TruyenHHH.com

Khi Thieu Tu Tien Doan Gia

Tác giả: Doãn Gia
Dịch: Băng Di

Khi người sống sót được tìm thấy, gần như toàn bộ cơ thể bị chôn dưới đất, hắn là người sống sót duy nhất trong tai nạn này.

Lúc ấy bọn họ dùng thuốc nổ cho nổ tung mỏ quặng, bởi vì một vài chuyện ngoài ý muốn, đầu của hắn bị đập vào một tảng đá trên mặt đất, khiến cho hắn hôn mê bất tỉnh, sau đó lại bị bùn đất nổ tung che lấp toàn thân, thế nên con quái vật cấp mười một kia không phát hiện ra sự tồn tại của hắn, hắn mới may mắn còn sống.

Quái vật đi qua hắn mới tỉnh lại, tận mắt chứng kiến con quái vật kia nuốt trọn người sống cuối cùng, hình ảnh rất khủng bố, làm cho hắn bị dọa ngất lần nữa.

Bọn Cao Hàn đào xong phần lớn quặng sao băng đi rồi hắn mới tỉnh lại, vừa muốn chạy trốn thì bị người của Phi Huyết phát hiện.

Phó đoàn trưởng Phi Huyết không quan tâm cái gì mà quái vật biển sâu cấp mười một, gã chỉ nghe được có người đến trước bọn họ một bước.

"Địa bàn của quái vật biển cấp mười một mà còn có người kịp thời chạy tới?"

Phó đoàn trưởng rất là hoài nghi, mấy người kia có phải ngay từ đầu đã ở bên cạnh chờ cơ hội hay không.

"Chẳng lẽ ý của phó đoàn trưởng là mấy người kia đã cố ý thiết kế ra trận thảm họa này". Ngô Bỉnh Sơn suy đoán.

"Không xác định, Trần Cao, đi hỏi xem những người sống sót kia là ai". Phó đoàn trưởng lại hỏi.

"Vâng, phó đoàn trưởng, tôi đi ngay". Trần Cao lập tức chạy tới thẩm vấn người sống sót.

Trong vòng năm phút, gã ta đã quay lại, có vẻ rất phấn khích.

"Phó đoàn trưởng, tôi phát hiện có ba người". Vẻ mặt Trần Cao cũng có chút kỳ lạ, "Hắn ta nói dẫn đầu là một người gầy gầy cao cao, mặc một thân quần áo đen, vẻ mặt rất lãnh khốc, tôi hoài nghi, y chính là người đã giết chết Ngô Đại Tráng và ba người đó".

"Mày nói thật chứ?" Ngô Bỉnh Sơn lập tức bắt lấy cổ áo Trần Cao, bởi vì tìm không thấy tên hung thủ giết chết anh trai, tâm trạng của gã vẫn luôn không tốt.

"Nếu gã kia không có nói sai". Trần Cao còn đang trông cậy vào việc ôm bắp đùi thô to của Ngô Bỉnh Sơn mà leo lên, mô tả về đối phương cũng vừa đúng lúc tương tự với người giết chết Ngô Đại Tráng, gã cũng không xác định được có phải hay không, dù sao bây giờ cũng chưa gặp được người, hắn có nói đúng cũng không có ai làm chứng.

"Đúng rồi, người sống sót còn nói bọn họ đi về phía đông".

"Phó đoàn trưởng!" Hai mắt Ngô Đại Tráng đỏ bừng nhìn về phía phó đoàn trưởng, "Nhất định là trên người bọn họ có rất nhiều đá sao băng, vừa lúc có thể đoạt lại, không để chuyến này của chúng ta trở về tay không".

Phó đoàn trưởng biết rõ hắn đang muốn báo thù riêng, thế nhưng lại phù hợp với lợi ích của bọn họ, lần này không những từ chối mà còn tăng thêm nhân thủ cho hắn.

"Chuyện cánh tay của Viên Triết là như thế nào?" Trưởng bối Viên gia chạy tới địa điểm tụ họp, trước tiên chú ý tới cánh tay phải trống rỗng của Viên Triết, khiếp sợ đến mức không kịp tức giận.

