Không Làm Thế Thân Sau Tôi Thành Vạn Nhân Mê
Chương 57
Tường thuật lại phản ứng của người dân cả nước, Cục Hàng không đã trao mô hình tên lửa nhỏ cho các nhà nghiên cứu.Nhà nghiên cứu cầm mô hình tên lửa nhỏ đứng giữa những người của Cục Hàng không, vẻ mặt cực kỳ bi tráng.Chờ Mạc tổ trưởng đi công tác về, chắc là
anh ấy cũng không còn nguyên vẹn.Cư dân mạng vừa thấy vẻ mặt của anh ấy liền cười phá lên.【Cười chết mất! Dễ bị lừa quá hahaha hahaha hahaha】【Anh ấy nói tổ trưởng có phải là cái người mà hai năm trước tại lễ trao giải đã nói thích sờ huy hiệu không? Cứu mạng! Dễ thương quá đi mất!】【Ấy, lại có người còn nhớ! Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là anh ấy! Mà nói giáo sư Vương tìm được đối tượng chưa?】【Tôi cũng tò mò, người đàn ông độc thân vạn năm ăn sâu vào lòng người quá】Phóng viên nhìn giao diện điện thoại do nhiếp ảnh gia đưa mấy lần, sau đó quay đầu hỏi nhà nghiên cứu: "Xin hỏi sau lễ trao giải trước đó, Mạc tổ trưởng của các anh cuối cùng có được sờ huy hiệu không?"Nhà nghiên cứu không cần suy nghĩ: "Sờ được chứ, giáo sư Vương về đến liền cho anh ấy sờ rồi."Phóng viên cười khẽ: "Thì ra đúng là Mạc
tổ trưởng đó."Nhà nghiên cứu khựng lại.Anh ấy ôm chặt mô hình tên lửa nhỏ trong tay, mắt dần dần mở to.Phóng viên đang gài lời anh ấy!"Vấn đề cuối cùng," phóng viên cố nín cười nói, "Đây cũng là vấn đề mà đông đảo cư dân mạng quan tâm nhất. Xin hỏi giáo sư Vương đã tìm được đối tượng chưa?"Nhà nghiên cứu vốn dĩ còn có chút căng thẳng, sợ phóng viên lại gài lời mình, vừa nghe đến câu hỏi liền thả lỏng, anh ấy nhướng mày, nhanh chóng lắc đầu: "Anh ấy còn lâu lắm."Vương Chấp Phong vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Mạc tổ trưởng của họ, nhưng lại không dám theo đuổi, với tốc độ này của anh ấy, có lẽ con của họ đều đã bế bồng mà anh ấy vẫn còn đang làm bạn thân tương thân tương ái với Mạc tổ trưởng.Một buổi phát sóng trực tiếp vốn dĩ rất căng thẳng và trang nghiêm, sau khi trải qua sự kích động và hưng phấn của việc phóng thành công, không khí trở nên thoải mái hơn, đặc biệt là sau phần phỏng vấn của phóng viên, trực tiếp biến buổi phát sóng trực tiếp thành một hiện trường vui vẻ quy mô lớn.Toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp rất thành công, sau đó các chủ đề liên quan đến việc phóng tên lửa cũng thành công chiếm lĩnh top tìm kiếm.#Bình Minh số 2 phóng thành công!##Đào mô hình tên lửa##Giáo sư Vương độc thân##Phóng viên CCTV lừa phỉnh liên hoàn# Lần này, phóng viên ở tầng khí quyển!
Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến.Mỗi ngày đêm bình thường, luôn có những người đang không ngừng đấu tranh vì ánh đèn vạn nhà.Tây Mạc.Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm lướt qua những cồn cát từ xa, tiếng cánh quạt vang vọng khắp sa mạc.Cát bụi rung chuyển, cánh cổng lớn đã đóng cửa mấy năm và bị cát vàng bao phủ phát ra tiếng nổ vang, từ từ mở ra.Ánh đèn sợi đốt từ bên trong cánh cổng chiếu sáng bờ cát gần đó vẫn còn hơi tối.Bóng người in trên bờ cát.Các phi công và hộ vệ quân xếp hàng chỉnh tề, ngay khi thấy cánh cổng của căn cứ nghiên cứu mở ra đồng thời đứng nghiêm chào quân lễ.Tiếng cánh quạt dần yếu đi, trên sa mạc trống trải chỉ còn lại tiếng vải vóc sột soạt.Nhiếp ảnh gia do Trung ương phái tới vác máy quay đứng một bên, cảm thấy cổ họng hơi khô, nhưng ngay cả nuốt nước bọt cũng không dám.Người thanh niên mặc áo blouse trắng là người đầu tiên bước ra.Đón ánh nắng mặt trời không ngừng dâng lên, anh ấy chào quân lễ, đối mặt với một nhóm quân nhân, lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói trong trẻo, ôn hòa và đầy khí phách:"Tôi là tổng phụ trách công trình CI, tổng phụ trách trực thuộc Viện Khoa học Kỹ thuật Tổng viện Đại học Thanh Hoa trực thuộc Trung ương, Mạc Hứa Chi.""Trong vòng ba năm năm tháng 28 ngày, 1161 nhà nghiên cứu của công trình CI đã không phụ sự kỳ vọng của Trung ương và quốc gia, thuận lợi hoàn thành công trình CI.""Công trình CI, tuyên bố thành công."Một phi công tiến lên một bước."Đoàn trưởng Vu Dương của Tiểu đoàn 2, Lữ đoàn 3, Sư đoàn 5, Quân đoàn bay số 1 xin báo cáo với ngài, chúng tôi là các đại đội, tiểu đội trưởng của Tiểu đoàn 2.""Hiện nhận lệnh Trung ương, đón các vị về nhà!"Trên sa mạc cát vàng nổi gió mạnh.Ánh mắt Mạc Hứa Chi và Vu Dương chạm nhau trong khoảnh khắc, cả hai đều sững sờ.Sau đó mỗi người lại dời mắt đi, bắt đầu tổ chức rời đi.Số lượng nhân viên nghiên cứu quá đông, không thể bay hết một lần, vì vậy
phải chia thành nhiều đợt.Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong ở lại cuối cùng.Những người khác đều đã lên máy bay trực thăng, hai người đứng cạnh nhau, thấy mọi người đã đi hết thì cùng nhau lên chiếc máy bay trực thăng gần nhất.Sau khi lên máy bay trực thăng, Mạc Hứa Chi liền dựa vào ghế không nhúc nhích, tinh thần vừa rồi cố gồng lên biến mất ngay lập tức, đưa tay về phía Vương Chấp Phong, mắt trực tiếp híp lại thành một khe."Lát nữa ngủ tiếp."Vương Chấp Phong đặt miếng bịt mắt hình em bé ngủ mà Mạc Hứa Chi muốn sang một bên, đổ ra mấy viên thuốc, lại tìm cốc nước đo thử nhiệt độ nước, thấy nước ấm thì vặn nắp chai, nói: "Ăn thuốc
trước đi."Mạc Hứa Chi yếu ớt đáp: "Ừm."Anh ấy vật vờ ăn thuốc, ăn xong liền lập tức nhắm mắt lại.Vương Chấp Phong cất hộp thuốc và cốc nước gọn gàng, sau đó tận tâm tận lực đeo bịt mắt cho Mạc Hứa Chi.Ánh sáng bầu trời mạnh, chiếu vào mắt khiến Mạc Hứa Chi khi ngủ không thoải mái."Này..."Sĩ quan ngồi ghế phụ phía trước định nói chuyện, bị phi công ngồi ghế lái dùng khuỷu tay huých một cái."Không sao, anh ấy chỉ hơi nhạy cảm với ánh sáng," Vương Chấp Phong cởi áo blouse trắng của mình đắp lên người Mạc Hứa Chi, nói, "Tiếng cánh quạt cũng
