Khoaphoe Khoa Phoenix Bay Antifan
- Đạt, em ăn bánh ngọt không, anh chuẩn bị đi ra tiệm bánh BonBon này. - Anh Lâm kêu Đạt – người con trai đang nằm trên giường mới vừa tỉnh dậy vài phút trước.- Em đi nữa. - Đạt ngái ngủ, quơ quơ tay ý kêu anh Lâm chờ mình.- Thôi, anh đi với bạn, mua gì ăn mang về cho.- Anh Lâm đi tới xoa đầu em, em dụi đầu lại vào tay anh Lâm như một con mèo đang cố làm nũng. - Bạn gái ạ? - Đạt dụi đủ rồi, không làm nũng nữa mà cố mở to con mắt ra để tỉnh giấc hoàn toàn.- Không, anh đi với Khoa ấy. -- Hai thằng con trai ra tiệm bánh làm gì chớ. -- Khoa nhờ anh mà, Khoa kêu là mua tặng bạn, quen mỗi anh là có bạn gái nên nhờ anh tư vấn dùm. -Anh Lâm than với Đạt, Đạt trầm mặc.Nhờ người có bạn gái tư vấn ý là tặng quà cho gái đó hả, Khoa có bạn gái bao giờ sao Đạt không biết gì hết vậy, mà cũng có thể là em gái của Khoa mà nhỉ, Đạt bổ ra vô vàn cái suy nghĩ chạy trong đầu mình, bổ được hồi em thấy nhức đầu quá thế là nhắm mắt buông xuôi. Nguyễn Thanh Lâm tưởng em ngủ tiếp, xem như trả lời cho câu hỏi ban đầu của anh.Anh Lâm vuốt tóc em xong cũng đứng dậy rời đi. Nghe tiếng mọi người chào anh Lâm, Đạt bật dậy từ trong đống chăn, nhanh chóng đánh răng rửa mặt thay đồ chạy ra ngoài như phòng tên lửa.Bâng nhìn bóng dáng chạy qua trước mặt mình, mở to mắt nghiêng đầu cố xác định xem đó là ai.- Thằng vừa chạy qua là thằng Đạt hả. - Yiwei từ bếp đi ra, trên tay cầm chai nước đang chảy giọt, Bâng nhìn qua Yiwei.- Chắc vậy, chắc hẹn gái đi chơi mà dậy trễ nên mới phóng cỡ đó. -- Nó mà hẹn gái cái gì, hẹn trai thì có. - Yiwei mở chai nước, vừa uống vừa đi tới sofa ngồi cạnh Bâng, Bâng cướp lấy chai nước trên tay Yiwei, húp vội. - Cảm ơn bà xã nhó. - Bâng trêu, Yiwei mặt khinh bỉ đá Bâng một cái, tay dơ ngón fuck.Bên Đạt, Đạt bắt grab phóng nhanh tới tiệm bánh BonBon thì nhìn thấy anh Lâm đang đứng ngoài cửa tiệm đợi, Đạt núp vào góc cây sau anh Lâm tưởng bở cái gốc cây đó sẽ che được mình, nhưng Khoa từ xa đi đến, đập vào mắt anh là bóng hình nhỏ nhắn lén lút đứng sau góc cây nhìn Nguyễn Thanh Lâm, Khoa khó hiểu chớp mắt vài cái cố load tình hình đang diễn ra.- Anh ơi, sao đứng đây, anh Lâm đợi lâu rồi á. - Một cô gái khác đi tới ôm lấy cánh Khoa, kéo Khoa đi tới trước cửa tiệm. Khoa cũng tạm thời bỏ qua Đạt, chắc là sở thích kì dị của cậu bạn tuyển thủ nên thôi, Khoa không vạch trần chi, cho người ta chơi đã đi rồi mình vạch trần sau.Nguyễn Thanh Lâm thấy Khoa, thấy cô gái ôm tay Khoa, tính hơn thua nổi lên đột xuất, anh ôm cánh tay còn dư, Khoa thở dài bất lực.- Làm trò đéo gì vậy anh Lâm. - Khoa quay qua hỏi.