TruyenHHH.com

Khoaphoe Khoa Phoenix Bay Antifan

Đạt cảm thấy việc ngủ chung với Khoa này mỗi tháng chỉ nên xảy ra một lần chứ nằm cạnh Khoa khiến em mất ngủ quá, em luôn có một nỗi sợ thầm kín về việc tướng ngủ mình xấu hay sao đó, lỡ như lúc ngủ em quơ quơ đá Khoa làm Khoa tỉnh giấc thì sao? Sau đó Khoa sẽ cười em, như thế quê lắm, Đạt không muốn điều đó xảy ra nên em đã quyết định thức luôn nhưng đời không như mơ, trời vừa tờ mờ sáng, Đạt đã rơi vào giấc ngủ sâu.

Còn Khoa ngược lại, không hiểu sao lạ giường mà Khoa ngủ rất ngon, Khoa ngủ một mạch tới khi mặt trời ló dạng và trải nghiệm ánh sáng chiếu vô mặt thông qua ô cửa sổ của phòng Hữu Đạt. Có thể nói đây là lần đầu tiên Khoa tỉnh dậy với cơ thể tràn đầy sức sống như ngày hôm nay.

Khoa tỉnh dậy điều đầu tiên là nhìn Đạt, Đạt đúng là có tướng ngủ xấu, em cứ đạp chăn loạn cả ra khiến cho cơ thể em bị gió đêm thổi lạnh, Đạt cũng cứ quay qua quay lại tìm chỗ nằm thoải mái nên giờ quần áo trên người em lộn xộn cả lên, áo thun em mặc bị vén lên lộ hết "cơ bụng 6 múi" em che giấu bấy lâu nay, quần đùi cũng bị vén lên hết cỡ che được mỗi thứ nên che còn đâu lộ hết.

Khoa đắp chăn lên dùm em sau đó mới xuống giường đánh răng rửa mặt, Đạt quay người ôm lấy con gấu bông chìm vào cơn mơ.

Đợi Đạt tỉnh dậy cũng là lúc em nghe được tin Khoa đã rời đi từ mấy tiếng trước rồi, Đạt bất mãn, biết thế em cố thức tới khi Khoa về để tiễn Khoa, làm lỡ mất gương mặt mới ngủ dậy của Tấn Khoa mới chính là điều Đạt hối tiếc nhất.

- Đạt, nghĩ gì thế? Nhanh lên, còn đi đấu. -

- Dạ, em xong liền. -

Đạt bị Lai Bâng hối thúc, tại em cứ đứng ngơ ra không chịu dọn đồ, Đạt biết mình làm chậm chân mọi người, ráng giải quyết cho xong nhanh rồi lên xe tới khu thi đấu.

Trên đường đi Đạt nhận được tin nhắn chúc chiến thắng của Khoa, ban đầu Đạt cũng hơi bất ngờ khi Khoa nhắn mình nhưng sau đó Đạt rơi vào trạng thái vui sướng ôm cái điện thoại hôn chụt chụt lên màn hình khiến cho Lai Bâng ngồi cạnh phải nhìn em bằng con mắt khác. Con mắt của ...

- Mày bị khùng hả Đạt? Hay là có người yêu rồi? -

- Chắc là sắp có. -

Bâng giả vờ né Đạt sau cái hành động ghê gớm đó, Đạt bị Bâng chọc cho cười, vừa gãi đầu vừa trả lời câu hỏi của Bâng.

- Ai? Nhiêu tuổi? -

Bâng lập tức tò mò, thằng bé này ít khi ra ngoài đường, bình thường cũng toàn ở nhà chơi game, lại thêm cái tướng thằng này chỉ có thể bị đè chứ sao đè người ta nổi nên Bâng không biết Đạt kiếm người yêu bằng cách nào.

- Bí mật, không nói Lai Bánh biết đâu. -

Đạt quay đầu qua phía khác, Bâng khinh bỉ cười nhếch mép.

- Xíu nữa không đứa nào được vô game chơi nghe chưa, trước khi thi đấu đừng có chơi game rồi tự tạo áp lực cho mình, anh tính đi mau đồ ăn, có đứa nào muốn ăn gì không? -

Huỳnh Trung Hiếu - Huấn luyện viên SGP quay xuống hỏi mọi người.

- Mua trái cây với cơm để ăn được rồi anh, em đi cùng với. - Phúc nhanh nhảu trả lời lại, Hiếu cười gật đầu đồng ý với Phúc.

- Em muốn uống nước Rau Má. - Đạt nhớ tới gần khu thi đấu có quán nước Khoa hay ghé uống, Khoa cũng từng chia sẻ Khoa thích uống Rau Má chỗ này nên Đạt muốn thử.

- Em nữa. - Phùng Thanh(Kiaz) ngồi phía trước Đạt nghe thấy cũng nói theo Đạt.

