TruyenHHH.com

Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu

Bạch Cốt gắng sức khống chế cảm giác kỳ quái trong lòng, rủ mi tránh tầm mắt hắn. Nàng phát hiện trên mặt hắn có một vết đỏ, hình như là dấu son môi của nữ nhi, cổ áo cũng có vẻ bị người khác kéo xộc xệch, son môi chắc hẳn là của vũ cơ kia, chẳng lẽ ả muốn quyến rũ Tần Chất?

Bạch Cốt nghĩ vậy bèn không khỏi trộm liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên biểu cảm của hắn cực kỳ không vui, toàn thân toát ra cảm giác lạnh lẽo khiến người khác không rét mà run. Lúc này hắn đang nhìn nàng, ánh mắt hắn khiến nàng vô thức sinh ra thấp thỏm. Bạch Cốt muốn lên tiếng nhưng lại bị ánh mắt của hắn đóng băng, nhất thời không thể thốt nên lời.

Tần Chất im lặng nhìn nàng một lúc lâu mới chậm rãi đứng dậy, hắn ngồi đó không nói gì khiến nàng rất áp lực, nhưng hắn chẳng nói chẳng rằng đứng dậy càng áp lực của nàng lớn hơn gấp bội.

Nàng vô thức lùi về sau một bước, hắn bước tới ngày càng gần, bước chân của hắn vốn rộng hơn nàng nên chẳng mấy chốc đã kéo gần khoảng cách. Nàng có thể ngửi được dược hương quen thuộc trên người hắn, hơi thở thoang thoảng mùi rượu gạo khiến nàng bất chợt hoảng hốt, không khí tựa như lúc bọn họ vẫn còn ở bên nhau.

Hai người đã lâu không gặp, bây giờ lại đột nhiên áp tới rất gần khiến nàng khó tránh khỏi nhớ tới những lúc thân mật triền miên khi xưa. Nhịp tim nàng dồn dập như trống, dường như nó không còn nghe lời nàng nữa, ngay cả bước chân nàng cũng hoảng loạn liên tiếp lùi về sau mấy bước.

Phía sau đã không còn đường lui mà hắn ngày một lại gần, thẳng đến lúc dồn ép nàng vào vách đá phía sau.

Bạch Cốt đột nhiên bị hắn va chạm quá mạnh khiến trái tim thấp thỏm muốn rớt khỏi lồng ngực. Nàng cảm thấy hình như núi nhỏ của mình đã bị hắn đè bẹp, hơn nữa còn rất đau. Nàng vô thức cúi đầu nhìn nhưng vừa liếc mắt xuống lại nhìn thấy cổ áo của hắn đã mở bung, hơi thở nam tử vừa mát lạnh vừa ấm áp phả lên da thịt nàng khiến nàng không biết nên đặt tay vào đâu.

Nàng nắm chặt đèn lồng trong tay, cố gắng bình tĩnh nhìn hắn, nhưng nàng không ngờ hắn đè nàng ngày càng nặng, còn nét mặt vẫn lạnh băng như cũ: "Đi theo ta làm gì?".

Bạch Cốt bị ép rất chặt, nghe thấy câu hỏi của hắn càng không biết nên trả lời ra sao. Nàng tránh ánh mắt hắn nhưng sau đó lại thoáng nhìn qua cánh môi hắn, nó ở ngay trước mắt nàng, phảng phất ngay sau đó sẽ muốn thân mật với nàng.

Nhưng biểu cảm của hắn lại không hề biểu hiện chuyện đó, sắc mặt của hắn cho nàng cảm giác cho dù hai người họ có sát lại gần nhau như vậy, dù có ái muội đến mấy cũng chẳng có nghĩa gì.

Bạch Cốt chợt cảm thấy hoảng hốt, tình cảm trong mắt lộ vẻ cô đơn tội nghiệp.

Tần Chất tựa như không thèm để ý đến, nhất quyết muốn ép nàng trả lời, "Bạch cô nương muốn nhìn gì?".

