Khoai Xuyen Du Thu Nhanh Nhay Vao Bat Edit
Tại cuộc họp báo A.N.JELL, phóng viên đã đông đủ theo đó An trưởng nhóm cũng lên tiếng: " Hoan nghênh A.N.JELL đến từ công ty Á Châu" Ba nam tử một thân màu trắng từ trên lầu đi xuống.
"Sát sát" đèn flash nhấp liên tục không ngừng, đợi khi bọn họ ngồi xuốnh, đèn flash vẫn cứ nháp nháy không ngừng. Tuy nói ba người đều là một thân bạch y nhưng phong cách của họ lại hoàn toàn bất đồng.Thái Kinh một thân màu trắng, hơi lộ ra xương quai xanh tinh xảo, họa tiết trên y phục càng tôn lên bộ dạng nam tử, đặc biệt là đôi mắt, khí chất lanh như băng tren mắt càng làm tăng thêm vẻ quyết rũ mị hoặc. Tân Vũ mang trên mình một bộ tây trang trắng, giơ tay nhấc chấn đều như tản ra nồng đậm hơn thở vương tử ưu nhã. Jeremy cũng một bộ tay trang trắng, làm hắn nhìn quá khí chất khônh khí soái, hơn nữa hắn sinh ra đã có sẵn hơi thở hồn nhiên, dị thường đáng yêu. Vỗ vỗ tay, An trưởng nhóm cầm lấy microphone đứng lên, cười tủm tỉm mà nói:" Hiện tại, ta xin giới thiệu hI thành viên mới của A.N.JELL - Go Mi Nam, Tiểu Manh!" (Pi: không biết! Mình nói chưa nhưng mình cũng nhắc lại Go Mi Nam là Cao mỹ nữ, mình không biết sao gọi mỹ nữ nhưng nguyên tác để vậy nên mình cũng tôn trọng theo thôi (•~•))Giây tiếp theo, máy quay liền hướng về đại môn, mọi người nín thở chờ đợ truyền thuyết thanh âm của tư nhiên sắp ra mắt.Đại môn vừa mở ra, người đầu tiên bước ra là Go Mi Nam một thân tây trang trắng, mái tóc màu nâu phối hợp với khuôn mặt nhỏ mang đến cho cảm giác một tiểu hài tử đáng yêu, đón nhận vô số ánh đèn flash. Ngay sau đó bước ra tới chính là Tiểu Manh, mái tóc màu bạc theo chủ nhân lắc lư, thoáng thoáng lại điểm lên dương quang, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, trở nên vô cùng vũ mị mê người, nhìn đến đôi mắt đều làm người ta có cảm giác như bị thôi miên. Đôi môi kiều nộn có một chút hồng nhạt như được sơn môi, long lanh lấp lánh, đôi môi điểm sưng đỏ, rõ ràng là thực tự nhiên, làm người ta thật cố ý đối với miệng nhỏ hôn lên. (Pi: Ai mà biết! Vì trò chơi trẻ trâu của hai người nào đó nên môi mới sưng đỏ thì không biết ra sao a!) Trước ngực tùy ý bỏ qua mấy nút thắt, lộ ra làn da trắng nõncùng với xương quai xanh tinh xảo mê người. Tùy ý tạo ra vài tư thế đã làm phóng viên cuồn cuộn không ngừng nhấn nhấn chụp chụp tán thưởng liên tục. An nhóm trưởng thấy một màn này, cười đến nổi không khiếp miệng được, hắn có thể tưởng tương lai không xa bin tiền vây quanh rồi! Ha ha ha ha!!! Thật xinh đẹp a! Jeremy si ngốc mà nhìn Tiểu Manh, não không tự giác nhớ tới màn hôm qua hôn môi, duỗi tay phủ lên môi chính mình, tựa hồ xúc cảm hôm qua còn chưa mất, nếu thấyg sự muốn hắn trả lời, hắn sẽ nói, tuy rằng hắn thực sự không muốn hôn y nhưng hắn tuyệt đối không hối hận sự việc phát sinh hôm qua. Tân Vũ nâng nâng mắt kính chính mình, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười ôn nhun, dương quang lại liếc qua Jeremy, biến thành hắc quang lóe lên. Thái Kinh mặt lạnh cũng không biết sinh khí với ai, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Sau cuộc họp báo kết thúc, An nhóm trưởng mang theo bọn họ đến quán bar chúc mừng, ánh đèn mập mờ đánh chiếu xuống vũ trường,không khí thoáng hiện mùi vị ái muội, sân nhảy nam nữ nhóm mỗi người tận tình lắc lư.
