Khoai Xuyen Dm Edit Cong Luoc Cau Nam Phu Phao Hoi Ay
Chương 166Xe ngựa đâm loạn, màn xe tung bay, Úc Chỉ thoáng nhìn ra ngoài thì thấy sườn núi rất dốc, không có cây cối ngăn cản, nếu ngã khỏi xe chỉ sợ sẽ lăn thẳng từ đây xuống chân núi.Hắn ôm chặt lấy Ôn Lương, xốc màn xe lên, chân dẫm lên càng xe rồi phi thân nhảy xuống. Chân tiếp đất rồi lại nhảy bật lên vài lần, chớp mắt sau đã thấy đứng cách xe không xa.Khi di chuyển, Ôn Lương chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt biến đổi liên tục, y còn chưa thấy rõ đã thay đổi rồi. Đến lúc chân chạm được mặt đất, cảnh tượng mới hoàn toàn rõ ràng.Y chưa kịp nói gì, đã cảm thấy cánh tay ôm bên hông y của Úc Chỉ chợt rời đi. Hắn nhảy lên vài bước rồi vững vàng đáp xuống con ngựa đang điên cuồng.Không biết hắn lấy đâu ra cây đao nhỏ, lưu loát cắt đứt sợi dây buộc ngựa và xe. Xe ngựa dừng lại, trục trước rơi xuống đất, va chạm với tảng đá trên đường tạo thành tiếng vang thật mạnh!Phu xe lăn từ càng xe xuống, lăn lộn vài vòng dưới đất mới hoảng loạn nắm lấy được bánh xe, ổn định thân mình, không bị lăn thẳng xuống dốc.Ngựa vẫn còn đang lên cơn, Úc Chỉ nhìn là biết nó ăn phải thứ gì. Hắn không định thuần hóa nó lúc này, chỉ đơn giản đánh mạnh vào mấy vị trí trên người nó. Không lâu sau, con ngựa lớn màu mận chín liền an tĩnh lại, không còn điên cuồng nữa, chi trước của nó chậm rãi quỳ xuống đất, nó ngã xuống đất bất tỉnh.Trước khi con ngựa ngã xuống Úc Chỉ đã xoay người xuống khỏi lưng nó, khóe mắt liếc được Ôn Lương vẫn đang đứng ở một bên nhìn chằm chằm vào hắn, trong đầu lập tức ầm một tiếng."......"Đại não ngừng hoạt động vài giây, cuối cùng vô thức phát ra một mệnh lệnh. Mũi chân hắn vừa chạm xuống đất, chưa kịp đứng vững thì giả vờ như bị vấp chân, cả người nghiêng hẳn về phía trước, dùng tốc độ cực nhanh ngã vào lòng Ôn Lương.Lúc ngã xuống, đôi tay có vẻ vô ý mà ngăn lại hai cánh tay của Ôn Lương, khiến y khó mà hành động.Mặt đất hỗn độn, con ngựa bất tỉnh, xe ngựa đổ vỡ sắp nát vụn, phu xe ôm xe ngựa còn đang thở phào rằng mình vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, cùng với Ôn Lương đang bất động như người gỗ.Cuối cùng, chính là Úc Chỉ đã bất ngờ ngăn cơn sóng dữ, cứu ba mạng người, để ba người một ngựa không chút thương vong.Chỉ cần Úc Chỉ không phải là một đứa ngốc thì lúc này hẳn chính là giờ phút nổi bật của hắn. Dù là phản ứng nhanh nhạy khi ôm thê tử nhảy ra khỏi xe, hay sự lưu loát và dũng cảm khi phi lên ngựa cứu người, cùng với việc quần áo của hắn không hề dính chút bụi bẩn sau tất cả, từ đó có thể thấy được bản lĩnh không hề nông cạn của hắn.Nhưng hắn lại cứ phải là một đứa ngốc mới được.Cảnh tượng nhất thời gượng gạo vô cùng.Sau cơn hoảng loạn, trong đầu phu xe cũng là một đống câu hỏi, đây là đâu tôi là ai, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Người trước mắt này là ai? Thiểu gia ngây thơ vô tội cần được bảo vệ nhà mình đâu rồi?? Vị công tử tuấn lãng bản lĩnh cao cường trước mắt là ai vậy hả???So với phu xe đang ngỡ ngàng ngơ ngác bất ngờ bật ngửa thì Ôn Lương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.Chỉ là từ nãy đến giờ, dù y và Úc Chỉ đã nhìn nhau một lúc lâu nhưng vẻ mặt y vẫn không hề thay đổi.Y chỉ vẫn luôn... vẫn luôn......Nhìn Úc Chỉ chằm chằm, tựa như muốn xuyên qua tầng da thịt bên ngoài để nhìn vào tận xương cốt bên trong, để nhìn rõ bộ mặt thật của hắn!Cả hai người đều không ai nói gì, dường như đều đang chờ đối phương mở lời trước, chờ một thời cơ, hoặc một lời giải thích.Úc Chỉ im lặng, dù sự việc xảy ra đột ngột nhưng hắn đã sớm chuẩn bị cho một ngày như vậy nên cũng không quá hoảng loạn, chỉ là lúc ôm Ôn Lương thì hắn giữ tay y rất chặt, kiềm chế cử động của y.Không có lý do gì nhiều, hắn chỉ là không muốn mình trở thành người đầu tiên làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi ngay lập tức bị mỹ nhân làm gỏi khi chưa kịp nói câu nào, đặc biệt là khi mỹ nhân này còn là người thương nhà mình nữa.Oan không biết để đâu cho hết.Thế là hắn mới ra vẻ xấu hổ, ra vẻ như đang vui đùa mà nói: "Phu nhân, nếu ta nói đây là vào thời điểm nguy cấp, ta nhờ vào tình yêu với em mà kích phát tiềm năng...... Em có tin không?"Ôn Lương cũng giật giật khóe môi cứng đờ, giống như một con cương thi, cười một nụ cười méo xệch, "Nếu ta nói ta mới là đứa ngốc thì ngươi tin à?"Úc Chỉ rất là muốn nói hắn sẽ tin, nhưng hắn cũng biết nói thế sẽ thành thêm dầu vào lửa.Nhưng hắn bất động như núi, Ôn Lương lại không thể nào bình tĩnh như hắn được. Y vô thức muốn giơ tay lên nhưng không động được tay, cúi đầu nhìn Úc Chỉ vẫn đang kiềm chế mình thì cười lạnh, "Cút ngay!"Úc Chỉ kiên trì không buông, nới lỏng ra là bị bạo lực gia đình liền à, lại còn là cấp bậc địa ngục nữa.Ôn Lương giãy mãi không ra, sắc mặt càng lúc càng xấu. Y nhấc chân muốn đá Úc Chỉ, động tác gọn gàng lưu loát và dùng hết sức lực, Úc Chỉ không thể không buông y ra để tránh.Bấy giờ tay Ôn Lương mới được tự do, y theo bản năng muốn lấy thuốc ở trong túi tiền, không cần nghĩ cũng biết ở trong có chứa mấy thứ như thuốc mê, thuốc độc, thuốc gây ngứa......Những loại thuốc này có một số dùng để tự vệ, có một số y định cho Úc Chỉ dùng, nhưng y dám khẳng định, trong những loại định cho Úc Chỉ dùng chưa từng có thuốc độc.Nhưng vào giờ phút này, y gần như không khống chế được mà muốn móc độc ra nhét thẳng vào miệng Úc Chỉ.Sắc mặt y sầm xuống, ánh mắt u ám nặng nề, đôi tay cầm túi tiền cũng đang run rẩy!Không ai...... Không ai được phép lừa y như thế này!Ánh mắt Ôn Lương nhìn Úc Chỉ như chứa một vực sâu không thấy đáy có thể hống hách nuốt chửng mọi thứ, y nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng, gằn giọng khó nhọc nói ra từng chữ một: "Úc Chỉ...... Ngươi, ngươi... ngươi giỏi lắm! Giỏi thật sự!"Nhìn vào mắt Ôn Lương, thấy trong mắt đối phương là lửa giận cuộn trào cùng với sát ý mà y đang cố gắng kiềm chế, Úc Chỉ cảm thấy trong lòng nhói lên, bất đắc dĩ đỡ trán.Thôi xong, đời này coi như tàn.—Mấy ngày nay, người ở thôn trang đều rất yên tĩnh, không ai dám làm ầm ĩ hay nói nhiều lời, lúc bước đi còn rón rén để không phát ra tiếng bước chân, nhỡ không cẩn thận bị chủ tử chú ý đến rồi đem đi xử luôn.Hai vị chủ tử đã chia phòng ba ngày, cũng là ba ngày chưa nhìn mặt nhau.Kể từ khi trở về sau chuyến đi ngày hôm đó, hai vị chủ tử đã bắt đầu mâu thuẫn.Không ai biết ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, người chứng kiến duy nhất là phu xe cũng rất thận trọng, hỏi một câu thì đáp ba câu không biết.Gã đuổi hết những người đến hóng chuyện đi, mệt mỏi thở dài lau trán.Ây, giữ bí mật cũng khó ghê!Ai lại ngờ được rằng vị thiếu gia luôn là đứa ngốc không biết gì trong mắt mọi người, hóa ra lại là một người hiểu biết võ công, bản lĩnh cao cường và không hề ngốc nghếch đâu?Nếu không phải gã tận mắt nhìn thấy, cho dù có người nói cho gã thì gã chắc chắn cũng sẽ không tin.Thiếu gia không những không phải đứa ngốc mà còn là một thanh niên tài năng xuất chúng, những người khác mà biết được chuyện này chắc là cũng hoảng hốt lắm nhỉ?Nghĩ vậy, phu xe chợt mong đợi đến ngày được nhìn thấy cảnh mọi người đều phải trợn mắt há mồm.Bây giờ thiếu gia không chỉ sắp có con, mà còn không ngốc!Người một nhà Úc cô cô còn dám tu hú chiếm tổ Úc gia ư? Quả thực là nằm mơ!Thế nhưng Úc thiếu gia vốn nên khí phách hăng hái như trong tưởng tượng của người làm nhà mình ấy à, lúc này đang không hề liên quan gì đến bốn cái chữ khí phách hăng hái này hết.Hắn ngủ ở phòng cho khách vài hôm rồi, Ôn Lương không chỉ không bám lấy y, y còn chẳng muốn nhìn thấy hắn nữa là, ngoài cửa có người canh gác cả ngày lẫn đêm, Úc Chỉ muốn đến gần cũng không được.Hắn lo lắng, không phải lo Ôn Lương sẽ tức giận vì đây là điều đương nhiên, không cần lo làm gì cả; mà hắn đang lo lắng là vì không biết em ấy đã hắc hóa đến mức độ nào rồi, cứ thế này thì chỉ sợ một lúc nào đó hắn sẽ nhận được một ly thuốc độc từ em ấy.Để ngăn chặn tình trạng đó, Úc Chỉ không thể ngồi chờ chết. Hắn đợi đến đêm rồi chạy đến chỗ Ôn Lương.Vợ chồng ấy mà, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, mấy ngày nay cũng đủ để Ôn Lương chậm rãi tiêu hóa rồi.Đêm đã khuya, một sợi khói nhẹ thổi tới, hai người hầu canh cửa ngáp dài, lần lượt ngồi xuống rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi, trời chưa sáng sẽ không tỉnh lại được.