TruyenHHH.com

Khi Thieu Tu Tien Doan Gia

Tác giả: Doãn Gia
Dịch: Băng Di

Cao Hàn vẩy rớt vết máu trên dao găm đi về nơi Lâm Vân đang ẩn nấp, chuẩn linh khí vào lúc gã nốt ruồi đen kêu lên một tiếng rút lui đã được thu hồi, đổi lại bằng thanh dao găm đã thu hoạch vô số mạng người.

"Từ từ". Lâm Vân nhìn thấy Cao Hàn mang theo sát khí đi tới, vẻ mặt như đau trứng vội giơ hai tay lên.

"Tôi đi theo bọn họ nhưng không phải cùng một bọn với bọn họ, xin đừng giết tôi". Lâm Vân giải thích. "Tôi biết chuyện này rất khó tin, dù sao vừa rồi chúng tôi còn đang đứng cùng một chiến tuyến, nhưng nếu tôi nói tôi đang bị bọn họ ép buộc, anh có tin không. Tôi chỉ vô tình đứng bên phe đối địch với anh thôi. Nếu không, tôi đã sớm nhảy ra cùng động thủ với bọn họ rồi".

Cao Hàn dừng chân, đôi mắt đen lạnh nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như đang xác định những lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin.

Lâm Vân cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội, không khỏi chút thấp thỏm lo lắng, nếu như đối phương không tin hắn thì hắn phải làm sao bây giờ.

"Vì sao bọn họ lại muốn ép buộc cậu?" Giọng nói của Cao Hàn không cao cũng không thấp.

Lâm Vân nghe không hiểu y đã tin tưởng hay vẫn chưa tin, bởi vậy nên cũng không hề biết, thật ra Cao hàn đã sớm phát hiện ra vị trí của Lâm Vân, thấy hắn vẫn luôn không giống những người kia, lúc đầu còn tưởng rằng hắn thuộc nhóm người thứ ba, nghe giải thích mới biết được hắn đi cùng với đám người đó.

Nếu họ thật sự là một bọn, người này sẽ không ngốc đến mức tất cả đều chạy chỉ còn mình hắn ở lại tại chỗ, cho nên trong lòng Cao Hàn vốn đã tin tưởng đến bảy tám phần.

"Bởi vì bọn họ muốn bắt tôi tìm cho bọn họ một người, nếu anh không giết tôi, tôi có thể giúp anh, giác quan thứ sáu của tôi rất mạnh, tôi có thể cảm giác được nguy hiểm". Lâm Vân chỉ chỉ vào mấy thi thể nằm trên mặt đất.

Ánh mắt của Cao Hàn bỗng nhiên lạnh xuống, y nhớ lúc nhìn thấy y, câu đầu tiên gã nốt ruồi đen kia thốt lên chính là: "Quả nhiên là mày".

"Cậu quen biết tôi à? Tại sao lại muốn tìm tôi".

"Hả?" Một lát sau Lâm Vân mới phản ứng kịp, "Tôi không quen biết anh đâu, là do bọn họ hiểu lầm thôi, bởi vì anh rất giống với một người mà bọn họ muốn tìm, vốn dĩ tôi cũng tưởng rằng anh chính là gã nam nhân đó, sau khi nhìn rõ mới phát hiện là không phải".

"Cho nên là do anh dẫn họ tới tìm tôi? Vì sao lại muốn tới tìm tôi?"

Lâm Vân súyt chết nghẹn, không ngờ người này lại nhạy bén như vậy, trong phút chốc đã bắt được điểm quan trọng, hắn chột dạ nói: "Là có người đã nói cho bọn tôi biết nha, họ nói anh đang ở phía này, gã nốt ruồi đen cho rằng anh chính là người mà bọn họ cần tìm liền trực tiếp chạy sang đây. Gã nốt ruồi đen chính là cái người vừa mới chạy thoát kia đó".

Cao Hàn nhớ đến trước khi bọn họ rời khỏi đã phát sinh tranh chấp với nhóm đồng học của Hà Văn Kiệt, mấy ngày nay, người duy nhất gặp được chỉ có bọn đó.

"Là mấy nam sinh kia sao?"