Cách xưng hô quá mức xa lạ khiến lông mi Bạch Cốt khẽ run rẩy, nỗi lòng chua xót nghẹn ngào không thể giải tỏa.

Tần Chất lạnh lùng nhìn nàng, đợi một lúc lâu vẫn không thấy nàng nói gì bèn cất tiếng cười hàm chứa mấy phần chế nhạo, "Có câu đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, vũ cơ kia rất hợp tâm ý ta, nếu không phải vì cô đến làm phiền thì lúc này ta đã được vui vẻ rồi.

Bây giờ ta chỉ hỏi cô vì sao lại tới đây mà cô lại không trả lời được, chẳng lẽ... là muốn quản xem ta hoan hảo với nữ nhân nào hay sao?".

Bạch Cốt cảm thấy trái tim như bị xé rách, sắc mặt tái đi rất nhiều.

Tất cả đều lọt vào mắt Tần Chất nhưng hắn vẫn không hề dao động, nét mặt hờ hững nhuốm nụ cười lạnh lùng trào phúng, "Không biết trước đây là ai không muốn làm thê tử của ta, bây giờ lại còn đuổi theo đến tận đây...

Chẳng lẽ cô còn muốn quản xem ta ngủ với ai? Trước đây ta không hề biết da mặt cô dày như vậy đấy, không thích nhưng vẫn muốn nắm trong tay, cô cho rằng cả thiên hạ này chỉ có mình cô là nữ hay sao, hay là cô cho rằng ta sẽ nhớ thương cô cả đời?".

Hắn khẽ dừng lại một lúc, nụ cười chất chứa sự châm chọc nhưng ngữ điệu lại ôn hòa đáng sợ: "Bạch Cốt, thiên hạ nhiều nữ nhân đẹp hơn thú vị hơn cô rất nhiều, cô rời đi ta còn muốn cảm ơn đấy...".

Lời nói của hắn quá sắc nhọn vô tình, mỗi câu đều như mũi đao tẩm kịch độc đến tra tấn nàng.

"Chàng đừng nói nữa!".

Bạch Cốt cảm thấy khó chịu tuyệt vọng cực điểm, nàng vô thức co mình đẩy hắn ra, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ muốn thoát khỏi đây.

Tần Chất lại nhất quyết không buông tha nàng, hắn duỗi tay ôm eo nàng, lực tay mạnh đến mức muốn bẻ gãy vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hắn đè sát lên thân thể nàng không chừa lại một kẽ hở, tư thế thân mật cực độ nhưng giọng nói lại băng giá lạnh lùng, "Ta nói có câu nào không đúng, hay là nói rất đúng nên khiến cô thấy khó chịu?".

Bạch Cốt có cảm giác hắn muốn đè bẹp nàng, nàng buộc phải thả chiếc đèn lồng trong tay để dùng sức thoát khỏi sự giam cầm của hắn, nhưng nàng không dám dùng đến võ công, nàng sợ không cẩn thận sẽ khiến hắn bị thương.

Tần Chất thấy nàng giãy giụa ngày càng kịch liệt, nỗi tức giận trong lòng càng trở nên điên cuồng. Đột nhiên hắn áp sát bên tai nàng, lời nói nhẹ nhàng từ tốn nhưng mang theo ý vị cực kỳ nguy hiểm, "Ban nãy ta đang cao hứng nhưng cô lại đuổi vũ cơ của ta đi, bây giờ cô phải đến thay thế hạ hỏa cho ta...".

Bạch Cốt cảm nhận sự tiếp xúc của hắn, trái tim cũng vô thức dồn dập hơn trước. Lời nói của hắn thốt qua khẽ răng ẩn chứa nét tàn nhẫn tựa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Sự thật là trực giác của nàng không hề sai, hắn vừa nói xong liền cúi đầu dồn sức gặm cắn cánh môi nàng, tuyệt nhiên không cho nàng cơ hội phản ứng.