Úc Chỉ lặng lẽ đẩy cửa đi vào, vừa mới vào trong phòng được vài bước thì đã khựng lại. Người nào đó đang mặc quần áo nghiêm chỉnh ngồi ở mép giường, không biết đã ngồi được bao lâu, nhưng trông không có vẻ gì là định đi ngủ.Trong lòng Úc Chỉ rối loạn một hồi, nhưng hắn cũng không hề ngạc nhiên, thậm chí còn lễ phép chào hỏi: "Phu nhân, trùng hợp quá, em vẫn chưa ngủ à?"Ôn Lương: "Không trùng hợp, ta đang đợi ngươi."Úc Chỉ: "......"Ôn Lương đứng dậy, chậm rãi đi về phía hắn, "Ta đợi ngươi đã lâu, xem ngươi có thể chịu đựng được đến lúc nào, nhưng không ngờ lại phải đợi nhiều ngày đến vậy."Y nhếch môi cười lạnh, nói: "Quả không hổ là Úc thiếu gia có thể giả vờ trước mặt ta tận nửa năm, kiên nhẫn thật sự."Úc Chỉ cũng bất đắc dĩ, hắn chậm rãi lại gần, "Ta chỉ cho rằng em có thể sẽ cần thời gian để bình tĩnh lại, tránh làm ra một số hành động bốc đồng."Ôn Lương thu lại nụ cười, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng trong lòng tràn ngập u ám.Úc Chỉ nói đúng, nếu lúc ấy Úc Chỉ không quan tâm mà vẫn đuổi theo dây dưa không dứt, thì Ôn Lương đang trong cơn thịnh nộ rất có khả năng sẽ hạ sát thủ với Úc Chỉ. Cho dù Úc Chỉ có thể né tránh và không hề hấn gì, thì cuối cùng cảm tình giữa hai người đều sẽ bị tổn hại.Tổn hại cảm tình?Nghĩ đến bốn chữ này, Ôn Lương thầm cười khẩy. Giữa hai người họ có cái thứ gọi là cảm tình sao?Từ lúc bắt đầu đã là một âm mưu rồi!Lửa giận cuồn cuộn trong lòng, Ôn Lương cố gắng hết sức mới đè nén được suy nghĩ muốn hủy diệt hết thảy, đây đã là thành quả duy nhất y đạt được trong những ngày vừa rồi."Ta muốn biết, ngươi hết ngốc từ lúc nào?"Thiếu gia Úc gia là một tên ngốc, đây là một sự thật mà ai cũng biết kể từ trước khi cha Úc qua đời. Khả năng hắn giả ngốc từ xưa là rất nhỏ, khả năng cao nhất là về sau Úc Chỉ mới khôi phục trí lực.Úc Chỉ im lặng một hồi, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "...... Không lâu sau khi thành thân với em.""Không lâu là bao lâu? Cụ thể là vào ngày nào? Ngươi đang làm gì? Ta đang làm gì? Vì sao lại khôi phục?" Ôn Lương vội vàng truy hỏi, vẻ mặt nặng nề.Người này thế mà lại lừa y lâu đến vậy!Cảm giác muốn giết người lại dâng lên trong lòng.Không, không thể giết, người này không thể giết được!Châm chước một lát, ngẫm nghĩ những chuyện mình đã làm vào mấy ngày đó, cuối cùng Úc Chỉ cũng nói: "Hôm đầu tiên sau ngày cưới."Lúc trước Ôn Lương chưa biết chuyện thì thôi, bây giờ y đã biết rồi, lại nhớ lại mấy ngày đó, làm gì có chuyện y không nhận ra mấy ngày đó hắn không có ngốc.Bộp! Bộp! Bộp!Tiếng vỗ tay vang lên từng cái từng cái một, Ôn Lương cong môi cười lạnh, "Úc thiếu gia thiên phú dị bẩm, kỹ thuật diễn tuyệt diệu, thế mà lại có thể lừa ta được lâu vậy. Khó trách người Ôn gia và đám người nhà cô ngươi đều không thể chiếm được chút tiện nghi nào từ ngươi.""Úc thiếu gia thông minh tài trí, tại hạ bội phục!"Úc Chỉ vẫn luôn nhìn Ôn Lương, thấy y âm dương quái khí mà nói ra những lời này thì âm thầm thở phào. Còn có thể âm dương quái khí chứng tỏ y không muốn giết người, còn tốt còn tốt, thế này là đủ rồi.Ở thể giới này càng lâu, yêu cầu của Úc Chỉ đối với Ôn Lương lại càng thấp.Điểm mấu chốt của người chính là để bị phá mà."Vợ ơi, ta sai rồi.""Ồ, thiếu gia sai ở đâu rồi? Sau khi ngài tỉnh táo lại, phải đối mặt với sài lang hổ báo chung quanh trêu chọc mấy lần, ngài trí kế vô song, kỹ thuật diễn thiên phú dị bẩm, thông tuệ đến vậy, rốt cuộc là sai ở đâu rồi?"Úc Chỉ lại gần, len lén nắm tay y, "Ta không nên lừa dối và giấu em, không nên tiếp tục giả vờ ngu ngốc, lại càng không nên ỷ vào ngốc mà giở trò, nhiều lần từ chối em, không nên cố tình trốn tránh nghĩa vụ phu thê, không nên......"Ôn Lương: "......"Đoạn trước nghe còn giống người nói, đoạn sau lại đang nói cái quỷ gì vậy?!Nghe Úc Chỉ kể lại mọi chuyện trong quá khứ giữa hai người đặc biệt là chuyện giường chiếu, từng câu từng chữ rõ ràng là đang nói sự thật và ra vẻ hối lỗi, nhưng người nghe được đều cảm thấy Ôn Lương y cơ khát đến đâu, dục cầu bất mãn đến nhường nào.Sắc mặt Ôn Lương thay đổi liên tục, từ xanh sang đỏ rồi lại từ đỏ về trắng, cuối cùng có thể chốt lại là thẹn quá hóa giận."Đủ rồi!""Úc Chỉ, đừng tưởng rằng bây giờ ngươi không ngốc thì ta không làm gì được ngươi!"Úc Chỉ thấy Ôn Lương nổi giận đùng đùng, cắn răng quát hắn, hắn lại mỉm cười, không hề khúc mắc mà ôm lấy Ôn Lương, dường như không biết đối phương lúc này đang thò tay vào túi tiền, băn khoăn chọn mấy viên thuốc trong đó."Không phải là ta đang ỷ vào việc được phu nhân yêu thích sao??"Tay Ôn Lương dừng lại, ánh mắt không ngừng chuyển động, vẻ mặt biến hóa, hiển nhiên là lời này của Úc Chỉ đã có ảnh hưởng không nhẹ đến y."Bởi vì biết phu nhân yêu thích nên ta mới có thể tùy hứng làm bậy khi đang giả ngốc; bởi vì biết phu nhân yêu thích nên ta mới có thể không kiêng nể gì khi đối mặt với em; bởi vì biết phu nhân yêu thích nên ta mới dám giấu giếm đến tận bây giờ."Ôn Lương im lặng.Úc Chỉ vẫn đang ôm y, đôi tay lần xuống dưới theo cánh tay y, cuối cùng nắm lấy bàn tay trống không đã rút ra khỏi túi tiền.Hắn dịu dàng mỉm cười, nói: "Bởi vì ỷ vào sự yêu thích của phu nhân, nên ta mới có thể...... khuynh tâm không thôi với em."Trái tim Ôn Lương đập kịch liệt trong giây lát, y ngẩng đầu nhìn con người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, ánh mắt lúc sáng lúc tối."Ngươi thích ta?"Y đã bình tĩnh lại, không còn cơn thịnh nộ vừa rồi, y bình tĩnh giống như mọi ngày."Không thể sao?" Úc Chỉ hỏi lại."Đương nhiên có thể." Ôn Lương khẽ cười một tiếng, "Nhưng ngươi thích cái gì của ta? Thân thể quái dị? Tâm địa độc ác? Tính tình thất thường? Hay là sự tàn nhẫn vô tình không hề thương xót kể cả người thân ruột thịt của ta?"Úc Chỉ cười đáp: "Phu nhân cần gì phải tự coi thường bản thân như vậy?""Ta thích sự bao dung và bảo vệ của em đối với ta, thích em có thù tất báo, thích em thẳng thắn đối diện với dục vọng của mình."Vô luận là dục vọng muốn báo thù, hay là dục vọng khi thích một người, thậm chí là ham muốn tình dục thuần túy. Một khi đã muốn, thì y chắc chắn sẽ giành được.Vừa thẳng thắn, vừa đơn giản.Ôn Lương trời sinh tính tình ngoan độc nhưng không hề khát máu, sẽ không vô duyên vô cớ đối phó người khác.Nếu có vấn đề thì chỉ là ở việc xử trí kẻ thù không quá thỏa đáng, hành sự quá mức mà thôi.Hận thù và trừng phạt không ngang nhau, quá mức tàn nhẫn với kẻ thù đồng nghĩa với quá buông thả với bản thân mình. Cứ không kiềm chế được bản thân mãi, điểm mấu chốt của bản thân sẽ dần dần bị hạ xuống, bản thân sẽ dần dần hướng tới vực sâu; từ một người phân rõ được ân oán trở thành kẻ cuồng sát.Điều Úc Chỉ phải làm là trở thành xiềng xích của y, trói buộc Ôn Lương, để y vĩnh viễn không bước qua lằn ranh kia.Dùng thân ta làm gông xiềng, giữ cho em một đời quang minh.Đây mới là cách hoàn thành nhiệm vụ hoàn hảo ở thế giới này.Những câu này của hắn không hề có nửa câu giả dối, cũng không hề trợn mắt chém ra một cảnh thái bình giả tạo, mà là nói có sách mách có chứng, những điều y nhắc đến đều là những thứ mà Ôn Lương thật sự sở hữu, chứ không phải là vô căn cứ.Không thể phủ nhận Ôn Lương nghe xong cảm thấy rất thoải mái, giống như con thú khổng lồ trong lòng đã bị nhốt vào lồng sắt, lặng lẽ ngồi xổm xuống, không hề cuồng bạo, ngoan ngoãn vô cùng."Ngươi cứ luôn miệng nói thích ta, thế tại sao lúc trước ngươi luôn từ chối ta cầu hoan?"Sau khi đã thú nhận với nhau rồi, y lại càng thẳng thắn hơn, hai chữ cầu hoan cũng có thể nhẹ nhàng treo bên miệng.Thái dương Úc Chỉ giần giật, hắn bất đắc dĩ nói: "Chỉ để giữ gìn sức khỏe thôi, phu nhân à, túng dục thương thân đó."Ôn Lương cười lạnh, "Túng dục thương thân cái gì? Tần suất của ta mà tính là túng dục được sao? Ngươi nói vậy, ta chỉ cảm thấy ngươi lại đang gạt ta thôi."Y nắm lấy cổ áo Úc Chỉ, kéo hai người lại gần nhau, "Ta không thích rằng khi thích một người lại có thể không từng giờ từng phút nghĩ muốn được tận tình thừa hoan. Ngươi không muốn gần gũi với ta, thì chính là ngươi không thích ta."Úc Chỉ chợt có dự cảm không lành, quả nhiên đã nghe thấy y nói tiếp: "Trừ phi...... Ngươi chứng minh cho ta xem."Chứng minh kiểu gì?Đương nhiên là bằng một đêm triền miên.Đã vậy người này lại còn có rất nhiều yêu cầu, bắt Úc Chỉ khi làm chuyện đó phải luôn nhìn y, nếu không nhìn thì chính là đang làm qua loa, không thật lòng.Úc Chỉ: "......"Hắn biết làm gì được nữa? Tất nhiên là chỉ có thể đồng ý thôi.Sáng hôm sau thức dậy, vừa mở mắt đã thấy một cây trâm ngay trước mắt.Úc Chỉ: "......!" Tự dưng quay về hồi mới cưới luôn!