"Là Cao Hàn, y ghen ghét với A Triết, cố ý chặt đứt cánh tay phải của A Triết, y muốn chặt đứt con đường làm khí sư của A Triết!" Hai mắt của Ngụy Khai Dương đỏ bừng.

"Nhãi ranh!" Trưởng bối Viên gia trừng mắt tức giận, "Nó làm sao dám làm như vậy, nó là muốn đối nghịch với Viên gia sao?".

"Nghe nói nó có quan hệ rất thân thiết với giáo sư Phạm, nói không chừng là nó thật sự dám". Ngụy Khai Dương nhấn mạnh nói.

Hắn không dám nói là bởi vì Viên Triết chém đứt cánh tay của Chương Hạo, nhắc đến giáo sư Phạm là một cái cớ tốt nhất, bởi vì giáo sư Phạm là người của phái học viện, học sinh của lão không thích Viên Triết cũng là bình thường.

Hai vị trưởng bối của Viên gia đều không phát hiện Ngụy Khai Dương nói dối, một người trong đó còn nói: "Tôi còn nhớ, hình như Cao Hàn này cũng là người Viên gia."

"Hắn là con trai của Viên Tranh Vanh." Ngụy Khai Dương lập tức nói, Viên Tranh Vanh đã sớm bị đuổi ra khỏi gia phả của Viên gia, huyết mạch cũng đã suy tàn từ lâu.

Trưởng bối nghe vậy cau mày nói: "Vậy chẳng lẽ cao hàng là do Viên Tranh Vanh phái đến để báo thù Viên gia sao?"

"Chú nói gì?" Giọng của hắn quá nhỏ, Ngụy Khai Dương không nghe rõ.

"Không có việc gì." Trưởng lão lập tức nghiêm túc nói. "Cánh tay của Viên Triết đã bị gãy nên không thích hợp ở lại vùng thiên tai nữa, tôi sẽ bảo người đưa nó ra ngoài, chuyện của Cao Hàn chúng tôi sẽ giải quyết".

"Con không đi!" Viên Triết mở cửa bước vào, sắc mặt vẫn tái nhợt. Mộc luyện linh giả của Viên gia mang đến đã giúp hắn xử lý xong miệng vết thương.

"Vớ vẩn, con bị thương thành như vậy, còn hành động sao được, vết thương của con không thể kéo dài nữa, trở về còn có thể giải quyết sớm một chút".

"Chú Ba, con hiểu rất rõ vết thương của mình, cho dù sau này cánh tay của con có được nối lại cũng sẽ không còn linh hoạt như trước nữa". Viên Triết nói, trong mắt chứa đựng sự căm ghét mãnh liệt đối với Cao Hàn.

"Trước kia làm không được không có nghĩa hiện tại làm không được, con đừng nghĩ quá nhiều, món nợ của con, người Viên gia sẽ thay con tính với nó". Vẻ mặt chú ba nghiêm túc.

"Con muốn ở lại". Viên Triết bướng bỉnh nói.

"Cứ quyết định như vậy, Khai Dương, con cùng nó trở về đi". Chú ba Viên độc đoán ra quyết định. Vốn dĩ ông ta cũng không trưng cầu ý kiến của Viên Triết.

Viên Triết vẫn luôn là tiểu bối được gia chủ xem trọng, trong tương lai chưa chắc không thể vượt qua Viên Già Thanh, xảy ra chuyện như thế này, chắc chắn gia chủ sẽ rất tức giận, bọn họ không thể để hắn tiếp tục ở lại vùng thiên tai.

Viên Triết nghe ông ta nói như vậy, liền biết không còn cơ hội, sắc mặt càng âm trầm đáng sợ.

Sau đó, chú ba Viên lại hỏi về chuyện của mỏ sao băng, mới biết được tin tức đã bị lộ.

