đám thở dài nhẹ nhõm nhưng ngay sau đó lại bắt đầu lo lắng, khoảng cách quá xa bọn họ không thể quăng dây cứu tới được!

Bạch Cốt nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại chỉ có thể nắm mũi kiếm mới không khiến nàng rơi xuống vực. Lưỡi kiếm cắt qua lòng bàn tay, máu tươi ấm nóng từ từ chảy xuống nhuộm đỏ tay áo. Trong lúc cận kề sự sống và cái chết nàng mới biết mình sợ chết, sợ sẽ không còn được gặp lại hắn biết nhường nào...

Bầu trời phía xa đột nhiên tối sầm, nhìn kỹ thì là cổ trùng biết bay, chúng bay thành đàn phi đến chỗ nàng. Cổ trùng thấy máu mà tới, và Bạch Cốt chính là mục tiêu của chúng.

Tay nàng gần như đã không còn sức lực, có lẽ cổ trùng chưa đến thì nàng đã ngã xuống.

Quỷ Nhất nhận ra nguy hiểm, gấp gáp xông ra ra vách núi gào lớn với Bạch Cốt, "Thiên tuế gia, người nhất định phải kiên cường, Sát Bà Tộc chính vì muốn tách hai người để đối phó với Tần công tử, e là hiện giờ Tần công tử đã rơi vào bẫy của chúng, lành ít dữ nhiều!".

Bạch Cốt bàng hoàng nhận ra thì cổ trùng đã kéo đến lũ lượt như mây đen, hai tay nàng đã không còn sức bám trụ, chẳng mấy chốc cả thân mình sẽ buông xuôi.

Nàng lo lắng thét chói tai cuồng loạn, một luồng khí đột nhiên bộc phát trong cơ thể, khí tụ đan điền, cuối cùng cũng phá tan tầng giam cầm cuối cùng bạo phát như bão tố mạnh liệt, cuồn cuộn như muốn xé rách cơ thể nàng. Một lát sau, nàng từ từ bình tĩnh lại, thân thể dường như được thổi vào sức mạnh cùng luồng khí ấm áp, không hề nặng nề đầy âm khí tổn thương đến lục phủ ngũ tạng như trước kia.

Lúc này đàn cổ trùng đã gần ngay trước mắt, có mấy con đã bám được vào quần áo nàng, chuẩn bị muốn chui vào da thịt nàng!

Bạch Cốt lập tức đạp lên vách núi, cắn răng phi thân đáp trên chuôi kiếm rồi nhón chân mượn lực một con chim nhạn lanh lẹ hướng lên trên.

Nàng không hề chậm rãi lập tức xoay người vận khí đánh một chưởng về đám cổ trùng, chưởng lực ập đến ép lỗ tai đau nhức chảy máu, vực sâu chấn động, lực tức đánh tan cổ trùng phía trước.

Cổ trùng lũ lượt rơi xuống vách núi sâu hun hút, mảng tối om trước mặt từ từ tản ra, một bà lão già khọm còng lưng đứng phía xa nhìn sang bên này với vẻ mặt cực kỳ âm u.

Bạch Cốt thu hồi chưởng lực, nàng không thấy rõ dáng vẻ bà ta như thế nào nhưng có thể thấy ánh mắt âm lạnh, đó là cảm giác người của Sát Bà Tộc mang lại, thần bí quỷ dị và nguy hiểm!

Bà lão đó nhìn Bạch Cốt vài lần rồi xoay người biến mất trên đỉnh núi.

Sắc mặt Bạch Cốt chợt thay đổi, lập tức xoay người bay đến con đường mòn dưới vực, chín quỷ thấy thấy cũng vội vàng đuổi theo. Đoàn người muốn đến đáy vực bắt buộc phải đi qua con đường đó nhưng khi đến nơi lại không thấy bóng người, thậm chí mặt đất cũng không lưu lại dấu chân người qua lại. Người vừa rồi xuất hiện dường như đã bốc hơi, cảm giác quỷ dị dấy lên trong lòng, sự đáng sợ của vu linh cổ tộc bao phủ nỗi lòng mỗi người mãi không tiêu tán.

...

Cơn mưa tầm tã đã tạnh từ lâu nhưng bầu trời bên trong cánh rừng vẫn âm u xám xịt. Sắc trời trong rừng cực kỳ âm trầm, nơi nơi đều tràn ngập cảm giác tà ma mơ hồ.

Tần Chất ngồi dưới đất, mái tóc đen vẫn luôn gọn gàng giờ đây đã có mấy cọng rũ xuống trước trán, khuôn mặt sáng ngời ung dung như thường lệ đã tái nhợt. Hắn cầm một cành cây vẽ những hình phức tạp lên mặt đất không nhìn ra là thứ gì, khóe môi mấp máy đọc: "Thiên, Băng, Bạc, Tản, Càn vị tứ tượng, Khôn vị di chuyển...".

