Khoc Di Anh O Day Roi Jaywon
"nhưng con không muốn sống như thế, suốt ngày cứ nhốt con có khác gì một con vật đâu""đó là vì con không nghe lời bố mẹ nên mới bị phạt""nhưng con mệt rồi, con thật sự hết sức rồi, đừng ép con nữa"jungwon biết lời em nói chẳng có ý nghĩa gì, vốn dĩ bố mẹ chưa từng lắng nghe em"bố mẹ ra ngoài đi, con cần nghỉ ngơi""mẹ mong con hãy nghĩ kĩ về hành vi của mình"nói rồi ông bà yang đứng lên và đi khỏi đó. jongseong nhìn em, em trông bất lực lắm. hắn đến bên xoa đầu em"em..có muốn khóc không, nếu muốn cứ khóc đi, anh ở đây rồi"jungwon dang hai tay ôm lấy hắn, em oà khóc một cách tuyệt vọng, mọi cố gắng của em và hắn để thuyết phục bố mẹ em đều đã thất bại. em cũng không muốn cố gắng vì họ nữa rồi. em thật sự mệt rồi.chỉ có bên cạnh jongseong, em mới có thể là chính mình, có thể làm những thứ em muốn. hắn ôm lấy em, siết chặt lấy con mèo trong tay mình, muốn em cảm nhận được sự an toàn từ hắn. ngày hôm sau bố mẹ jungwon đến bệnh viện để mang em về nhà. "phòng này là phòng trống ạ" một y tá đứng gần đó nói"mới hôm qua con tôi đã nằm phòng này mà""à, bệnh nhân đó đã xuất viện từ sáng sớm rồi ạ"bà yang xô cửa vào, quả nhiên là không thấy ai, trên bàn có một tờ giấy nhỏ"bố mẹ, con sẽ không bao giờ về với bố mẹ nữa, hai người cũng đừng đi tìm con"bố mẹ jungwon đọc xong thì hoảng hồn, liền cho người tìm tung tích của jungwon ở khắp nơi. ông yang tức giận đập bỏ gần hết bình quý trong nhà."tôi đã nuôi cái loại gì đây chứ? bao nhiêu năm nay nuôi nó mà bây giờ nó nói đi là đi, có giỏi thì đi luôn đi"
mẹ jungwon ngồi bên cạnh cũng chỉ biết khóc lóc.
__________________________
________________________
ba năm qua, bố mẹ jungwon luôn không ngừng cho người tìm kiếm em ở khắp mọi nơi, nhưng kết quả nhận về vẫn là con số không. vì họ chẳng biết sở thích của em, chẳng biết em thích nơi nào mà đến. nhưng dần họ cũng từ bỏ ý định đó và trở lại sống cuộc sống của hai người như chưa từng có em."chúc bà ăn ngon miệng ạ"jungwon vui vẻ mang bát mì nóng hổi vừa được jongseong làm xong ra cho một bà cụ."cháu ơi, bà đâu có gọi món này""à đây là kimbap, là món tặng thêm thôi ạ, cháu thấy bà rất thường ăn ở đây nên là có ưu đãi đấy ạ, cái này không tính tiền""ồ..cháu tốt bụng quá, cảm ơn cháu nhé"em vui vẻ chạy vào bếp cọ mặt vào lưng người kia."sao thế?""không có gì, em nhớ mùi anh thôi"hắn buông tay đang cắt hành ra, lột bao tay, ôm lấy mặt em và đặt lên má em vài cái chạm môi nhẹ nhàng. "hạnh phúc thật đó""em thấy cuộc sống hiện tại vẫn ổn chứ?""ổn mà, rất ổn là đằng khác, đây vốn là cuộc sống mà em muốn""trước kia đâu nghe em bảo thích mở quán mì đâu nhỉ""cuộc sống em muốn là cuộc sống có anh cơ"_________________________endcảm ơn mọi người vì đã ở đây.lại là góc nhìn của mình về fic nàyđây là một fic ngắn thôi nhưng mình đã dồn khá nhiều tâm huyết vào đây. đợt này thì tình tiết fic theo cá nhân mình thấy thì nó có hơi nhanh và chán nhỉvà mình mong lần sau mình sẽ cố gắng hơn nữa để đưa đến cho mọi người những câu chuyện thật hay nhaaa.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com