TruyenHHH.com

Không dám bỏ trốn

Tập 5 (H)

bigbear__2_0

Một đứa bé năm tuổi đã có nhận thức rất rõ ràng, trong khi còn không hề biết về cái chết của bố mẹ ra sao - Kiều Tranh, hay là Mộc Tranh khi ấy đã sợ vào viện mồ côi đến mức phải gọi người xa lạ nhưng tốt bụng là ‘Ông’. Còn bố, tuy không quá thể hiện tình cảm, nhưng hắn vẫn tới tham gia những buổi họp phụ huynh, tặng quà sinh nhật và giáng sinh mỗi năm. Cảnh Sâm không hề tỏ ra cáu gắt với cậu bao giờ khi mắc lỗi, thậm chí cậu còn được đối xử tốt hơn so với con ruột của hắn nữa.

Đã qua ba ngày kể từ khi bị xâm hại, Kiều Tranh vẫn nằm bất động trên giường không cử động dù một ngón tay. Ăn uống hay tắm rửa đều là người làm hầu hạ, mỗi buổi chiều còn có bác sĩ riêng tới thăm khám bên dưới nữa.

“Đỡ tiểu thiếu gia dậy uống nước đi.”

“Tôi không muốn uống…”

Kiều Tranh mệt mỏi mở lời bằng chất giọng khô khốc, quay mặt sang hướng khác che đi biểu cảm hiện tại. Sao cậu có thể coi như vừa gặp một cơn ác mộng được? Nỗi đau vẫn còn quặn thắt không ngừng, giày xéo cậu mỗi đêm ngay cả khi còn tỉnh táo. 

Cưỡng bức...

Chính là cưỡng bức.

“Hức...hức…”

“Không chịu uống nước mà vẫn khóc được à? Kiều Tranh lại đây, ta cho con uống.”

Kiều Tranh mở to mắt, vội vàng nhấc đầu dậy khỏi gối nằm khi nghe thấy giọng Cảnh Sâm. Hắn vừa trở về sau chuyến đi công tác ngắn ngày, áo măng tô dáng dài rất hợp với thân hình cao lớn ấy, bên trong là áo len đen cổ lọ che đi cơ bụng sáu múi rắn chắc.

Cậu lấy chăn che đi cơ thể mình dù đã mặc đủ quần áo, đôi mắt trũng sâu vì mất ngủ cảnh giác nhìn ông không rời. Ấy vậy  ngay giây sau đã cúi thấp tầm nhìn, rưng rưng không muốn khóc thêm nữa.

“Lại đây nào, ta chỉ tranh thủ ghé qua lấy tài liệu thôi.”

Bàn tay to lớn của Cảnh Sâm nắm lấy cổ tay cậu kéo về phía hắn, Kiều Tranh nhắm tịt mắt, cậu cứ nghĩ khi đối mặt sẽ mạnh mẽ chất vấn, nhưng cậu vẫn chỉ là thiếu niên yếu đuối được bao bọc chiều chuộng bấy lâu nay. Run rẩy mở miệng uống nước theo yêu cầu của hắn, Cảnh Sâm đổ hơi nhanh, làm rơi hết xuống áo ngủ của cậu rồi.

“Ư, khụ. Khụ…”

“Xin lỗi bé con, làm con sặc rồi.”

Cảnh Sâm lau miệng cho cậu, thấy áo ướt nên muốn cởi ra thay cho cậu. Kiều Tranh một mực giữ lấy, nhưng Cảnh Sâm lại dịu giọng an ủi.

“Có gì của con mà ta chưa thấy nữa, bé ngoan, sức khỏe con đang không được tốt mà?”

“Đừng, ưm…”

Kiều Tranh rơi nước mắt lã chã, không che đi được cơ thể vẫn còn lưu lại vết xanh tím, vết cắn đang dần mờ đi, nhưng hai đầu vú vẫn còn chút sưng do bị cắn mút. Eo gầy thon nhỏ nghiêng sang một bên muốn giấu đi, Cảnh Sâm mặt vô cảm hướng tới phía gáy cổ hít một hơi dài. Lông tơ trên người cậu dựng đứng, tay muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại bị xoa nắn núm vú đầy điêu luyện.

“Thật thơm, người làm vẫn cho con ngâm mình với cánh hoa hồng à?”