Chân hắn buộc một mảnh vải xé từ quần áo mặc trên người, hắn buộc chân mình với thân cây phía sau dường như muốn buộc chặt mình ở đây không rời đi. Sắc mặt hắn loáng thoáng hiện lên sự chật vật hoảng hốt, cực kỳ suy yếu.

Phía xa bỗng truyền đến tiếng cười nói vui vẻ cùng một tiếng phụ nữ vô cùng dịu dàng, "Hết năm nay là Chất ca lại thêm một tuổi rồi, sau này con sẽ là đại ca ca trong nhá, con nói cho mẫu thân xem sau này con muốn trở thành người như thế nào?".

Bàn tay cầm nhánh cây của Tần Chất chợt khựng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước. Cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, rừng cây đã biến mất mà trở thành một gian phòng đẹp đẽ.

Bên ngoài hình như có tuyết rơi, không khí rét buốt nhưng trong phòng lại đầm ấm hòa thuận. Giữa phòng đặt một chiếc lò sưởi lớn, cả gia đình ngồi xung quanh trải qua hết một đêm.

Lão thái thái ôm một đứa bé trong lòng, đứa bé còn rất nhỏ, khuôn mặt rất đẹp, môi đỏ răng trắng khiến ai cũng yêu thích.

Hắn hoảng hốt nhìn người phụ nữ đó, rõ ràng hiện giờ hắn là người ngoài nhưng lại không kìm được chìm đắm trong đó tựa như chính hắn đang ở trong phòng.

"Sau này con muốn giống cha, góp phần công sức nhỏ bé cho giang sơn xã tắc".

Người phụ nữ nghe xong vô cùng mừng rỡ, không nhịn được lên tiếng trêu chọc con trai: "Chất ca của chúng ta giỏi lắm, sau này lớn lên con không được quên lời nói của mình đâu nhé. Mẫu thân sẽ nhớ kỹ lời con nói, nếu con quên, mẫu thân sẽ phạt con úp mặt vào tường kiểm điểm".

"Con sẽ nghi nhớ, nhất định sẽ không làm mẫu thân thất vọng!". Một đứa trẻ tuổi còn nhỏ nhưng khí khái nghiêm túc thật khiến người khác vui vẻ, trưởng bối trong phòng mãn nguyện cười vang.

Cả gia đình vô cùng hoàn thuận, chỉ có Tần Chất hoang vắng cô tịch. Cành cây trong tay hắn rơi xuống đất rồi từ từ biến vào hư vô. Hắn lẳng lặng ngắm nhìn, đôi mắt dần ướt át, giọng nói khàn đặc vì đã lâu không uống nước, "Con đã quên nhưng người lại không tới phạt con...".

Ngọn đền dầu trong phòng trở nên tối tăm, không gian xung quanh tối sầm xuống không thể nhìn thấy quang cảnh. Hắn đứng dậy khua khoắng khắp nơi muốn trở lại căn phòng đó nhưng đột nhiên lại xuất hiện ở một nơi khác.

Tuyết phủ trắng xóa trên mái ngói lưu ly, cung điện trang trọng nguy nga không kém phần uy nghiêm, những bông tuyết rơi xuống trong không trung dần thấm ướt áo choàng trên người hắn, bên trong thấp thoáng quần áo của đế vương.

Hắn đi trên nền tuyết phát ra những tiếng bộp bộp lạnh lẽo, thái giám phía sau một bước không rời, "Vạn tuế gia, phía trước chính là lãnh cung".

Hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước, bước chân vội vã khác biệt hoàn toàn với dáng vẻ ung dung xưa cũ, áo choàng bay phấp phới, chẳng mấy chốc đã đến được lãnh cung.

Thị vệ phía sau nhanh chóng đến đẩy cửa lớn, bên trong cỏ dại mọc um tùm dường như không có ai sinh sống.

Hắn một mình đi vào trong, đập vào mắt là song sắt bằng vàng, lãnh cung này như một lồng sắt sơn son thiếp vàng, bên trong nhốt một nữ tử gầy yếu.

Trong cung không đốt đèn, phía trên lồng sắt có một cái lỗ để ánh sáng bên ngoài chiếu vào, bông tuyết cũng theo đó lách mình vào bên trong. Nàng đứng dưới đó, biết hắn đến nhưng nàng vẫn không hề nhúc nhích mà tiếp tục nhìn lên trên, không biết là đang nhìn tuyết hay đang trầm tư chuyện gì...

"Trẫm đã nói với nàng, nếu nàng không bướng bỉnh thì chúng ta vẫn sẽ là phu thê như trước, nữ nhân trong cung cũng chỉ là gió thoảng mây bay, nàng ở một ngày trẫm sẽ yêu nàng một ngày, chỉ cần nàng nghe lời".

Nàng chậm rãi quay đầu nhìn, nốt chu sa giữa trán khiến khuôn mặt càng thêm mê hoặc lòng người, nhưng khuôn mặt nàng không còn thần thái đáng yêu ngốc nghếch như xưa mà chỉ còn lại sự lạnh nhạt trống rỗng.

