Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu
Bạch Cốt ngồi im lặng đến tối mới nhúc nhích, bởi vì nàng còn phải cho Khuyết Nha ăn cơm. Từ sau khi được uống sướng sớm đựng trong ống trúc thì Khuyết Nha càng kén ăn, cái gì cũng chê bai ỉ ôi nên không thể béo lên được. Bạch Cốt chỉ đành cho nó ngồi ăn cùng bàn, mà bất ngờ là Tần Chất cũng không ngăn cản, mặc nàng đùa nghịch với con sâu nhỏ trên bàn.Bạch Cốt đưa cho Khuyết Nha một bát cơm nhỏ còn to hơn cả thân mình nó rồi xé một lá cải bỏ vào bát của nó. Mỗi món gắp một ít, chẳng mấy chốc bát cơm của Khuyết Nha đã chất thành ngọn núi.Khuyết Nha nhìn bát cơm trước mặt rồi lại trừng đôi mắt híp bé tí lườm Bạch Cốt, âm thanh hậm hực rầm rì, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.Bạch Cốt vờ như không nghe thấy, dùng đũa đẩy bát cơm dịch đến trước mặt nó, "Mau ăn đi, ăn xong lại cho ngươi chơi".Khuyết Nha mở to mắt muốn tiếp tục làm nũng nhưng lại thấy Tần Chất đang lẳng lặng nhìn nó, ánh mắt kia quá mức lạnh lùng khiến nó vội vàng im bặt, nghiêm túc há miệng ăn cơm.Bạch Cốt thấy vậy liền nhìn thoáng qua Tần Chất, hắn đang rủ mi yên lặng dùng bữa. Vết thương rất nhỏ trên môi đã ngừng chảy máu chỉ để lại vết thâm rất nhỏ. Khuôn mặt trắng trẻo, hàng mi dài tinh tế hơi rủ xuống đầy vẻ dịu dàng vô hại.Bạch Cốt không khỏi nhớ đến nụ hôn lúc trưa, chua xót trong lòng vẫn chưa nguôi. Nàng nhớ rõ từng lời hắn nói, cổ nhân nói quan tâm tắc loạn không sai chút nào, cả bàn đầy món ngon mà nàng thích nhưng nàng lại không có hứng ăn, thậm chí còn chẳng có sức mà động đũa.Tần Chất không thèm liếc mắt, cầm đũa lạnh lùng nói: "Không ăn thì đổ đi, sau này khỏi cần ăn nữa".Bạch Cốt không hề lên tiếng nhưng cũng không cầm đũa lên.Bầu không khí nặng nề một lúc lâu, nét mặt Tần Chất càng lạnh lẽo. Đột nhiên hắn đặt mạnh đôi đũa lên bàn phát ra tiếng "Cạch" rất lớn, biểu cảm cực kỳ không vui.Nha hoàn hầu hạ dùng bữa đứng bên cạnh đều sợ hãi cúi đầu không dám nhìn, không dám thở mạnh, vội vàng cung kính rời khỏi phòng.Thân mình bé tẹo của Khuyết Nha bị tiếng đập đũa chấn động đến mức run rẩy, sợ hãi đến mức cắm đầu vào ăn cơm, cả gian phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gặm thức ăn rất nhỏ của Khuyết Nha, thế nhưng Bạch Cốt vẫn ngồi thần người ra đó, hờ hững với đồ ăn.Tần Chất im lặng nhìn nàng, không khí trong phòng dường như đông cứng thành băng lạnh ép lòng người khó chịu.Sở Phục vội vàng bước vào phòng ngoài, "Công tử, có tung tích của Thái tử".Tần Chất hơi rủ mi tựa như đang suy tính dụng ý của Thái tử. Một lát sau, hắn đưa tay sờ lên mặt nàng, giọng điệu dịu dàng sau đó dần trở nên nguy hiểm, "Ăn nhiều một chút, buổi tối mới có sức hầu hạ ta, phải không?".Bạch