Chương 15: Tặng socola cho Quốc
Tết Tây vừa qua không lâu thì tết ta lại sắp đến, ai cũng bận rộn, tập trung chuẩn bị cho cái Tết của riêng mình. Những con đường lớn trên phố trở nên sôi động, cảnh người dân đổ ra ngoài đường để mua sắm đồ Tết. Những hàng hoa tươi, cây mai và cây tắc hứa hẹn một Tết sặc sỡ.Tối nay lại đi học, hoà mình vào dòng người tấp nập, tôi tận hưởng cái không khí náo nhiệt, tiếng rao hàng, tiếng cười đùa và tiếng xe cộ tạo nên một bản hòa nhạc sôi động tại chợ Tết. Như bao ngày, tan học một cái là tôi đứng đợi trước cổng.Đợi mãi, đợi mãi, trước cửa trung tâm đã không còn một bóng người. Điện thoại hết pin, tôi cứ ngóng ngóng trông trông ba mẹ tới rước. Chốc sau, xung quanh xe cộ thưa dần. Bên kia đường có một ông chú bặm trợn trông như giang hồ, chạy tới nhìn tôi một lượt:" Đi đâu? Chú lấy giá rẻ cho." Tâm trạng tôi bất an, liền từ chối:" Dạ, ba con sắp tới rồi chú."" Chú thấy con đợi cũng lâu rồi, lên xe chú chở về cho nhanh." " Dạ thôi ạ!" Tôi chỉ biết cười cho qua. Ông chú còn chèo kéo tôi bằng được:" Chú chạy xe mấy chục năm rồi, an toàn lắm."Đột nhiên trung tâm tắt điện, sau lưng tối om làm tôi lạnh cả người. Tôi bắt đầu nhớ lại những bảng tin thời sự mới đây, nhiều vụ phụ nữ đi đêm một mình bị bắt cóc rồi bị xâm hại dã man. Tôi hoảng sợ tột cùng, trán bắt đầu tuôn mồ hôi. Tiếng nổ máy từ hầm giữ xe chợt vang lên, tôi và ông chú đều nhìn vào trong.Quốc lái con Cub lên dốc hầm, dừng ngay bên cạnh tôi: " Lên xe, tớ chở về." Nói rồi, cậu ta lấy cái mũ móc trên xe đưa cho tôi. Ông chú thấy vậy nên không nán lại, giận dữ đề máy chạy đi." Sao ba mẹ cậu chưa tới?" " Không biết sao nữa, điện thoại cạn pin sập nguồn nên tớ không gọi được."" Muộn rồi, để tớ đèo cậu về."Tôi không muốn làm phiền, nhỡ lúc về cậu ta bị gì thì khổ:" Không cần đâu, cậu đặt Grab giúp tớ là được rồi." Thấy tôi ngại, cậu ta mỉm cười:" Nhà cậu ở đường Mai Hắc Đế thì trọ tớ thuê ở đường Ngô Tất Tố đấy, tiện đường mà."Không ngờ í, vậy mà lại ở gần nhau. Mà sao cậu ta biết nhà mình, tôi định hỏi thì Quốc tự khai:" Cái hồi ship đồ cho cậu nên tớ nhớ."Ngừng một lúc, cậu ta nhướng mày, quét mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới. Tối nay, tôi mặc một chiếc quần đùi màu đen, áo sơ mi sọc màu xanh đậm, chân mang đôi giày Bitis trắng ba tặng và trên vai chiếc ba lô màu vàng nhạt như thường ngày. Tóc tôi buộc đuôi ngựa, gió làm tóc tôi bay tứ tung.Ánh mắt cậu dừng lại trên đùi tôi, cất giọng giỡn cợt, gợi đòn:" Hay là cậu sợ tớ làm gì cậu?"Tôi không ngờ, cậu ta còn có mặt này đấy, trêu chọc người khác cứ như lưu manh vậy, trước giờ tôi cứ tưởng cậu ta lạnh lùng, nghiêm túc lắm. Thế là tôi cũng không từ chối nữa:" Cũng được, cảm ơn Quốc trước nha."Cái mũ cậu ta đưa tôi là loại 3/4 màu trắng có dán sticker Kuromi trông dễ thương xĩu. Lần đầu gặp kiểu này nên tôi không biết đội, cứ ướm vào rồi bỏ ra." Đội được không?" Chắc cậu ta không nghĩ tôi phế tới mức đến mũ cũng không biết đội ấy chứ." Tớ đội cho."Quốc lấy chiếc mũ lại từ tay tôi rồi đội giúp.Được người khác đội mũ giúp là một trải nghiệm tôi chưa từng nghĩ tới, đã vậy còn là Quốc. Mặt tôi nóng lên, bối rối lấy tay vén tóc.Quy Nhơn càng tối gió càng mạnh, xe chạy khá nhanh nên tay chân tôi cứ nổi hết da gà. Tới nhà, tôi có ý muốn gửi tiền xăng nhưng cậu ta một mực từ chối. Tôi kêu Quốc đợi một chút rồi ọc ạch chạy vào nhà mở tủ lạnh, lấy vài thanh socola mang ra:" Cảm ơn nhé."Cậu ta khựng lại, không nói gì đưa tay ra lấy rồi chạy đi.Lên phòng, tôi cắm sạc điện thoại rồi tắm rửa thay quần áo. Bật nguồn mới thấy 12 cuộc gọi nhỡ của ba và 15 cuộc của mẹ. Tôi gọi lại thì ba kêu người ta gọi đi xem gấp mấy cái nội thất mới cho quán nên ba mẹ đi luôn mà quên mất việc đón tôi.Thời điểm này ba mẹ bận bịu lắm, cuối năm nào cũng vậy, ba mẹ phải lo tu sửa cái quán cho hoành tráng đón khách đầu năm, tôi cũng hiểu chuyện nên chưa từng oán trách, ngược lại thấy thương nhiều hơn. Mẹ tôi cũng lo nhưng nghe tôi về nhà an toàn nên mừng lắm. Đứng ngoài trời quá lâu làm chân tôi rã rời, mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com