TruyenHHH.com

Khi Thieu Tu Tien Doan Gia

Dịch: Băng Di

Nước không còn vẩn đục nữa, Cao Hàn nhìn thấy rõ có một vài con cá không biến dị bơi từ bên ngoài vào.

Bên trong thông đạo không lớn như nhìn từ bên ngoài, bởi vì dưới đáy có vô số thi cốt của sinh vật biến dị.

Thi cốt này đều là của đám sinh vật biến dị có linh trí xông vào trong thông đạo với ý đồ tiến vào hồ Mộc La, cũng có một vài con sinh vật biển xông nhầm vào rồi bị con cá đá đầu độc chết.

Máu thịt đã sớm bị tan hết, chỉ còn lại những bộ xương trắng ởn.

"Chúng ta phải đi qua đó sao?" Cao Hàn có hơi do dự, nhỡ đâu thông đạo này trực tiếp thông ra biển, chẳng phải bọn họ sẽ tiến thẳng vào địa bàn của sinh vật biến dị biển sâu có hình thể lớn à?

Lỡ như bị đám sinh vật biển sâu này phát hiện, hai người không kịp trở lại đất liền sẽ gặp phiền phức lớn.

Nhưng muốn điều tra nguyên nhân biến dị của vùng thiên tai chủ, phải ra biển nhìn xem một chút.

"Lấy vị trí của hồ Mộc La, không có khả năng sẽ nối trực tiếp với đại dương, dựa theo phương hướng này, thử ngẫm lại xem trên bản đồ còn có cái hồ nào nữa không?" Chung Ly Đình Châu nói.

Trong đầu Cao Hàn lập tức hiện lên một tấm bản đồ, chính là bản đồ mà Chung Ly Hách cho y.

Có một số tuyến đường có thể đi đến vài cái hồ.

Sắc mặt của y có hơi thay đổi nhìn về phía Chung Ly Đình Châu. "Có phải anh nghi ngờ những cái hồ này đều thông với đại dương không?"

Chung Ly Đình Châu gật đầu. "Chỉ có như vậy mới có thể giải thích việc sinh vật biển sâu xuất hiện trong hồ ở đất liền, và cả nguyên nhân hồ nước ngọt biến thành hồ nước mặn".

Thật ra cũng không cần suy đoán, mỗi khi có sinh vật biển sâu xuất hiện trên đất liền người ta đều sẽ hoài nghi, nhưng không có mấy người đi chứng minh.

Đáy hồ trong nội địa cũng không thể dễ thông như vậy.

Nếu nó không nối thẳng đến đại dương, vậy thì dễ xử lý rồi.

Hai người rời khỏi không bao lâu, con cá đá kia đã trở lại, không tìm được tên nhân loại đã nhổ đi mấy cái gai của nó, nó chỉ có thể tức điên chạy trở về đặt mông ngồi xổm dưới hố.

Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu đi ngược dòng nước, ngẫu nhiên gặp phải một vài sinh vật biến dị, họ đều thuận tay giải quyết.

Tốc độ của dòng chảy không lớn, gặp phải ngã rẽ, bọn họ không thể xác định được ngã nào sẽ đi thông ra đại dương, ngã nào sẽ đi vào một cái hồ khác trong đất liền, chỉ có thể suy đoán bên nào có tỷ lệ cao hơn thôi.

Thông đạo dưới đáy hồ có rất nhiều đá ngầm, cho dù Chung Ly Đình Châu có tốc độ nhanh cũng không thể phát huy hết được.

Muốn đi xuyên qua một mảng lục địa lớn để tới một hồ nước khác, phí thời gian hơn đi ở phía trên nhiều.

Huống chi ở trong không gian vừa nhỏ hẹp lại âm u, thời gian càng lâu, cảm quan của con người sẽ càng bị phóng đại.

Cũng may, hai người không phải là người bình thường, dựa vào ý chí nhẫn nhịn đi qua đoạn đường thật dài thật tĩnh mịch này cũng không có việc gì.

Thế nhưng Phú Quý trên người Cao Hàn lại không được nhẹ nhàng như vậy, được nửa thời gian, nó liền trở nên táo bạo.

