TruyenHHH.com

Khong Phai Nguoi Tot Dan Thanh Thu

Bạch Bạch nằm trong chăn một lúc lâu nhưng cơ thể vẫn lạnh căm. Ý thức của nàng ngày càng rõ ràng, cảm giác cũng cực kỳ chân thật, từng giây từng phút trôi qua đều nói cho nàng tất cả những gì vừa xảy ra không phải là một giấc mơ.

Một lát sau, tiếng bước chân phía xa truyền đến, một trong số đó là âm thanh mỗi ngày nàng đều nghe thấy, vô cùng quen thuộc; trước đây mỗi lần nàng nghe thấy âm thanh đó đều sẽ cảm thấy vui mừng nhưng giờ đây chỉ còn lại hoảng loạn và sợ hãi.

Đợi hai người kia chậm rãi lại gần, bên ngoài xe ngựa có tiếng động vang lên, hình như có người đang nhẹ nhàng dỡ hành lý trên xe xuống, tiếp đó là tiếng quần áo sột soạt.

Bạch Bạch vùi đầu trong chăn nên hô hấp không được thoải mái, lồng ngực co thắt khó chịu.

Tần Chất cởi áo ngoài đưa cho Chử Hành, "Đem đi đốt".

"Vâng", Chử Hành nhận lấy rồi quay người đi vào rừng.

Tần Chất đổi quần áo sạch sẽ, đưa tay vén màn xe nhìn vào bên trong. Dưới ánh trăng lạnh mong manh, tấm chăn co lại một góc nhỏ, có thể tưởng tượng được nàng co người lại như con tôm khi ngủ, trong lòng hắn bất chợt lại cảm thấy vừa mềm mại vừa đau lòng.

Hắn dụi tắt hương an thần bên ngoài xe ngựa, tiếp đó cúi đầu cầm chiếc lục lạc mở một nửa treo trên xe ngựa. Một lúc sau, có thứ gì đó dưới đất hơi chuyển động, cổ trùng phân tán khắp bốn phía tụ lại hợp thành một con cổ trùng béo núc chui khỏi mặt đất. Nó dùng hết sức bò vào bên trong lục lạc, chỉ tiếc thân thể quá béo nên không ních vừa vào lục lạc, nhét mãi vẫn không đóng được vào.

Tần Chất muốn vào chăn ôm nương tử của mình ngủ một giấc thật ngon nhưng lại bị con sâu này làm chậm trễ. Hắn hơi nhăn mày, tặc lưỡi hỏi, "Lại muốn ăn đất hả?".

Con sâu kia sợ hết hồn, vội vàng hít một hơi thật sâu hóp bụng chen thân mình vào lục lạc, biết điều tự mình đóng lại lục lạc, cuối cùng còn để lại một tiếng "Cạch" giòn tan.

Tần Chất cúi người cầm lục lạc rồi xoay người vén rèm bước lên xe ngựa.

Bạch Bạch quay mặt vào bên trong, nghe thấy âm thanh hắn vén màn lên xe tức khắc tim đập như trống, nàng chui rụt trong chăn không dám cử động. Hắn lên xe nhưng không nằm xuống ngay mà mở chiếc hộp gỗ bên cạnh, dường như đang thả thứ gì vào trong đó, thứ đồ kia rơi vào bên trong lăn mấy vòng phát ra âm thanh va chạm của kim loại.

Đóng hộp gỗ xong hắn mới cẩn thận vén chăn nằm xuống, đưa tay kéo mép chăn đang che mất đầu nàng. Có lẽ hắn không muốn đánh thức nàng nên chỉ cúi đầu hôn nhẹ sau gáy nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên eo nàng, ôm nàng vào lòng như mọi khi.