Chương 167Cây trâm ngọc gần trong gang tấc khiến Úc Chỉ theo bản năng tránh đi, mọi chuyện đều giống như buổi sáng ngay sau đêm tân hôn."Vợ à, em đang làm gì thế?" Úc Chỉ vừa lùi lại vừa hỏi.Ôn Lương dịu dàng mỉm cười, nhưng cây trâm ngọc trong tay đang chỉa thẳng vào mặt hắn thì không có miếng dịu dàng nào hết."Không làm gì cả, nhưng không phải chính tướng công đã nói ngươi khôi phục thần trí vào ngày thứ hai từ khi thành thân, nhưng không có cơ hội để kịp thời nói cho ta sao. Bây giờ ngươi và ta đều đã quay trở lại ngày hôm ấy, có thể thấy được là ông trời cũng thương tiếc nên mới cho chúng ta cơ hội sống lại để đền bù đấy. Tướng công, hôm nay ngươi không muốn làm gì đó sao?"Úc Chỉ thoáng nhìn tình hình trong phòng qua khóe mắt, nỗi lòng lập tức ổn định lại. Hắn mỉm cười ngồi dậy, vừa có thể duy trì khoảng cách an toàn với Ôn Lương, vừa có thể đề phòng khi rơi vào tình huống không thể khống chế thì hắn có thể kịp thời ngăn đối phương lại."Phu nhân đừng đùa, bày biện trong phòng hoàn toàn khác, sao có thể là sáng hôm sau đêm tân hôn được. Em cẩn thận đừng lẫn lộn, nhé."Kinh hoảng trong nháy mắt đã tan đi, Úc Chỉ nhanh chóng hoàn hồn, liếc mắt một cái là thấy đây vẫn là phòng ngủ ở thôn trang, liền biết là Ôn Lương đang nói linh tinh.Thế giới này không có trọng sinh.Trong tay Ôn Lương còn đang cầm cây trâm ngọc, nhìn hình dáng còn không khác với cây trâm ngày đó, y còn thản nhiên thưởng thức nó, nhìn như nhẹ nhàng cười cười, "Vốn tưởng rằng có thể lừa gạt một phen, không ngờ lại bị ngươi phát hiện."Lời này mới là nói đùa, nếu như y thật sự muốn lừa gạt Úc Chỉ một phen thì hẳn là đêm qua đã thừa dịp Úc Chỉ đang ngủ mà đánh thuốc mê hắn, sắp xếp bày trí lại giống như phòng tân hôn, chuẩn bị đủ mọi thứ rồi mới đánh thức Úc Chỉ, nếu làm thế thật thì có khi đã lừa được thật rồi.Úc Chỉ đưa tay muốn lấy đi trâm ngọc trong tay Ôn Lương, "Phu nhân da thịt non mịn, trắng nõn nà không tỳ vết thế này, nhỡ bị thứ này làm bị thương thì không tốt, hay là giao cho ta đi."Hắn đưa tay nhưng lại không bắt được gì, Ôn Lương cầm trâm ngọc rút về sau, sau đó thưởng thức nói: "Tướng công gấp cái gì, đây vốn là để tặng cho ngươi mà."Trong đầu Úc Chỉ thì đang nghĩ, nào chỉ đơn giản là tặng, tặng cho hắn, hay là găm thẳng vào trong người hắn đây?Bắt đầu từ đêm qua hắn đã luôn cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm quanh quẩn trên người Ôn Lương, như ẩn như hiện, lúc mạnh lúc yếu, khiến Úc Chỉ không thể nào yên tâm nổi. Dường như mọi nỗ lực trong nửa năm qua chỉ trong một đêm đã trở lại ngày trước giải phóng, Ôn Lương đã khôi phục thành dáng vẻ lúc nào cũng có ý định giết người như trước kia.Úc Chỉ không phản kháng lại Ôn Lương, thuận theo để cho Ôn Lương kéo xuống khỏi giường, bị ấn ngồi xuống bàn trang điểm. Ôn Lương đứng sau lưng, sờ lên tóc hắn, rồi cầm lược tỉ mỉ chải đầu, còn dùng cây trâm ngọc cài vào tóc hắn."Tướng công, ánh mắt của ta thế nào? Ngươi có thích không?" Ôn Lương cười hỏi Úc Chỉ trong gương.Úc Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, "Ánh mắt của phu nhân đương nhiên rất tốt, có thể lọt vào mắt phu nhân chính là vinh hạnh của ta và của cây trâm này."Ôn Lương bật cười."Miệng lưỡi tướng công trơn tru thật đấy.""Nhưng mà ta lại thích."Úc Chỉ chưa kịp thở phào, y lại nói tiếp: "Nhưng tướng công à, có phải ngươi đã quên điều gì rồi không?"Đến giờ thanh toán nợ cũ rồi đấy."Giả ngu gạt ta?""Xem ta xấu mặt?""Mượn chuyện sinh con đùa giỡn ta?""Dẫn dắt ta mang thai giả?""Xem ta quẫn bách?"Giọng điệu y trở nên nguy hiểm hơn sau từng câu hỏi, Úc Chỉ thầm đổ mồ hôi, sợ là thanh toán hết đống nợ này thì cũng đi luôn công sức cày cấy cả đêm qua."Vợ à, ta cũng là bất đắc dĩ thôi mà......""Ồ, vậy ngươi nói xem, lúc động phòng ngươi kiên quyết không chịu đồng ý, dù đã ký khế ước nhưng vẫn giả ngu nghe ta chỉ huy mới làm, là bất đắc dĩ ở chỗ nào?""Bởi vì......"Úc Chỉ mới nói ra hai chữ, trong đầu chợt ầm một tiếng!Không xong!Tập trung nhìn lại, chỉ thấy Ôn Lương trong gương đang nở nụ cười âm trầm, hồi lâu sau y buồn bã nói: "À, thì ra ngươi vẫn đang lừa ta."Người này cũng vừa mới lừa hắn!Y nói dông dài một hồi, tất cả đều là vì một câu cuối cùng kia, Úc Chỉ đột nhiên không kịp phòng ngừa.Đầu óc còn hơi mơ màng lúc sáng sớm bỗng nhiên thanh tỉnh, chỉ cảm thấy cái tay đối phương đang vuốt ve trên đầu lúc nào cũng có thể giật cây trâm ra đâm vào cổ mình, máu tươi đầm đìa!"Tướng công, ngươi không ngoan." Ôn Lương cúi người, thấp giọng nỉ non bên tai hắn, "Đã nói là phải thẳng thắn rồi, sao ngươi vẫn còn giấu ta?""Hả?"Y cong môi khẽ cười, "Ngươi lo lắng ta vẫn còn giận vì đêm tân hôn, sẽ không tha thứ cho ngươi sao?"Úc Chỉ không hề có vẻ hoảng loạn, chỉ cười nói: "Phu nhân lo lắng nhiều rồi, ta biết phu nhân tâm địa thiện lương, thiện giải nhân ý, sao có thể nghĩ như vậy được. Chẳng qua là bởi ta không biết nên giải thích với phu nhân thế nào, nên mới không đề cập đến thôi."Cái 'không biết nên giải thích thế nào' này, rốt cuộc là không biết giải thích hắn khôi phục thần trí kiểu gì, hay là không biết giải thích vì sao đêm động phòng lại làm những trò đó, thì không cần nói cũng biết.Ôn Lương nghiêm túc nhìn Úc Chỉ, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn, không hề suồng sã mà lại có vẻ âu yếm đối với thứ mình quý trọng."Tướng công tuấn lãng phi phàm, cần gì phải lo lắng những chuyện ấy? Chỉ cần ngươi đứng trước mặt ta, thì cho dù ngươi có muốn ta ban ngày tuyên dâm, lập tức lên giường hầu hạ ngươi, ta cũng sẽ không nói nửa lời từ chối."Rốt cuộc là ai hầu hạ ai mới đúng hả?Nhưng lời này cũng đang nói cho Úc Chỉ biết rằng dù Ôn Lương có nổi giận, nhưng chỉ cần hắn chịu dỗ ngọt y trên giường thì y vẫn sẵn lòng tha thứ cho hắn.Úc Chỉ cũng cạn lời, không ngờ ở thế giới này phải đóng giả một kẻ ngốc, bây giờ lại còn phải lưu lạc đến bước đường bán thân giữ mạng nữa rồi.