"Quên đi, đây chỉ là một mỏ sao băng nhỏ mà thôi, mỏ đá Linh vận mới là ưu tiên hàng đầu, chuyện này nhất định không được có sai sót, thông báo đi xuống, nửa tiếng sau chúng ta sẽ xuất phát".

"Chú ba, vậy chuyện của Cao Hàn phải làm sao bây giờ? Con không muốn y còn sống rời khỏi vùng thiên tai, y kế thừa thiên phú của Viên Tranh Vanh, tương lai có thể sẽ trở thành phiền toái lớn của Viên gia". Viên Triết vẫn không thể buông tay được, bất quá hắn đã bắt đầu động não.

Nhận được ám chỉ, Nguỵ Khai Dương cũng mở miệng: "Đúng vậy, Cao Hàn trước đây tham gia một cuộc khảo hạch tại trường học, có một vòng thi con nghe nói hắn đã luyện chế ra được chuẩn Linh khí".

"Chuẩn Linh khí". Chú ba viên vốn không để bụng nghe vậy liền chú ý.

Viên Triết là tiểu bối xuất sắc nhất của Viên gia, tuy rằng không phải độc nhất vô nhị, nhưng cũng được tính là số một số hai, nếu hắn có thể luyện chế ra chuẩn linh khí, thành tựu có lẽ đã sớm vượt qua Viên Già Thanh, đến lúc đó cũng không phải chưa chắc không có khả năng, mà là chắc chắn có thể vượt qua Viên Già Thanh.

"Bọn con không có nhìn lầm, món pháp khí kia nhất định là chuẩn linh khí", Viên Triết kể lại cho bọn họ nghe trận đối chiến của Cao Hàn và Hắc Ngũ.

Thực ra bọn họ cũng không chắc lắm, nhưng hiện tại đành phải như vậy.

"Nếu sự thật là như vậy, sau khi rời khỏi đây con phải báo cáo chuyện này với gia chủ". Vẻ mặt nghiêm túc của chú ba viên càng thêm mấy phần nghiêm túc.

Một kẻ đã bị xóa tên khỏi gia phả, đời sau của hắn cũng không có khả năng trở về gia phả, trừ phi gia chủ có thể thừa nhận, năm đó để Viên Tranh Vanh đi là một quyết định sai lầm, nhưng hiển nhiên chuyện này không bao giờ có khả năng, không ai hiểu rõ tính cách của gia chủ hơn bọn họ, hắn là người vĩnh viễn cũng không có khả năng thừa nhận sai lầm của chính mình.

Hiện giờ, con cháu của viên Tranh Vanh đã cách lòng với Viên gia, đáng tiếc, cố tình thiên phú của hắn lại xuất sắc hơn cả Viên Triết.

"Con sẽ, chú ba". Viên Triết cụp mắt xuống, trong mắt là quyết tâm đập nồi dìm thuyền, hắn đã không còn đường lui, cho dù chết cũng phải kéo Cao Hàn xuống địa ngục.

Một vị trưởng bối khác của Viên Triết chờ đến khi bọn họ đi mới hỏi chú ba viên: "Tình hình bên kia thế nào?"

"Mọi chuyện đều ổn, nhưng có vẻ bên đó không được ổn lắm". Giữa chân mày của chú ba Viên hiện lên vẻ ngưng trọng.

"Chúng ta bảo đảm bên này không có vấn đề là được, cũng đã chuẩn bị lâu như vậy rồi, tuyệt đối không để ở khâu cuối cùng phạm sai lầm, bảo những người đó hành động cẩn thận một chút, còn như Cao Hàn, tìm thời cơ thích hợp đem hắn giải quyết triệt để, giữ lại cuối cùng sẽ là một mối họa lớn".

"Tôi biết, tôi sẽ đi an bài nhân thủ".

Cao Hàn bị thế lực khắp nơi thương nhớ, trèo núi lội sông cuối cùng cũng nhìn thấy phần cuối của vùng thiên tai, nhưng mà lúc bọn họ đi ra khỏi rừng rậm, thứ họ nhìn thấy cũng là những dãy núi non trùng điệp, từ xa có thể cảm nhận được áp lực do những đỉnh núi đó tạo ra.