Cốt không ngờ hắn chẳng thèm giữ ý gì như vậy, chuyện kín đáo như thế lại có thể thản nhiên nói trước mặt người ngoài. Nàng nhất thời đờ đẫn không nói nên lời, lặng người ngồi im tại chỗ nhìn Tần Chất đi ra ngoài rồi chậm rãi biến mất trong tầm mắt nàng.Nàng hơi chau mày suy tư rồi lập tức đứng dậy vào buồng trong lấy kiếm, chẳng mấy chốc đã lặng lẽ phi thân lên mái hiên, âm thầm quan sát hướng đi của bọn họ trong đêm tối....Ngôi miếu lớn cũ nát ngoài ngoại ô có địa thế rất tốt, phóng tầm mắt ra xa là có thể bao trọn toàn bộ kinh đô. Ngôi miếu này từng được chăm lo hương khói rất cẩn thận, tín đồ tới thắp hương lễ bái rất nhiều, nhưng cuối cũng vẫn không tránh khỏi mệnh số suy tàn. Không biết từ khi nào nơi đây đã bớt người qua lại, hương khói vơi dần, cuối cùng chỉ còn là một tàn tích cũ nát hoang liêu.Thái tử đứng ở cửa ngôi miếu đổ nhìn hoàng thành ở phía xa, ánh mắt tựa như đang nhìn lại như đang suy nghĩ điều gì.Công Lương Đản mặc đồ đen ẩn nấp trong đêm, thời gian trôi qua, những người khác cũng sớm rời khỏi kinh đô, càng trì hoãn lâu thì tình cảnh của họ ngày càng nguy hiểm, "Điện hạ, bây giờ không đi e là không kịp nữa!".Thái tử vẫn chăm chú nhìn hoàng thành, dường như không nghe thấy lời Công Lương Đản nói. Một lát sau, hắn ta mới mở miệng bình tĩnh nói: "Không vội, để ta nhìn thêm một lúc".Công Lương Đản tỏ vẻ mặt nôn nóng, vội vàng tiến lên muốn khuyên ngăn nhưng lại nghe thấy phía sau có người lên tiếng: "Điện hạ muốn đợi ý chỉ của Thánh tượng ư?".Công Lương Đản lập tức rút đao về phía người mới xuất hiện, sắc mặt cánh giác, ánh mắt lộ ra tia lạnh lẽo thấu xương.Tần Chất chậm rãi xuất hiện trong bóng đêm, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên người hắn, quần áo màu trắng hơi có nếp gấp nhưng không hề làm giảm phong độ xuất chúng. Dáng vẻ tao nhã như lan, cốt cách như tùng, phong lưu thi vị hoàn toàn không nhìn ra sau dáng vẻ đó là một nghịch thần mê hoặc triều đình."Quốc sư đến thật là nhanh". Thái tử nhìn về phía hắn, tầm mắt dừng lại trên mấy chục cao thủ đại nội đứng sau hắn, ánh mắt thoáng vẻ hoang vắng nhưng vẫn thản nhiên, tựa như đã đoán được từ trước.Công Lương Đản nhìn Sở Phục đi theo sau Tần Chất cùng mấy chục thị vệ, tất cả đều là cao thủ nhất nhì của đại nội. Sắc mặt hắn cực kỳ căng thẳng, một bên thầm tính toán đường lui, một bên lại nổi giận mắng chửi: "Tần Chất, nếu ngươi còn chút lương tri thì đừng nên ép người quá đáng, đừng để sau này người khác sẽ trả lại ngươi gấp bội!".Tần Chất chỉ cười nhạt, chậm tiếng nói: "Điện hạ cũng cảm thấy vi thần đang hại ngài sao?".Thái tử im lặng không nói, tiếng gió gào thét trong núi hoang giữa đêm khuya cực kỳ rợn người, chân trời đen kịt phủ kín mây