TruyenHHH.com

Khi Thieu Tu Tien Doan Gia


Dịch. Băng Di.

Cao Hàn theo bản năng ngăn cản động tác của hắn, nhưng bỗng nhớ ra dù sao quần áo cũng đã rách nát rồi, đến lúc đó sẽ thay luôn một bộ khác.

Chung Ly Đình Châu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực y. "Chỗ này có đau không?"

Ngón tay của hắn mảnh khảnh, xanh nhạt như ngọc, móng tay có chút dài, được cắt tỉa đến tròn tròn nhuận nhuận, trời sinh chính là một đôi tay tốt để cầm kiếm.

Khi đầu ngón tay chạm vào da thịt, trong nháy mắt có cảm giác ngứa ran giống như bị điện giật.

"Không đau, tôi đã sớm nói với anh nó chỉ là vết thương nhẹ mà thôi". Cao Hàn đối với loại cảm giác này có chút không thoải mái, muốn lùi về phía sau, bị Chung Ly Đình Châu tóm lấy.

"Làm gì vậy, anh còn chưa xem xong, anh không dùng sức đương nhiên là em không đau". Chung Ly Đình Châu u oán nói.

Cao Hàn có hơi nhức đầu. "Vậy anh xem xong nhanh lên đi, chúng ta còn phải rời khỏi nơi này, thủ hạ của hắc giao rất nhanh sẽ đuổi tới đây".

Chung Ly Đình Châu nói. "Run tay".

Cao Hàn quyết định tạm thời chịu đựng.

Chung Ly Đình Châu vẫn không hài lòng với sự tiếp xúc giữa các đầu ngón tay, hắn cảm thấy mình đã mắc bệnh đói khát da thịt rồi, một bàn tay còn trực tiếp bao trùm lên, vừa lúc che lại một bên ngực của y.

Phía dưới lòng bàn tay chính là trái tim, Cao Hàn vốn đang không có cảm giác gì, đột nhiên cũng cảm thấy ngực có hơi nóng, trái tim hình như cũng càng đập càng nhanh.

"Rốt cuộc đã xem xong chưa?" Cao Hàn vội vàng hỏi, sợ hắn nghe được tiếng tim đập của mình.

"Nào có nhanh như vậy!" Chung Ly Đình Châu lời lẽ chính đáng, nói xong còn trộm nuốt một ngụm nước miếng.

Bản thân Cao Hàn cũng không phát hiện, mặt mình đã có chút nóng, bình thường tâm cảnh hắn luôn yên tĩnh, giờ khắc này cũng có chút xao động, trong miệng không tự chủ được cũng nhắc đi nhắc lại. "Nhanh lên, tôi thừa nhận..."

Rốt cuộc Chung Ly Đình Châu nhịn không được xoa nhẹ ngực y một chút, còn dùng ngón tay nhéo nhéo đầu vú của y. Cao Hàn còn chưa nói xong, âm thanh đột nhiên im bặt, một luồng cảm giác điện giật từ trong xương lan tỏa ra toàn thân.

"Cảm thấy như thế nào, có đau hay không?" Chung Ly Đình Châu ngẩng đầu nghiêm trang hỏi. Mặt Cao Hàn nứt ra rồi, đôi mắt âm hàn của y dán chặt vào khuôn mặt tuấn tú đang giả vờ không biết gì của hắn, phun ra từng chữ. " Chung! Ly! Đình! Châu!!!"

Chung Ly Đình Châu cảm thấy có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội ăn đậu hũ công khai như vậy nữa, tâm thiệt đau, hắn lại dùng sức xoa nhẹ một chút, đương nhiên không bỏ sót hai đầu vú.

Vốn còn tưởng rằng hắn ăn đậu hũ một lần là đã đủ gan, Cao Hàn hoàn toàn không nghĩ tới lá gan hắn còn lớn như vậy, kinh ngạc đến mức ngây cả người, thân thể quên mất phải phản ứng.

Chung Ly Đình Châu định trốn, liền phát hiện y vẫn không nhúc nhích, tức khắc chần chờ một lúc. "Chẳng lẽ là đau quá?"

"Đau cái em gái anh!" Tròng mắt cứng ngắc của Cao Hàn rốt cuộc cũng có phản ứng, y phẫn nộ quát lên, nâng chân đạp một cái.

Chung Ly Đình Châu bị y đá một cước, trực giác nhạy bén nói với hắn, nếu không chịu đựng một đá này, nhất định Cao Hàn sẽ càng tức giận hơn.

Cú đá này không giữ lại bao nhiêu sức lực, đá đến mức hắn rên rỉ một tiếng, ngoài miệng lại nói. "Sức lực còn lớn như vậy, xem ra chỉ bị thương nhẹ, như vậy thì anh yên tâm rồi".