Tiểu Manh bị các tiền bối giới giải trí bao quanh, thường thường xoa bóp khuôn mặt nhỏ của y, hoặc là sờ sờ tóc, một cái hai cái đều liều mạng mà hướng y nâng cốc champagne. Mà y như nghé con mới sinh không sợ cọp, một ly hai ly uống xuống, còn bị các nàng gọi là hảo tửu lượng.
Buông cốc, Tiểu Manh khuôn mặt nhỏ đã ửng hồng lung lay hướng các nàng nói mình cần đi WC, thật buồn chán, nóng quá a! Giật nhẹ cổ áo, y có xúc động muốn đem quần áo tất cả đều cởi ra.
Đi từ WC ra tới liền gặp Jeremy, Tiểu Manh lắc lư đi lướt qua bên người hắn. Thời điểm y đi ngang qua, Jeremy theo bản năng mà duỗi tay túm chặt lấy, "Ngươi còn hảo đi?" Nói xong hắn liền kinh ngạc với chính mình đang nắm tay người nào đó, nhớ tới tối hôm qua, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía môi phấn nộn kia, trong lòng cả kinh, lập tức buông lỏng tay ra, biểu tình trở nên có chút mất tự nhiên.
Tiểu Manh mở to mắt mê ly, lắc lư thân mình giống như giây tiếp theo liền sẽ ngã vào trên người Jeremy, hắn mơ mơ màng màng mà xua xua tay, "Không...... Không có việc gì, ta...... Ta đi tẩy...... Rửa mặt liền hảo......!"
"Kia...... Vậy ngươi cẩn thận một chút!" Jeremy ấp úng mà đỡ Tiểu Manh, thấy y hảo liền lập tức như là ném xuống khoai lang phỏng tay trốn chạy.
Không được, vừa thấy đến Tiểu Manh, hắn liền nhịn không được nhớ tới sự tình ngày hôm qua, nhịn không được nhìn về phía bờ môi của y, rồi mới...... A a a a a...... Cứu mạng a ~~~~~~~~~~~~~~
"Di? Người...... Người đâu?" Đứng vững vàng Tiểu Manh đôi mắt to nheo lại kỳ quái mà nhìn nhìn bốn phía, Jeremy như thế nào không thấy? Chẳng lẽ vừa rồi kỳ thật là nhìn nhầm? Vẫn là đi rửa mặt a!
Rửa mặt xong Tiểu Manh cảm thấy thanh tỉnh không ít, nhưng bước chân như cũ không xong, nghiêng ngả lảo đảo gặp phải Thái Kinh.
"Không thoải mái sao?" Tần Vũ đỡ Tiểu Manh, quan tâm hỏi.
Tiểu Manh gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Nóng quá a! Muốn đi hóng gió!"
"Như vậy a!" Thấy Tiểu Manh oai oai thân mình, Tần Vũ đề nghị nói: "Ta đây mang ngươi đi tầng thượng, liền ở mặt trên."
"Ân!" Tiểu Manh ngây thơ gật gật đầu, lảo đảo đi phía trước đi đến, Tần Vũ vội đi theo, nhưng thời điểm đi đến một nửa, bị những người xung quanh vây bắt, lôi kéo hắn đi sân nhảy khiêu vũ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Manh bước đi không xong đứng trước mắt mình biến mất.
Ở trên cao sân nhảy Jeremy trong lúc vô tình nhìn thấy Tiểu Manh nghiêng ngả lảo đảo hướng tầng thượng, lòng có chút lo lắng, say thành như vậy, không có vấn đề gì sao?
Tại tầng thượng, gió lạnh phơ phất, Thái Kinh tâm phẫn uất buồn phiền nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ban đêm ở phía dưới đã tiêu tán không ít, đang lúc hắn thưởng thức cảnh đêm, đột nhiên sau lưng truyền đến vật rơi xuống đất kêu rên thanh, ngay sau đó là người nào đó mơ hồ không rõ mà kêu đau đớn.