Ôn Lương vuốt ve cây trâm ngọc, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nơi đáy mắt như có gì đó đang giãy giụa. Úc Chỉ giả vờ như không nhìn thấy, một lúc sau tay của Ôn Lương cũng rời khỏi cây trâm ngọc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, y mỉm cười vỗ vỗ mặt Úc Chỉ, "Tướng công, hình như ta vẫn còn thích ngươi như vậy, nhưng ta cũng không biết còn có thể thích ngươi được bao lâu.""Vậy ta phải tranh thủ khiến em thích ta lâu hơn một chút, càng lâu càng tốt rồi." Nét dịu dàng trong mắt Úc Chỉ rõ ràng đến vậy, như thể hắn không biết người sau lưng vừa rồi đang cân nhắc có nên giết hắn hay không."Đây chính là ngươi nói đấy nhé." Giọng điệu Ôn Lương âm trầm, giống như đang cất chứa cả một vực sâu.Nếu về sau hắn dám hối hận, y tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Úc Chỉ.Dù người này có ngốc nghếch hay thông minh, đều nên thuộc về y!Cho dù xuống địa phủ, hắn cũng phải cùng y đọa xuống."Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Úc Chỉ nắm tay y nói ra lời hứa hẹn."Nhưng ngươi không phải quân tử, ngươi là đứa ngốc, là kẻ lừa đảo." Ôn Lương phản bác.Úc Chỉ cạn lời, "Phải làm thế nào em mới tin ta?"Dù có làm gì Ôn Lương cũng không tin được, trừ khi Úc Chỉ chết.Tại sao hắn không phải là đứa ngốc chứ?Ôn Lương vốn cho rằng mình chỉ thích đứa ngốc Úc Chỉ, nhưng khi Úc Chỉ không còn ngốc nữa thì y lại phát hiện, sự yêu thích cùng lòng chiếm hữu đều không giảm đi chút nào.Nhưng khi là đứa ngốc thì Úc Chỉ là người của y, nằm trong lòng bàn tay y, vậy khi hắn hết ngốc rồi thì có còn là người của y nữa không? Hắn vẫn có thể mặc y đắn đo, vĩnh viễn sẽ không phản bội, không ghét bỏ, không rời xa y sao?Ôn Lương không dám xác định.So với việc chờ đến một ngày Úc Chỉ chạy trốn khỏi y, chẳng bằng bây giờ thủ tiêu hắn luôn, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ thuộc về y, cũng vĩnh viễn yêu thích y.Loại cám dỗ này liên tục dụ dỗ y hạ sát thủ với Úc Chỉ.Khi mới tỉnh dậy sáng nay, y không phải là đang diễn trò, mà thật sự muốn giết Úc Chỉ.Nhưng cũng giống như buổi sáng sau đêm tân hôn, cuối cùng y vẫn giãy dụa rồi chẳng thể xuống tay, hai ý niệm cứ mãi giằng xé trong lòng y, cho tới tận lúc Úc Chỉ tỉnh dậy.Sau khi hắn dậy rồi, Ôn Lương khó khăn lắm mới ngăn chặn được cái ý niệm muốn giết người kia, miễn cưỡng khôi phục lý trí.Úc Chỉ có thể đoán được y đang nghĩ gì, liền cầm tay Ôn Lương kéo y ngồi xuống trên đùi mình, nói: "Nếu em không tin thì cứ ở bên cạnh ta, canh chừng, quan sát ta. Nếu ta tuân thủ hứa hẹn là tốt nhất, nhưng nếu ta thất hứa thì em cứ trừng phạt ta đi, dù hình phạt có là gì ta cũng sẽ không hề oán hận."Thật kỳ lạ, tâm tư bực bội giãy dụa ban đầu của Ôn Lương trong nháy mắt bị lời này của Úc Chỉ trấn an, dường như chỉ cần nghe được giọng hắn, cho dù hắn không cần làm gì y cũng có thể khống chế được con thú hoang trong lòng, hoàn toàn nhốt nó vào lồng giam và chặt chẽ giám sát."Đây chính là ngươi nói đấy......"Nếu thực sự có một ngày ấy thì đừng trách y tàn nhẫn độc ác!Úc Chỉ mỉm cười hôn lên môi y, nhẹ giọng nói: "Cho nên phu nhân à, có thể rửa hết thuốc độc trên tay em được không?"Hai mắt Ôn Lương mở lớn, "Sao ngươi lại......""Sao ta lại biết?" Úc Chỉ mỉm cười thủ thỉ bên tai y như đang nói ra lời âu yếm, nhưng nhìn từ một góc nào đó thì đúng là đang nói lời âu yếm thật."Bởi vì ta hiểu em, ta là người hiểu biết và gần gũi với em nhất trên đời này.""Dù em có thế nào ta cũng yêu, là thật lòng yêu thích em."Tim Ôn Lương như nổi trống, vừa rồi y chỉ dám tin tưởng năm phần, bây giờ đã tăng lên thành tám phần.Rất khó miêu tả cảm giác này, có một người biết tính cách chân thật của ngươi, biết ngươi tàn nhẫn độc ác, biết ngươi chẳng phải người tốt lành, biết rõ từng hành động của ngươi, hắn nhìn thấu hết thảy, và hắn vẫn thích ngươi.Ôn Lương cảm nhận được, không phải là sự nguy hiểm và rợn người khi bị nhìn thấu, mà là huyết mạch cả người đang run rẩy sục sôi muốn dâng trào!Trước đây Úc Chỉ là những sắc màu duy nhất trong thế giới của Ôn Lương, còn bây giờ, hắn đang dần dần lan tỏa những màu sắc ấy ra khắp thế giới của y.Hắn hiểu rõ được thất tình lục dục của Ôn Lương, cũng liên kết Ôn Lương với toàn bộ thế giới.Lúc này Ôn Lương không phải chỉ là dường như, không chỉ là có vẻ, không phải là khó khăn lắm, mà là rõ ràng chính xác áp xuống được nỗi xúc động muốn được giết người thấy máu trong lòng y.Y nép mình trong vòng tay Úc Chỉ, giống như một bé mèo con dịu ngoan, thu lại móng vuốt đã nhô ra, chỉ lộ ra một mặt mềm mại nhất của mình cho Úc Chỉ.Úc Chỉ cũng đúng lúc vuốt lông dỗ dành y.Sáng sớm tinh mơ, hai người lại lăn lên giường, búi tóc vừa vén lên của Úc Chỉ lại rơi xuống, cây trâm ngọc cũng lăn xuống đất nhưng chẳng ai để ý đến nó nữa.Ôn Lương rất hài lòng, lúc này không phải do y mạnh mẽ yêu cầu mà do người này chủ động.Úc Chỉ cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng dỗ được em ấy rồi.Sau này chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không đến mức mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy cơ bị ám sát.
Đã xử lý xong chuyện quan trọng nhất là quan hệ phu thê hài hòa, Úc Chỉ cuối cùng cũng có thể rút ra chút thời gian xử lý sự cố xe ngựa mấy hôm trước.Mấy người nhà Úc cô cô hành sự không cẩn thận, có lẽ là nghĩ một chủ tử là đứa ngốc, một chủ tử khác lại là nam thê nên khinh thường, cho rằng bọn họ hẳn là sẽ không điều tra được thủ đoạn xấu xa này.Đương nhiên, quan trọng hơn là vì trong kế hoạch của bọn họ, Úc Chỉ và Ôn Lương sẽ không chết cũng què trong vụ tai nạn này, cho dù không chết thì họ cũng không cần phải lo lắng vì đứa bé nữa, thế nên mới hành sự không giấu giếm như vậy.Sau khi tra hỏi nhiều người, Úc Chỉ đã tìm ra bằng chứng Úc cô cô hối lộ người chăn ngựa của thôn trang, nhưng hắn không lập tức báo quan mà tạm thời giữ chứng cứ trong tay, chờ đợi cơ hội thích hợp.Từ đầu đến cuối hắn chưa từng có ý định đẩy người một nhà Úc cô cô vào đường chết, dù sao họ cũng không phải người đã hại chết nguyên chủ, tuy rằng khả năng cao là chưa kịp hại đã ngỏm rồi, nhưng đó vẫn là sự thật, và hắn chỉ nhìn vào kết quả.Kết cục hắn sắp xếp cho gia đình Úc cô cô không phải là cái chết, nhưng nếu bọn họ cứ nhất quyết phải tìm đường chết thì hắn cũng sẽ không nương tay.