Cao Hàn cảm thấy một chân này chưa đủ, còn phải thêm một chân nữa, trực tiếp giẫm lên ngón chân của hắn, dùng sức mà nghiến, tức quá ngược lại cười, dùng giọng nói dịu dàng đến cực điểm hỏi. "Có đau hay không?"

Chung Ly Đình Châu thấy sau lưng ớn lạnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười trong gang tấc, nuốt nước miếng. "..... Đau quá a".

"Về sau còn dám làm vậy nữa không?" Cao Hàn tươi cười âm trầm hỏi.

Lúc này ý thức cầu sinh của Chung Ly Đình Châu tương đối mạnh, lập tức lắc đầu như trống bỏi. "Về sau là cái gì? Có thể ăn được không?"

Tuy thái độ của hắn rụt rè, Cao Hàn vẫn rất tức giận, nặng nề hừ một tiếng. "Đi lên sẽ tính sổ với anh sau".

Chung Ly Đình Châu than nhẹ trong lòng, đầu năm nay, ăn chút đậu hũ cũng gian nan như vậy sao.

Hai người không dám lên khỏi Hắc Đàm Lĩnh, bên ngoài đang mưa rền gió dữ, hắc giao đang bị hai nhân loại cuốn lấy, nhưng nếu như cường giả thật sự muốn giết chết một người, chỉ cần một chút dư uy từ xa cũng có thể giết được.

Hơn nữa, hiện tại hắc giao còn chưa biết trộm đi bảo khố của hắn là ai, nếu như bọn họ đi lên bị hắc giao phát hiện thì cũng rất phiền toái.

Hai người đi theo đường cũ trở về, cũng là hướng ban đầu bọn họ dự định trốn thoát. Chẳng bao lâu đã nhìn thấy thông đạo, hai người lập tức chui vào biến mất nhanh chóng.

Thủ hạ của Hắc giao vốn không biết bọn họ từ thông đạo ở đáy nước chui vào, cái thông đạo kia giấu kín ở dưới đáy đầm, đừng nói là nhân loại, cho dù là sinh vật biến dị ở trong nước cũng đều rất ít đi qua, bởi vì không có sinh vật biến dị nào dám xông vào địa bàn của cường giả cấp 15.

Sau khi hai người trốn thoát, con quái vật biển sâu kia đã phái ra tất cả thủ hạ, nhưng hắn lại đặt mục tiêu ở phía trên, đương nhiên tìm không ra.

"Không đúng, cho dù bọn họ chạy trốn có nhanh, hắc giao đại nhân cũng không thể không phát hiện được".

Lúc có càng nhiều thủ hạ trở về báo cáo nói không tìm được hai nhân loại kia, quái vật biển sâu rốt cuộc mới phát hiện điều bất thường.

"Chẳng lẽ, bọn họ không phải chạy lên phía trên, mà là....."

Quái vật biển sâu đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay người đi với tốc độ nhanh đến mức tận cùng.

Thủ hạ bị bỏ lại phía sau, rất nhanh hắn đi tới thông đạo mà Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu đã đào tẩu.

Nhìn thấy cửa thông đạo, hắn liền phát hiện nơi này có dấu vết người ra vào, không thể nghi ngờ nữa, hai con người kia đã trốn đi từ chỗ này.

"Thật đáng giận!"

Dưới đáy đầm vang lên tiếng rống giận không cam lòng của quái vật biển sâu, hắn biết cho dù bây giờ mình có đuổi theo, đối phương nhất định cũng sẽ không ở chỗ đó chờ hắn, một khi chúng đã chui vào rừng rậm rời khỏi vùng thiên tai chủ, bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mong tìm được hai nhân loại kia.

Nhưng hắn vẫn không ngờ được, Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu trở lại hồ nước nhỏ nọ, nhưng không rời đi, còn tính toán chạy ngược trở về.

Trên bầu trời của Hắc Đàm Lĩnh gió mây biến sắc, mơ hồ có thể thấy được thân hình thật lớn đang quay cuồng trên mây đen, còn có hai thân ảnh khác tuy nhỏ gầy hơn nhưng khí thế lại vô cùng cường hãn.

Nhân loại và sinh vật biến dị gần đó cũng không dám dừng lại, thấy một màn như vậy đều sôi nổi đi đường vòng.

Ba bên đánh đến khí thế ngất trời, hắc giao đang hóa rồng đương nhiên không đánh lại hai cường giả nhân loại, chưa nói đến gián đoạn giai đoạn hóa rồng mà còn bị thương.

Miệng vết thương đau đớn nhắc nhở hắc giao hắn đã hóa rồng thất bại, còn có hang ổ bị người ta đào, tiếng gầm gừ phẫn nộ một tiếng lại một tiếng, từ trong mây đen truyền ra.