"Sắp đi ra rồi, ráng nhịn một chút". Cao Hàn cho rằng nó không thích ứng được với chỗ này vội vàng trấn an nó.

Phú Quý nghe vậy liền yên lặng được một hồi, nhưng rất nhanh lại nôn nóng.

Móng vuốt của nó lay lay tay của Cao Hàn, không biết nặng nhẹ, thiếu chút nữa làm tróc một mảng da của y, Chung Ly Đình Châu vội vàng bắt lấy nó.

Không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng sáng ngời.

Chung Ly Đình Châu lập tức gia tăng tốc độ, ánh sáng càng ngày càng sáng, càng ngày càng gần, đến khi bọn họ lao ra khỏi thông đạo đi vào một vùng hồ nước  khác.

Sở dĩ biết đó là hồ nước là vì mật độ nước hồ, không giống hồ nước ngọt cũng không giống nước biển.

Cho dù nước biển có tràn vào cũng không thể thay đổi toàn bộ nước hồ bằng nước biển được.

Hít được không khí mới trong lành, Phú Quý cuối cùng cũng yên tĩnh lại, không còn cào quần áo của Chung Ly Đình Châu nữa.

"Hồ nước này còn cạn hơn hồ Mộc La". Cao Hàn ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một quầng ánh sáng giống như hình tròn, đó là thời điểm ánh mặt trời chiếu vào trên mặt hồ.

Có thể nhìn thấy ánh sáng trên mặt hồ cho thấy hồ nước này cũng không sâu.

Khó trách bọn họ đi một đường tới đây mà không gặp được bao nhiêu sinh vật biến dị biển sâu.

Hai người lại dò xét đáy hồ một lần, phát hiện hồ nước này không chỉ không sâu mà cũng không lớn, chỉ bằng 1/4 hồ Mộc La, thậm chí có thể không bằng.

Sinh vật biến dị mở linh trí cảm nhận được khí thế trên người bọn họ lập tức chạy mất không thấy bóng dáng.

Sinh vật biến dị chủ động chạy tới tìm chết so với hồ Mộc La cũng ít hơn rất nhiều.

Cũng không biết có phải liên quan đến giá trị thống trị của hồ nước hay không, đám sinh vật ở hồ Mộc La đều không sợ chết, còn đám sinh vật biến dị ở hồ này thì cực kỳ sợ chết.

Cao Hàn bắt một con cá biến dị màu vàng, còn chưa kịp tra khảo, con cá biến dị đã run bây bẩy, người không biết còn tưởng rằng con cá này bị bệnh động kinh.

Cá biến dị nhát gan như vậy, Phú Quý chỉ mới hỏi một câu, nó đã khai ra tuốt tuồn tuột.

Tình huống của hồ này không giống với hồ Mộc La, Phú Quý đã mất rất nhiều công sức diễn tả lại đến khi Cao Hàn hiểu mới thôi.

Cao Hàn thuần thục giải thích cho Chung Ly Đình Châu. "Phú Quý nói hồ nước này vốn cũng có sinh vật biến dị thực lực cường đại chiếm giữ, nhưng mấy ngày hôm trước đã bị giết rồi".

"Hiện tại hồ nước này như rắn mất đầu, đám sinh vật mở linh trí ốc còn không mang nổi mình ốc, làm sao dám công kích nhân loại".

"Đi lên trước đi, chúng ta đi tìm hang ổ của vị thủ lĩnh bị tế kia trước, nói không chừng sẽ có thu hoạch ". Chung Ly Đình Châu đề nghị.

Cao Hàn không có ý kiến, vạn nhất trong hang ổ của đối phương có để lại manh mối gì thì sao.

Không để Phú Quý tiếp tục thẩm vấn nữa, bọn họ bắt con cá biến dị vô cùng nhát gan kia trực tiếp dẫn đường.

Cá biến dị vừa run rẩy vừa bơi ở phía trước dẫn đường.

Hồ nước không lớn, họ rất nhanh đã đi đến hang ổ.