Bạch Cốt chỉ cảm thấy cánh môi bị chà đạp đau nhức bèn vội vàng nghiêng đầu né tránh, nhưng nàng không ngờ vành tai non mềm lại bị cảm giác mềm mại ướt át bao lấy, ngay sau đó là xúc cảm châm chích bén nhọn.

Vành tai của Bạch Cốt cực kỳ mẫn cảm nào có thể chịu được hắn dùng sức cắn như vậy. Nàng không nhịn được hét lên một tiếng, nhất thời không khống chế được thẳng tay đẩy hắn ra.

Tần Chất bị đẩy lùi ra sau mấy bước, lực mạnh đến nỗi hắn ngồi phịch trở lại ghế đá.

Bạch Cốt chợt cảm thấy nghi hoặc, ban nãy nàng dồn hết sức mà không thể khiến hắn dao động, vậy mà nay mới đẩy một cái đã lùi ra xa đến thế?

Ánh lửa trong đèn lồng rơi trên mặt đất leo lét nhỏ lại, ánh sáng bốn phía càng trở nên mập mờ ái muội.

Bạch Cốt thấy một lúc lâu sau mà hắn vẫn không có động tĩnh gì liền nhớ tới trước đây hắn đã bị thương, nàng vội vàng luống cuống cầm đèn lồng sắp tắt ngấm đi xem hắn. Hắn ngồi dựa vào vách đá, lông mi dài rủ xuống che khuất biểu cảm trong đáy mắt, nét mặt vô cảm nhạt nhẽo tựa như không được ổn lắm.

Bạch Cốt ngồi xổm xuống đối diện với hắn, lo lắng hỏi: "Chàng cảm thấy không khỏe ư?".

Tần Chất nhướng mày nhìn nàng, khóe môi khẽ nhếch lên cười như không cười, tựa như hắn đang cười cợt nàng biết rõ còn cố hỏi. Giọng nói của hắn hơi khàn mang theo chút men say, "Cô nói xem?".

Bạch Cốt nghẹn lại, nàng còn lạ gì biểu cảm này của hắn, dĩ nhiên nàng biết hắn có ý gì. Nàng nhớ đến tư vị dịu dàng kéo nàng trầm luân xưa kia liền cảm thấy hoang mang lo sợ, hai chân bất chợt mềm nhũn như bị rút cạn sức lực.

Giờ đây nàng mới biết bản thân mình đã nhớ hắn đến mức độ này, đến nỗi cũng muốn làm chuyện đó với hắn... Nhưng hôm nay hắn đối xử với nàng như một thứ đồ chơi, thậm chí hắn còn muốn vũ cơ kia, hình ảnh đó vẫn luôn quẩn quanh trong đầu nàng, trở thành cái gai mắc ở cổ họng nàng, bảo nàng phải chịu đựng thế nào đây?

Nàng ngẫm nghĩ một lúc liền không tiếp tục ở lại nữa mà xoay người rời đi, nhưng khi nàng vừa muốn cúi người ra khỏi thạch động thì lại nghe thấy hắn ho khan mấy tiếng, có vẻ cực kỳ khó chịu.

Bạch Cốt nhớ đến nội thương trước kia của hắn, cuối cùng nàng đành bất chấp bỏ qua những suy nghĩ rối loạn trong lòng, vội vàng quay trở lại dìu hắn, "Có phải vết thương trên người chàng vẫn chưa đỡ hay không, ta dìu chàng đi tìm đại phu".

Tần Chất không thèm nhìn nàng, nâng tay tránh khỏi tay nàng, ngữ khí cực kỳ xa cách, "Bạch cô nương không cần phí sức, dù sao ta cũng không phải là người trong lòng cô, dù có chết cũng không liên quan đến cô...". Nói xong, hắn hơi nhíu mày, dường như nỗi đau trên cơ thể lại tái phát.