Bị đập bể đầu, máu tươi chảy xuống mắt hắc giao, đôi con ngươi thẳng đứng nhanh chóng nhuộm thành màu đỏ, rõ ràng càng ngày càng mất đi lý trí.

"Ha ha, Dạ, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay".

Một giọng nói cười nhạo quen thuộc, bỗng nhiên truyền đến từ phía chân trời.

Dạ đúng là tên của Hắc giao, nhìn về phía chân trời, hắn nhận ra được giọng nói này, đôi mắt bỗng nhiên tuôn ra một tia sáng.

"Vạn Vũ, tại sao ngươi lại ở đây?"

"À, đương nhiên là chạy tới xem kịch vui rồi, không phải ngươi tự xưng nhân loại đều không đánh lại ngươi sao, hiện tại hai nhân loại liên thủ, ngươi liền chịu đựng không nổi, còn có mặt mũi nào nói mình mạnh nhất?" Vạn Vũ châm chọc nói.

Nam tử tóc lam thấy bọn họ sắp cãi nhau ầm ĩ, không thể không lên tiếng ngăn lại. "Dạ, ngươi đừng nghe hắn, chúng ta đến để giúp ngươi".

Hai con sinh vật biến dị nếu đã xuất hiện, đương nhiên không che giấu hơi thở trên người mình nữa.

"Ở đâu đột nhiên xuất hiện hai con sinh vật biến dị có thực lực cường đại như vậy?" Thi Lăng Phong vốn tưởng rằng đã nắm chắc, cảm nhận được hai cổ sức mạnh cường đại này, sắc mặt cũng thay đổi.
               
Minh Hải Phong đi đến bên cạnh hắn, vẻ mặt trầm trọng. "Chuyện có chút phiền phức rồi".

Nhiều ra hai con biến dị sinh vật có thực lực tương đương bọn họ, hôm nay muốn lấy tinh hạch của hắc giao gần như là chuyện không thể.

"Đâu chỉ là phiền phức, tôi nhớ rõ giữa đám sinh vật biến dị cường đại ý thức địa bàn rất quan trọng, hiện giờ có hai con sinh vật biến dị đến đây, chứng minh liên hệ giữa chúng nó đúng là không cạn, quả nhiên đám sinh vật biến dị trong vùng thiên tai chủ này xoắn thành một đường".

Thi Lăng Phong nghiêm trọng nói. "Còn đánh nữa không?"

Minh Hải Phong trong phút chốc ra quyết định. "Đánh, tại sao không đánh, tiếp theo chúng ta nên tập trung lực lượng để công kích hắc giao, cho dù không thể giết hắn, cũng phải ngăn cản con đường hóa rồng thành công của hắn".

"Được, vậy thì đánh một trận oanh oanh liệt liệt đi". Thi Lăng Phong cười lớn một tiếng.

Vào giờ phút này, hai người cũng không còn rối rắm về tinh hạch của hắc giao nữa, đây chính là phong phạm của cường giả, cầm lên được thì cũng buông xuống được.

"Ba con sinh vật cao cấp, chỉ sợ Minh Hải Phong và Thi Lăng Phong không ngăn cản được lâu lắm, xem ra nên ra tay giúp bọn họ".  Ở gần phụ cận của Hắc Thủy Đàm, Viên Thiên Sinh thấy tình cảnh như vậy, nhíu mày nói .

"Nhưng mà chú Thiên Sinh, người của nhà họ Viên có thể cũng đang ở gần đây. "Viên Dư Tiên lo lắng nói.

"Bây giờ chính là vấn đề lớn liên quan đến nhân loại, nếu như nhà họ Viên không muốn địa cầu bị hủy diệt, họ sẽ không ra tay vào lúc này". Viên Thiên Sinh nói.

Viên Dư Tiên lại không tán đồng, giọng nói lạnh nhạt. "Chú Thiên Sinh, con biết Viên Tranh Sơn là dạng người gì, ông ta máu lạnh hơn chú nghĩ, vì lợi ích của mình ông ta có thể hi sinh bất cứ ai, bao gồm cả tương lai của nhân loại".

"Ta cũng không thể trơ mắt nhìn Minh Hải Phong xảy ra chuyện được, ông ta là hy vọng duy nhất của chú Thiên Bình của con". Viên Thiên Sinh không thay đổi ý kiến, đương nhiên đã có dự định của mình.

Viên Dư Tiên vừa không muốn chú Thiên Bình chết, cũng không muốn ông đi chịu chết, tức thời rơi vào hai đường khó lựa chọn.

Viên Thiên sinh đã quyết định, không đợi cô mở miệng đã dự định ra tay.

Không ngờ lúc này biến cố chợt xuất hiện.

Viên Thiên Sinh lập tức tóm lấy Viên Dư Tiên rời khỏi tại chỗ. Chỉ thấy đoàng một tiếng, tảng đá mà bọn họ vừa mới nấp trong nháy mắt vỡ thành bột mịn.