"Ngươi định khi nào sẽ khôi phục thần trí trước mặt những người khác?" Ôn Lương nằm trên giường, câu được câu không nói chuyện, tay thì nghịch tóc Úc Chỉ, như thể lọn tóc kia đặc biệt hấp dẫn."Đợi bé con ra đời đã." Úc Chỉ nói.Động tác Ôn Lương cứng đờ, hai mắt y nheo lại, "Ngươi đã biết ta không mang thai, còn chờ đứa bé nào nữa?"Trước đây y muốn có con chẳng qua là để đuổi cái đám đầu trâu mặt ngựa ở Úc gia đi thôi, nhưng bây giờ Úc Chỉ không còn ngốc, chính hắn cũng có thể làm chuyện đó, vậy thì cần gì phải có con nữa?Chẳng lẽ Úc Chỉ thật sự muốn sinh một đứa con để kế thừa gia sản hay sao?Nếu như y không sinh được, liệu hắn có đi tìm nữ nhân khác hay không?Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Ôn Lương lại lóe lên vẻ hung tợn.Úc Chỉ nắm lấy tay y, nói; "Vợ à, em kéo tóc ta đau quá."Ôn Lương theo bản năng buông lỏng tay, Úc Chỉ nhân cơ hội kéo người vào trong lòng mình."Cá nhân ta không coi trọng chuyện con nối dõi cho lắm, nhưng đây là nguyện vọng của cha ta. Vì ta mà sau khi nương qua đời cha cũng không tái giá, người không chê ta là đứa ngốc, đã nuôi dạy ta rất tốt, rất yêu thương ta. Ta cũng muốn kéo dài huyết mạch cho người, sau này khi ta chết rồi vẫn còn người tế bái cho cha."Cha ruột đội nồi nhiều lần vậy rồi, thêm một lần này cũng chẳng mất gì.Ôn Lương là người lớn lên trong xã hội cổ đại, mặc dù y khác biệt với thế nhân, nhưng y cũng hiểu được mong muốn có người nối dõi tông đường của người khác, nên y không hề nghi ngờ khi nghe hắn nói vậy.Úc Chỉ thấy y đã chấp nhận thì mỉm cười dỗ dành, "Vậy thì có thể nhờ phu nhân chịu đựng thêm mấy tháng được không?""Ngươi xin ta đi." Ôn Lương ngửa đầu nói.Úc Chỉ cúi đầu mỉm cười hôn y, ba âm tiết biến mất giữa môi răng hai người, nhưng Ôn Lương đã nghe thấy được, vừa dịu dàng cũng vừa kiên nhẫn."Xin em đấy."—Mấy tháng tiếp theo, gia đình Úc cô cô sống trong lo lắng bất an. Từ sau khi họ nhận được tin rằng Ôn Lương và Úc Chỉ vẫn bình an vô sự thì luôn trong tâm trạng thấp thỏm, cả ngày cứ chột dạ cứ sợ những gì mình đã làm sẽ bị vạch trần.Một mặt họ tiếc nuối và ảo não vì kế hoạch thất bại, mặt khác thì cứ nơm nớp lo sợ bị phát hiện.Nhưng đồng thời họ lại không dám tiếp tục ra tay.Chuyện lần trước đã tiêu phí gần hết dũng khí của họ, bây giờ đã thất bại, họ không đủ dũng cảm cũng như điều kiện để tiếp tục xuống tay.Này cũng giống như khi lãnh đạo một đội quân chiến đấu, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.Còn chưa đến lần thứ hai thứ ba mà dũng khí của Úc cô cô đã kiệt quệ, những người khác thì dù có tâm cũng không có tiền, không thể tiếp tục ra tay.Bọn họ thương lượng, chờ hai người Úc Chỉ sinh con rồi quay về nhà hẵng động tay.Một đứa trẻ sơ sinh rất dễ mất mạng vì nhiều lý do, bọn họ thậm chí không cần phải làm ra chuyện nguy hiểm như lần trước, chỉ cần làm chút thủ đoạn nhỏ đã có thể tiễn đứa nhỏ đi rồi, vừa đơn giản lại vừa không tốn nhiều tiền.Úc Chỉ ở bên này cố ý áp xuống nên người nhà Úc cô cô không hề biết rằng mình đã bại lộ, người ta còn nắm hết chứng cứ trong tay.Úc Chỉ may mắn có được một khoảng thời gian tương đối yên bình.Ngay cả Ôn Lương cũng yên phận hơn nhiều, không còn nghĩ đến chuyện mưu sát thân phu cho bản thân thủ tiết nữa, chỉ là thời gian y nhìn Úc Chỉ chằm chằm đã kéo dài, lại còn rất là dính người, cứ một chốc là phải ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không cả người sẽ rơi vào trạng thái bực bội bất an, ý niệm muốn giết người lại lần nữa ngóc đầu.Để trấn an y, trong khoảng thời gian này Úc Chỉ luôn cùng y như hình với bóng, thậm chí còn rất dung túng y trên giường, khó khăn lắm mới giúp Ôn Lương không còn quá mẫn cảm, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện dắt tay hắn cùng xuống địa phủ.Lại mấy tháng trôi qua, Ôn Lương mang bụng bầu chín tháng, rất là tùy hứng đòi đi sang huyện bên cạnh chơi, thiếu gia ngốc không những không khuyên bảo mà còn rất hưng phấn thu dọn đồ đạc, muốn dẫn vợ ra ngoài chơi.Người hầu trong nhà không đả động được hai người, chỉ biết nghe theo.Hai người dẫn theo một vài người làm trong thôn trang xuất phát, đến huyện bên cạnh ở nửa tháng rồi lại khởi hành về nhà.Nhưng trên đường về nhà, thiếu phu nhân đột nhiên thấy đau bụng, sau đó ở trong một ngôi miếu đổ nát sinh ra được một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh. Như vậy, Úc gia đã có người thừa kế chính đáng.
Trong gian phòng ấm áp, Úc Chỉ động tác thuần thục đút sữa cho bé con. Đứa bé trong tã lót giơ cái miệng nhỏ, đóng rồi lại mở, ngậm vào liền nuốt, ngoan ngoãn vô cùng.Có lẽ là biết đồ ăn trân quý, nên món gì được đút đến miệng bé đều ăn bằng sạch, cực kỳ biết quý trọng.Nhưng hình ảnh có thể xưng là phụ từ tử hiếu như vậy lại khiến một người khác trong nhà thấy cực kỳ không ổn."Một đứa nhỏ nhặt được mà cũng đáng được ngươi tự tay phục vụ, lo lắng cho như vậy?" Giọng điệu Ôn Lương không tốt, ánh mắt nhìn bé con toàn là bất mãn.Úc Chỉ cho bé con ăn xong rồi bế bé đặt xuống nôi, "A Từ cũng là con của em mà, em đừng thể hiện bất mãn trước mặt con, trẻ con mẫn cảm lắm."Hay lắm, đã không mặc kệ đứa nhỏ này thì thôi, hắn lại còn mắng y nữa.Ánh mắt Ôn Lương sầm xuống, hối hận đã đồng ý với Úc Chỉ có đứa nhỏ này.Y không ngờ rằng có đứa nhỏ này rồi, đến cả Úc Chỉ cũng phải phân ra thời gian cho nó.Người này là của hắn, ai muốn cũng không được!Úc Chỉ biết dục vọng chiếm hữu của y rất mãnh liệt, nhưng bé con này tất nhiên sẽ ở lại Úc gia, về sau chính là con trai ruột của họ, tự nhiên không thể để mặc bé. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu em sẵn lòng thân thiết và dạy dỗ cho con, thì ta không cần phải dành quá nhiều thời gian với con nữa."Hai mắt Ôn Lương sáng lên, "Thật sao?!"Y chỉ không muốn nhóc con này chiếm hết thời gian của Úc Chỉ thôi, chứ nó có chiếm nhiều thời gian của y hay không thì y không để ý lắm.Hiển nhiên là Úc Chỉ hiểu rất rõ y nên mới có thể nói ra câu đó, vừa có thể kéo gần quan hệ của Ôn Lương với bé con, đồng thời có thể thỏa mãn mong muốn của Ôn Lương.Hắn cười nói: "Đương nhiên, ta có lừa em bao giờ.""Tướng công nói chuyện hay ho quá ha." Ôn Lương nhìn hắn, lạnh lùng cười nói.Úc Chỉ hơi nhưng nhức cái đầu, nhỡ nhất thời sơ sẩy nói sai cái gì chỉ sợ cả đời này Ôn Lương sẽ không bao giờ tin tưởng hắn."Sau này sẽ không lừa em nữa."Bấy giờ Ôn Lương mới miễn cưỡng chấp nhận.Y giữ lời, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc và dạy dỗ bé con, kiên quyết không cho Úc Chỉ đụng vào, nên Úc Chỉ chỉ có thể ngồi ở một bên quan sát.Quan sát y gập ghềnh học tập cách chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, thấy y phải đau đầu rồi nổi cơn vì đủ các thể loại chuyện vụn vặt.Nhưng cuối cùng y đều không động tay với đứa nhỏ.Dù y không thích bé con khóc nháo cũng sẽ không bỏ thuốc mê chỉ vì muốn bé con yên tĩnh, Úc Chỉ thấy mà mừng rơn.Bé con nhà hắn cũng trưởng thành rồi.
Hai người ở thôn trang đợi con đầy tháng rồi mới dọn dẹp đồ đạc quay về Úc gia.Ở bên ngoài hơn nửa năm, Úc gia cũng nửa năm không có chủ nhân. Cả nhà Úc cô cô vẫn mặt dày tiếp tục ở lại, hiện tại họ đã không thể chăm sóc Úc Chỉ thì đáng ra nên rời khỏi, nhưng họ lại ỷ vào chuyện đây là yêu cầu của người trong tộc nên cứ ở lì đó, người hầu Úc gia cũng không thể cứng rắn đuổi đi.Chẳng qua quản gia cũng không phải người ăn chay, sau khi nhận được tin thiếu gia và thiếu phu nhân không thích mấy người nhà này thì lập tức giảm mạnh đãi ngộ của họ ở Úc gia. Không những không thể lúc nào cần tiền là xuống phòng thu chi lấy bạc, ngay cả chất lượng bữa ăn cũng hoàn toàn không so được với trước kia.Bốn người ăn cơm chỉ có ba đĩa đồ ăn với một bát canh, lại còn chỉ có một đĩa đồ ăn mặn.Bọn họ đi tìm quản gia chất vấn, quản gia cũng rất rành bộ môn ném nồi, đừng hỏi nữa, hỏi thì là trong nhà không có chủ nhân, đám người hầu bọn họ không thể làm chủ được.Người hầu của Úc gia cũng chỉ coi bọn họ như những vị khách bình thường, bọn họ muốn đi đâu cũng không được tự do như ngày trước.Họ làm như vậy là muốn đuổi khéo người nhà Úc cô cô đi, nhưng mấy cái người này lại lòng mang ý xấu, cứ ăn vạ mãi không đi, họ cũng chẳng còn cách nào khác.Hiện tại nhận được tin Úc Chỉ và Ôn Lương đã trở về, cả hai bên đều vô cùng cao hứng, vội vàng chạy ra cửa đón chào."Thiếu gia, thiếu phu nhân, các ngài đã trở lại rồi!" Quản gia nhìn thấy hắn thì cười tươi roi rói, nhìn thấy bé con được Ôn Lương ôm trong tay thì suýt nữa đã lệ rơi đầy mặt, ông run giọng nói: "Đây... đây là tiểu thiếu gia sao? Úc gia cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!""Trường Sinh, con đã về rồi. Mấy ngày con không ở nhà, đám nô tài nhà con đều dốc hết sức khi dễ gia đình ta! Con nhất định phải làm chủ cho chúng ta!" Người nhà Úc cô cô khóc nháo xông tới, muốn đẩy quản gia ra đánh đòn phủ đầu.Úc Chỉ bị bao vây, trước mặt bao người, hắn lại trợn mắt lên, "Vợ, vợ ơi, đầu ta, đau quá......"Dứt lời, hắn liền chậm rãi nhắm mắt té xỉu.Ôn Lương: "......"Gia đình Úc cô cô: "......" Bọn họ đã làm gì đâu!