- Ừm vậy là Đạt với Thanh, còn ai uống gì không? - Hiếu cầm điện thoại lên note lại.

- Mua em trà sữa matcha nữa. - Hiếu hỏi nên Bâng cũng nhiệt tình trả lời, sau đó là tới những người còn lại trên xe, Hiếu với Phúc nhìn note dài như sớ, hai người ôm lấy ví tiền của mình nuối tiếc vô bờ.

- Hay thôi hai người mua nước thôi, đồ ăn để bọn em đặt về. - Đạt thấy biểu cảm hai người anh của mình cũng biết hai người đó muốn khóc tới nơi rồi nên Đạt lên tiếng giải vây, Hiếu với Phúc nhìn Đạt như nhìn vị cứu tinh từ trên trời rơi xuống.

Đạt đối diện với ánh mắt đó, em phì cười.

Tới khu thi đấu, Hiếu và Phúc mua đồ nên xuống xe trước, lần lượt những người còn lại xách đồ đi vô. Phần lớn các tuyển thủ phải có mặt trước trận đấu của mình 2 tiếng nên giờ Đạt ngồi trong phòng chờ chán chường nằm cả ra bàn.

Cùng phòng chờ với SGP là đội đối thủ hôm nay, trong đó cũng có người quen của Đạt nữa nhưng mà người ấy bận đi quay content cho Gà rồi nên Đạt không kiếm để nói chuyện được, Đạt bất mãn quơ quơ điện thoại.

Cửa phòng chờ bất ngờ được mở ra, Đạt bị giật mình suýt làm rơi điện thoại hên là em phản ứng nhanh cầm lại rồi bất mãn nhìn ra cửa xem ai là người làm em giật mình.

Khoa ngó đầu vô đảo mắt xung quanh không biết tìm gì, Khoa với Đạt chạm mắt, Khoa liền nở nụ cười sau đó mở rộng cửa ra hơn. Từ sau lưng Khoa xuất hiện thêm mấy cái máy quay phim chĩa vào.

Khoa cúi đầu lịch sự đại ý chào mọi người, mọi người vội đứng lên gật đầu lại với Khoa.

- Hôm nay có chương trình đặc biệt là đột nhập phòng chờ của tuyển thủ nên Khoa đành làm phiền mọi người một lúc, mọi người có thể cho Khoa xin một xíu thời gian của mọi người được không? - Khoa nghiêng đầu mỉm cười.

- Thoải mái trời ơi, bất ngờ xông vô vậy làm tưởng có vấn đề gì chứ. - Lai Bâng đại diện mọi người trong phòng trả lời Khoa.

- Hì, Khoa nghĩ như thế sẽ làm mọi người bất ngờ. - Khoa lè lưỡi – điệu bộ tinh nghịch của một đứa nhóc làm mọi người bậc cười bởi sự ngây ngô như trẻ con của Khoa.

Khoa bước qua một bên, nhường đường cho cameraman vào trong quay.

- Ừm, phòng này đơn xơ quá, không có gì hết chơn. - Khoa đi dạo một vòng sau đó không biết cố tình hay vô ý mà dừng chân ngay cạnh chỗ Đạt đứng rồi mới bình luận sơ qua căn phòng.

Đạt ngớ người không dám hít thở, nỗi lo lắng trong lòng em dâng trào, tự nhiên đứng bên cạnh em, lỡ cảnh này được edit chiếu lên là nổ ra tranh cãi cho mà xem.

- Ủa mà? Phòng này vắng nhiều người nhỉ, đâu hết rồi. -

- Có mấy người đi quay, có mấy người đi mua đồ rồi nên phòng này mới vắng vậy. - Huỳnh An đội trưởng đội bạn cướp thoại Bâng tính nói, trả lời với Khoa. Bâng bị tranh trả lời idol, không khỏi bực mình, hai tay anh khoanh tay lại, miệng phát ra tiếng hừ hừ.

Khoa gật gù như đã hiểu, bên dưới tay Khoa thì lợi dụng góc khuất camera dúi vào lòng bàn tay Đạt một viên kẹo chanh.

Đạt đỏ mặt, nhận lấy viên kẹo, Khoa lúc này mới chịu rời khỏi chỗ Đạt, đi tới cửa.

- Vậy chắc đợi mọi người về Khoa quay lại sau nha, Khoa đi đột nhập phòng khác đây. - Khoa vẫy tay chào mọi người rồi rời đi, mấy cameranman nhanh chân xách máy quay theo sau

Đạt đưa viên kẹo lên nhìn, sau đó bóc vỏ ra bỏ kẹo vào mồm. Rõ là Khoa đưa em kẹo chanh, không hiểu sao em lại thấy nó ngọt cực kì.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com