Lần này Viên Thiên Sinh không mang theo nhiều người tới, chỉ mang theo một mình Viên Dư Tiên, vốn dĩ ông còn định tới một mình, Viên Thiên Bình không an tâm về ông nên bảo Viên Dư Tiên cùng đi.

"Là ai?" Viên Thiên Sinh gầm lên một tiếng.

Hoàng lão và Lê lão tưởng đâu bọn họ muốn rời khỏi phụ cận Hắc Thủy Đàm, mới để lộ ra thân hình.

"Là các người!" Nhìn thấy bọn họ, sắc mặt Viên Thiên Sinh lập tức trầm xuống, trên khuôn mặt nghiêm túc có thêm vài phần giận dữ.

Quả nhiên Viên Tranh Sơn ra tay.

"Viên Thiên Sinh, quả nhiên mày tới một mình, hôm nay mày đừng nghĩ rời khỏi vùng thiên tai chủ, gia chủ đã ngàn dặn vạn dò, nhất định phải khiến mày vĩnh viễn ở lại vùng thiên tai chủ". Nụ cười của Hoàng lão tràn đầy sát khí.

Viên Thiên Sinh trầm giọng nói. "Chiến cuộc của Hắc Thủy Đàm trước mắt có khả năng liên quan đến sự tồn vong của nhân loại, các người đây là muốn không màng đến sinh tử của nhân loại sao?"

"Cái gì gọi là sinh tử tồn vong của nhân loại, có quan hệ gì với bọn tao, cho dù trời có sập cũng không đến phiên anh em bọn tao tới gánh". Lê lão máu lạnh nói.

Hoàng lão lặng lẽ đi tới vài bước, có ý đồ chặn đường lui của ông.

"Viên Thiên Sinh, bây giờ mà mày vẫn còn có lòng quan tâm đến sinh tử tồn vong của nhân loại à, còn không bằng quan tâm xem bản thân mình có thể rời đi được hay không đã".

"Anh cả, đừng nhiều lời với nó, ra tay đi". Lê lão không kiên nhẫn nói

Viên Thiên Sinh đẩy Viên Dư Tiên đến khoảng cách an toàn.

Anh em Hoàng lão cũng không đuổi theo giết Viên Dư Tiên, bởi vì bọn Viên Đại cũng đang ở gần đó, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho Viên Dư Tiên, có bọn họ là đủ rồi.

Tuy Viên Dư Tiên lo lắng trong lòng, nhưng cũng không dám gây thêm phiền phức cho Viên Thiên Sinh, chỉ có thể cố gắng hết sức chạy ra khỏi vòng chiến.

Cô không hề biết, anh em Viên Đại đang theo dõi cô.

Giải quyết Viên Thiên Sinh là chủ yếu, còn cô chỉ là nhân tiện, nếu như Viên Dư Tiên cũng chết, người mà Viên Thiên Bình có thể dùng không còn ai, một vốn bốn lời.

"Viên Đại, các người vậy mà cũng tới, ta nên sớm đoán được". Viên Dư Tiên nhìn người đang chặn trước mặt mình, hận đến mức nghiến răng.

" Viên Dư Tiên, cái đồ phản bội nhà họ Viên, cha không có lỗi với mày, nhưng mày lại giúp đỡ bọn Viên Thiên Bình chống đối lại với cha mình, sớm biết như vậy lúc trước không nên để mày sống". Ánh mắt của Viên Đại nhìn cô lạnh như băng.

Viên Dư Tiên a một tiếng. "Bằng vào ông ta mà cũng xứng đáng làm cha tao? Mẹ của tao và anh trai của tao đều bị lão hại chết, thù này không đội trời chung, nếu không phải thực lực của tao còn yếu, tao sẽ tự tay đâm lão ta, rửa món nợ máu cho mẹ và anh trai của tao".

"Dám đội nón xanh cho cha, bọn họ chết là xứng đáng, nếu mày muốn giúp bọn họ báo thù, dứt khoát đi xuống chơi với bọn họ đi".

Viên Đại lạnh lùng nói xong liền bước lên, linh khí trong tay rung động, một cổ sức mạnh ngay lập tức trút xuống Viên Dư Tiên.

Viên Thập Nhất thấy thế, không khỏi thầm hận mình chậm một bước, hắn biết Viên Dư Tiên chính là cái gai trong lòng của cha mình, nếu như Viên Dư Tiên chết, liền có thể lập được công lao trong mắt của cha hắn.

Sợ Viên Dư Tiên bị anh cả giải quyết trước, Viên Thập Nhất cũng không chút do dự gia nhập cuộc chiến.

Viên Dư Tiên đối phó với một mình Viên Đại đã là cố hết sức, Viên Thập Nhất vừa tham gia, chiến cuộc đã nghiêng về một phía.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com