So với thành lũy to lớn của cá chình vương, cái hang ổ này có vẻ vô cùng nghèo nàn, chỉ là một đống đá dựng loạn lên, sinh vật biến dị chiếm lĩnh hồ nước đã chết, hang ổ của nó cũng sớm tan tác.

Ngay cả kho báu của sinh vật biến dị, không biết là không có, hay là bị nhân loại hoặc thủ hạ của nó chia chác mất.

Cao Hàn có chút thất vọng, nhưng cũng cảm thấy trong dự, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên Phú Quý túm lấy y, chỉ chỉ con cá biến dị, giống như có điều gì muốn nói nhưng lại không biết phải nói như thế nào.

Cao Hàn cho nó một đống linh châu như cũ để nó khoa tay múa chân, Phú Quý cũng không làm y thất vọng.

Đầu tiên là lấy ra một viên linh châu, diễn tả lại động tác bị giết, sau đó bỏ viên linh châu vào trong miệng ăn luôn.

"Mi muốn nói chủ nhân của tòa thành đá này bị giết đúng không?" Cao Hàn quyết định tạm thời không so đo chuyện nó ăn vụng linh châu.

Phú Quý lấy lòng dựng thẳng ngón cái lên, sau đó tiếp tục mô tả.

Linh châu ở xung quanh người thủ lĩnh lập tức sợ đến mức sôi nổi chạy tán loạn, một phần linh châu bị đám khác chạy tới giết mất, một phần khác chạy trốn ở chỗ nào đó, một đám ngươi tranh ta đoạt nửa ngày, cũng chạy mất, chờ đến lúc một đám linh châu khác chạy tới thì thật ra đã là cá đi nhà trống.

"Chủ nhân của thành đá sau khi chết đi thì thủ hạ của nó đã cướp sạch đồ vật ở trong thành, luyện linh giả nhân loại chạy đến sau chỉ còn lại một tòa thành trống". Cao Hàn một câu khái quát hết.

Phú Quý vui vẻ nhảy dựng lên.

Khóe miệng Chung Ly Đình Châu hơi co rút. "Diễn tả trừu tượng như vậy em mới xem đã hiểu à".

Cao Hàn nói."Quen thì tốt rồi".

Chung Ly Đình Châu không muốn quen với mấy chuyện này chút nào. "Đồ vật đã bị cướp đoạt, nhiều sinh vật biến dị như vậy cũng không biết hướng nào mà tìm".

Cao Hàn nhìn về phía Phú Quý, Phú Quý lại nhìn về phía con cá biến dị.

Cá biến dị lập tức co rúm lại một chút, cho dù nó là một con cá thì nó cũng chỉ là một con cá biến dị bình thường thôi mà. Ánh mắt của Phú Quý lập tức bắn ra sát khí.

Cá biến dị nháy mắt đầu hàng.

Phú Quý hài lòng gật đầu, sớm như vậy không phải tốt hơn sao.

Một màn này bị Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu chứng kiến hết thảy, người sau cảm thấy vô cùng thú vị, chọc chọc Cao Hàn. "Em không cảm thấy biểu hiện của nó rất giống một người sao?"

Cao Hàn mặt than nói. "Không cảm thấy".

Chung Ly Đình Châu chịu bỏ qua cho y thì không gọi là Chung Ly Đình Châu, "Không sao cả, anh có thể nói cho em biết, nó học từ em, khó trách hai người lại là cha con, chậc chậc chậc, căn bản là đúc ra từ một khuôn".

Cao Hàn: "......"

Chung Ly Đình Châu lại phun hai câu, "Như vậy không tốt, người lớn phải làm tấm gương tốt, bằng không sẽ làm cho con trẻ lớn lên bất lợi, chúng nó chỉ biết học theo, sau này em phải đối xử với anh tốt một chút, đừng hở một tí là lộ ra sát khí với anh".

Cao Hàn nheo mắt lại. "Nếu như anh không chọc tôi tức giận".

Chung Ly Đình Châu thấy vẻ mặt của y lúc này không khác gì Phú Quý, trầm mặc một giây. "Anh mới vừa nói xong".

Cao Hàn hừ lạnh một tiếng xem như bỏ qua cho hắn.

