TruyenHHH.com

Khi Thuc Giac Ai Se Nho Den Toi

Chương 4: Buổi triển lãm gây quỹ

Không khí hơi se lạnh nhè nhẹ, tuy mặt trời đã lên cao nhưng vì đang mùa thu nên không nắng gắt mà khá dịu dàng. Những bức tranh, bức tượng… các vật phẩm triển lãm được bao xung quanh bởi dải hoa hoặc treo trên sợi dây thả lủng lẳng hoặc ngắn hoặc dài theo quy luật dọc theo lối đi. Thiên nhiên như khoe khoang như bảo vệ, đem những báu vật trở thành nhị nhụy và bao quanh chúng bằng những cánh hoa được kết tỉ mỉ từ nhiều đóa nhỏ hơn, khiến cuộc tham quan càng thêm thú vị. Khu vườn bình thường đã xinh đẹp nay còn trở nên kì diệu hơn, làm các vị khách lầm tưởng như mình đang lạc vào xứ thần tiên thơ mộng và huyền bí.

"Wow"

"Đẹp quá."

Các vị khách phải thốt lên khi thấy cái tháp to ở giữa khu vườn. Trên tháp, bình sứ, dĩa đồng, trang sức,... được phân loại và xếp tròn tạo thành các tầng khác nhau. Nhưng điều khiến mọi người trầm trồ hẳn là vì nó biết xoay, một cách chậm rãi đủ để ngắm nhìn những thứ được đặt ở đó.

"Phu nhân, buổi triển lãm thật tuyệt."

Trong khu vực để nghỉ chân, các phu nhân và tiểu thư quý tộc đang chào hỏi mẹ tôi.

"Cảm ơn, đó là do Maleyna và Jenny đã giúp tôi không ít."

'Thì ra là ý tưởng của Jenny.'

"Cô bé Jenny thật tài năng"

"Cô ấy còn rất xinh đẹp và hiểu lễ. Tôi nhớ trước kia con bé cứ nằng nặc đòi phu nhân bế mà bây giờ đã ra dáng thiếu nữ rồi." Nói chuyện một hồi, bọn họ lại đem con mình ra hoặc khoe hoặc chê. Có lẽ, đó luôn là chủ đề nóng bỏng của các bà mẹ, tôi khá chắc là mình đã nghe đi nghe lại trong suốt tất cả các dịp lễ hay tiệc tùng mà tôi có mặt.

"Carlos, anh về rồi à?"

Jenny đưa tay vẫy chào phía cửa vào. Ồ có vẻ Carlos đã xong công việc ở lãnh thổ mà anh ấy được ban cho, anh ta đang tạm thời làm bá tước xứ Daltons cho đến khi tiếp nhận tước vị từ cha.

"Ừm anh vừa về lúc nãy." Carlos xoa nhẹ đầu Jenny.

"Anh thấy buổi triển lãm thế nào?"

"Anh chưa từng thấy nó trước đây, rất tuyệt, em đã thiết kế nó sao?"

"Không, em chỉ phân loại các vật phẩm và phối màu thôi. Toàn bộ là ý tưởng của chị Maleyna."

'Toàn bộ do cô ta?'

Dù mẹ dạo này vẫn hay nhắc đến người phụ nữ đó với thái độ tích cực nhưng không ngờ cô ta có thể làm được đến mức này. Tôi không nhớ có ai từng khen ngờ tài năng của Maleyna, khi nói về thời trang, thì cô ta luôn mang tiếng lố lăng và thô t

ục. Trong quá khứ, mỗi lần tham gia các buổi tiệc hoàng gia, tôi phải bất ngờ vì những viên đá đính đầy chiếc váy của người đàn bà đó. Nhưng hôm nay, chiếc váy cô ta diện không tệ, màu trắng thanh nhã, phần thân đính ngọc trai, tay váy phồng làm từ ren, đuôi váy dài hơi ôm vào người

'Vẫn phải đính cái gì đó lấp lánh.' Nhưng hôm nay cô ta trông quyến rũ theo cách nào đó.

"Đó vẫn là công việc phức tạp, anh nghĩ cô ta đã tình cờ trông thấy những thứ này." 

"Nhưng từ ai mới được?"

"Hoặc là trong những sách cuốn sách." Carlos vân vê lọn tóc của Jenny rồi đưa lên hôn nhẹ.

'Nhưng Jenny đã đọc hết sách trong thư viện.' Tôi đang lục lại xem có báo cáo nào nói rằng cô ấy đã ra ngoài hoặc người hầu của cô đã rời phủ. Tôi chợt ngạc nhiên vì không có kí ức nào như vậy.

'Cô ta đã không ra ngoài kể từ khi ở đây!?'

Người đàn bà luôn gật đầu với phần lớn các buổi tiệc vậy mà đã ở yên trong nhà suốt 3 tháng. Tôi cố nhớ rằng cô ấy đã làm gì trong thời gian qua nhưng không thể thêm gì hơn. Tôi đưa mắt về chỗ Maleyna đang ngồi vừa hay chạm phải mắt của người phụ nữ đó.