không làm anh ấy tỉnh giấc đâu."Mạc Hứa Chi mấy ngày nay quá mệt mỏi, đã đến mức vừa nhắm mắt lại đứng cũng có thể ngủ say.Đến giai đoạn nghiệm thu thì không có chỗ nào không cần anh ấy, người khác chỉ cần phụ trách bộ phận của mình, còn Mạc Hứa Chi thì phải chạy khắp nơi, liên tiếp mấy ngày tổng cộng chỉ nghỉ ngơi được mấy tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài mà không ngã gục trên cát đã là quá tuyệt vời rồi.Người ngồi ghế phụ nhìn thấy một loạt hành động của Vương Chấp Phong quá đỗi quen thuộc, có chút ngạc nhiên: "Quan hệ của các anh thật tốt."Vương Chấp Phong cười một tiếng, nhẹ nhàng đỡ sau gáy Mạc Hứa Chi, làm anh ấy tựa vào người mình.Máy bay trực thăng bay qua sa mạc, đưa tất cả mọi người đến sân bay.Các nhà nghiên cứu chào tạm biệt các phi công, rồi chuyển sang máy bay
chuyên cơ bay về kinh đô."Đoàn trưởng nhìn gì đó?"Sân bay dọn dẹp từ 8 giờ đến 10 giờ, dành chỗ cho máy bay trực thăng và chuyên cơ, cũng tránh hành khách vây xem gây ra sự cố, trong sân bay chỉ có phi công và nhân viên sân bay, còn lại là các nhà nghiên cứu đang làm thủ tục. Nhìn thấy Vu Dương cứ nhìn chằm chằm vào khu vực làm thủ tục, người đứng một bên cũng nhìn theo nhưng không thấy gì đặc biệt."Không có gì." Vu Dương thu ánh mắt lại, sau đó hô lớn một tiếng, "Thu đội!"Vương Chấp Phong cõng Mạc Hứa Chi lên máy bay.Máy bay yên tĩnh hơn trực thăng rất nhiều, ngồi cũng thoải mái hơn, phần lớn các nhà nghiên cứu đều không chịu nổi đã ngủ thiếp đi.Vương Chấp Phong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.Máy bay rất nhanh đến kinh đô.Kinh đô không giống Tây Bắc, sân bay là một đầu mối giao thông quan trọng kết nối các nơi trong và ngoài nước, không thể đóng cửa hai tiếng đồng hồ, chỉ có thể mở ra một lối đi, để các nhà nghiên cứu sau khi xuống máy bay có thể trực tiếp lên xe.Những người chờ máy bay ở sân bay nhìn thấy một hàng xe ở cửa sân bay, vốn dĩ đã tò mò, sau đó nhìn thấy có máy bay hạ cánh, nhân viên sân bay và cả cảnh vệ đều nhanh chóng chạy tới.Ban đầu là một người, sau đó là hai người, tiếp đến mọi người lần lượt xuống máy bay.Tất cả họ đều mặc đồng phục áo blouse trắng, được nhân viên dẫn qua lối đi đặc biệt và trực tiếp lên xe.Hóa ra những chiếc xe đó là dành cho họ."Những người đó là ai vậy, là bác sĩ à?""Nhiều bác sĩ thế sao?" Có người nói, "Cảm giác không giống lắm."Xe dừng lại ở cửa và đi tới, liên tiếp bốn
chiếc máy bay hạ cánh, sau khi bốn nhóm người xuống, nhân viên sân bay mới giải tán.Cảnh sát vũ trang hộ tống những người cuối cùng xuống máy bay rời khỏi sân bay.Mạc Hứa Chi cũng ở trong số đó.Máy bay hơi rung lắc trong quá trình hạ cánh, anh bị giật mình tỉnh dậy, kéo miếng che mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện mình không chỉ đã xuống trực thăng mà còn đã đến sân bay thủ đô.Giấc ngủ này có hơi lâu.Anh vừa tỉnh, Vương Chấp Phong bên cạnh cũng tỉnh.Vương Chấp Phong bảo anh uống nước làm ẩm cổ họng, sau đó họ xuống máy bay.Trên chiếc máy bay cuối cùng không chỉ có các nhà nghiên cứu mà còn có các bác sĩ đi cùng, tất cả mọi người đều không nói gì, hoặc là không có sức để nói chuyện, lặng lẽ và có trật tự rời khỏi sân
bay.Khác với sự tĩnh lặng ở đây, phía bên kia sân bay ồn ào đến mức quá mức, tiếng la hét và hò reo tràn ngập tai người.Bên đó chắc là fans đang đón thần tượng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Một số fans còn làm ảnh hưởng đến việc check-in hoặc rời đi của du khách bình thường, an ninh sân bay đành phải duy trì trật tự.Tất cả mọi người từ căn cứ nghiên cứu đều được phân về các bệnh viện khác nhau ở thủ đô để kiểm tra sức khỏe.Không ít người được chẩn đoán mắc các bệnh lớn nhỏ và phải tạm thời ở lại bệnh viện.Những người khác nếu không có vấn đề gì, nếu muốn nghỉ ngơi sẽ được sắp xếp khách sạn gần đó, nếu cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục công việc hoặc muốn về nhà thì sẽ được sắp xếp trực thăng đưa đón.Cơ thể Mạc Hứa Chi không có vấn đề lớn nào khác, vẫn như cũ, chỉ là quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi một chút.Anh được phân về đúng bệnh viện quân khu mà anh đã từng ở trước đây. Bác sĩ và y tá đều rất nhiệt tình, nói rằng không cần khách sáo, về đây cứ như về nhà.Cuối cùng Mạc Hứa Chi vẫn không nhận đề nghị ở lại bệnh viện.Vương Chấp Phong nói nhà anh ở gần đó, nếu không ngại có thể về nhà anh nghỉ ngơi.Dù sao cũng chỉ là ngủ một giấc, Mạc Hứa Chi quyết định cùng Vương Chấp Phong về nhà anh nghỉ ngơi, cũng tốt hơn là chiếm dụng tài nguyên y tế ở đây.Vương Chấp Phong nói gần là thật sự gần, ra khỏi bệnh viện đi thêm hai bước là đến khu chung cư anh ở."Cạch"Cánh cửa mở ra, Vương Chấp Phong bước vào phòng trước, sau đó lấy ra một đôi dép lê màu vàng từ tủ giày.Đó là một bé bọt biển màu vàng với đôi mắt xanh lam.Mạc Hứa Chi không đi ngay.Vương Chấp Phong biết anh đang nghĩ gì, nói: "Đây là đồ chuẩn bị cho khách, cậu cứ yên tâm đi."Mạc Hứa Chi liền đi dép lê theo anh vào phòng.Vương Chấp Phong ở một căn hộ cao tầng kiểu duplex, phong cảnh rất đẹp, qua huyền quan là phòng khách, phòng khách dùng cửa sổ kính sát đất, cửa sổ kính sát đất đối diện cửa chính, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy một mảng mây được ánh nắng nhuộm vàng.Nhà anh cũng rất sạch sẽ, không dùng màu sắc quá rực rỡ hay u tối, tường trắng và đồ nội thất gỗ, phía trước cửa sổ đặt một chậu cây xanh, trông đơn giản sáng sủa, rất thoải mái."Đây là bếp và phòng làm việc, còn có phòng ngủ chính, phòng khách ở đằng kia, bên trong có phòng tắm và bồn rửa mặt."Mạc Hứa Chi đứng trong phòng khách ngắm phong cảnh, Vương Chấp Phong từ trong tủ tìm ra khăn tắm và bàn chải đánh răng các thứ, nói, "Nếu muốn tắm thì trong tủ quần áo có đồ tắm, đều là đồ chưa mặc. Ga trải giường và vỏ chăn được bảo trì mỗi hai tuần một lần, có thể ngủ ngay.""Cậu đợi chút," Mạc Hứa Chi nhìn anh lấy ra bàn chải đánh răng, khăn tắm, ly súc miệng từ trong tủ, thậm chí còn có xu thế tiếp tục lấy nữa, vội vàng ngăn lại, nói, "Tôi chỉ ở đây ngủ một giấc thôi."Vương Chấp Phong ngừng động tác, anh ngẩng đầu cười một tiếng, "Tôi biết."Không thể vội vàng, phải từ từ.Không thể dọa người ta.Mạc Hứa Chi tắm rửa đơn giản xong thì