Cá biến dị sợ hãi Phú Quý đành dẫn bọn họ đi tìm đám sinh vật biến dị cướp đoạt tài vật nọ.

Đám sinh vật biến dị kia sau khi cướp đoạt bảo khố của thủ lĩnh tiền nhiệm xong, thì giải tán trở lại địa bàn của mình, đứa nào không có địa bàn thì mau chóng cướp một cái.

Nơi mà cá biến dị dẫn bọn họ đi chính là địa bàn của một trong những con sinh vật biến dị đó.

Con sinh vật biến dị này sau khi cướp đất làm vua đã tuyển thêm rất nhiều binh tôm tướng cua, phụ trách tuần tra vòng ngoài.

Lúc Cao Hàn và Chung Ly Đình Châu xuất hiện, đàn binh tôm tướng cua này lập tức sợ tới mức ném đồ vật trong tay xuống bỏ chạy, vậy mà không một đứa nào chạy về báo tin.

"Quả nhiên là nhân viên mới tuyển không lâu". Cao Hàn bật cười.

Thủ hạ mới vừa tuyển không có độ trung thành, con sinh vật biến dị này cũng không hiểu thế nào là thu mua thuộc hạ, cho nên lúc phiền toái tìm đến, chúng nó trước hết chỉ lo cho thân mình.

Thủ hạ đều chạy hết, con sinh vật biến dị kia còn không biết, còn đang hạnh phúc kiểm kê bảo khố mà nó đoạt được.

Đúng lúc này một sức uy áp từ đỉnh đầu ngang nhiên áp xuống.

Con sinh vật biến dị bị ép đến mức trực tiếp bò ra đất, đầu choáng não trướng, hoàn toàn quên mất mình đang ở nơi nào.

Cao Hàn ra tay có thể làm chết đồng thời mấy chục con sinh vật biến dị như vậy.

Cũng coi như tụi nó xui xẻo khi còn đang bận kiểm kê kho báu.

Luyện linh giả nhân loại lần trước vì không tìm được bảo khố lên đóan là bị thủ hạ của nó giấu đi rồi, càn quét đáy hồ một lần.

Con sinh vật biến dị này rất thông minh, nó đem đồ vật cướp được chôn ở một nơi rất bí ẩn, còn mình thì đi tìm một nơi khác để trốn đi, chờ những nhân loại đó đi rồi nó mới đào bảo bối ra, mang về lãnh địa của mình.

Một màn này vừa khéo bị con cá biến dị nhìn thấy được.

Tựa như vận mệnh đều tùy theo ý trời, cái gì không phải của mình thì sẽ không thuộc về mình.

"Hả?" Sau khi giải quyết xong con sinh vật biến dị, Cao Hàn đang thu thập chiến lợi phẩm thì đột nhiên tìm thấy một chiếc hộp.

"Sao vậy?" Chung Ly Đình Châu nghe thấy âm thanh của y, quay đầu lại thấy y cầm trong tay một cái hộp nhỏ hình vuông.

"Cái hộp nhỏ như vậy, tôi đã từng gặp trong bảo khố của cá chình vương". Cao Hàn vừa nói, vừa lấy cái hộp nhỏ kia ra. Hai cái hộp đặt cạnh nhau, trên đó đều không có hoa văn, dáng vẻ thật bình thường, nhưng kích thước lại giống hệt nhau, bao gồm cả chất liệu.

Cao Hàn định sau khi trở về mới kiểm kê chiến lợi phẩm, không ngờ lại có phát hiện.

Hộp hình vuông được làm thủ công rất thô ráp, như thể có người đục ra ngẫu nhiên để đựng đồ, không có chút cảm giác thẩm mỹ nào nhưng lại được đậy rất kín.

Cao Hàn đang chuẩn bị mở một cái trong đó ra, nhìn xem bên trong là gì, đột nhiên bị Chung Ly Đình Châu đè tay lại. "Sao vậy?"

Chung Ly Đình Châu cau mày. "Có một cảm giác không tốt, nếu như có Lâm Vân ở đây, có thể bảo hắn ta cảm nhận một chút".