"A, Đúng! Làm sao anh biết?" Lâm Vân một bên hỏi, một bên nói tiếp: "Là một nam sinh mặc quần áo màu xanh lục trong nhóm người đó nói".

Cao Hàn suy nghĩ một chút, rất nhanh thù nhớ lại trong đám người kia quả thật có một nam sinh toàn thân mặc đồ màu xanh lục, không chỉ có như thế, gã còn là nam sinh đã phối hợp gây sự cùng với Hà Văn Kiệt.

Cao Hàn ừ một tiếng tỏ vẻ mình đã biết, y đi trở lại bên cạnh thi thể quái vật biển cấp chín bắt đầu thu chiến lợi phẩm.

Lâm Vân cảm thấy y sẽ không giết mình nữa liền yên tâm đi đến bên cạnh con quái vật, nuốt nuốt nước miếng nói: "Con quái vật biển này cấp chín lận, nhất định có thể bán được rất nhiều tiền".

Thấy Cao Hàn không nói lời nào hắn lại bổ sung thêm: "Anh cũng là sinh viên của đại học bồng lai hả, có phải có thù oán gì với đám nam sinh đó không? Tôi cảm thấy hình như bọn họ cố ý dụ dỗ gã nốt ruồi đen tới đây, đúng rồi còn có một việc, thế lực đứng sau lưng gã nốt ruồi đen không nhỏ đâu. Anh giết người của bọn họ, gã nốt rồi đen nhất định sẽ đem chuyện này báo cáo lại".

"Anh đã nghe nói qua tổ chức Hắc Lang hay chưa? Đó là một tổ chức xã hội đen ngầm chuyên môn nhận làm một ít chuyện mờ ám sau lưng người khác. Gã nốt ruồi đen chính là người của tổ chức Hắc Lang. Hắn là thủ hạ mà Hắc Lão Đại tin tưởng nhất."

Lâm Vân huyên thuyên một lúc lâu cũng không nhận được chút phản ứng nào của Cao Hàn, lúc đang chuẩn bị uống miếng nước thì y đột nhiên nhìn sang, đôi mắt vừa đen lại vừa sâu thẳm.

"Trước đó cậu nói tại sao bọn họ lại bắt cậu? Là muốn cậu đi tìm ai?"

"Đi tìm kẻ thù của Hắc Lão Đại, con riêng của lão ta bị một gã nam nhân giết chết, tôi là nhân chứng duy nhất chứng kiến chuyện đó, giác quan thứ sáu cũng mạnh nên bọn họ vẫn chưa giết tôi". Lâm Vân nhe răng cười: "Tôi cũng rất có ích đó. Nếu anh mang tôi theo cùng, tôi có thể dùng giác quan thứ sáu để giúp anh".

Cao Hàn dùng ánh mắt không thể hiểu được mà nhìn hắn, sau đó quay đi, cũng không nói là có đồng ý hay không.

Lâm Vân da mặt dày, cứ xem như y đã đồng ý rồi, còn giúp y xử lý những thi thể trên mặt đất, gom lại dụng cụ trữ vật, tuy trong lòng rục rịch muốn nuốt một hai cái, nhưng lại sợ Cao Hàn tức giận, đành nhịn xuống.

Chờ khi Cao Hàn thu thập xong những bộ phận có thể sử dụng được trên thi thể của quái vật biển cấp 9, hắn liền xum xòe ôm mớ dụng cụ trữ vật đến trước mặt y.

"Đây là chiến lợi phẩm, không biết nên xưng hô với ngài như thế nào?"

"Cao Hàn". Cao Hàn nhận lấy mấy cái dụng cụ trữ vật, nhìn thoáng qua, phát hiện đám người này rất nghèo liền ném mấy cái dụng cụ trữ vật lên người hắn.

"Cảm ơn anh Cao". Lâm Vân vui vẻ nhận lấy, hắn không quan tâm đồ đạc trong đó có bao nhiêu, chân muỗi thì cũng là thịt mà. Sau khi cất đồ, hắn vội chạy theo bước chân Cao Hàn. "Tôi đề nghị đi về hướng bắc, tôi có dự cảm hướng đó sẽ có thu hoạch rất lớn".