Tiểu Manh không cẩn thận té ngã, quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt phấn nộn nhăn thành một đoàn, "Đau quá a!" Rầm rì mà muốn đứng dậy, lại phát hiện chính mình không có sức lực gì, dứt khoát lăn theo sàn nhà, từ nằm bò sửa thành nằm.(Pi: Này, gọi là bất chấp nè!)
Đôi mắt mê mang nhìn khoảng không trên đỉnh đầu, ban đêm sao trời phá lệ thật mỹ lệ, ngôi sao lấp lánh lấp lánh, y cũng liên tục chớp chớp mắt, giống như đang chơi trò chơi gì đó.
Đột nhiên một khuôn mặt xuất hiện chắn trước mặt y, Thái Kinh cau mày, che lại cái mũi, "Ngươi uống nhiều rượu a? Đầy người mùi rượu!"
"Ha hả a!" Tiểu Manh ngây ngô cười, vươn ngón trỏ lắc lắc, "Không nhiều lắm, liền...... Liền mấy chén!"
Thái Kinh cười nhạo, "Ngươi như vậy còn mấy chén? Mấy chục chén còn kém không a!" Đi đến bên người y, miễn cưỡng vươn tay, "Nột, mau đứng lên! Nằm trên mặt đất không thấy dơ à?"
"Úc!" Tiểu Manh ngây ngốc đáp, vươn tay nắm lấy tay Thái Kinh, rồi mới cười đến vui vẻ, chờ hắn tới kéo.
"oh, ngươi thật Tiểu ngu ngốc!" Thái Kinh trợn trắng mắt, nhận mệnh dùng lực kéo Tiểu Manh, nhưng ngoài ý muốn vô tình xảy ra tình huống chi gian, Tiểu Manh chẳng những không có lực ngược lại ngã vào Thái Kinh một phen, làm hắn vô ý ngã xuống Tiểu Manh thì nằm trên người.
"Ngươi đồ ngu ngốc này!" Tiểu Manh ghé vào trên người Thái Kinh, hắn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hạ thấp gần sát mặt, sớm biết vậy hắn liền không hảo tâm đi kéo y.
"Khanh khách!" Tiểu Manh ngược lại cười đến vui vẻ, cồn ở trong thân thể y phát huy tác dụng không thể tưởng tượng, tay nhỏ túm chặt vạt áo Thái Kinh, dùng sức lôi kéo, đem môi mình hôn xuống.
A, Thái Kinh trừng lớn hai mắt yêu mị, thời gian phảng phất tại một giây này mà đình chỉ, hắn cái gì cũng không cảm giác được, tựa hồ chỉ còn lại xúc cảm trên đôi môi mềm mại kia.
Tiểu Manh nhớ tới tối hôm qua cùng Jeremy chơi trò chơi, vì thế thực tự nhiên cạy ra môi Thái Kinh, như thăm dò một khu bảo tàng du đãng khắp nơi, thuận tiện đồng thời càn quét qua chiếc lưỡi vẫn đang im ắng không động đậy. Hảo a! Tiểu Manh cảm thấy thực mỹ mãn mà chuẩn bị rút ra khỏi miệng hắn, lại tại một giây này liền bị người chặn lại ở.
Thái Kinh phản ứng hành động nhanh hơn tư duy, hung hăng hút cái miệng ngọt ngào, cường kiện đầu lưỡi Tiểu Manh.
Đau quá a!
Đôi tay Tiểu Manh để ở trước ngực Thái Kinh, dùng sức mà đấm vài cái. Giây tiếp theo, Tiểu Manh cảm nhận được người kia dừng lại.Thái Kinh cũng dừng động tác, hai mắt trừng to.
"Nôn......" Một tiếng nôn mửa, Thái Kinh tinh tường cảm nhận được trên lưng đã bị vật thể không rõ hộc ra một cái vật thể khác không rõ.
"Này...... Này......" Cùng lúc Tần Vũ cùng nhau Jeremy đuổi tới, không dám tin tưởng mà nhìn một màn trước mắt, Tiểu Manh bị Thái Kinh đè ở dưới thân, Thái Kinh lại bị Go Mi Nam đè ở dưới thân, thiên a! Đây là chuyện như thế nào a? "Mau đem đồ vật ghê tởm trên người ta lấy ra!" Thái Kinh vẻ mặt xanh mét rít gào. Một bữa tối thật hỗn loạn.