Khó trách, tuy rằng hai vùng thiên tai này sát bên nhau nhưng không thể thông nhau.

Dãy núi này chia hai vùng thiên tai thành hai, hơn nữa còn có sinh vật biến dị chiếm đất xưng vương, sinh nhật biến dị rất coi trọng địa bàn của mình.

Tuy nhiên đây chỉ là kết giới thứ nhất, có thể vượt qua được dãy núi này hay không mới là vấn đề.

"Sau khi Bạch thành phát sinh biến dị, năm đó cũng có người muốn đi xuyên qua nơi này, nhưng mà không có người nào thành công, vì sau dãy núi lại có vô số dãy núi, được hình thành sau trận động đất cách đây hàng ngàn năm". Lâm Vân học rất thuộc bài.

"Không còn cách nào khác sao?" Cao Hàn hỏi.

Lâm Vân nhún nhún vai: "Không biết nữa, có thể là có, nhưng những người thường như chúng tôi không tiếp xúc được, dù sao thì, vùng thiên tai bạch thành được đồn là có mỏ đá linh vận, chắc chắn sẽ có gia tộc tìm mọi cách đi vào".

"Lần đầu tiên vùng thiên tai được mở ra, tài nguyên phong phú đến mức các cậu chẳng ai tưởng tượng ra nổi đâu, chẳng sợ tìm không thấy mỏ đá linh vận, chỉ cần ở đó tu luyện một tháng, tu vi cũng tăng lên nhanh như ngồi hỏa tiễn".

Lâm Vân rất muốn đi vào, nhưng quân bộ hạn chế số lượng danh ngạch rất nghiêm ngặt.

Chỉ sợ thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ đi vào sẽ bị vạ lây, nhưng khi đối mặt với cám dỗ, không có bao nhiêu người có thể khống chế được.

Cao Hàn đi dọc theo hướng núi, thường thường cầm lấy một cục đá trên mặt đất lên xem, không biết là y đang làm gì.

Lâm Vân suy đoán có khả năng y đang nghiên cứu địa chất ở đây, không để bụng, vùng thiên tai Đại Môn mở ra cũng đã được vài năm, chuyên gia của các thế lực nghiên cứu địa chất nơi này đếm không hết, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có người nào nghiên cứu ra được gì.

Điều Lâm Vân không biết chính là, kiếp trước đối với địa chất Cao Hàn có chút hiểu biết, lúc đó là do nhiệm vụ yêu cầu.

"Anh ơi, như vậy có ích gì sao, ngoại trừ vùng thiên tai đã bị khai phá quá độ, em chưa từng nghe nói có thể đi xuyên qua dùng thiên tai cao cấp, em cảm thấy ở vùng thiên tai Đại Môn tu luyện là đủ rồi, không cần thiết phải đến vùng thiên tai Bạch thành tranh đoạt với các thế lực đó, càng nguy hiểm hơn." Lâm Anh không thể hiểu được hành vi của Cao Hàn.

"Em trai, đây là sự chênh lệch tư tưởng nha". Lâm Vân nhân cơ hội giáo dục tư tưởng cho em trai hắn. "Lúc em đi lên con đường tu luyện này thì phải có giác ngộ, lúc nên tranh thì phải đi tranh, ông trời không thể rớt xuống bánh nhân thịt đâu".

Lâm Anh biết anh trai của hắn dụng tâm lương khổ, kỳ thật hắn vẫn luôn biết khuyết điểm của mình là ở đâu, chỉ là tính cách do trời sinh, lập tức thay đổi là rất khó.

CaoHàn vẫn luôn đi theo đường núi, dấu chân trên mặt đất càng ngày càng nhiều,cũng rất hỗn độn, có chỗ còn rõ ràng không phải dấu chân của con người, dấuchân in sâu trong đất thậm chí sâu hơn mười cm, hắn lui trở lại chỗ vừa nhìn thấydấu chân này, lập tức liền hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com