Sắc mặt Bạch Cốt trắng bệch, lúc này nàng không nghe lọt tai chữ "chết" đó. Nàng sợ một khi nói đến sẽ trở thành sự thật, sợ hãi lẫn hoảng loạn dâng trào, nàng kéo cánh tay hắn nghẹn ngào cầu xin: "Chàng đừng nói vậy, chúng ta đi tìm đại phu được không?".

Tần Chất không tránh nàng nữa mà chỉ nhướng mắt nhìn nàng, vẻ mặt hờ hững, ngữ khí nhàn nhạt, "Ta thế này ra ngoài thế nào được, cô nghĩ cách đi".

Bạch Cốt nhìn theo tầm mắt hắn, máu nóng chợt xông lên đỉnh đầu, thân thể bỗng chốc nóng bỏng bức bối, "Nhưng... bây giờ chàng làm sao cử động được?".

Tần Chất đột nhiên cười khẽ, ánh mắt nhìn nàng không hề có ý tốt, lời nói nhẹ nhàng trầm thấp, "Ta không thể nhưng chẳng phải cô có thể đấy sao?".

Bạch Cốt từng có thời ân ái mặn nồng với hắn, nghe vậy làm sao lại không hiểu ý tứ của hắn. Nàng vô thức ngước mắt lên nhìn hắn, cánh môi hắn dính chút vệt máu càng khiến nó trở nên quyến rũ mê hoặc.

Nàng bỗng nhiên cảm thấy vành tai mình hơi đau nên đưa tay lên sờ thử, quả nhiên thấy hơi ướt. Trái tim nàng đập dồn dập hoảng hốt có phần sợ hắn tàn nhẫn chà đạp mình.

Tần Chất không hề thúc giục mà lẳng lặng chờ đợi, thỉnh thoảng sẽ ho vài tiếng nghe chừng rất khó chịu.

Bạch Cốt nghe tiếng ho càng thêm lo lắng, cuối cùng nàng chẳng đắn đo nhiều nữa, vội vàng cúi người cởi đai lưng cho hắn. Vốn dĩ nàng có thể cởi nó trong vài ba bước nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm như vậy khiến tay nàng cũng phát run.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thở của hắn và nàng, hơi thở mang theo mùi rượu mát lạnh truyền đến khiến nàng cảm thất rất nóng, động tác cởi đai lưng cũng ngày càng chậm chạp.

Tần Chất nhìn nàng đang cúi đầu cởi đai lưng cho mình, ánh mắt không kìm được nhìn theo tay nàng hướng lên trên. Ánh mắt nóng bỏng rất khó phát hiện khiến cả người hắn nhìn cực kỳ cổ quái, vừa nhìn liền cảm thấy trăm mối sợ hãi rình rập.

Bạch Cốt vất vả lắm mới cởi được đai lưng của hắn, quầng trán đã đấm mồ hôi. Nàng hơi kéo lớp ngoài y phục của hắn ra, mơ hồ nhìn thấy làn da cứng cỏi dưới ánh sáng mông lung, ký ức nồng nàn xưa kia ập đến khiến đầu nàng cũng muốn bốc khói.

Trước đây nàng chưa từng làm chuyện này, tất cả đều do Tần Chất chủ động, bây giờ hắn lại muốn nàng tử xử nên càng khiến nàng hoảng loạn, hai tay bắt đầu run rẩy. Nàng ngồi dậy kéo giãn khoảng cách với hắn, bắt đầu cởi đai lưng và dây quần của mình. Bỗng nhiên một cơn gió lùa vào thạch động, gió đêm mát mẻ mang theo tư vị xuân sắc khiến nhiệt khí trên người nàng tiêu tan chút ít, đầu óc cũng tỉnh táo hơn. Nàng vừa liếc mắt lên liền thấy tầm mắt Tần Chất dừng trên người nàng, dưới ánh sáng mông lung, nét mặt của hắn vô cùng khó lường. Nàng hơi sửng sốt nắm dây quần đứng im tại chỗ vô cùng do dự.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com