vùi vào chăn.Phòng khách của Vương Chấp Phong và
ký túc xá anh ở Kinh Đại thật sự rất giống, ngay cả chậu cây xanh đặt trên cửa sổ cũng giống y hệt, cảm giác không quen thuộc lập tức giảm đi rất nhiều, anh vốn đã mệt, đầu vừa chạm giường là ngủ ngay.Vương Chấp Phong đóng cửa phòng, về phòng mình tắm rửa xong đặt báo thức, cũng ngủ một lát. Sau khi báo thức reo thì anh dậy và ra ngoài.Đến khi Mạc Hứa Chi thức dậy, phát hiện trời đã tối.Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, nhìn từ cửa sổ xuống, có thể thấy hơn nửa ánh đèn lấp lánh.Mạc Hứa Chi mở cửa phòng, thấy đèn phòng khách sáng, không có ai.Có tiếng động từ trong bếp vọng ra, trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương.Mạc Hứa Chi đi vào bếp.Trong bếp tràn ngập hơi nước, cửa vừa mở ra, cùng với làn sóng nhiệt ập đến là mùi hương càng thêm nồng đậm.Vương Chấp Phong vẫn còn đeo tạp dề, nghe tiếng động, anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Mạc Hứa Chi đứng ở cửa.Anh ấy như thể vẫn chưa ngủ dậy, mí mắt vẫn còn sụp, tóc cũng rất lộn xộn."Tỉnh rồi à?" Vương Chấp Phong cười một tiếng, "Tỉnh thì đi súc miệng, lát nữa ăn cơm."Lúc này đầu óc Mạc Hứa Chi còn mơ màng, Vương Chấp Phong nói gì anh làm nấy, thật sự xoay người về phòng đánh răng.Rửa mặt xong, đầu óc anh mới tỉnh táo hơn một chút.Khi ra khỏi phòng lần nữa, Vương Chấp Phong đã dọn đồ ăn lên bàn, đang bày bát đũa.Hôm nay cả ngày chưa ăn gì nhiều, Mạc Hứa Chi vẫn cảm thấy tốt, nghe thấy mùi hương này, đột nhiên có chút thèm ăn.Mạc Hứa Chi tiến đến bàn ăn, cúi đầu nhìn các món ăn trên bàn, hơi ngạc nhiên hỏi: "Những món này đều là cậu làm à?""Ừm." Vương Chấp Phong bày xong bát đũa, đi đến kéo ghế ra cho Mạc Hứa Chi, nói, "Nhanh ăn đi."Mạc Hứa Chi nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống, cùng Vương Chấp Phong mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm.Trước đây họ đã vô số lần ăn cơm như vậy, nhưng lần này cảm giác có chút khác.Có thể là vì bữa cơm này là Vương Chấp Phong làm, cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên anh đến nhà Vương Chấp Phong, cảm giác chủ quan có khác biệt.Vương Chấp Phong rót cho Mạc Hứa Chi một ly sữa, sau đó hỏi: "Mạc Hứa Chi, cậu có thích chó không?""Ừm?"Mạc Hứa Chi ngước mắt, "Sao lại hỏi thế?""Là thế này, con chó của bạn tôi không ở nhà được, đi chơi với mấy con chó khác một vòng, về nhà thì có chó con, anh ấy nuôi không xuể, hỏi có ai muốn nuôi không."Vương Chấp Phong nói dối không cần kịch bản. Chó thì có, bạn bè là giả.Chuyện này đã được anh tính toán từ khi biết Mạc Hứa Chi mắc bệnh. Anh đã đọc rất nhiều sách về việc nuôi thú cưng, cũng tìm hiểu rất nhiều tài liệu, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian thực hiện.Bác sĩ đã nói, nuôi một thú cưng bám người sẽ có hiệu quả rất tốt trong việc chữa trị bệnh trầm cảm."Hiện tại tôi không có...""Tôi biết." Vương Chấp Phong nói, "Là tôi nuôi, bây giờ không còn bận rộn như trước nữa. Tôi muốn hỏi cậu ngày mai có thể đi đón chó con cùng tôi không?"Mạc Hứa Chi gật đầu: "Có thể."Sau khi công trình này kết thúc, cấp trên cho họ nghỉ năm ngày, làm gì cũng không vấn đề.Vương Chấp Phong cười một tiếng, lại nói: "Bạn tôi phải bay sớm ngày mai, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nơi này cách Viện Khoa học Kỹ thuật và nhà cậu hơi xa, hôm nay cứ ở lại đây đi."Mạc Hứa Chi đồng ý.Hôm nay đã đi quá lâu, anh không muốn nhúc nhích thêm chút nào nữa."Những người khác đâu, bây giờ vẫn còn
ở bệnh viện sao?"Vương Chấp Phong nói: "Những người cần điều trị đều ở bệnh viện, ngày kia có một cuộc họp báo, trừ vài người phải ở lại tham gia họp báo ra thì mọi người đều có thể tự do sắp xếp hành trình.""Ừm... ừm?" Mạc Hứa Chi chợt hiểu ra, tinh thần phấn chấn, "Họp báo?"Vương Chấp Phong nói: “Đã có thông báo, cũng đã gửi cho cậu rồi, cậu không nhận nên tôi mới phải chuyển lời đó.”Ý là Mạc Hứa Chi nhất định phải tham gia.Mạc Hứa Chi nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay, thở dài.Anh thà ở phòng thí nghiệm nghỉ ngơi thêm nửa tháng còn hơn phải giao tiếp với truyền thông.“Vậy còn những người khác ở Viện Khoa học Công nghệ của chúng ta thì sao?”“Có hai người tiếp xúc với nguyên tố phóng xạ khá thường xuyên, cơ thể có chút tổn thương.” Thấy biểu cảm của Mạc Hứa Chi lập tức thay đổi, Vương Chấp Phong nói thêm: “Là tổn thương bộ phận nội tạng, đã kiểm tra rồi, không gây ra bệnh biến nào khác, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt sẽ không sao cả.”Mạc Hứa Chi đang cau mày lúc này mới giãn ra một chút, rồi hỏi: “Những người