"Sát sát" đèn flash nhấp liên tục không ngừng, đợi khi bọn họ ngồi xuốnh, đèn flash vẫn cứ nháp nháy không ngừng. Tuy nói ba người đều là một thân bạch y nhưng phong cách của họ lại hoàn toàn bất đồng.Thái Kinh một thân màu trắng, hơi lộ ra xương quai xanh tinh xảo, họa tiết trên y phục càng tôn lên bộ dạng nam tử, đặc biệt là đôi mắt, khí chất lanh như băng tren mắt càng làm tăng thêm vẻ quyết rũ mị hoặc. Tân Vũ mang trên mình một bộ tây trang trắng, giơ tay nhấc chấn đều như tản ra nồng đậm hơn thở vương tử ưu nhã. Jeremy cũng một bộ tay trang trắng, làm hắn nhìn quá khí chất khônh khí soái, hơn nữa hắn sinh ra đã có sẵn hơi thở hồn nhiên, dị thường đáng yêu. Vỗ vỗ tay, An trưởng nhóm cầm lấy microphone đứng lên, cười tủm tỉm mà nói:" Hiện tại, ta xin giới thiệu hI thành viên mới của A.N.JELL - Go Mi Nam, Tiểu Manh!" (Pi: không biết! Mình nói chưa nhưng mình cũng nhắc lại Go Mi Nam là Cao mỹ nữ, mình không biết sao gọi mỹ nữ nhưng nguyên tác để vậy nên mình cũng tôn trọng theo thôi (•~•))Giây tiếp theo, máy quay liền hướng về đại môn, mọi người nín thở chờ đợ truyền thuyết thanh âm của tư nhiên sắp ra mắt.Đại môn vừa mở ra, người đầu tiên bước ra là Go Mi Nam một thân tây trang trắng, mái tóc màu nâu phối hợp với khuôn mặt nhỏ mang đến cho cảm giác một tiểu hài tử đáng yêu, đón nhận vô số ánh đèn flash. Ngay sau đó bước ra tới chính là Tiểu Manh, mái tóc màu bạc theo chủ nhân lắc lư, thoáng thoáng lại điểm lên dương quang, đôi mắt thanh triệt sáng ngời, trở nên vô cùng vũ mị mê người, nhìn đến đôi mắt đều làm người ta có cảm giác như bị thôi miên. Đôi môi kiều nộn có một chút hồng nhạt như được sơn môi, long lanh lấp lánh, đôi môi điểm sưng đỏ, rõ ràng là thực tự nhiên, làm người ta thật cố ý đối với miệng nhỏ hôn lên. (Pi: Ai mà biết! Vì trò chơi trẻ trâu của hai người nào đó nên môi mới sưng đỏ thì không biết ra sao a!) Trước ngực tùy ý bỏ qua mấy nút thắt, lộ ra làn da trắng nõncùng với xương quai xanh tinh xảo mê người. Tùy ý tạo ra vài tư thế đã làm phóng viên cuồn cuộn không ngừng nhấn nhấn chụp chụp tán thưởng liên tục. An nhóm trưởng thấy một màn này, cười đến nổi không khiếp miệng được, hắn có thể tưởng tương lai không xa bin tiền vây quanh rồi! Ha ha ha ha!!! Thật xinh đẹp a! Jeremy si ngốc mà nhìn Tiểu Manh, não không tự giác nhớ tới màn hôm qua hôn môi, duỗi tay phủ lên môi chính mình, tựa hồ xúc cảm hôm qua còn chưa mất, nếu thấyg sự muốn hắn trả lời, hắn sẽ nói, tuy rằng hắn thực sự không muốn hôn y nhưng hắn tuyệt đối không hối hận sự việc phát sinh hôm qua. Tân Vũ nâng nâng mắt kính chính mình, khóe miệng ẩn hiện một nụ cười ôn nhun, dương quang lại liếc qua Jeremy, biến thành hắc quang lóe lên. Thái Kinh mặt lạnh cũng không biết sinh khí với ai, ánh mắt lúc sáng lúc tối.