"Giác quan thứ sáu của cậu có thể chính xác đến mức độ nào?" Cao Hàn híp mắt nhìn hắn.

Lâm Vân vừa nghe nói liền biết Cao Hàn đã sẵn sàng chấp nhận hắn, nhưng khi nhắc đến giác quan thứ sáu, hắn có hơi chột dạ.

"Chính xác nhất là dự báo nguy hiểm. Ví dụ như con Cơ Ngoã Đa Mao quái ban nãy, nếu như nó ở đằng trước chờ đợi chúng ta, giác quan thứ sáu của tôi sẽ cảnh báo phía trước rất nguy hiểm, không thể đi. Nhưng nếu ở phía trước không có sinh vật biến dị hoặc người nào có thể uy hiếp đến chúng ta, giác quan thứ sáu sẽ nói cho tôi biết phía trước không có gì nguy hiểm".

"Tôi hiểu rồi, tương tự như trực giác của phụ nữ". Cao Hàn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Khóe miệng Lâm Vân giật giật. Tại sao anh lại dùng cái kiểu ẩn dụ này để so sánh vậy, trực giác của phụ nữ làm sao chính xác bằng giác quan thứ sáu của tôi chứ.

Là một cọng bún thiu sức chiến đấu bằng không, chỉ có thể dựa dẫm vào người khác, hắn đành phải im lặng nuốt lại lời phản bác sắp tọt ra khỏi miệng.

"Phu nhân đã về chưa?" Một thành viên của tổ chức Ma Linh kéo áo choàng trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt đầy những hình xăm, không giận tự uy.

"Hồi bẩm đại nhân, phu nhân vẫn chưa trở về". Gã thủ hạ cũng mặc áo choàng đen, nâng tay cung kính trả lời gã đàn ông vừa hỏi chuyện.

Gã đàn ông tức khắc lộ ra vẻ mặt bất mãn, "Cô ấy sao lại thế này, đã rời khỏi đội ngũ ba ngày rồi, cho dù có tùy hứng thì cũng nên có mức độ, đã phái người đi tìm chưa?"

Gã thủ hạ áo đen có hơi bối rối, không chút dấu vết phàn nàn: " Đã đi tìm, nhưng vẫn không tìm được, phu nhân vốn không thích có người khác đi theo bà ấy, thuộc hạ có lén lút phái người đi theo dõi, nhưng đều bị đánh chạy trở về, hiện giờ còn đang phải nằm dưỡng thương".

Gã đàn ông lập tức tối sầm cả mặt, không hài lòng nói "Sao cô ta lại cứ cố chấp như vậy, đây là thời khắc quan trọng, nếu cô ta làm hỏng chuyện, lúc đó giáo chủ trách tội xuống, ngay cả ta cũng không thể bảo vệ được cô ta, có ai biết được tung tích của cô ta không? Mau gọi những người có liên quan đến đây".

Chỉ lát sau thị nữ thường đi theo hầu hạ bên cạnh Triệu Linh Thu được đưa đến, trên mặt đầy vẻ lo lắng bất an.

"Tham kiến đại nhân".

"Trước khi rời đi phu nhân có nói gì không? Nói thật cho ta biết, đừng để cho ta phải nói lại lần thứ hai". Sắc mặt của nam nhân âm trầm nghiêm túc.

Thị nữ cẩn thận trả lời: "Hồi bẩm đại nhân, phu nhân không muốn lúc nào cũng được bảo vệ. Sở dĩ lần này bà ấy rời đi là vì muốn đi tìm Ngân Tinh Dịch về cho ngài".

"Hồ đồ". Chỉ bằng một mình cô ấy làm sao tìm được Ngân Tinh Dịch". Gã đàn ông vô cùng tức giận nói.

Thị nữ sợ hãi rụt bả vai. "Thật ra trước khi rời đi dường như phu nhân có nhận được tin tức gì đó. Con có hỏi phu nhân nhưng phu nhân không nói, bà chỉ nói là bà tự có biện pháp, sau đó liền đi mất".

"Cô ấy nhận được tin tức gì? Vì sao ta lại không biết? Gã đàn ông ném ánh mắt giận dữ về phía thủ hạ mặc áo đen, ánh mắt ẩn chứa đầy uy áp.