khác thì sao?”“Đã về rồi, họ là mấy người chạy nhanh nhất sau khi được phân về bệnh viện quân khu đó.”Mạc Hứa Chi thả lỏng mày mặt, cười một tiếng: “Đúng là họ tích cực nghỉ ngơi nhất.”Vương Chấp Phong gật đầu: “Dù sao cũng là truyền thống tốt đẹp của Viện Khoa học Công nghệ mà.”Trừ việc họ hơi bận ra thì Viện Công nghệ coi như là viện nghiên cứu có thời gian tan sở sớm và đúng giờ nhất.Các nhà nghiên cứu của họ tan sở còn hăng hái hơn học sinh cấp ba tranh giành suất ăn ở nhà ăn, trừ những người mới vào viện đang vội vàng đuổi kịp tiến độ thì những "lão làng" còn lại đều lập tức rời khỏi văn phòng.“Quý Bách Văn thì sao, vết thương ở tay lúc anh ấy đưa thiết bị xuống lòng đất không sao chứ?”“Hôm nay kiểm tra phát hiện vết thương đã bị nhiễm trùng, vấn đề không lớn, nhưng vẫn phải để anh ấy nằm viện, xem ra phải truyền vài chai nước biển mới chịu cho về.”Mạc Hứa Chi chống cằm cười khẽ.Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, làm sáng bừng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.Anh nói: “Thầy Vương, tôi thật sự rất vui.”“Người của số 1161, tôi đã đưa về hết rồi.”“Cậu giỏi lắm.”Vương Chấp Phong đặt đôi đũa xuống, động tác dừng một chút, sau đó vẫn vâng theo nội tâm, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Hứa Chi.Mạc Hứa Chi không tránh.Anh dựa theo lực của Vương Chấp Phong gục xuống bàn, tầm nhìn dần dần mơ hồ.Anh cười một tiếng, nói: “Xoa đầu đều là trưởng bối xoa cho tiểu bối, thầy tính mua quýt cho tôi à?”Vương Chấp Phong nhẹ nhàng nói: “Đây là biểu hiện của sự khích lệ.”Sau đó, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.Mạc Hứa Chi lại ngủ rồi.Anh gục mặt trên bàn ngủ, Vương Chấp Phong khó mà bế lên được, tìm mãi mới thấy một góc độ thích hợp để bế anh về phòng.Mạc Hứa Chi rất gầy, bế trong tay không có mấy cảm giác chân thật, cứ như anh buông tay ra thì người trong lòng sẽ bay lên vậy.Càng ngày càng xa anh.Đêm ở Kinh Đô có người thao thức trắng đêm, có người tìm vui bằng rượu chè, có người lại có giấc ngủ sâu và không mộng mị.Sáng hôm sau, Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong cùng đến công viên để gặp người bạn sắp bay của Vương Chấp Phong và đón chú chó con.Từ xa đã có thể thấy cục bông trắng muốt được buộc dây, đang vui vẻ chạy nhảy không ngừng trên bãi cỏ.Cách một khoảng cách rất xa, cục bông nhỏ như chú ý đến họ, bốn chân chạy tán loạn, vừa lăn vừa trượt đến trước mặt họ.Sau khi làm Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong phải cúi xuống nghe tiếng “meo meo” khắp nơi, cục bông trắng cuối cùng quyết định dùng sức dụi vào chân Mạc Hứa Chi, thấy anh không để ý đến nó, đầu còn húc vào chân Mạc Hứa Chi, rồi lật bụng ra, nằm im.Đây là ăn vạ.Mạc Hứa Chi lần đầu gặp chuyện ăn vạ, nhất thời có chút ngây người, sau đó ngần ngại, ngồi xổm xuống vuốt ve cục bông trắng một cách không mấy thuần thục.Anh vừa vuốt ve, cục bông trắng lập tức hồi phục lại, móng vuốt nắm chặt lấy ngón tay anh không buông.Mạc Hứa Chi hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này, chỉ có thể cứng đờ người, nhìn về phía Vương Chấp Phong.Vương Chấp Phong cũng ngồi xổm xuống, nhưng không giúp gì, chỉ đứng một bên nhìn, nói: “Cậu sờ nó đi, nó không cắn người đâu.”Mạc Hứa Chi nhìn cục lông nhỏ đang nhúc nhích qua lại, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Đây không phải là vấn đề cắn hay không cắn người…”Một thứ nhỏ bé như vậy, anh hoàn toàn không dám chạm vào, sợ vừa chạm vào đã làm hỏng mất.Cuối cùng, chú chó con vẫn do Mạc Hứa Chi ôm về.Vương Chấp Phong thì xách theo đồ chơi và dây kéo chó con do "bạn" tặng, rồi ở cổng bảo vệ khu dân cư nhận một thùng lớn đồ dùng cho chó con, sau khi về phòng thì cùng Mạc Hứa Chi sắp xếp.Chú chó con không hề sợ người lạ, thậm chí có thể nói là ngây thơ vô tư, đến phòng xong là bắt đầu vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng khi đến một môi trường mới.Mạc Hứa Chi giúp sắp xếp các thứ xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng chú chó con nghe thấy tiếng mở cửa, vừa nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng lăn đến cửa ra vào, kéo ống quần Mạc Hứa Chi lại.Vương Chấp Phong cười một tiếng, nói: “Hôm nay nếu không có việc gì khác thì ở lại chơi với nó đi.”“Cậu xem nó không có ai chơi cùng có đáng thương không chứ.”Vương Chấp Phong quyết định lát nữa sẽ chuyển khoản cho chủ cửa hàng thú cưng thêm lần nữa.Ban đầu anh chọn chú chó con này là vì đôi mắt nó sáng, cảm thấy Mạc Hứa Chi chắc sẽ thích, không ngờ chú chó con này lại lanh lợi như vậy.Mạc Hứa Chi vì thế lại lần nữa quay lại phòng khách.Chú chó con như sợ anh lại đi mất, cũng không chạy nhảy nữa, cứ nằm trong lòng Mạc Hứa Chi, thỉnh thoảng lại ngóc đầu lên nhìn Vương Chấp Phong một cái.Hai người và một chú chó ngồi trên thảm lông trước cửa sổ sát đất đọc sách suốt một buổi sáng.Hôm qua Mạc Hứa Chi ngủ gần như cả ngày, hôm nay tinh thần khá tốt, đầu óc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đọc sách chuyên chú hơn ngày thường.Chỉ có chú chó con, nằm trong lòng anh không ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt ra làm phiền anh đọc sách.Sau đó, Vương Chấp Phong vươn tay xách chú chó con từ gáy lên và đặt nó sang một bên, không cho nó làm phiền Mạc Hứa Chi đọc sách.“Nhìn ra được sự khát khao tri thức của cháu,” Vương Chấp Phong mở một cuốn sách cùng hệ với cuốn Mạc Hứa Chi đang đọc, nắm lấy móng vuốt của chú chó con chỉ vào hàng chữ trên cùng, nói: “Đây là sở trường của ta, cháu đừng làm phiền cậu ấy, ta sẽ dạy cháu, không thu học phí.”Thế là sau đó Vương Chấp Phong đã giảng cho chú chó con nghe một giờ về tính lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng.Khi anh giảng đến cuối, Mạc Hứa Chi cũng không đọc sách nữa, dựa vào gối ôm cứ thế nhìn Vương Chấp Phong giảng bài cho chú chó con.Đôi mắt ban đầu sáng ngời của chú chó con dần dần mất đi ánh sáng.