- Ô, mỗi nhỏ Linh được ôm em à, anh cũng muốn ôm mà. - Anh Lâm phồng má, Khoa cố tu, gạt bỏ cái ý niệm muốn đấm vào mặt của Nguyễn Thanh Lâm ngay bây giờ.Nguyễn Thanh Lâm như ngửi được mùi sát khí đâu đó quanh đây, vội buông Khoa ra cười ngu với Khoa.- Linh, buông ra. - Khoa gằn giọng với cô gái tên Linh ôm tay mình nãy giờ, Linh biết anh khó chịu cũng buông ra, bĩu môi tủi thân, Khoa mặc kệ bước vào tiệm bánh luôn. Nguyễn Thanh Lâm cùng Linh nhìn nhau, nhún vai rồi đi theo sau.Đạt – người ôm cây nghiến răng nghiến lợi nãy giờ, em vừa ghen tị vừa vui, sao cái người được ôm em không phải là Khoa chứ, cơ mà được cái có vẻ cô gái đi cùng Khoa tới không phải bạn gái Khoa, anh Lâm cũng quen cô gái đó nữa nên Đạt cảm thấy an toàn hơn.Tuy nhiên, không có gì là chắc chắn nếu ta không tự mình xác nhận, Đạt quyết tâm đã theo là theo tới cùng, thế là em cũng rón rén đi cuối, núp sau lưng những người khác để che dấu hành tung.Đạt thấy Khoa đi vào phòng vệ sinh, Đạt cũng chạy theo ngó, chả biết ngó gì nơi. Từng hành động cử chỉ của Đạt rất chậm rãi và cố không phát ra tiếng động như thể ninja nhưng vừa bước vô phòng vệ sinh, Đạt đã giật mình vì Tấn Khoa đứng ngay trước gương chỉnh tóc.Đạt tính chạy ra nhân lúc Khoa chưa kịp phát hiện nhưng em đâu biết Khoa nhận ra em từ đầu đâu.- Đạt, cũng đi mua bánh hả? - Khoa quay người lại đối diện Đạt, nhanh tay giữ lại tay Đạt.Đạt bị bắt, mặt thống khổ cố mỉm cười với Khoa.- Khoa, trùng hợp ghê ha. - Đạt cố rút tay mình ra nhưng Khoa nắm chặt quá em kéo ra không được, em bặm môi không dám dùng hết sức tại sợ làm Khoa đâu.Trùng hợp lúc này giọng Nguyễn Thanh Lâm từ ngoài vang lên to ơi là to kêu Khoa, Đạt theo bản năng nắm lại tay Khoa kéo vào buồng vệ sinh gần nhất khoá cửa lại đồng thời dùng cái thân nhỏ của mình đè Khoa vào tường bịt miệng Khoa lại không cho Khoa lên tiếng.Khoa cao hơn Đạt nên mọi hành động của em không gây áp bức lên Khoa ngược lại Khoa cảm thấy Đạt như con thỏ vồ vào lòng Khoa vậy, Khoa chiều em, để em tự do tát quai tát quái mà không phản kháng.- Khoa, em đi nặng hả. - Anh Lâm đứng ngoài cửa buồng hỏi.Khoa kéo cánh tay đang che miệng mình của Đạt xuống, Đạt giật mình sợ anh khai em đang ở đây, em lắc đầu mạnh với Khoa, Khoa cười xoa đầu em.- Không ạ, em hút thuốc. - Khoa đáp lại anh Lâm.- À, vậy anh ra trước, ra lẹ nhé, anh với con bé Linh chọn được bánh rồi. - Nguyễn Thanh Lâm nói với Khoa xong Đạt nghe được tiếng bước chân đang đi, Đạt thở phào nhẹ nhõm dựa đầu vào Khoa. Dựa đã, hít mùi Khoa đã rồi Đạt mới nhận ra tư thế của hai đứa nãy giờ kì quặc tới mức nào, em né vội ra, đôi tai cứ dần dần hồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com