Chương 167Cây trâm ngọc gần trong gang tấc khiến Úc Chỉ theo bản năng tránh đi, mọi chuyện đều giống như buổi sáng ngay sau đêm tân hôn."Vợ à, em đang làm gì thế?" Úc Chỉ vừa lùi lại vừa hỏi.Ôn Lương dịu dàng mỉm cười, nhưng cây trâm ngọc trong tay đang chỉa thẳng vào mặt hắn thì không có miếng dịu dàng nào hết."Không làm gì cả, nhưng không phải chính tướng công đã nói ngươi khôi phục thần trí vào ngày thứ hai từ khi thành thân, nhưng không có cơ hội để kịp thời nói cho ta sao. Bây giờ ngươi và ta đều đã quay trở lại ngày hôm ấy, có thể thấy được là ông trời cũng thương tiếc nên mới cho chúng ta cơ hội sống lại để đền bù đấy. Tướng công, hôm nay ngươi không muốn làm gì đó sao?"Úc Chỉ thoáng nhìn tình hình trong phòng qua khóe mắt, nỗi lòng lập tức ổn định lại. Hắn mỉm cười ngồi dậy, vừa có thể duy trì khoảng cách an toàn với Ôn Lương, vừa có thể đề phòng khi rơi vào tình huống không thể khống chế thì hắn có thể kịp thời ngăn đối phương lại."Phu nhân đừng đùa, bày biện trong phòng hoàn toàn khác, sao có thể là sáng hôm sau đêm tân hôn được. Em cẩn thận đừng lẫn lộn, nhé."Kinh hoảng trong nháy mắt đã tan đi, Úc Chỉ nhanh chóng hoàn hồn, liếc mắt một cái là thấy đây vẫn là phòng ngủ ở thôn trang, liền biết là Ôn Lương đang nói linh tinh.Thế giới này không có trọng sinh.Trong tay Ôn Lương còn đang cầm cây trâm ngọc, nhìn hình dáng còn không khác với cây trâm ngày đó, y còn thản nhiên thưởng thức nó, nhìn như nhẹ nhàng cười cười, "Vốn tưởng rằng có thể lừa gạt một phen, không ngờ lại bị ngươi phát hiện."Lời này mới là nói đùa, nếu như y thật sự muốn lừa gạt Úc Chỉ một phen thì hẳn là đêm qua đã thừa dịp Úc Chỉ đang ngủ mà đánh thuốc mê hắn, sắp xếp bày trí lại giống như phòng tân hôn, chuẩn bị đủ mọi thứ rồi mới đánh thức Úc Chỉ, nếu làm thế thật thì có khi đã lừa được thật rồi.Úc Chỉ đưa tay muốn lấy đi trâm ngọc trong tay Ôn Lương, "Phu nhân da thịt non mịn, trắng nõn nà không tỳ vết thế này, nhỡ bị thứ này làm bị thương thì không tốt, hay là giao cho ta đi."Hắn đưa tay nhưng lại không bắt được gì, Ôn Lương cầm trâm ngọc rút về sau, sau đó thưởng thức nói: "Tướng công gấp cái gì, đây vốn là để tặng cho ngươi mà."Trong đầu Úc Chỉ thì đang nghĩ, nào chỉ đơn giản là tặng, tặng cho hắn, hay là găm thẳng vào trong người hắn đây?Bắt đầu từ đêm qua hắn đã luôn cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm quanh quẩn trên người Ôn Lương, như ẩn như hiện, lúc mạnh lúc yếu, khiến Úc Chỉ không thể nào yên tâm nổi. Dường như mọi nỗ lực trong nửa năm qua chỉ trong một đêm đã trở lại ngày trước giải phóng, Ôn Lương đã khôi phục thành dáng vẻ lúc nào cũng có ý định giết người như trước kia.Úc Chỉ không phản kháng lại Ôn Lương, thuận theo để cho Ôn Lương kéo xuống khỏi giường, bị ấn ngồi xuống bàn trang điểm. Ôn Lương đứng sau lưng, sờ lên tóc hắn, rồi cầm lược tỉ mỉ chải đầu, còn dùng cây trâm ngọc cài vào tóc hắn."Tướng công, ánh mắt của ta thế nào? Ngươi có thích không?" Ôn Lương cười hỏi Úc Chỉ trong gương.Úc Chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, "Ánh mắt của phu nhân đương nhiên rất tốt, có thể lọt vào mắt phu nhân chính là vinh hạnh của ta và của cây trâm này."Ôn Lương bật cười."Miệng lưỡi tướng công trơn tru thật đấy.""Nhưng mà ta lại thích."Úc Chỉ chưa kịp thở phào, y lại nói tiếp: "Nhưng tướng công à, có phải ngươi đã quên điều gì rồi không?"Đến giờ thanh toán nợ cũ rồi đấy."Giả ngu gạt ta?""Xem ta xấu mặt?""Mượn chuyện sinh con đùa giỡn ta?""Dẫn dắt ta mang thai giả?""Xem ta quẫn bách?"Giọng điệu y trở nên nguy hiểm hơn sau từng câu hỏi, Úc Chỉ thầm đổ mồ hôi, sợ là thanh toán hết đống nợ này thì cũng đi luôn công sức cày cấy cả đêm qua."Vợ à, ta cũng là bất đắc dĩ thôi mà......""Ồ, vậy ngươi nói xem, lúc động phòng ngươi kiên quyết không chịu đồng ý, dù đã ký khế ước nhưng vẫn giả ngu nghe ta chỉ huy mới làm, là bất đắc dĩ ở chỗ nào?""Bởi vì......"Úc Chỉ mới nói ra hai chữ, trong đầu chợt ầm một tiếng!Không xong!Tập trung nhìn lại, chỉ thấy Ôn Lương trong gương đang nở nụ cười âm trầm, hồi lâu sau y buồn bã nói: "À, thì ra ngươi vẫn đang lừa ta."Người này cũng vừa mới lừa hắn!Y nói dông dài một hồi, tất cả đều là vì một câu cuối cùng kia, Úc Chỉ đột nhiên không kịp phòng ngừa.Đầu óc còn hơi mơ màng lúc sáng sớm bỗng nhiên thanh tỉnh, chỉ cảm thấy cái tay đối phương đang vuốt ve trên đầu lúc nào cũng có thể giật cây trâm ra đâm vào cổ mình, máu tươi đầm đìa!"Tướng công, ngươi không ngoan." Ôn Lương cúi người, thấp giọng nỉ non bên tai hắn, "Đã nói là phải thẳng thắn rồi, sao ngươi vẫn còn giấu ta?""Hả?"Y cong môi khẽ cười, "Ngươi lo lắng ta vẫn còn giận vì đêm tân hôn, sẽ không tha thứ cho ngươi sao?"Úc Chỉ không hề có vẻ hoảng loạn, chỉ cười nói: "Phu nhân lo lắng nhiều rồi, ta biết phu nhân tâm địa thiện lương, thiện giải nhân ý, sao có thể nghĩ như vậy được. Chẳng qua là bởi ta không biết nên giải thích với phu nhân thế nào, nên mới không đề cập đến thôi."Cái 'không biết nên giải thích thế nào' này, rốt cuộc là không biết giải thích hắn khôi phục thần trí kiểu gì, hay là không biết giải thích vì sao đêm động phòng lại làm những trò đó, thì không cần nói cũng biết.Ôn Lương nghiêm túc nhìn Úc Chỉ, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn, không hề suồng sã mà lại có vẻ âu yếm đối với thứ mình quý trọng."Tướng công tuấn lãng phi phàm, cần gì phải lo lắng những chuyện ấy? Chỉ cần ngươi đứng trước mặt ta, thì cho dù ngươi có muốn ta ban ngày tuyên dâm, lập tức lên giường hầu hạ ngươi, ta cũng sẽ không nói nửa lời từ chối."Rốt cuộc là ai hầu hạ ai mới đúng hả?Nhưng lời này cũng đang nói cho Úc Chỉ biết rằng dù Ôn Lương có nổi giận, nhưng chỉ cần hắn chịu dỗ ngọt y trên giường thì y vẫn sẵn lòng tha thứ cho hắn.Úc Chỉ cũng cạn lời, không ngờ ở thế giới này phải đóng giả một kẻ ngốc, bây giờ lại còn phải lưu lạc đến bước đường bán thân giữ mạng nữa rồi.