đen, những vì sao ban nãy còn xuất hiện nhưng giờ đã biến mất không còn tung tích, tất cả dường như đang bị một tấm màn đen bao phủ.Khóe môi Tần Chất hơi cong lên cười nhạt nhẽo, nhìn qua cực kỳ ôn hòa vô hại, "Thánh thượng muốn trường sinh bất lão buộc phải lấy tim của con trai làm thuốc dẫn. Ngày sinh, giờ sinh, năm sinh của điện hạ lại vừa hay phù hợp, tất cả đều chỉ là sự trùng hợp mà thôi".Sắc mặt Thái tử tái nhợt, không muốn tiếp tục nghe nhưng lại không mở miệng ngăn cản.Tần Chất chẳng hề bận tâm, biểu cảm hờ hững nhưng mỗi lời đều nói trúng yếu điểm: "Thật ra Thánh thượng cũng rất đau lòng, người rất khó xử giữa Thái tử và trường sinh bất lão. Chuyện đã đến nước này, vi thần cũng thấy ý trời trêu ngươi, không hề thương tiếc cho ngài...".Một tia sét đánh giáng xuống rẽ ngang chân trời như muốn xẻ bầu trời ra làm đôi, màn đêm tối tăm bỗng chốc sáng như ban ngày rồi chớp mắt lại trở về sự hắc ám vốn có.Bóng trắng lóe lên sau những rặng cây tươi tốt, nhanh đến mức khiến người ta chỉ thấy hoa mắt, ngoài ra không thể thấy gì khác.Thái tử khẽ run hàng mi, thân mình hơi choáng váng vô thức lùi về phía sau một bước."Điện hạ...". Công Lương Đản tiến lên đỡ nhưng lại bị Sở Phục rút kiếm ngăn cản. Mấy chục cao thủ phía sau liên tiếp xông lên, thoáng chốc đã bắt đầu giao đấu quyết liệt.Tần Chất lấy ra một con dao găm trong tay áo, hình thức độc đáo tinh xảo, vỏ ngoài dao găm được khảm đá ngũ sắc, đặt dưới ánh trăng cực kỳ lóa mắt, vừa nhìn đã biết là cống phẩm trong cung.Tần Chất khẽ nhếch môi, ý cười tản mạn, lời nói thốt ra tựa như có sức mạnh giết người không đao, không cần ra tay đã có thể thấy máu, "Mạng không rời người, ngài thấy vi thần nói đúng không?".Thế gian làm gì có gì không thể rời người, đây là quyết định của con người, mà người đó lại là phụ thân hắn...Sắc mặt Thái tử tái nhợt, thân thể dựa vào sư tử đá chìm trong sự tuyệt vọng mờ mịt.Phụ thân mà hắn ta tràn đầy sùng bái lại muốn moi tim của hắn, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà...Cuối cùng cũng chỉ là hắn ta si tâm vọng tưởng, khăng khăng muốn tìm kiếm cái gọi là thân tình trong nhà đế vương, thậm chí còn hy vọng phụ hoàng sẽ hồi tâm chuyển ý, nực cười biết bao?Đáy mắt hắn đã thoáng ánh nước long lanh, hoang vắng tĩnh mịch. Hắn chậm rãi đứng thẳng dậy tựa như đã ra quyết định, dáng vẻ không hề chật vật bất kham.Một lát sau, hắn ta duỗi tay cầm lấy dao găm trong tay Tần Chất, ngón tay thon dài mở lấy lưỡi dao trong vỏ, lưỡi đao sắc bén bên trong lộ ra phản chiếu sắc mặt nghiêm nghị như chuẩn bị dự một yến hội long trọng.Công Lương Đản bị tấn công tứ phía nên chỉ kịp nhìn thoáng qua bên này, lập tức hốt hoảng gào lên: "Điện hạ, đừng nghe lời của loạn thần tặc tử!".