Hô hấp của Bạch Bạch vô cùng căng thẳng dồn dập, nàng cảm thấy hơi thở của hắn phả sau gáy nàng rất nóng khiến thân thể nàng không kìm được run rẩy. Trước đây nàng cảm thấy hắn ấm áp đáng tin cậy nhưng hiện nay lại khiến nàng sợ hãi. Nàng vô thức tóm chăn, da đầu tê dại, thân thể căng cứng khó chịu.

Tần Chất ôm một lát cũng phát hiện hơi thở của cục bông trong lòng mình có gì đó khác lạ, thân thể tiểu tâm can hơi lạnh, sống lưng căng cứng, toàn thân cứng đờ như tảng đá, "Nương tử, nàng tỉnh rồi ư?".

Bạch Bạch không lên tiếng, nghe thấy hắn hỏi thậm chí còn khẽ rùng mình run rẩy.

Tần Chất cảm giác được phản ứng của nàng, hắn cũng không tốn hơi đâu vào việc nghi ngờ vì sao hương an thần lại không khiến nàng ngủ được. Hắn đưa tay nắm lấy tay nàng, quả nhiên lạnh ngắt như ngọc, hắn vội ôm nàng quay mặt đối diện với mình, nhét tay nàng vào quần áo của mình sưởi ấm.

Không gian trong xe vẫn tối om, hắn không thấy rõ biểu cảm của nàng liền ôm nàng vào lòng vỗ về sau lưng, nhỏ giọng an ủi: "Đừng sợ, con sâu dài kia đã chết rồi".

Bạch Bạch nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, im lặng mãi vẫn không có phản ứng, hàng mi cong dài run rẩy kịch liệt. Nàng thậm chí không dám mở lời nói chuyện với hắn, nàng sợ hắn cũng sẽ ra tay lấy mạng nàng.

Ý niệm này vừa lóe lên trong đầu, nàng co người càng chặt, cái ôm ấp áp thường ngày của hắn càng khiến nàng thấp thỏm không yên, suốt đêm không thể chợp mắt.

...

Trấn nhỏ nằm ven sông, một cây đa cổ thụ nghiêng mình xuống bờ sông, phiến đá xanh đã mòn xiêu vẹo một góc thêm mấy phần cổ kính, nước chảy thuyền trôi mang vẻ đẹp vô cùng ý nhị.

Khâu Thiền Tử mặc áo vải như một ông lão tầm thường, so với trước đây càng thêm vẻ già yếu. Lão ta trông già đi rất nhiều, khí sắc cũng không tốt, dường như có vẻ mệt mỏi quá độ.

Lão ra nhẫn nại ngồi chờ trong phòng quán trọ, đợi khoảng một canh giờ mới thấy Tần Chất đẩy cửa tiến vào.

Lão ta vội đứng dậy cúi chào Tần Chất, "Công tử".

Tần Chất không đáp lại, nét mặt không vui vẻ gì tựa như không chào đón sự xuất hiện của lão. Hắn chậm rãi đi đến ngồi xuống cạnh bàn, "Ngươi không ở Ám Xưởng mà đến chỗ ta làm gì?".

Khâu Thiền Tử nơm nớp lo sợ, nói: "Công tử, thời gian mười ngày có hơi... hơi ít, phạm vi lại lớn như vậy, có thể cho ta thêm chút thời gian không?".

"Ngươi còn thời gian sáu, bảy ngày nữa mà còn tới tìm ta nói ít?".

Lời hắn nói ra thực nhẹ nhàng nhưng Khâu Thiền Tử ngậm đắng nuốt cay, gian khổ trùng trùng cũng không cách nào cãi lại. Nếu thật sự sau mười ngày mà lão ta không tra ra được ngọn nguồn của chuyện kia thì há chẳng phải đang lấy tính mạng mình ra đùa giỡn hay sao?

"Công tử, hình như chuyện này có liên quan đến một bộ lạc bí mật của Miêu Cương, cực kỳ bài xích người ngoài, đó là nơi hoang vắng không có giá trị lợi dụng, người của chúng ta cũng không bố trí đến tận đó, ngày một ngày hai không thể tra ra được là kẻ nào gây khó dễ...".