'Cô ta dám lờ đi!'

Cô ta có hiểu phép tắc không? Mỗi khi gặp chồng mình, người vợ phải cúi chào anh ta, đó là điều cơ bản mà các cô gái phải được học trước khi gả qua. Đặc biệt nơi này còn có rất nhiều người. 

'Cô ta muốn làm xấu hổ Rodriguez ở nơi đông người sao!'

"Anh vừa mới đến à?" Nét vui mừng hiện rõ trên mặt người đàn bà.

Đến khi kịp nhận ra, thì tôi đã bước đến chỗ cô ta. Có vẻ, cô ta muốn chặn lời trước khi tôi nói điều gì đó bất lợi với cô.

"Anh đã tham quan hết chưa?"

'Rõ ràng cô đã thấy tôi lượn vài vòng.' Tôi chắc rằng mình đã xem hết thậm chí có thể nhớ được vị trí các vật phẩm trong khu vườn này.

'Diễn giỏi thật. Tốt hơn hết mình nên tránh xa người phụ nữ này.’ Cô ta chỉ là con tin để kiềm chế Cheslarfiez, cho đến khi tìm thấy chứng cứ nhị hoàng tử thông địch phản quốc.

Tôi nghĩ mình nên trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao tôi đã mua được chiếc khăn tay của Jenny làm, nên chẳng cần lí do để tiếp tục.

“Dalziel”

“Chào Rose, sao em lại ở đây?” Tôi không ngờ lại chạm mặt Rose trong phòng khách.

“Em muốn nghỉ ngơi một chút và bác đã chỉ em lên phòng.”

“Có chuyện gì sao?” Trông cô như có chuyện gì đó khó nói.

“Em… Nãy em có thấy Maleyna và anh trai cô ta nói chuyện ở ban công.” 

“Nhưng khá xa nên em không nghe rõ, chỉ nghe thấy “tìm tư liệu” gì đó.”

“Cảm ơn em, chuyện này em đừng nói với ai.”

“Vâng, ưm… có thể em nghe lầm nên anh...”

Tôi nặng nề gật đầu, rồi chào tạm biệt Rose. Tôi biết Rose thấy thất vọng khi tôi kết hôn với người đàn bà đó nhưng với sự tự cao và hiểu biết của một tiểu thư quý tộc, cô ấy sẽ không bịa đặt.

Nhìn bức tranh được đặt trên chiếc ghế dài trong phòng, bức tranh về người cá ngồi trên đá hướng mắt về con tàu đằng xa, tôi giễu cợt mình lúc đó thật khờ khạo khi cảm thấy bản thân đã quá khắc nghiệt với người đàn bà đó. Tôi đã nghĩ rằng cô ta cố tỏ ra không quan tâm nhưng bên trong đang mong chờ tình yêu ở tôi như nàng tiên cá hi vọng từ chàng hoàng tử. 

— Chị ấy chỉ lớn hơn em một tuổi, anh đừng lạnh nhạt với chị quá.

‘Jenny quá ngây thơ rồi.’

Cô ta đã dùng cách này để lừa gạt bao nhiêu người rồi? Ngay từ đầu tôi và cô ấy chỉ kết hôn vì chính trị, lợi dụng và lừa gạt là nền tảng của mối quan hệ này nhưng không biết vì sao tôi thấy phẫn nộ.

______________________________________

'Mặt trời lên đỉnh rồi.'

Maleyna ngồi dưới mái che vẫn cảm nhận được cái bức bối từ không khí, cô bỗng hâm mộ sức sống của những người phụ nữ kia. Một đám người vây quanh nữ công tước, Jenny cũng có một đám như vậy. Ồ đừng nghĩ cô ghen tị với sự nổi bật của họ, cô thấy ổn khi có thể ngồi một mình, không có sự hỏi han hay chế giễu. Vì cơ bản họ không quan tâm người như cô.

Cô nhớ đến lời khi nãy của James, anh ta bảo cô tìm những tư liệu liên quan đến đội quân của Rodriguez hoặc bản đồ của phủ Công tước, còn đảm bảo sẽ đưa cô rời đi an toàn nếu làm được việc đó. 

'Cheslarfiez chắc điên rồi, họ tính thực hiện một cuộc ám sát hay còn hơn vậy?'

Hầu tước Cheslarfiez là một kẻ tham lam nhưng đồng thời rất nhát gan, lão ta sẽ không hành động mà không có kế hoạch hoặc ai đó đang đứng sau vụ việc này. 

'Nhị hoàng tử, hắn ta tính tạo phản sao?' Tạo phản chứ không phải chèn ép hay lật đổ thái tử vì cuộc hôn nhân của cô là do hoàng đế ban lệnh.

Maleyna lạnh gáy vì suy đoán của bản thân, nhưng cô càng nghĩ càng rùng mình. Hoàng đế đã ngứa mắt trước thế lực của nhị hoàng tử nên cuộc hôn nhân này có lẽ chỉ để tạm thời xích cổ Hầu tước Cheslarfiez. Việc phát động các chính sách và đề án luật đối với người nhập cảnh càng khiến cô thêm chắc chắn cho suy luận của mình.