anh ấy cũng không còn nguyên vẹn.Cư dân mạng vừa thấy vẻ mặt của anh ấy liền cười phá lên.【Cười chết mất! Dễ bị lừa quá hahaha hahaha hahaha】【Anh ấy nói tổ trưởng có phải là cái người mà hai năm trước tại lễ trao giải đã nói thích sờ huy hiệu không? Cứu mạng! Dễ thương quá đi mất!】【Ấy, lại có người còn nhớ! Phản ứng đầu tiên của tôi cũng là anh ấy! Mà nói giáo sư Vương tìm được đối tượng chưa?】【Tôi cũng tò mò, người đàn ông độc thân vạn năm ăn sâu vào lòng người quá】Phóng viên nhìn giao diện điện thoại do nhiếp ảnh gia đưa mấy lần, sau đó quay đầu hỏi nhà nghiên cứu: "Xin hỏi sau lễ trao giải trước đó, Mạc tổ trưởng của các anh cuối cùng có được sờ huy hiệu không?"Nhà nghiên cứu không cần suy nghĩ: "Sờ được chứ, giáo sư Vương về đến liền cho anh ấy sờ rồi."Phóng viên cười khẽ: "Thì ra đúng là Mạc
tổ trưởng đó."Nhà nghiên cứu khựng lại.Anh ấy ôm chặt mô hình tên lửa nhỏ trong tay, mắt dần dần mở to.Phóng viên đang gài lời anh ấy!"Vấn đề cuối cùng," phóng viên cố nín cười nói, "Đây cũng là vấn đề mà đông đảo cư dân mạng quan tâm nhất. Xin hỏi giáo sư Vương đã tìm được đối tượng chưa?"Nhà nghiên cứu vốn dĩ còn có chút căng thẳng, sợ phóng viên lại gài lời mình, vừa nghe đến câu hỏi liền thả lỏng, anh ấy nhướng mày, nhanh chóng lắc đầu: "Anh ấy còn lâu lắm."Vương Chấp Phong vẫn luôn thầm thương trộm nhớ Mạc tổ trưởng của họ, nhưng lại không dám theo đuổi, với tốc độ này của anh ấy, có lẽ con của họ đều đã bế bồng mà anh ấy vẫn còn đang làm bạn thân tương thân tương ái với Mạc tổ trưởng.Một buổi phát sóng trực tiếp vốn dĩ rất căng thẳng và trang nghiêm, sau khi trải qua sự kích động và hưng phấn của việc phóng thành công, không khí trở nên thoải mái hơn, đặc biệt là sau phần phỏng vấn của phóng viên, trực tiếp biến buổi phát sóng trực tiếp thành một hiện trường vui vẻ quy mô lớn.Toàn bộ buổi phát sóng trực tiếp rất thành công, sau đó các chủ đề liên quan đến việc phóng tên lửa cũng thành công chiếm lĩnh top tìm kiếm.#Bình Minh số 2 phóng thành công!##Đào mô hình tên lửa##Giáo sư Vương độc thân##Phóng viên CCTV lừa phỉnh liên hoàn# Lần này, phóng viên ở tầng khí quyển!
Xuân đi thu tới, hạ qua đông đến.Mỗi ngày đêm bình thường, luôn có những người đang không ngừng đấu tranh vì ánh đèn vạn nhà.Tây Mạc.Tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm lướt qua những cồn cát từ xa, tiếng cánh quạt vang vọng khắp sa mạc.Cát bụi rung chuyển, cánh cổng lớn đã đóng cửa mấy năm và bị cát vàng bao phủ phát ra tiếng nổ vang, từ từ mở ra.Ánh đèn sợi đốt từ bên trong cánh cổng chiếu sáng bờ cát gần đó vẫn còn hơi tối.Bóng người in trên bờ cát.Các phi công và hộ vệ quân xếp hàng chỉnh tề, ngay khi thấy cánh cổng của căn cứ nghiên cứu mở ra đồng thời đứng nghiêm chào quân lễ.Tiếng cánh quạt dần yếu đi, trên sa mạc trống trải chỉ còn lại tiếng vải vóc sột soạt.Nhiếp ảnh gia do Trung ương phái tới vác máy quay đứng một bên, cảm thấy cổ họng hơi khô, nhưng ngay cả nuốt nước bọt cũng không dám.Người thanh niên mặc áo blouse trắng là người đầu tiên bước ra.Đón ánh nắng mặt trời không ngừng dâng lên, anh ấy chào quân lễ, đối mặt với một nhóm quân nhân, lưng vẫn thẳng tắp, giọng nói trong trẻo, ôn hòa và đầy khí phách:"Tôi là tổng phụ trách công trình CI, tổng phụ trách trực thuộc Viện Khoa học Kỹ thuật Tổng viện Đại học Thanh Hoa trực thuộc Trung ương, Mạc Hứa Chi.""Trong vòng ba năm năm tháng 28 ngày, 1161 nhà nghiên cứu của công trình CI đã không phụ sự kỳ vọng của Trung ương và quốc gia, thuận lợi hoàn thành công trình CI.""Công trình CI, tuyên bố thành công."Một phi công tiến lên một bước."Đoàn trưởng Vu Dương của Tiểu đoàn 2, Lữ đoàn 3, Sư đoàn 5, Quân đoàn bay số 1 xin báo cáo với ngài, chúng tôi là các đại đội, tiểu đội trưởng của Tiểu đoàn 2.""Hiện nhận lệnh Trung ương, đón các vị về nhà!"Trên sa mạc cát vàng nổi gió mạnh.Ánh mắt Mạc Hứa Chi và Vu Dương chạm nhau trong khoảnh khắc, cả hai đều sững sờ.Sau đó mỗi người lại dời mắt đi, bắt đầu tổ chức rời đi.Số lượng nhân viên nghiên cứu quá đông, không thể bay hết một lần, vì vậy
phải chia thành nhiều đợt.Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong ở lại cuối cùng.Những người khác đều đã lên máy bay trực thăng, hai người đứng cạnh nhau, thấy mọi người đã đi hết thì cùng nhau lên chiếc máy bay trực thăng gần nhất.Sau khi lên máy bay trực thăng, Mạc Hứa Chi liền dựa vào ghế không nhúc nhích, tinh thần vừa rồi cố gồng lên biến mất ngay lập tức, đưa tay về phía Vương Chấp Phong, mắt trực tiếp híp lại thành một khe."Lát nữa ngủ tiếp."Vương Chấp Phong đặt miếng bịt mắt hình em bé ngủ mà Mạc Hứa Chi muốn sang một bên, đổ ra mấy viên thuốc, lại tìm cốc nước đo thử nhiệt độ nước, thấy nước ấm thì vặn nắp chai, nói: "Ăn thuốc
trước đi."Mạc Hứa Chi yếu ớt đáp: "Ừm."Anh ấy vật vờ ăn thuốc, ăn xong liền lập tức nhắm mắt lại.Vương Chấp Phong cất hộp thuốc và cốc nước gọn gàng, sau đó tận tâm tận lực đeo bịt mắt cho Mạc Hứa Chi.Ánh sáng bầu trời mạnh, chiếu vào mắt khiến Mạc Hứa Chi khi ngủ không thoải mái."Này..."Sĩ quan ngồi ghế phụ phía trước định nói chuyện, bị phi công ngồi ghế lái dùng khuỷu tay huých một cái."Không sao, anh ấy chỉ hơi nhạy cảm với ánh sáng," Vương Chấp Phong cởi áo blouse trắng của mình đắp lên người Mạc Hứa Chi, nói, "Tiếng cánh quạt cũng