“Bố, đừng mà...Con, con là Kiều Tranh đây.” - Cậu vô lực cố đánh thức hắn tỉnh lại.

“Ta đâu có quên?”

Cảnh Sâm vừa cắn gáy, vừa dần ngồi đè lên người cậu mơn trớn. Kiều Tranh rấm rứt túm chặt ga giường lông mềm mại, ngay khi đầu lưỡi kia chạm lên núm vú đã không nhịn nổi muốn mút lấy như bú sữa. Kiều Tranh cảm nhận được bên dưới hắn đang phồng lên muốn nổ tung đến nơi, nhưng khuôn mặt vẫn giữ được sự điềm tĩnh như không có gì xảy ra. 

“Bố ơi, đây là, đây là cưỡng bức...hức, hức…” - Kiều Tranh mếu máo khi quần đang được miễn cưỡng cởi ra - “Tại sao chứ? Tại sao lại là bây giờ?”

“Bởi ta đã chờ ngày con trưởng thành rất lâu rồi.” - Cảnh Sâm lôi ra dương vật cương cứng, cọ qua rãnh mông kia chờ được cắm vào - “Ta vốn dĩ cũng chưa bao giờ coi con là con của ta cả”

Lỗ hậu mấy ngày nay đều được bác sĩ bôi thuốc mỡ nên rất mềm ẩm, vừa đưa vào đã trơn tuột như lỗ đã được xài nhiều lần. Kiều Tranh mím chặt môi, cắn răng không muốn phát ra tiếng động. Việc làm tình không phải chỉ có đút vào là xong, nó là quá trình đâm vào rút ra liên tục, có thể sẽ đưa vào rất nhanh, có lúc lại chậm rãi không muốn buông vậy. 

“A...bố ơi…” - Cậu đau đớn rên rỉ

“Ừm, con yêu? Đừng kẹp ta chặt quá như vậy.”

Cảnh Sâm đổi tư thế cho cậu nằm úp xuống, mặc dù ông muốn nhìn con mình khóc lóc van xin hơn, cả núm vú đang mời gọi ông liếm lấy nữa.

“Con xin, xin bố...hức! Nhanh quá, bên trong...con đau…”

“Hôm trước nghe nói con moi tinh hoa của ta ra? Sao vậy? Sợ mang thai?”


Kiều Tranh muốn tiến thêm đến phía trước, nhưng thực sự không còn đường nào trốn nữa rồi. Dương vật của hắn rất lớn, mỗi lần đâm sâu như thể đã đâm tới bụng, cậu nhỏ của cậu lại chẳng bao giờ được an ủi nên rất bức bách. 

“Con, hức...con không muốn. A, a, a...đau, đau!”

Cảnh Sâm tạm thời rút dương vật ra, vạch rộng lỗ hậu bằng ngón tay để ngắm nhìn bên trong đang co rút thèm muốn thế nào. Kiều Tranh tưởng rằng đã xong, ai ngờ hắn lại lật người nhìn con trai nức nở đỏ hoe mắt, môi hồng xinh đẹp còn run lên.

  

“Con có biết...con đẹp lắm không?”

Cảnh Sâm hơi nhíu mày, mạnh bạo tách rộng chân để tiếp tục, điên cuồng cúi xuống cắn liếm đầu ngực như có bùa mê. Thấy cậu rên rỉ nức nở một hồi mới nâng cằm lên hôn sâu, bất giác nhìn đôi mắt ma mị ấy lại cắn răng rồi xuất tinh dịch thẳng vào trong. 


“Ư...ưm! Bố, đừng mà…”


Hắn vẫn ôm chặt lấy cậu để bắn dịch thể, Kiều Tranh phát điên ngọ nguậy tránh né. Dịch thể ấm nóng đang được đưa vào trong rất nhiều, thiếu niên càng to tiếng hơn.


“Không! Hức! Đừng mà, đừng bắn vào trong nữa...bố ơi, con không muốn, huhu…”

Sau khi xuất đủ, hắn thở dài một cái rồi mới từ từ rút ra, tránh để tinh dịch trào ra ngoài, hắn nâng nửa người cậu lên để nhét lại vào.

“Thư kí, vào đây đi”

“A, bố, bố…”

Kiều Tranh luống cuống che mặt mình lại,  xấu hổ òa lên khổ sở. Cảnh Sâm không cho cậu giãy giụa, bình thản phân phó.