Sau cuộc họp báo kết thúc, An nhóm trưởng mang theo bọn họ đến quán bar chúc mừng, ánh đèn mập mờ đánh chiếu xuống vũ trường,không khí thoáng hiện mùi vị ái muội, sân nhảy nam nữ nhóm mỗi người tận tình lắc lư.
Tiểu Manh bị các tiền bối giới giải trí bao quanh, thường thường xoa bóp khuôn mặt nhỏ của y, hoặc là sờ sờ tóc, một cái hai cái đều liều mạng mà hướng y nâng cốc champagne. Mà y như nghé con mới sinh không sợ cọp, một ly hai ly uống xuống, còn bị các nàng gọi là hảo tửu lượng.
Buông cốc, Tiểu Manh khuôn mặt nhỏ đã ửng hồng lung lay hướng các nàng nói mình cần đi WC, thật buồn chán, nóng quá a! Giật nhẹ cổ áo, y có xúc động muốn đem quần áo tất cả đều cởi ra.
Đi từ WC ra tới liền gặp Jeremy, Tiểu Manh lắc lư đi lướt qua bên người hắn. Thời điểm y đi ngang qua, Jeremy theo bản năng mà duỗi tay túm chặt lấy, "Ngươi còn hảo đi?" Nói xong hắn liền kinh ngạc với chính mình đang nắm tay người nào đó, nhớ tới tối hôm qua, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía môi phấn nộn kia, trong lòng cả kinh, lập tức buông lỏng tay ra, biểu tình trở nên có chút mất tự nhiên.
Tiểu Manh mở to mắt mê ly, lắc lư thân mình giống như giây tiếp theo liền sẽ ngã vào trên người Jeremy, hắn mơ mơ màng màng mà xua xua tay, "Không...... Không có việc gì, ta...... Ta đi tẩy...... Rửa mặt liền hảo......!"
"Kia...... Vậy ngươi cẩn thận một chút!" Jeremy ấp úng mà đỡ Tiểu Manh, thấy y hảo liền lập tức như là ném xuống khoai lang phỏng tay trốn chạy.
Không được, vừa thấy đến Tiểu Manh, hắn liền nhịn không được nhớ tới sự tình ngày hôm qua, nhịn không được nhìn về phía bờ môi của y, rồi mới...... A a a a a...... Cứu mạng a ~~~~~~~~~~~~~~
"Di? Người...... Người đâu?" Đứng vững vàng Tiểu Manh đôi mắt to nheo lại kỳ quái mà nhìn nhìn bốn phía, Jeremy như thế nào không thấy? Chẳng lẽ vừa rồi kỳ thật là nhìn nhầm? Vẫn là đi rửa mặt a!
Rửa mặt xong Tiểu Manh cảm thấy thanh tỉnh không ít, nhưng bước chân như cũ không xong, nghiêng ngả lảo đảo gặp phải Thái Kinh.
"Không thoải mái sao?" Tần Vũ đỡ Tiểu Manh, quan tâm hỏi.
Tiểu Manh gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, "Nóng quá a! Muốn đi hóng gió!"
"Như vậy a!" Thấy Tiểu Manh oai oai thân mình, Tần Vũ đề nghị nói: "Ta đây mang ngươi đi tầng thượng, liền ở mặt trên."
"Ân!" Tiểu Manh ngây thơ gật gật đầu, lảo đảo đi phía trước đi đến, Tần Vũ vội đi theo, nhưng thời điểm đi đến một nửa, bị những người xung quanh vây bắt, lôi kéo hắn đi sân nhảy khiêu vũ, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiểu Manh bước đi không xong đứng trước mắt mình biến mất.
Ở trên cao sân nhảy Jeremy trong lúc vô tình nhìn thấy Tiểu Manh nghiêng ngả lảo đảo hướng tầng thượng, lòng có chút lo lắng, say thành như vậy, không có vấn đề gì sao?
Tại tầng thượng, gió lạnh phơ phất, Thái Kinh tâm phẫn uất buồn phiền nhìn thấy đèn đuốc sáng trưng ban đêm ở phía dưới đã tiêu tán không ít, đang lúc hắn thưởng thức cảnh đêm, đột nhiên sau lưng truyền đến vật rơi xuống đất kêu rên thanh, ngay sau đó là người nào đó mơ hồ không rõ mà kêu đau đớn.