không làm anh ấy tỉnh giấc đâu."Mạc Hứa Chi mấy ngày nay quá mệt mỏi, đã đến mức vừa nhắm mắt lại đứng cũng có thể ngủ say.Đến giai đoạn nghiệm thu thì không có chỗ nào không cần anh ấy, người khác chỉ cần phụ trách bộ phận của mình, còn Mạc Hứa Chi thì phải chạy khắp nơi, liên tiếp mấy ngày tổng cộng chỉ nghỉ ngơi được mấy tiếng đồng hồ, lúc ra ngoài mà không ngã gục trên cát đã là quá tuyệt vời rồi.Người ngồi ghế phụ nhìn thấy một loạt hành động của Vương Chấp Phong quá đỗi quen thuộc, có chút ngạc nhiên: "Quan hệ của các anh thật tốt."Vương Chấp Phong cười một tiếng, nhẹ nhàng đỡ sau gáy Mạc Hứa Chi, làm anh ấy tựa vào người mình.Máy bay trực thăng bay qua sa mạc, đưa tất cả mọi người đến sân bay.Các nhà nghiên cứu chào tạm biệt các phi công, rồi chuyển sang máy bay
chuyên cơ bay về kinh đô."Đoàn trưởng nhìn gì đó?"Sân bay dọn dẹp từ 8 giờ đến 10 giờ, dành chỗ cho máy bay trực thăng và chuyên cơ, cũng tránh hành khách vây xem gây ra sự cố, trong sân bay chỉ có phi công và nhân viên sân bay, còn lại là các nhà nghiên cứu đang làm thủ tục. Nhìn thấy Vu Dương cứ nhìn chằm chằm vào khu vực làm thủ tục, người đứng một bên cũng nhìn theo nhưng không thấy gì đặc biệt."Không có gì." Vu Dương thu ánh mắt lại, sau đó hô lớn một tiếng, "Thu đội!"Vương Chấp Phong cõng Mạc Hứa Chi lên máy bay.Máy bay yên tĩnh hơn trực thăng rất nhiều, ngồi cũng thoải mái hơn, phần lớn các nhà nghiên cứu đều không chịu nổi đã ngủ thiếp đi.Vương Chấp Phong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát.Máy bay rất nhanh đến kinh đô.Kinh đô không giống Tây Bắc, sân bay là một đầu mối giao thông quan trọng kết nối các nơi trong và ngoài nước, không thể đóng cửa hai tiếng đồng hồ, chỉ có thể mở ra một lối đi, để các nhà nghiên cứu sau khi xuống máy bay có thể trực tiếp lên xe.Những người chờ máy bay ở sân bay nhìn thấy một hàng xe ở cửa sân bay, vốn dĩ đã tò mò, sau đó nhìn thấy có máy bay hạ cánh, nhân viên sân bay và cả cảnh vệ đều nhanh chóng chạy tới.Ban đầu là một người, sau đó là hai người, tiếp đến mọi người lần lượt xuống máy bay.Tất cả họ đều mặc đồng phục áo blouse trắng, được nhân viên dẫn qua lối đi đặc biệt và trực tiếp lên xe.Hóa ra những chiếc xe đó là dành cho họ."Những người đó là ai vậy, là bác sĩ à?""Nhiều bác sĩ thế sao?" Có người nói, "Cảm giác không giống lắm."Xe dừng lại ở cửa và đi tới, liên tiếp bốn
chiếc máy bay hạ cánh, sau khi bốn nhóm người xuống, nhân viên sân bay mới giải tán.Cảnh sát vũ trang hộ tống những người cuối cùng xuống máy bay rời khỏi sân bay.Mạc Hứa Chi cũng ở trong số đó.Máy bay hơi rung lắc trong quá trình hạ cánh, anh bị giật mình tỉnh dậy, kéo miếng che mắt ra nhìn xung quanh, phát hiện mình không chỉ đã xuống trực thăng mà còn đã đến sân bay thủ đô.Giấc ngủ này có hơi lâu.Anh vừa tỉnh, Vương Chấp Phong bên cạnh cũng tỉnh.Vương Chấp Phong bảo anh uống nước làm ẩm cổ họng, sau đó họ xuống máy bay.Trên chiếc máy bay cuối cùng không chỉ có các nhà nghiên cứu mà còn có các bác sĩ đi cùng, tất cả mọi người đều không nói gì, hoặc là không có sức để nói chuyện, lặng lẽ và có trật tự rời khỏi sân
bay.Khác với sự tĩnh lặng ở đây, phía bên kia sân bay ồn ào đến mức quá mức, tiếng la hét và hò reo tràn ngập tai người.Bên đó chắc là fans đang đón thần tượng, khung cảnh vô cùng náo nhiệt. Một số fans còn làm ảnh hưởng đến việc check-in hoặc rời đi của du khách bình thường, an ninh sân bay đành phải duy trì trật tự.Tất cả mọi người từ căn cứ nghiên cứu đều được phân về các bệnh viện khác nhau ở thủ đô để kiểm tra sức khỏe.Không ít người được chẩn đoán mắc các bệnh lớn nhỏ và phải tạm thời ở lại bệnh viện.Những người khác nếu không có vấn đề gì, nếu muốn nghỉ ngơi sẽ được sắp xếp khách sạn gần đó, nếu cảm thấy mình vẫn có thể tiếp tục công việc hoặc muốn về nhà thì sẽ được sắp xếp trực thăng đưa đón.Cơ thể Mạc Hứa Chi không có vấn đề lớn nào khác, vẫn như cũ, chỉ là quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi một chút.Anh được phân về đúng bệnh viện quân khu mà anh đã từng ở trước đây. Bác sĩ và y tá đều rất nhiệt tình, nói rằng không cần khách sáo, về đây cứ như về nhà.Cuối cùng Mạc Hứa Chi vẫn không nhận đề nghị ở lại bệnh viện.Vương Chấp Phong nói nhà anh ở gần đó, nếu không ngại có thể về nhà anh nghỉ ngơi.Dù sao cũng chỉ là ngủ một giấc, Mạc Hứa Chi quyết định cùng Vương Chấp Phong về nhà anh nghỉ ngơi, cũng tốt hơn là chiếm dụng tài nguyên y tế ở đây.Vương Chấp Phong nói gần là thật sự gần, ra khỏi bệnh viện đi thêm hai bước là đến khu chung cư anh ở."Cạch"Cánh cửa mở ra, Vương Chấp Phong bước vào phòng trước, sau đó lấy ra một đôi dép lê màu vàng từ tủ giày.Đó là một bé bọt biển màu vàng với đôi mắt xanh lam.Mạc Hứa Chi không đi ngay.Vương Chấp Phong biết anh đang nghĩ gì, nói: "Đây là đồ chuẩn bị cho khách, cậu cứ yên tâm đi."Mạc Hứa Chi liền đi dép lê theo anh vào phòng.Vương Chấp Phong ở một căn hộ cao tầng kiểu duplex, phong cảnh rất đẹp, qua huyền quan là phòng khách, phòng khách dùng cửa sổ kính sát đất, cửa sổ kính sát đất đối diện cửa chính, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy một mảng mây được ánh nắng nhuộm vàng.Nhà anh cũng rất sạch sẽ, không dùng màu sắc quá rực rỡ hay u tối, tường trắng và đồ nội thất gỗ, phía trước cửa sổ đặt một chậu cây xanh, trông đơn giản sáng sủa, rất thoải mái."Đây là bếp và phòng làm việc, còn có phòng ngủ chính, phòng khách ở đằng kia, bên trong có phòng tắm và bồn rửa mặt."Mạc Hứa Chi đứng trong phòng khách ngắm phong cảnh, Vương Chấp Phong từ trong tủ tìm ra khăn tắm và bàn chải đánh răng các thứ, nói, "Nếu muốn tắm thì trong tủ quần áo có đồ tắm, đều là đồ chưa mặc. Ga trải giường và vỏ chăn được bảo trì mỗi hai tuần một lần, có thể ngủ ngay.""Cậu đợi chút," Mạc Hứa Chi nhìn anh lấy ra bàn chải đánh răng, khăn tắm, ly súc miệng từ trong tủ, thậm chí còn có xu thế tiếp tục lấy nữa, vội vàng ngăn lại, nói, "Tôi chỉ ở đây ngủ một giấc thôi."Vương Chấp Phong ngừng động tác, anh ngẩng đầu cười một tiếng, "Tôi biết."Không thể vội vàng, phải từ từ.Không thể dọa người ta.Mạc Hứa Chi tắm rửa đơn giản xong thì