Ôn Lương vuốt ve cây trâm ngọc, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nơi đáy mắt như có gì đó đang giãy giụa. Úc Chỉ giả vờ như không nhìn thấy, một lúc sau tay của Ôn Lương cũng rời khỏi cây trâm ngọc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, y mỉm cười vỗ vỗ mặt Úc Chỉ, "Tướng công, hình như ta vẫn còn thích ngươi như vậy, nhưng ta cũng không biết còn có thể thích ngươi được bao lâu.""Vậy ta phải tranh thủ khiến em thích ta lâu hơn một chút, càng lâu càng tốt rồi." Nét dịu dàng trong mắt Úc Chỉ rõ ràng đến vậy, như thể hắn không biết người sau lưng vừa rồi đang cân nhắc có nên giết hắn hay không."Đây chính là ngươi nói đấy nhé." Giọng điệu Ôn Lương âm trầm, giống như đang cất chứa cả một vực sâu.Nếu về sau hắn dám hối hận, y tất nhiên sẽ không bỏ qua cho Úc Chỉ.Dù người này có ngốc nghếch hay thông minh, đều nên thuộc về y!Cho dù xuống địa phủ, hắn cũng phải cùng y đọa xuống."Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy." Úc Chỉ nắm tay y nói ra lời hứa hẹn."Nhưng ngươi không phải quân tử, ngươi là đứa ngốc, là kẻ lừa đảo." Ôn Lương phản bác.Úc Chỉ cạn lời, "Phải làm thế nào em mới tin ta?"Dù có làm gì Ôn Lương cũng không tin được, trừ khi Úc Chỉ chết.Tại sao hắn không phải là đứa ngốc chứ?Ôn Lương vốn cho rằng mình chỉ thích đứa ngốc Úc Chỉ, nhưng khi Úc Chỉ không còn ngốc nữa thì y lại phát hiện, sự yêu thích cùng lòng chiếm hữu đều không giảm đi chút nào.Nhưng khi là đứa ngốc thì Úc Chỉ là người của y, nằm trong lòng bàn tay y, vậy khi hắn hết ngốc rồi thì có còn là người của y nữa không? Hắn vẫn có thể mặc y đắn đo, vĩnh viễn sẽ không phản bội, không ghét bỏ, không rời xa y sao?Ôn Lương không dám xác định.So với việc chờ đến một ngày Úc Chỉ chạy trốn khỏi y, chẳng bằng bây giờ thủ tiêu hắn luôn, như vậy hắn vĩnh viễn sẽ thuộc về y, cũng vĩnh viễn yêu thích y.Loại cám dỗ này liên tục dụ dỗ y hạ sát thủ với Úc Chỉ.Khi mới tỉnh dậy sáng nay, y không phải là đang diễn trò, mà thật sự muốn giết Úc Chỉ.Nhưng cũng giống như buổi sáng sau đêm tân hôn, cuối cùng y vẫn giãy dụa rồi chẳng thể xuống tay, hai ý niệm cứ mãi giằng xé trong lòng y, cho tới tận lúc Úc Chỉ tỉnh dậy.Sau khi hắn dậy rồi, Ôn Lương khó khăn lắm mới ngăn chặn được cái ý niệm muốn giết người kia, miễn cưỡng khôi phục lý trí.Úc Chỉ có thể đoán được y đang nghĩ gì, liền cầm tay Ôn Lương kéo y ngồi xuống trên đùi mình, nói: "Nếu em không tin thì cứ ở bên cạnh ta, canh chừng, quan sát ta. Nếu ta tuân thủ hứa hẹn là tốt nhất, nhưng nếu ta thất hứa thì em cứ trừng phạt ta đi, dù hình phạt có là gì ta cũng sẽ không hề oán hận."Thật kỳ lạ, tâm tư bực bội giãy dụa ban đầu của Ôn Lương trong nháy mắt bị lời này của Úc Chỉ trấn an, dường như chỉ cần nghe được giọng hắn, cho dù hắn không cần làm gì y cũng có thể khống chế được con thú hoang trong lòng, hoàn toàn nhốt nó vào lồng giam và chặt chẽ giám sát."Đây chính là ngươi nói đấy......"Nếu thực sự có một ngày ấy thì đừng trách y tàn nhẫn độc ác!Úc Chỉ mỉm cười hôn lên môi y, nhẹ giọng nói: "Cho nên phu nhân à, có thể rửa hết thuốc độc trên tay em được không?"Hai mắt Ôn Lương mở lớn, "Sao ngươi lại......""Sao ta lại biết?" Úc Chỉ mỉm cười thủ thỉ bên tai y như đang nói ra lời âu yếm, nhưng nhìn từ một góc nào đó thì đúng là đang nói lời âu yếm thật."Bởi vì ta hiểu em, ta là người hiểu biết và gần gũi với em nhất trên đời này.""Dù em có thế nào ta cũng yêu, là thật lòng yêu thích em."Tim Ôn Lương như nổi trống, vừa rồi y chỉ dám tin tưởng năm phần, bây giờ đã tăng lên thành tám phần.Rất khó miêu tả cảm giác này, có một người biết tính cách chân thật của ngươi, biết ngươi tàn nhẫn độc ác, biết ngươi chẳng phải người tốt lành, biết rõ từng hành động của ngươi, hắn nhìn thấu hết thảy, và hắn vẫn thích ngươi.Ôn Lương cảm nhận được, không phải là sự nguy hiểm và rợn người khi bị nhìn thấu, mà là huyết mạch cả người đang run rẩy sục sôi muốn dâng trào!Trước đây Úc Chỉ là những sắc màu duy nhất trong thế giới của Ôn Lương, còn bây giờ, hắn đang dần dần lan tỏa những màu sắc ấy ra khắp thế giới của y.Hắn hiểu rõ được thất tình lục dục của Ôn Lương, cũng liên kết Ôn Lương với toàn bộ thế giới.Lúc này Ôn Lương không phải chỉ là dường như, không chỉ là có vẻ, không phải là khó khăn lắm, mà là rõ ràng chính xác áp xuống được nỗi xúc động muốn được giết người thấy máu trong lòng y.Y nép mình trong vòng tay Úc Chỉ, giống như một bé mèo con dịu ngoan, thu lại móng vuốt đã nhô ra, chỉ lộ ra một mặt mềm mại nhất của mình cho Úc Chỉ.Úc Chỉ cũng đúng lúc vuốt lông dỗ dành y.Sáng sớm tinh mơ, hai người lại lăn lên giường, búi tóc vừa vén lên của Úc Chỉ lại rơi xuống, cây trâm ngọc cũng lăn xuống đất nhưng chẳng ai để ý đến nó nữa.Ôn Lương rất hài lòng, lúc này không phải do y mạnh mẽ yêu cầu mà do người này chủ động.Úc Chỉ cũng rất hài lòng, cuối cùng cũng dỗ được em ấy rồi.Sau này chỉ cần cẩn thận một chút, hẳn là sẽ không đến mức mỗi ngày đều phải đối mặt với nguy cơ bị ám sát.
Đã xử lý xong chuyện quan trọng nhất là quan hệ phu thê hài hòa, Úc Chỉ cuối cùng cũng có thể rút ra chút thời gian xử lý sự cố xe ngựa mấy hôm trước.Mấy người nhà Úc cô cô hành sự không cẩn thận, có lẽ là nghĩ một chủ tử là đứa ngốc, một chủ tử khác lại là nam thê nên khinh thường, cho rằng bọn họ hẳn là sẽ không điều tra được thủ đoạn xấu xa này.Đương nhiên, quan trọng hơn là vì trong kế hoạch của bọn họ, Úc Chỉ và Ôn Lương sẽ không chết cũng què trong vụ tai nạn này, cho dù không chết thì họ cũng không cần phải lo lắng vì đứa bé nữa, thế nên mới hành sự không giấu giếm như vậy.Sau khi tra hỏi nhiều người, Úc Chỉ đã tìm ra bằng chứng Úc cô cô hối lộ người chăn ngựa của thôn trang, nhưng hắn không lập tức báo quan mà tạm thời giữ chứng cứ trong tay, chờ đợi cơ hội thích hợp.Từ đầu đến cuối hắn chưa từng có ý định đẩy người một nhà Úc cô cô vào đường chết, dù sao họ cũng không phải người đã hại chết nguyên chủ, tuy rằng khả năng cao là chưa kịp hại đã ngỏm rồi, nhưng đó vẫn là sự thật, và hắn chỉ nhìn vào kết quả.Kết cục hắn sắp xếp cho gia đình Úc cô cô không phải là cái chết, nhưng nếu bọn họ cứ nhất quyết phải tìm đường chết thì hắn cũng sẽ không nương tay.