Đáng tiếc lời hắn nói đã muộn, Công Lương Đản vừa dứt lời liền thấy Thái tử cầm dao găm đâm thẳng vào ngực mình. Lưỡi dao sắc bén nhuốm đầy máu tươi chảy dần xuống theo chuôi dao, phút chốc đã thấm đỏ cổ và tay áo."Điện hạ!". Công Lương Đản hoảng hốt vội vàng tiến lên lại bị cao thủ đại nội đánh ngã xuống mặt đất, bắt ngay tại chỗ.Đôi mắt Thái tử đã ướt đẫm, bàn tay vẫn dùng sức tàn nhẫn cắt đâm dao lên ngực mình như muốn thẳng tay moi quả tim dưới lồng ngực. Hắn khẽ mở miệng, âm thanh đã phát run, lời nói mang theo sự bi thương ngấm sâu tận xương tủy, "Phụ hoàng... từng nói... ta là đứa con mà người coi trọng nhất. Bây giờ ta... ta trả trái tim này cho người... hy vọng người được như ước nguyện... thọ cùng trời đất..."."Điện hạ...!". Công Lương Đản hoảng hồn, nhất thời đồng cảm như chính mình đang rơi vào hoàn cảnh đó, lệ rơi đầy mặt.Dao găm nhanh chóng xẻ một hố lớn trước ngực, loáng thoáng có thể nhìn thấy máu tim đầm đìa. Cuối cùng Thái tử không đứng nổi nữa mà dựa vào sư tử đá phía sau rồi dần trượt xuống đất, toàn thân vã mồ hôi lạnh, sức lực cũng dần cạn kiệt.Tiếng sấm sét phía chân trời lại nổi lên, tia sét như hiện hữu ngay trước mắt, âm thanh chói tai xé tan lòng người.Máu tươi thấm đỏ hơn nửa thân mình con sư tử đá cũ nát, đặt dưới đêm mưa tầm tã càng thêm ghê rợn.Từng hạt mưa lộp bộp rơi xuống trên khuôn mặt tái nhợt đáng thương, dần dần Thái tử không còn mở được mắt, bàn tay nắm chuôi dao buông thõng rồi vô lực rơi xuống mặt đất.Công Lương Đản đã khóc không thành tiếng, cao thủ đại nội xung quanh cũng biết xúc động. Ai mà không có con cái, ai lại không có máu thịt, thảm trạng trước mắt khiến ai nhìn thấy cũng không thể chịu nổi.Tần Chất lẳng lặng nhìn Thái tử tắt thở, nét mặt không hề dao động, tựa như trước mắt hắn chỉ là thứ tầm thường như hoa khô lá rụng.Bạch Cốt trốn sau lùm cây vẫn bất động nhìn Tần Chất, dường như đang xác nhận gì đó.Sở Phục nhanh chóng đến xe ngựa lấy ô che cho Tần Chất dưới cơn mưa tầm tã. Giọt mưa ban đầu chỉ như những hạt châu tí tách rồi chẳng mấy chốc đã ầm ầm trút xuống như muốn cuốn phăng mọi thứ.Tần Chất đứng lặng ở đó một lúc lâu, vạt áo hơi bị nước mưa bắn ướt, dòng máu loãng uốn lượn dần lan đến chân hắn thì hắn mới nhẹ giọng lên tiếng dặn dò: "Lấy tim gan, còn lại xử lý sạch sẽ".Trái tim Bạch Cốt đã lạnh phân nửa, nước mưa lạnh lẽo rơi xuống cũng không lạnh bằng trái tim nàng. Người này quá xa lạ đối với nàng, xa lạ đến mức nàng cảm giác chưa từng quen biết hắn.Cành cây dưới chân nàng không chịu nổi áp lực đột nhiên gãy gục, nàng không kịp phản ứng liền ngã nhào từ trên cây xuống đất, âm thanh phát ra rất lớn cùng lúc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com