Vẻ mặt Khâu Thiền Tử vô cùng khó xử, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều hơn một chút.

Lời nói vô cùng khẩn thiển, nếu là Xưởng công trước kia cũng sẽ khoan dùng vài phần, đáng tiếc hôm nay Tần Chất không phải là kẻ có lòng khoan dung. Hắn hoàn toàn làm như không nghe thấy, khẽ cười hờ hững: "Điều tra thế nào là việc của ngươi, nếu ngươi không làm được thì ta chỉ có thể tiễn ngươi đi theo Đỗ Trọng...".

Khâu Thiền Tử vừa nghe thấy Đỗ Trọng liền quỳ rạp trên mặt đất, "Công tử bớt giận, Thiền Tử nhất định không phụ kỳ vọng của công tử, nhất định sẽ tra ra kẻ đầu sỏ!".

Lão ta cũng không dám mở miệng xin thêm ít thời gian nữa, lão không muốn bị luyện thành cổ, ngày ngày phải chịu cổ trụng gặm cắn da thịt, cảm giác da thịt thối rữa sống không bằng chết đó chỉ mới nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Khâu Thiền Tử bày tỏ lòng trung rồi vội vàng đứng dậy chuẩn bị trở về Ám Xưởng, bất ngờ lại bị Tần Chất gọi lại, "Ngươi về Ám Xưởng thu xếp một chỗ mà cô nương thích, mấy ngày nữa ta sẽ tới Ám Xưởng".

Tần Chất hiển nhiên không thích cục diện địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa sau ngày bị dọa hôm ấy, Bạch Bạch vẫn chưa bình tâm lại, đến Ám Xưởng là lựa chọn tốt nhất hiện nay của hắn.

Khâu Thiền Tử lộ vẻ mặt nghi hoặc, chỉ cảm thấy đây là một vấn đề vô cùng khó khăn. Dù sao thì lão ta cũng là kẻ biến thái làm bạn với cổ trùng bao năm, sao có thể có thẩm mỹ bình thường cho được, bằng không thì trước đây lão cũng không đấu với Bạch Cốt đến nỗi ngươi chết ta sống.

Nhưng lão ta biết Tần Chất dĩ nhiên làm chuyện này là vì Bạch Cốt. Lão ở Ám Xưởng đã nhiều năm như vậy dĩ nhiên mắt cũng không mù, rõ ràng thẩm mỹ của Bạch Cốt tuyệt đối không có chút gì liên quan đến lão hết: "Công tử thứ lỗi, Thiền Tử là kẻ thô tục, không biết ngài muốn trang trí kiểu gì, có thể nói cụ thể hơn một chút được không?".

Tần Chất chợt cau mày, chỉ cảm thấy Khâu Thiền Tử là đồ vô dụng, cái này không biết cái kia cũng không biết, nhưng vì tâm can bảo bối nên hắn vẫn kiên nhẫn giải thích. "Mấy cái tượng gớm ghiếc trên vách sửa cho thú vị một chút, động làm rộng ra một chút, trồng một ít hoa cỏ, nuôi mấy con thỏ, thả mấy con cá màu sắc sặc sỡ xuống ao, thứ gì cũng phải làm cho sạch, nếu ngươi không hiểu thì tự đi nghiên cứu đi...".

Khâu Thiền Tử vội dạ vâng tỏ vẻ đã hiểu nhưng nội tâm thật sự muốn hộc máu. Không biết kiếp trước lão ta đã tạo nghiệt gì mà kiếp này gặp phải thú dữ như Tần Chất, rõ ràng là muốn tra tấn chết người mà. Tượng có thể sửa, mấy cây cột trụ cao chót vót kia cũng có thể leo lên được, nhưng mẹ nó, còn phải sửa cho thú vị, thế nào mới là thú vị chứ hả?!

Lại còn phải nuôi thỏ, kẻ như lão nuôi thỏ thế nào được, chẳng phải muốn lôi lão ra đánh hay sao?