Maleyna đổ mồ hôi khi nhớ đến lời hối thúc của James, cô bắt đầu lo lắng cho cái đầu trên cổ, tự hỏi còn bao nhiêu thời gian đếm ngược đến khi nó rơi xuống.

'Chết như một thành viên của Cheslarfiez?'

Maleyna có rất nhiều thời gian nhàn rỗi. Những lúc như vậy, cô sẽ đặt giả thuyết cho chính mình. Cô hay tự hỏi nếu một ngày xảy ra chuyện, cô sẽ chọn ba hay mẹ, tình yêu hay địa vị, gia tộc hay mạng sống.

Sự công nhận từ Cheslarfiez từng là khát khao của Maleyna, cô gái nhỏ đã hạnh phúc chỉ vì có thể "giúp đỡ" họ  cho đến vào phút cuối đời của phu nhân hầu tước. Đó là một đêm mùa hạ nhưng lại lạnh lẽo hơn bất cứ mùa đông nào cô từng trải qua.

'Nhất định phải trốn đi.' Cô biết cô là một kẻ ích kỉ. Maleyna quyết tâm hoàn thiện bản đồ phủ công tước càng sớm càng tốt. 

"Maleyna"

'Chậc, cái đuôi của chồng tôi đến rồi.' Cô ngạc nhiên vì được chú ý, hóa ra là vì người chồng của cô. 

"Đừng tưởng Dalziel mua tranh của cô thì đắc ý. Cô nên biết mình là ai."

'Không có Dalziel thì không thèm giả vờ luôn à.' So với sự kênh kiệu của Rose, cô ngạc nhiên vì thông tin cô ta cung cấp hơn.  Tôi đã tự hỏi ai có thể mua một bức tranh ngây thơ như vậy.

'Đắc ý sao?' Thằng cha đó luôn phớt lờ tôi. Hắn sợ Rodriguez sẽ xấu hổ nếu tranh tôi không được bán.

"Tôi là vợ của anh Dalziel, chồng tôi mua tranh của vợ anh ấy là chuyện thường tình có gì mà phải đắc ý chứ." 

"Cô chẳng qua là kẻ ở tạm, đừng ảo tưởng những thứ không phải của mình."

"Ồ, tôi không ảo tưởng vì nó là hiện thực. Sự thật là tôi có được vị trí mà cô thèm muốn và cũng có được cơ thể của anh ấy."

"Cô"

"Cô biết không, sự dũng mãnh của anh ấy thật tuyệt vời." Maleyna chỉ nói đủ để Rose nghe được, trông cô ta như tắc kè vậy, hết xanh rồi lại đỏ, nhưng cô không có hứng thú.

"Nhưng anh ấy sẽ không bao giờ thích một kẻ như cô." Ngay khi Maleyna lướt qua Rose, cô ta đã hét lên rồi trở nên xấu hổ vì bị phớt lờ.

'Cô gái nhỏ, nó quá xa xỉ với tôi rồi.'

Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nó khiến cô mệt mỏi. Bây giờ, cô chỉ muốn lấp chiếc bụng đói và dùi vào chiếc giường êm ái của mình.

______________________________________

Trong thư phòng của nữ công tước, bà đang bận rộn với xấp giấy tờ, Maleyna tự hỏi cô nên rót thêm trà hay không vì dĩa bánh cũng hết sạch rồi. Tiếng của phu nhân Rodriguez vang lên như giải đáp nghi vấn của cô, thật ra bụng cô cũng căng lên rồi.

"Ồ, ta quên mất, chắc con nóng lòng lắm nhỉ?"

"Dạ không, người gọi con có việc gì không ạ?"

"Chắc con đã dần quen sinh hoạt ở Rodriguez rồi nhỉ? Cũng đến lúc để con học một cách quản lí phủ, đáng ra việc này nên được thực hiện sớm hơn nhưng vì buổi triển lãm nên ta quên mất.

'Cheslarfiez đã can thiệp rồi à'

"Được rồi, con hãy bắt đầu với việc sắp xếp các hóa đơn." Một nữ hầu bưng hai thùng giấy đến trước mặt tôi.

"Đó là của buổi từ thiện và những thứ chúng ta chi cho tháng này."

'Thật may mắn vì ít nhất nó được phân thùng.'

"Hãy phân loại và liệt kê chúng như vầy." Nữ công tước nhắc tôi một số điểm cần chú ý

"Vâng thưa mẹ."

Bà ấy bảo cô nếu gặp khó khăn hãy nhờ Jenny hoặc Markle giúp đỡ rồi cho cô lui ra.

Maleyna trở về phòng ngán ngẩm nhìn những tờ giấy lộn xộn. Cô tha thiết nhớ những ngày rảnh rỗi nhưng không thể nào từ chối nhiệm vụ từ người mẹ chồng. 

"Chà nên bắt đầu từ đâu đây."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com