Thủ hạ áo đen sợ hãi đến mức quỳ sụp xuống, lập tức bày tỏ sự trung thành: "Đại nhân, chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi cũng không biết phu nhân nhận được tin như thế nào. Xin đại nhân minh giám".

"Đứng lên, ta tin rằng nhà ngươi cũng không dám giấu diếm không báo, mau nói cho ta biết phu nhân còn nói gì nữa hay không? Cô ấy có nói cụ thể là tin tức gì không?" Gã đàn ông quay sang hỏi người thị nữ.

Thị nữ nhớ lại: "Phu nhân không nói, thế nhưng lúc bà ấy rời đi hình như là đi về hướng nam, chỉ nói bên kia có thứ mà bà ấy muốn tìm".

"Phía nam".

Đó không phải chính là hướng mà Ngân Tinh Dịch đang chạy trốn sao. Lẽ nào mấy ngày nay phu nhân vẫn chưa tìm thấy, nhưng vẫn một mực xuôi về phía nam đuổi theo tung tích của Ngân Tinh Dịch, chuyện này có hơi phiền phức rồi, phía đông nam có đến hai hướng, có rất nhiều thế lực gia tộc thuộc thủ đô.

"Chuyến đi này của phu nhân có khả năng gặp nguy hiểm không?" Sắc mặt thủ hạ áo đen thay đổi.

Gã đàn ông bỗng nhiên đứng lên hít sâu một hơi: "Đi, hiện tại đi tìm phu nhân cùng ta".

Gã đàn ông ra lệnh cho thị nữ dẫn đường đi theo hướng Triệu Linh Thu đã rời đi, nhưng còn chưa tìm được Triệu Linh thu thì đã nhận được tin tức về Ngân Tinh Dịch khiến cho gã càng tức giận hơn.

"Ngân Tinh Dịch đã rơi vào tay người khác, tin tức có chính xác không?"

Trên mặt đất có một người đang quỳ: "Hồi bẩm đại nhân, tin tức chắc chắn không sai, trên đường thuộc hạ trở về tìm ngài có nghe lén được cuộc nói chuyện của Viên yêu nữ và tên tâm phúc của ả, bọn họ cũng đang bàn bạc về việc này, đồng thời cũng đang đi tìm gã đàn ông kia".

"Tạm thời chuyện này vẫn chưa rõ ràng lắm, theo như lời của những người chứng kiến, Ngân Tinh Dịch hình như đã rơi vào tay một người đàn ông, người đàn ông kia chỉ lẻ loi một mình, dường như không phải thuộc bất kỳ một thế lực nào, nhưng có người nói thực lực của gã không tồi".

"Lẻ loi một mình, chẳng lẽ là dã tu". Gã đàn ông cau mày.

"Viên gia cũng phỏng đoán như vậy, bây giờ bọn họ cũng đang đi tìm gã này".

Sắc mặt gã đàn ông trầm xuống: " Lập tức dùng toàn lực tìm kiếm kẻ này cho ta, nhất định phải đoạt lại Ngân Tinh Dịch, tuyệt đối không để cho nó rơi vào trong tay những gia tộc kia, nhất là Viên gia. Mặt khác tìm người giám thị mọi hành động của bọn họ, người muốn tìm thấy Ngân Tinh Dịch nhất trong toàn bộ Hoa Quốc này không phải Viên gia thì không còn ai khác. Nhìn chằm chằm bọn họ, có lẽ sẽ có thu hoạch".

"Vâng, đại nhân".

"Đinh Đại mang theo một nhóm người nữa đi tìm phu nhân, nhất định phải tìm được phu nhân, phải mang được cô ấy trở về". Gã lại phân phó.

"Vâng đại nhân". Thủ hạ áo đen đáp lời.

Chung Ly Đình Châu đứng trên tàng cây ngắm nhìn về phía xa, con chuột bên cạnh cứ luôn phát ra âm thanh chít chít, hắn nghe một hồi mà sốt hết cả ruột, liền đá một cước, "Đồ vô dụng, ngay cả mẹ mà mày cũng không tìm được, còn cần mày để làm gì".

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com