vùi vào chăn.Phòng khách của Vương Chấp Phong và
ký túc xá anh ở Kinh Đại thật sự rất giống, ngay cả chậu cây xanh đặt trên cửa sổ cũng giống y hệt, cảm giác không quen thuộc lập tức giảm đi rất nhiều, anh vốn đã mệt, đầu vừa chạm giường là ngủ ngay.Vương Chấp Phong đóng cửa phòng, về phòng mình tắm rửa xong đặt báo thức, cũng ngủ một lát. Sau khi báo thức reo thì anh dậy và ra ngoài.Đến khi Mạc Hứa Chi thức dậy, phát hiện trời đã tối.Ngoài cửa sổ, hoàng hôn buông xuống, nhìn từ cửa sổ xuống, có thể thấy hơn nửa ánh đèn lấp lánh.Mạc Hứa Chi mở cửa phòng, thấy đèn phòng khách sáng, không có ai.Có tiếng động từ trong bếp vọng ra, trong không khí cũng thoang thoảng một mùi hương.Mạc Hứa Chi đi vào bếp.Trong bếp tràn ngập hơi nước, cửa vừa mở ra, cùng với làn sóng nhiệt ập đến là mùi hương càng thêm nồng đậm.Vương Chấp Phong vẫn còn đeo tạp dề, nghe tiếng động, anh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Mạc Hứa Chi đứng ở cửa.Anh ấy như thể vẫn chưa ngủ dậy, mí mắt vẫn còn sụp, tóc cũng rất lộn xộn."Tỉnh rồi à?" Vương Chấp Phong cười một tiếng, "Tỉnh thì đi súc miệng, lát nữa ăn cơm."Lúc này đầu óc Mạc Hứa Chi còn mơ màng, Vương Chấp Phong nói gì anh làm nấy, thật sự xoay người về phòng đánh răng.Rửa mặt xong, đầu óc anh mới tỉnh táo hơn một chút.Khi ra khỏi phòng lần nữa, Vương Chấp Phong đã dọn đồ ăn lên bàn, đang bày bát đũa.Hôm nay cả ngày chưa ăn gì nhiều, Mạc Hứa Chi vẫn cảm thấy tốt, nghe thấy mùi hương này, đột nhiên có chút thèm ăn.Mạc Hứa Chi tiến đến bàn ăn, cúi đầu nhìn các món ăn trên bàn, hơi ngạc nhiên hỏi: "Những món này đều là cậu làm à?""Ừm." Vương Chấp Phong bày xong bát đũa, đi đến kéo ghế ra cho Mạc Hứa Chi, nói, "Nhanh ăn đi."Mạc Hứa Chi nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống, cùng Vương Chấp Phong mặt đối mặt bắt đầu ăn cơm.Trước đây họ đã vô số lần ăn cơm như vậy, nhưng lần này cảm giác có chút khác.Có thể là vì bữa cơm này là Vương Chấp Phong làm, cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên anh đến nhà Vương Chấp Phong, cảm giác chủ quan có khác biệt.Vương Chấp Phong rót cho Mạc Hứa Chi một ly sữa, sau đó hỏi: "Mạc Hứa Chi, cậu có thích chó không?""Ừm?"Mạc Hứa Chi ngước mắt, "Sao lại hỏi thế?""Là thế này, con chó của bạn tôi không ở nhà được, đi chơi với mấy con chó khác một vòng, về nhà thì có chó con, anh ấy nuôi không xuể, hỏi có ai muốn nuôi không."Vương Chấp Phong nói dối không cần kịch bản. Chó thì có, bạn bè là giả.Chuyện này đã được anh tính toán từ khi biết Mạc Hứa Chi mắc bệnh. Anh đã đọc rất nhiều sách về việc nuôi thú cưng, cũng tìm hiểu rất nhiều tài liệu, bây giờ cuối cùng cũng có thời gian thực hiện.Bác sĩ đã nói, nuôi một thú cưng bám người sẽ có hiệu quả rất tốt trong việc chữa trị bệnh trầm cảm."Hiện tại tôi không có...""Tôi biết." Vương Chấp Phong nói, "Là tôi nuôi, bây giờ không còn bận rộn như trước nữa. Tôi muốn hỏi cậu ngày mai có thể đi đón chó con cùng tôi không?"Mạc Hứa Chi gật đầu: "Có thể."Sau khi công trình này kết thúc, cấp trên cho họ nghỉ năm ngày, làm gì cũng không vấn đề.Vương Chấp Phong cười một tiếng, lại nói: "Bạn tôi phải bay sớm ngày mai, bây giờ cũng không còn sớm nữa, nơi này cách Viện Khoa học Kỹ thuật và nhà cậu hơi xa, hôm nay cứ ở lại đây đi."Mạc Hứa Chi đồng ý.Hôm nay đã đi quá lâu, anh không muốn nhúc nhích thêm chút nào nữa."Những người khác đâu, bây giờ vẫn còn
ở bệnh viện sao?"Vương Chấp Phong nói: "Những người cần điều trị đều ở bệnh viện, ngày kia có một cuộc họp báo, trừ vài người phải ở lại tham gia họp báo ra thì mọi người đều có thể tự do sắp xếp hành trình.""Ừm... ừm?" Mạc Hứa Chi chợt hiểu ra, tinh thần phấn chấn, "Họp báo?"Vương Chấp Phong nói: “Đã có thông báo, cũng đã gửi cho cậu rồi, cậu không nhận nên tôi mới phải chuyển lời đó.”Ý là Mạc Hứa Chi nhất định phải tham gia.Mạc Hứa Chi nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay, thở dài.Anh thà ở phòng thí nghiệm nghỉ ngơi thêm nửa tháng còn hơn phải giao tiếp với truyền thông.“Vậy còn những người khác ở Viện Khoa học Công nghệ của chúng ta thì sao?”“Có hai người tiếp xúc với nguyên tố phóng xạ khá thường xuyên, cơ thể có chút tổn thương.” Thấy biểu cảm của Mạc Hứa Chi lập tức thay đổi, Vương Chấp Phong nói thêm: “Là tổn thương bộ phận nội tạng, đã kiểm tra rồi, không gây ra bệnh biến nào khác, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt sẽ không sao cả.”Mạc Hứa Chi đang cau mày lúc này mới giãn ra một chút, rồi hỏi: “Những người