"Ngươi định khi nào sẽ khôi phục thần trí trước mặt những người khác?" Ôn Lương nằm trên giường, câu được câu không nói chuyện, tay thì nghịch tóc Úc Chỉ, như thể lọn tóc kia đặc biệt hấp dẫn."Đợi bé con ra đời đã." Úc Chỉ nói.Động tác Ôn Lương cứng đờ, hai mắt y nheo lại, "Ngươi đã biết ta không mang thai, còn chờ đứa bé nào nữa?"Trước đây y muốn có con chẳng qua là để đuổi cái đám đầu trâu mặt ngựa ở Úc gia đi thôi, nhưng bây giờ Úc Chỉ không còn ngốc, chính hắn cũng có thể làm chuyện đó, vậy thì cần gì phải có con nữa?Chẳng lẽ Úc Chỉ thật sự muốn sinh một đứa con để kế thừa gia sản hay sao?Nếu như y không sinh được, liệu hắn có đi tìm nữ nhân khác hay không?Nghĩ đến khả năng này, trong mắt Ôn Lương lại lóe lên vẻ hung tợn.Úc Chỉ nắm lấy tay y, nói; "Vợ à, em kéo tóc ta đau quá."Ôn Lương theo bản năng buông lỏng tay, Úc Chỉ nhân cơ hội kéo người vào trong lòng mình."Cá nhân ta không coi trọng chuyện con nối dõi cho lắm, nhưng đây là nguyện vọng của cha ta. Vì ta mà sau khi nương qua đời cha cũng không tái giá, người không chê ta là đứa ngốc, đã nuôi dạy ta rất tốt, rất yêu thương ta. Ta cũng muốn kéo dài huyết mạch cho người, sau này khi ta chết rồi vẫn còn người tế bái cho cha."Cha ruột đội nồi nhiều lần vậy rồi, thêm một lần này cũng chẳng mất gì.Ôn Lương là người lớn lên trong xã hội cổ đại, mặc dù y khác biệt với thế nhân, nhưng y cũng hiểu được mong muốn có người nối dõi tông đường của người khác, nên y không hề nghi ngờ khi nghe hắn nói vậy.Úc Chỉ thấy y đã chấp nhận thì mỉm cười dỗ dành, "Vậy thì có thể nhờ phu nhân chịu đựng thêm mấy tháng được không?""Ngươi xin ta đi." Ôn Lương ngửa đầu nói.Úc Chỉ cúi đầu mỉm cười hôn y, ba âm tiết biến mất giữa môi răng hai người, nhưng Ôn Lương đã nghe thấy được, vừa dịu dàng cũng vừa kiên nhẫn."Xin em đấy."—Mấy tháng tiếp theo, gia đình Úc cô cô sống trong lo lắng bất an. Từ sau khi họ nhận được tin rằng Ôn Lương và Úc Chỉ vẫn bình an vô sự thì luôn trong tâm trạng thấp thỏm, cả ngày cứ chột dạ cứ sợ những gì mình đã làm sẽ bị vạch trần.Một mặt họ tiếc nuối và ảo não vì kế hoạch thất bại, mặt khác thì cứ nơm nớp lo sợ bị phát hiện.Nhưng đồng thời họ lại không dám tiếp tục ra tay.Chuyện lần trước đã tiêu phí gần hết dũng khí của họ, bây giờ đã thất bại, họ không đủ dũng cảm cũng như điều kiện để tiếp tục xuống tay.Này cũng giống như khi lãnh đạo một đội quân chiến đấu, trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt.Còn chưa đến lần thứ hai thứ ba mà dũng khí của Úc cô cô đã kiệt quệ, những người khác thì dù có tâm cũng không có tiền, không thể tiếp tục ra tay.Bọn họ thương lượng, chờ hai người Úc Chỉ sinh con rồi quay về nhà hẵng động tay.Một đứa trẻ sơ sinh rất dễ mất mạng vì nhiều lý do, bọn họ thậm chí không cần phải làm ra chuyện nguy hiểm như lần trước, chỉ cần làm chút thủ đoạn nhỏ đã có thể tiễn đứa nhỏ đi rồi, vừa đơn giản lại vừa không tốn nhiều tiền.Úc Chỉ ở bên này cố ý áp xuống nên người nhà Úc cô cô không hề biết rằng mình đã bại lộ, người ta còn nắm hết chứng cứ trong tay.Úc Chỉ may mắn có được một khoảng thời gian tương đối yên bình.Ngay cả Ôn Lương cũng yên phận hơn nhiều, không còn nghĩ đến chuyện mưu sát thân phu cho bản thân thủ tiết nữa, chỉ là thời gian y nhìn Úc Chỉ chằm chằm đã kéo dài, lại còn rất là dính người, cứ một chốc là phải ngẩng đầu nhìn hắn, nếu không cả người sẽ rơi vào trạng thái bực bội bất an, ý niệm muốn giết người lại lần nữa ngóc đầu.Để trấn an y, trong khoảng thời gian này Úc Chỉ luôn cùng y như hình với bóng, thậm chí còn rất dung túng y trên giường, khó khăn lắm mới giúp Ôn Lương không còn quá mẫn cảm, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện dắt tay hắn cùng xuống địa phủ.Lại mấy tháng trôi qua, Ôn Lương mang bụng bầu chín tháng, rất là tùy hứng đòi đi sang huyện bên cạnh chơi, thiếu gia ngốc không những không khuyên bảo mà còn rất hưng phấn thu dọn đồ đạc, muốn dẫn vợ ra ngoài chơi.Người hầu trong nhà không đả động được hai người, chỉ biết nghe theo.Hai người dẫn theo một vài người làm trong thôn trang xuất phát, đến huyện bên cạnh ở nửa tháng rồi lại khởi hành về nhà.Nhưng trên đường về nhà, thiếu phu nhân đột nhiên thấy đau bụng, sau đó ở trong một ngôi miếu đổ nát sinh ra được một bé trai khỏe mạnh kháu khỉnh. Như vậy, Úc gia đã có người thừa kế chính đáng.
Trong gian phòng ấm áp, Úc Chỉ động tác thuần thục đút sữa cho bé con. Đứa bé trong tã lót giơ cái miệng nhỏ, đóng rồi lại mở, ngậm vào liền nuốt, ngoan ngoãn vô cùng.Có lẽ là biết đồ ăn trân quý, nên món gì được đút đến miệng bé đều ăn bằng sạch, cực kỳ biết quý trọng.Nhưng hình ảnh có thể xưng là phụ từ tử hiếu như vậy lại khiến một người khác trong nhà thấy cực kỳ không ổn."Một đứa nhỏ nhặt được mà cũng đáng được ngươi tự tay phục vụ, lo lắng cho như vậy?" Giọng điệu Ôn Lương không tốt, ánh mắt nhìn bé con toàn là bất mãn.Úc Chỉ cho bé con ăn xong rồi bế bé đặt xuống nôi, "A Từ cũng là con của em mà, em đừng thể hiện bất mãn trước mặt con, trẻ con mẫn cảm lắm."Hay lắm, đã không mặc kệ đứa nhỏ này thì thôi, hắn lại còn mắng y nữa.Ánh mắt Ôn Lương sầm xuống, hối hận đã đồng ý với Úc Chỉ có đứa nhỏ này.Y không ngờ rằng có đứa nhỏ này rồi, đến cả Úc Chỉ cũng phải phân ra thời gian cho nó.Người này là của hắn, ai muốn cũng không được!Úc Chỉ biết dục vọng chiếm hữu của y rất mãnh liệt, nhưng bé con này tất nhiên sẽ ở lại Úc gia, về sau chính là con trai ruột của họ, tự nhiên không thể để mặc bé. Hắn suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nếu em sẵn lòng thân thiết và dạy dỗ cho con, thì ta không cần phải dành quá nhiều thời gian với con nữa."Hai mắt Ôn Lương sáng lên, "Thật sao?!"Y chỉ không muốn nhóc con này chiếm hết thời gian của Úc Chỉ thôi, chứ nó có chiếm nhiều thời gian của y hay không thì y không để ý lắm.Hiển nhiên là Úc Chỉ hiểu rất rõ y nên mới có thể nói ra câu đó, vừa có thể kéo gần quan hệ của Ôn Lương với bé con, đồng thời có thể thỏa mãn mong muốn của Ôn Lương.Hắn cười nói: "Đương nhiên, ta có lừa em bao giờ.""Tướng công nói chuyện hay ho quá ha." Ôn Lương nhìn hắn, lạnh lùng cười nói.Úc Chỉ hơi nhưng nhức cái đầu, nhỡ nhất thời sơ sẩy nói sai cái gì chỉ sợ cả đời này Ôn Lương sẽ không bao giờ tin tưởng hắn."Sau này sẽ không lừa em nữa."Bấy giờ Ôn Lương mới miễn cưỡng chấp nhận.Y giữ lời, chủ động tiếp nhận nhiệm vụ chăm sóc và dạy dỗ bé con, kiên quyết không cho Úc Chỉ đụng vào, nên Úc Chỉ chỉ có thể ngồi ở một bên quan sát.Quan sát y gập ghềnh học tập cách chăm sóc một đứa trẻ sơ sinh, thấy y phải đau đầu rồi nổi cơn vì đủ các thể loại chuyện vụn vặt.Nhưng cuối cùng y đều không động tay với đứa nhỏ.Dù y không thích bé con khóc nháo cũng sẽ không bỏ thuốc mê chỉ vì muốn bé con yên tĩnh, Úc Chỉ thấy mà mừng rơn.Bé con nhà hắn cũng trưởng thành rồi.
Hai người ở thôn trang đợi con đầy tháng rồi mới dọn dẹp đồ đạc quay về Úc gia.Ở bên ngoài hơn nửa năm, Úc gia cũng nửa năm không có chủ nhân. Cả nhà Úc cô cô vẫn mặt dày tiếp tục ở lại, hiện tại họ đã không thể chăm sóc Úc Chỉ thì đáng ra nên rời khỏi, nhưng họ lại ỷ vào chuyện đây là yêu cầu của người trong tộc nên cứ ở lì đó, người hầu Úc gia cũng không thể cứng rắn đuổi đi.Chẳng qua quản gia cũng không phải người ăn chay, sau khi nhận được tin thiếu gia và thiếu phu nhân không thích mấy người nhà này thì lập tức giảm mạnh đãi ngộ của họ ở Úc gia. Không những không thể lúc nào cần tiền là xuống phòng thu chi lấy bạc, ngay cả chất lượng bữa ăn cũng hoàn toàn không so được với trước kia.Bốn người ăn cơm chỉ có ba đĩa đồ ăn với một bát canh, lại còn chỉ có một đĩa đồ ăn mặn.Bọn họ đi tìm quản gia chất vấn, quản gia cũng rất rành bộ môn ném nồi, đừng hỏi nữa, hỏi thì là trong nhà không có chủ nhân, đám người hầu bọn họ không thể làm chủ được.Người hầu của Úc gia cũng chỉ coi bọn họ như những vị khách bình thường, bọn họ muốn đi đâu cũng không được tự do như ngày trước.Họ làm như vậy là muốn đuổi khéo người nhà Úc cô cô đi, nhưng mấy cái người này lại lòng mang ý xấu, cứ ăn vạ mãi không đi, họ cũng chẳng còn cách nào khác.Hiện tại nhận được tin Úc Chỉ và Ôn Lương đã trở về, cả hai bên đều vô cùng cao hứng, vội vàng chạy ra cửa đón chào."Thiếu gia, thiếu phu nhân, các ngài đã trở lại rồi!" Quản gia nhìn thấy hắn thì cười tươi roi rói, nhìn thấy bé con được Ôn Lương ôm trong tay thì suýt nữa đã lệ rơi đầy mặt, ông run giọng nói: "Đây... đây là tiểu thiếu gia sao? Úc gia cuối cùng cũng có người nối dõi rồi!""Trường Sinh, con đã về rồi. Mấy ngày con không ở nhà, đám nô tài nhà con đều dốc hết sức khi dễ gia đình ta! Con nhất định phải làm chủ cho chúng ta!" Người nhà Úc cô cô khóc nháo xông tới, muốn đẩy quản gia ra đánh đòn phủ đầu.Úc Chỉ bị bao vây, trước mặt bao người, hắn lại trợn mắt lên, "Vợ, vợ ơi, đầu ta, đau quá......"Dứt lời, hắn liền chậm rãi nhắm mắt té xỉu.Ôn Lương: "......"Gia đình Úc cô cô: "......" Bọn họ đã làm gì đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com