"Ta và ngươi không phải phu thê, tướng công của ta là đại phu ở y quán, chàng hành nghề y cứu người, nhưng chàng đã chết...".

Hắn cau mày mất kiên nhẫn nói: "Hỗn xược, rõ ràng trẫm đang sống sờ sờ trước mặt nàng mà nàng lại nói năng bừa bãi nguyền rủa trẫm chết!".

Nàng từ từ đi vào, biểu cảm nhìn hắn vẫn lạnh băng như cũ, "Ngươi là hoàng đế cao cao tại thương, muốn giết ai thì giết, tuyệt đối không phải là tướng công của ta...

Thật ra chúng ta nên sớm tách ra thì hơn, ngươi làm hoàng đế của ngươi, còn ta chọn phiêu bạt giang hồ, như vậy sẽ tốt hơn tình thế như hiện nay...".

Hắn cười lạnh một tiếng không hề có chút lưu luyến, nét mặt tràn ngập sự mất kiên nhẫn, "Được, nếu nàng muốn như vậy thì trẫm niệm tình xưa thả nàng ra khỏi cung, mặc nàng phiêu bạt giang hồ!".

Tần Chất không thể khống chế được lời nói của mình, hắn vừa dứt lời thì cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Một tiểu cô nương mới cao quá đầu gối hắn một chút không cẩn thận va vào hắn. Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt ngốc nghếch hoảng sợ, giọng nói sợ sệt non nớt: "Ta không cố ý đụng vào huynh đâu".

Tiểu cô nương này nhìn như phiên bản thu nhỏ của Bạch Cốt, hệt như được đúc ra từ một khuôn.

Hắn đột nhiên mềm lòng, đang muốn cúi người dỗ tiểu cô nương mềm như bông thì lại bị một nam nhân nhanh chóng giành ôm trước.

Công Lương Đản mặc áo vải, mặt mày tuấn tú, có vẻ bất ngờ khi nhìn thấy hắn, một lúc sau lại bình tĩnh gật đầu coi như chào hỏi rồi ôm tiểu cô nương bé bỏng xoay người rời đi, "Bảo bối, về nhà với cha nào".

Tiểu cô nương ngốc nghếch quay đầu ôm cổ Công Lương Đản, ngọt ngào nói thầm vào tai cha, "Lục lạc của đại ca ca kia giống hệt của mẫu thân".

Công Lương Đản bỗng dừng chân, đưa tay xoa đầu cô bé, "Người ta đã lớn như vậy rồi, con nên gọi là thúc thúc biết chưa?".

Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu rồi lại lén nhìn lại Tần Chất ở phía sau, ánh mắt đầy vẻ tỏ mò. Bé con đảo mắt thấy một nữ tử áo trắng bước xuống xe ngựa liền vươn tay về phía nàng, "Mẫu thân ôm con".

Nử tử nhỏen miệng cười, nốt chu sa giữa mày vẫn mê hoặc như cũ, lập tức vươn tay ôm con vào lòng. Nàng vừa nhướng mắt liền thấy hắn, ánh mắt nao nao, cuối cùng nụ cười trên môi vụt tắt, phảng phất chỉ như gặp một cố nhân bình thường.

Nàng ôm con gái trong tay xoay người rời đi, ba người đi càng lúc càng xa, cười nói vui vẻ ấm áp khiến ngực hắn đau nhói.

Tim gan hắn như bị cắn xé, cảm giác như bản thân bị vứt bỏ, vội vàng đuổi theo gọi, "Nương tử...".

Nhưng dù hắn chạy thế nào vẫn không đuổi kịp, có gọi thế nào thì nàng vẫn không quay đầu lại.

Phố xá phía trước đột nhiên biến mất, một lần nữa đưa hắn trở về cánh rừng rậm rạp cây cối. Mảnh vải vẫn buộc hắn với thân cây, xung quanh không có ai, duy nhất chỉ có mình hắn cô độc.

Bạch Cốt sớm đã biến mất trước mắt hắn, còn hắn lại quỳ gục trên mặt đất sững sờ nhìn vào thinh không, khóe mắt ậng nước, một giọt nước mắt không kìm được rơi xuống tràn đầy vẻ đau thương hoang vắng.

Rõ ràng tất cả chỉ là ảo giác, rõ ràng không phải hắn nhưng hắn lại tận mắt chứng kiến khiến nỗi bi thương lẫn tuyệt vọng dâng lên cực kiểm, đau đớn đến nỗi hắn muốn kết liễu bản thân mình.

Ảo giác sinh động như thật nhưng hắn càng không tin, càng vùng vẫy thì sẽ bị nhấn xuống càng sâu, hết lần này đến lần khác ép hắn đánh mất sự bình tĩnh trầm ổn trước kia, ngón tay cào xuống mặt đất, cõi lòng tan nát gào lên giữa cánh rừng rộng lớn; quần áo tóc tai hỗn độn, dáng vẻ cuồng loạn hệt như đã mất hết tâm trí.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com