Tiểu Manh không cẩn thận té ngã, quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt phấn nộn nhăn thành một đoàn, "Đau quá a!" Rầm rì mà muốn đứng dậy, lại phát hiện chính mình không có sức lực gì, dứt khoát lăn theo sàn nhà, từ nằm bò sửa thành nằm.(Pi: Này, gọi là bất chấp nè!)
Đôi mắt mê mang nhìn khoảng không trên đỉnh đầu, ban đêm sao trời phá lệ thật mỹ lệ, ngôi sao lấp lánh lấp lánh, y cũng liên tục chớp chớp mắt, giống như đang chơi trò chơi gì đó.
Đột nhiên một khuôn mặt xuất hiện chắn trước mặt y, Thái Kinh cau mày, che lại cái mũi, "Ngươi uống nhiều rượu a? Đầy người mùi rượu!"
"Ha hả a!" Tiểu Manh ngây ngô cười, vươn ngón trỏ lắc lắc, "Không nhiều lắm, liền...... Liền mấy chén!"
Thái Kinh cười nhạo, "Ngươi như vậy còn mấy chén? Mấy chục chén còn kém không a!" Đi đến bên người y, miễn cưỡng vươn tay, "Nột, mau đứng lên! Nằm trên mặt đất không thấy dơ à?"
"Úc!" Tiểu Manh ngây ngốc đáp, vươn tay nắm lấy tay Thái Kinh, rồi mới cười đến vui vẻ, chờ hắn tới kéo.
"oh, ngươi thật Tiểu ngu ngốc!" Thái Kinh trợn trắng mắt, nhận mệnh dùng lực kéo Tiểu Manh, nhưng ngoài ý muốn vô tình xảy ra tình huống chi gian, Tiểu Manh chẳng những không có lực ngược lại ngã vào Thái Kinh một phen, làm hắn vô ý ngã xuống Tiểu Manh thì nằm trên người.
"Ngươi đồ ngu ngốc này!" Tiểu Manh ghé vào trên người Thái Kinh, hắn nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hạ thấp gần sát mặt, sớm biết vậy hắn liền không hảo tâm đi kéo y.
"Khanh khách!" Tiểu Manh ngược lại cười đến vui vẻ, cồn ở trong thân thể y phát huy tác dụng không thể tưởng tượng, tay nhỏ túm chặt vạt áo Thái Kinh, dùng sức lôi kéo, đem môi mình hôn xuống.
A, Thái Kinh trừng lớn hai mắt yêu mị, thời gian phảng phất tại một giây này mà đình chỉ, hắn cái gì cũng không cảm giác được, tựa hồ chỉ còn lại xúc cảm trên đôi môi mềm mại kia.
Tiểu Manh nhớ tới tối hôm qua cùng Jeremy chơi trò chơi, vì thế thực tự nhiên cạy ra môi Thái Kinh, như thăm dò một khu bảo tàng du đãng khắp nơi, thuận tiện đồng thời càn quét qua chiếc lưỡi vẫn đang im ắng không động đậy. Hảo a! Tiểu Manh cảm thấy thực mỹ mãn mà chuẩn bị rút ra khỏi miệng hắn, lại tại một giây này liền bị người chặn lại ở.
Thái Kinh phản ứng hành động nhanh hơn tư duy, hung hăng hút cái miệng ngọt ngào, cường kiện đầu lưỡi Tiểu Manh.
Đau quá a!
Đôi tay Tiểu Manh để ở trước ngực Thái Kinh, dùng sức mà đấm vài cái. Giây tiếp theo, Tiểu Manh cảm nhận được người kia dừng lại.Thái Kinh cũng dừng động tác, hai mắt trừng to.
"Nôn......" Một tiếng nôn mửa, Thái Kinh tinh tường cảm nhận được trên lưng đã bị vật thể không rõ hộc ra một cái vật thể khác không rõ.
"Này...... Này......" Cùng lúc Tần Vũ cùng nhau Jeremy đuổi tới, không dám tin tưởng mà nhìn một màn trước mắt, Tiểu Manh bị Thái Kinh đè ở dưới thân, Thái Kinh lại bị Go Mi Nam đè ở dưới thân, thiên a! Đây là chuyện như thế nào a? "Mau đem đồ vật ghê tởm trên người ta lấy ra!" Thái Kinh vẻ mặt xanh mét rít gào. Một bữa tối thật hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com