“Đồ cắm đâu?”

“Của ông chủ đây.”


Thư kí  đưa cho hắn đồ cắm hậu môn để không cho tinh dịch rơi ra. Sau đó mặc vào quần lót có chức năng rung ở đũng quần, vừa tránh không bị tuột, còn có thể huấn luyện cơ thể con trai nữa. 

“Ông chủ, để tôi”

Thư kí trói hai tay cậu lại phía sau bằng còng SM có bông lót bên trong, móc vào dây xích nối với chân giường, còn cẩn thận kiểm tra xem có lỏng lẻo không.

  

“Đồ kẹp nữa, đã chuẩn bị chưa?”


Cảnh Sâm thở dốc xoa nắn núm ti, thư kí lấy trên khay một chiếc hộp gỗ, bên trong là hai chiếc kẹp núm ti được thiết kế như đôi bông tai lủng lẳng, còn có cả chuông nhỏ nữa. 


“Lần sau mua loại có kích điện, bé con rất thích được mát xa ngực.”

“Vâng, tôi sẽ đi mua trong hôm nay”


Kiều Tranh đang được trang trí rất xinh đẹp, bởi những thước phim này sẽ được thu lại có mục đích. Cảnh Sâm nắm cằm cậu, ánh nhìn lạnh lẽo bí ẩn ấy vẫn cảm thấy chưa đủ lắm.

“Ta nghĩ lại rồi, cho tiểu thiếu gia dùng cả núm vú giả đi. Bé con chắc sẽ rất buồn mồm, phải ngày kia ta mới có nhà được.”

Cái núm vú giả thực chất là khóa miệng hình dương vật. Kiều Tranh sống chết ngậm chặt miệng, nhưng thư kí hay bố cũng không mạnh tay với cậu, chỉ nhẹ nhàng như đang dỗ dành vậy.

“Ngoan nào, sau này con ngậm của ta sẽ không khó khăn nữa.”

“Tiểu thiếu gia, loại này không quá to, chỉ chạm tới cuống họng một chút. Tôi xin phép thất lễ.”

Thư kí lạnh lùng ra tay, trước hết bịt mũi lại không cho cậu khí thở, buộc phải mở miệng khi nhịn đủ. Một lực nhấn mạnh đồ cắm vào miệng rồi khóa lại phía sau, cuối cùng chính là bịt chặt mắt lại không được thấy ánh sáng. Cảnh Sâm ra khỏi giường, nhấn nút rung ở quần lót lên cho cậu, lập tức cơ thể hết co rúm lại ưỡn lên quằn quại. 

“Ô, ư!”

“Những ngày ta với tiểu thiếu gia quan hệ thì chỉ lau người thôi, phải để tinh dịch đi vào bên trong thằng bé nữa.”

Thư kí gật đầu để phân phó lại cho quản gia và các người làm khác, cô đóng cửa sổ, che rèm kín quanh giường để cậu một mình nằm đó rên rỉ. Đợi đến khi ra ngoài mới khẽ giọng hỏi.

“Ông chủ, không phải ngài nói chỉ làm một lần, còn đâu sẽ dùng đồ chơi thôi hay sao? Sao bây giờ lại…?”

Theo kế hoạch, hắn sẽ chỉ cưỡng bức cậu một lần lấy tư liệu, sau đó sẽ huấn luyện đến dâm đãng rồi ném cho hội đồng cổ đông Kiều Thị hành hạ. Là do nó quá ngoan ngoãn khiến hắn mủi lòng sao?

“Ta không biết được... Có lẽ ta cần phân tích lại tình hình lúc này lại.”

Cảnh Sâm châm thuốc hút, nhìn vào gian trong có người đang quằn quại lại nảy nở hạt giống hạnh phúc trong lòng. Một người vô cảm như hắn...hóa ra đã để ý tới bé con này đến vậy rồi. Liệu có nên tra tấn tập thể nó nữa hay không cũng đều phụ thuộc vào hắn hết.

“Ta nghĩ rằng, nếu sau này bé con có thể mang thai, ta sẽ thông báo với đại hội đồng rằng bé con sẽ là Kiều phu nhân của ta.”

“Đoán xem, tin tức ấy còn khiến bố ta tức điên hơn ấy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com