Lão thật sự không chịu nổi nữa, ngày xưa làm trưởng lão có phải vất vả như vậy đâu. Riêng việc đối phó với Tần Chất đã làm tóc của lão bạc bằng sạch, hiện giờ còn muốn lão nghiên cứu trồng hoa điêu khắc, quả thật là muốn giày xéo tôn nghiêm của lão xuống tận đất đen.

Khâu Thiền Tử đột nhiên cảm thấy khó thở, vừa bước ra cửa liền cảm thấy mình lại già đi thêm mấy tuổi.

Tần Chất thong thả đứng dậy trở về phòng, vừa bước vào đã thấy Bạch Bạch ngồi trên sạp gần cửa sổ lẳng lặng nhìn ra ngoài, thấy hắn vào nàng vẫn chẳng phản ứng gì.

Tần Chất đi đến bên cạnh nàng, nhìn xuống theo tầm mắt của nàng. Trên đường chỉ các gánh hàng rong và người qua lại tấp nập, không có gì đáng để chú ý.

Hắn cúi người nắm tay nàng, vẻ mặt dịu dàng hiện lên ý cười, dịu giọng nói: "Nàng đang nhìn gì vậy?".

Bạch Bạch cảm giác được hắn nắm tay mình bèn vô thức co rụt lại, giương mắt nhìn về phía hắn. Mặc dù nét mặt của hắn vẫn tươi cười ấm áp nhưng cảnh tượng hôm đó vẫn quanh quẩn trong đầu nàng không vứt đi được. Nàng vừa hoảng loạn vừa rầu rĩ, nàng sợ hắn, nhưng cũng sợ hắn bị quan phủ bắt được.

Toàn bộ người ở quán rượu đều đã chết, nếu hắn bị bắt được nhất định cũng phải chết. Nghĩ vậy khóe mắt của nàng chợt nóng lên, cảm xúc ấm ức tủi thân không nói nên lời. Nàng rủ mắt tránh tầm mắt hắn, tựa như muốn tìm một nơi nào đó để trốn tránh.

Tần Chất thấy nàng sợ hãi, trong lòng vô cùng khó chịu, không ngừng xoa tay nàng an ủi, "Có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?".

Bạch Bạch im lặng một lúc liền gật đầu, cứ ở trong này mãi thì nàng sẽ ngạt thở mất.

Tần Chất thấy nàng đồng ý liền tươi cười đứng dậy kéo nàng ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng hỏi: "Có muốn váy đẹp không?".

Bạch Bạch ủ ê "Ừm" một tiếng, bây giờ nàng đi đâu cũng được, miễn là đừng rảnh rỗi.

Tần Chất thấy nàng không muốn nói nên cũng không nói nhiều, hắn đưa tay xoa đầu nàng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng.

Cảm giác mềm mại ấm áp chạm vào giữa trán, Bạch Bạch lập tức tránh đi, động tác thậm chí còn nhanh hơn suy nghĩ. Nàng đồng thời rụt tay lại, cả người căng chặt, ánh mắt nhìn hắn có chút phòng bị.

Cử chỉ lảng tránh như tránh rắn rết của nàng khiến Tần Chất đột nhiên sững người, hắn im lặng nhìn nàng một lúc lâu, tựa như không ngờ nàng sẽ tránh hắn.

Bach Bạch cũng biết phản ứng của mình quá kích động, trước đó nàng đã khống chế rất tốt nhưng động tác vừa rồi là phản xạ vô thức, nàng không có cơ hội làm lại.

Ánh mắt của hắn khiến nàng trở nên căng thẳng, thấy hắn vẫn đứng im bất động, nàng vội vàng lướt qua hắn đi ra bên ngoài, "Chúng ta đi thôi". Tần Chất lặng lẳng nhìn nàng lướt qua trước mặt, lặng im một lúc mới chậm rãi đi theo nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com