Cao Hàn không do dự. "Vậy cất trước, dù sao đồ vật cũng ở trong tay chúng ta rồi, về sau bất cứ lúc nào cũng có thể xem".

Dự cảm của cường giả, có đôi khi sẽ không sai, bởi vì thực lực của bọn họ càng mạnh thì càng tiếp cận được với thiên địa.

Cao Hàn vì tin tưởng Chung Ly Đình Châu mới không mở ra xem.

Đang lúc y chuẩn bị thu hồi hai cái hộp kia trở vào, đột nhiên chú ý tới vẻ mặt Phú Quý vừa kiêng kị lại vừa khát vọng.

"Mi đây là cái biểu cảm gì vậy?" Cao Hàn nói xong, nó vẫn không có phản ứng, liền lấy tay chọt chọt đầu nó một cái.

Phú Quý lập tức hoàn hồn, nó nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ, nó cũng không hiểu  tại sao như vậy.

Nhìn thấy cái hộp này, tế bào toàn thân đều đang nói với nó thứ này rất nguy hiểm, nhưng cũng đồng thời lại tản ra một lực hấp dẫn quỷ dị dụ dỗ nó.

Cao Hàn thấy nó không nói nên lời lý do tại sao, không tiếp tục ép hỏi nữa.

Hai cái hộp nhỏ này so với trong tưởng tượng của y lại càng thần bí hơn, y quyết đoán cất vào trong.

Hai người một thú không ở lại lâu, bắt đầu bơi lên phía trên.

Lo lắng phía trên có người, bọn họ cố ý lựa chọn vùng có nhiều cỏ nước che đậy mới ngoi lên khỏi mặt nước.

Ở dưới đó càng lâu càng cảm thấy như mắt bị mờ đi, ánh nắng chói lóa đến mức khiến y phải nhắm mắt lại một lúc mới quen được.

Tưởng đâu mình có thể ngửi thấy không khí trong lành đã lâu không thấy, nhưng Cao Hàn chưa kịp thở thì Chung Ly Đình Châu đã bịt miệng y lại.

"Đừng thở, không khí ở đây có độc".

Không khí có độc? Cao Hàn không hiểu ra sao.

"Xem ra chúng ta đã tiến vào càng sâu trong vùng thiên tai chủ, chủ nhân của khu vực này hẳn là một con sinh vật biến dị lục địa khác, khí độc này có thể là do nó thả ra". Chung Ly Đình Châu nhanh chóng giải thích nguyên nhân.

Cao Hàn kéo tay hắn ra, mở ra trận khí phòng ngự có thể ngăn không khí độc, bao phủ lấy hai người.

"Các người muốn hợp tác như thế nào?" Một giọng nói thật nhỏ từ phía bên trái đám cây thủy sinh mà hai người đang nấp loáng thoáng truyền đến.

"Giúp chúng tôi tìm được người kia, sau khi chuyện thành, chúng tôi có thể cho các người một số linh khí thành phẩm".

"Chúng tôi dựa vào cái gì để tin tưởng các người?"

"Chỉ bằng chúng ta có cùng chung kẻ thù, hơn nữa với tình hình hiện tại, chỉ sợ cũng không có chỗ để cho các người lựa chọn. Nội bộ ma linh chia làm hai phái, nếu để cho phái Bắc Cực Tinh chấp chưởng ma linh, về sau há có còn không gian sinh tồn cho các người? Có linh khí thành phẩm của chúng tôi đưa cho, ít nhất thực lực của các người có thể nắm chắc thăng lên ba thành.

Đừng xem thường ba thành này, nếu như không có linh khí thành phẩm, muốn cùng phái Bắc Cực Tinh tranh đấu ngang bằng là không có khả năng, có thêm ba thành các người ít nhất có bảy phần nắm chắc".

"Xem ra các người là có chuẩn bị mà đến".

"Nếu như muốn đàm phán, không có lợi thế thì làm sao được, thời gian của chúng ta không nhiều lắm, có đồng ý hay không dứt khoát một câu".

"Được, các người muốn đi tìm Minh Hải Phong, vừa lúc trên tay chúng ta có tình báo về hắn".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com