khác thì sao?”“Đã về rồi, họ là mấy người chạy nhanh nhất sau khi được phân về bệnh viện quân khu đó.”Mạc Hứa Chi thả lỏng mày mặt, cười một tiếng: “Đúng là họ tích cực nghỉ ngơi nhất.”Vương Chấp Phong gật đầu: “Dù sao cũng là truyền thống tốt đẹp của Viện Khoa học Công nghệ mà.”Trừ việc họ hơi bận ra thì Viện Công nghệ coi như là viện nghiên cứu có thời gian tan sở sớm và đúng giờ nhất.Các nhà nghiên cứu của họ tan sở còn hăng hái hơn học sinh cấp ba tranh giành suất ăn ở nhà ăn, trừ những người mới vào viện đang vội vàng đuổi kịp tiến độ thì những "lão làng" còn lại đều lập tức rời khỏi văn phòng.“Quý Bách Văn thì sao, vết thương ở tay lúc anh ấy đưa thiết bị xuống lòng đất không sao chứ?”“Hôm nay kiểm tra phát hiện vết thương đã bị nhiễm trùng, vấn đề không lớn, nhưng vẫn phải để anh ấy nằm viện, xem ra phải truyền vài chai nước biển mới chịu cho về.”Mạc Hứa Chi chống cằm cười khẽ.Ánh đèn từ trên cao chiếu xuống, làm sáng bừng vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh.Anh nói: “Thầy Vương, tôi thật sự rất vui.”“Người của số 1161, tôi đã đưa về hết rồi.”“Cậu giỏi lắm.”Vương Chấp Phong đặt đôi đũa xuống, động tác dừng một chút, sau đó vẫn vâng theo nội tâm, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Mạc Hứa Chi.Mạc Hứa Chi không tránh.Anh dựa theo lực của Vương Chấp Phong gục xuống bàn, tầm nhìn dần dần mơ hồ.Anh cười một tiếng, nói: “Xoa đầu đều là trưởng bối xoa cho tiểu bối, thầy tính mua quýt cho tôi à?”Vương Chấp Phong nhẹ nhàng nói: “Đây là biểu hiện của sự khích lệ.”Sau đó, căn phòng chìm vào tĩnh lặng.Mạc Hứa Chi lại ngủ rồi.Anh gục mặt trên bàn ngủ, Vương Chấp Phong khó mà bế lên được, tìm mãi mới thấy một góc độ thích hợp để bế anh về phòng.Mạc Hứa Chi rất gầy, bế trong tay không có mấy cảm giác chân thật, cứ như anh buông tay ra thì người trong lòng sẽ bay lên vậy.Càng ngày càng xa anh.Đêm ở Kinh Đô có người thao thức trắng đêm, có người tìm vui bằng rượu chè, có người lại có giấc ngủ sâu và không mộng mị.Sáng hôm sau, Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong cùng đến công viên để gặp người bạn sắp bay của Vương Chấp Phong và đón chú chó con.Từ xa đã có thể thấy cục bông trắng muốt được buộc dây, đang vui vẻ chạy nhảy không ngừng trên bãi cỏ.Cách một khoảng cách rất xa, cục bông nhỏ như chú ý đến họ, bốn chân chạy tán loạn, vừa lăn vừa trượt đến trước mặt họ.Sau khi làm Mạc Hứa Chi và Vương Chấp Phong phải cúi xuống nghe tiếng “meo meo” khắp nơi, cục bông trắng cuối cùng quyết định dùng sức dụi vào chân Mạc Hứa Chi, thấy anh không để ý đến nó, đầu còn húc vào chân Mạc Hứa Chi, rồi lật bụng ra, nằm im.Đây là ăn vạ.Mạc Hứa Chi lần đầu gặp chuyện ăn vạ, nhất thời có chút ngây người, sau đó ngần ngại, ngồi xổm xuống vuốt ve cục bông trắng một cách không mấy thuần thục.Anh vừa vuốt ve, cục bông trắng lập tức hồi phục lại, móng vuốt nắm chặt lấy ngón tay anh không buông.Mạc Hứa Chi hoàn toàn không có kinh nghiệm về mặt này, chỉ có thể cứng đờ người, nhìn về phía Vương Chấp Phong.Vương Chấp Phong cũng ngồi xổm xuống, nhưng không giúp gì, chỉ đứng một bên nhìn, nói: “Cậu sờ nó đi, nó không cắn người đâu.”Mạc Hứa Chi nhìn cục lông nhỏ đang nhúc nhích qua lại, hoàn toàn không biết phải làm sao: “Đây không phải là vấn đề cắn hay không cắn người…”Một thứ nhỏ bé như vậy, anh hoàn toàn không dám chạm vào, sợ vừa chạm vào đã làm hỏng mất.Cuối cùng, chú chó con vẫn do Mạc Hứa Chi ôm về.Vương Chấp Phong thì xách theo đồ chơi và dây kéo chó con do "bạn" tặng, rồi ở cổng bảo vệ khu dân cư nhận một thùng lớn đồ dùng cho chó con, sau khi về phòng thì cùng Mạc Hứa Chi sắp xếp.Chú chó con không hề sợ người lạ, thậm chí có thể nói là ngây thơ vô tư, đến phòng xong là bắt đầu vui vẻ, hoàn toàn không có cảm giác căng thẳng khi đến một môi trường mới.Mạc Hứa Chi giúp sắp xếp các thứ xong thì chuẩn bị rời đi, nhưng chú chó con nghe thấy tiếng mở cửa, vừa nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng lăn đến cửa ra vào, kéo ống quần Mạc Hứa Chi lại.Vương Chấp Phong cười một tiếng, nói: “Hôm nay nếu không có việc gì khác thì ở lại chơi với nó đi.”“Cậu xem nó không có ai chơi cùng có đáng thương không chứ.”Vương Chấp Phong quyết định lát nữa sẽ chuyển khoản cho chủ cửa hàng thú cưng thêm lần nữa.Ban đầu anh chọn chú chó con này là vì đôi mắt nó sáng, cảm thấy Mạc Hứa Chi chắc sẽ thích, không ngờ chú chó con này lại lanh lợi như vậy.Mạc Hứa Chi vì thế lại lần nữa quay lại phòng khách.Chú chó con như sợ anh lại đi mất, cũng không chạy nhảy nữa, cứ nằm trong lòng Mạc Hứa Chi, thỉnh thoảng lại ngóc đầu lên nhìn Vương Chấp Phong một cái.Hai người và một chú chó ngồi trên thảm lông trước cửa sổ sát đất đọc sách suốt một buổi sáng.Hôm qua Mạc Hứa Chi ngủ gần như cả ngày, hôm nay tinh thần khá tốt, đầu óc cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đọc sách chuyên chú hơn ngày thường.Chỉ có chú chó con, nằm trong lòng anh không ngoan ngoãn, thỉnh thoảng lại vươn móng vuốt ra làm phiền anh đọc sách.Sau đó, Vương Chấp Phong vươn tay xách chú chó con từ gáy lên và đặt nó sang một bên, không cho nó làm phiền Mạc Hứa Chi đọc sách.“Nhìn ra được sự khát khao tri thức của cháu,” Vương Chấp Phong mở một cuốn sách cùng hệ với cuốn Mạc Hứa Chi đang đọc, nắm lấy móng vuốt của chú chó con chỉ vào hàng chữ trên cùng, nói: “Đây là sở trường của ta, cháu đừng làm phiền cậu ấy, ta sẽ dạy cháu, không thu học phí.”Thế là sau đó Vương Chấp Phong đã giảng cho chú chó con nghe một giờ về tính lưỡng tính sóng hạt của ánh sáng.Khi anh giảng đến cuối, Mạc Hứa Chi cũng không đọc sách nữa, dựa vào gối ôm cứ thế nhìn Vương Chấp Phong giảng bài cho chú chó con.Đôi mắt ban đầu sáng ngời của chú chó con dần dần mất đi ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com