TruyenHHH.com

Khi Sung Va Hoa Xuyen Vao Dong Nhan Van

Lưu Vũ mỗi tay nắm cố áo một người, kéo đi như xách gà, cho dù không hiểu lại có chuyện gì nữa nhưng Lưu Chương và Lâm Mặc vẫn tận lực phối hợp, cúi người xuống thật thấp, không để cho Lưu Vũ phải kéo quá khó khăn.

Lưu Chương liếc nhìn Lâm Mặc đang ngơ ra, trong lòng cảm thấy cân bằng không ít, nháy nháy mắt ra hiệu cho Lâm Mặc giao tiếp bằng ánh mắt, chỉ 1s sau Lâm Mặc đã bắt được tín hiệu. 100 điểm ăn ý!

Lâm Mặc tròn mắt đảo quanh, hàng mi dài chớp chớp loạn xạ, ý muốn hỏi "Chuyện gì xảy ra vậy? Ở trên xe anh gây ra chuyện gì thế? Có phải anh lại nói tiếng địa cầu không?"

Lưu Chương nhướng lông máy, mắt trừng lớn, bày ra khuôn mặt đáng thương vô tội. Đây là đang trả lời "Anh đâu có đâu, anh không làm gì hết á, anh còn chẳng ngồi chung xe với Lưu Vũ. Anh vô tội. Còn nữa, Mặc ca à, chúng mình mặc dù xuyên vào fanfic, thế nhưng vẫn ở trên trái đất mà, mọi người đều nói tiếng địa cầu đó."

Lâm Mặc nhíu mày bán tín bán nghi nhìn Lưu Chương.

Lưu Chương liên tục gật gật đầu ý bảo "Anh thật sự vô tội mà. Anh trong sạch!" Nếu không phải cổ áo bị kéo quá chặt, siết vào yết hầu, anh còn muốn hô vài tiếng "Oan quá Lâm đại nhân!"

Lưu Chương chu chu mỏ, tiếp tục dùng ánh mắt giao lưu, "Tí nữa xong em muốn ăn gì? Anh gọi ship cho em."

Lâm Mặc vui vẻ gật đầu, vui đến lông mày cũng nhảy nhót, "Hai hôm trước em nói em muốn ăn gì anh không nhớ sao?"

Lưu Chương dùng khẩu hình hỏi lại, "Gà om niêu*?"

*黄焖鸡 : là một món ăn có nguồn gốc từ Tề Nam, Sơn Đông. Nguyên liệu chính gồm đùi gà, nấm hương, ớt xanh, nấm kim châm, khoai tây, ớt.

Lâm Mặc cười rạng rỡ, hai mắt cong cong tỏ ý khen ngợi.

Đừng hỏi tại sao chỉ vài ánh mắt mà có thể nói chuyện được nhiều thế? Chuyện của thần tiên quyến lữ phàm nhân làm sao có thể quản được.

Phàm nhân quản không được, nhưng Trương Gia Nguyên nhất định phải quản, Phật tổ Như Lai có ở đây cũng không ngăn nổi.

Trương Gia Nguyên đi bên cạnh Lâm Mặc khẩn trương cất cao giọng, một tay chống eo một tay phẫn nộ chỉ vào Lưu Chương cực kì khí thế, nhưng lời nói ra lại là, "Em muốn tố cáo! Lưu Chương vừa mới mắng Momo nhà chúng ta!"

Lưu Chương và Lâm Mặc đồng thời quay đầu nhìn Trương Gia Nguyên, trong đôi mắt nho nhỏ chất chứa nghi hoặc to to.

Anh mắng Lâm Mặc lúc nào vậy?

Cậu bị Lưu Chương mắng lúc nào vậy?

Lưu Vũ bước chậm lại, buông cổ áo hai người ra, khoanh tay trước ngực khắc chế phẫn nộ đang tràn ra từ đáy mắt, nét mặt vô tình nhìn chằm chằm vào họ.

Thần nói cần có màu đen, vì thế mới sinh ra màn đêm, thần nói cần có lửa, vì thế Trương Gia Nguyên liền không dám chậm trễ ôm thùng dầu chạy tới.

"Lưu Chương mắng Momo là gà om niêu, vừa hoàng vừa muộn vừa rác rưởi." Trương Gia Nguyên hừ lạnh, quay đầu đau lòng vỗ vỗ lưng Lâm Mặc an ủi

(Vịt : Em bảo vệ Momo như gà mẹ bảo vệ con vậy, iu quá nhưng mà cũng buồn cười quá rồi =))) Em Nguyên tách từng chữ của 黄焖鸡 -  huangmenji - theo mình hiểu ý em là hoàng trong hoàng thư kiểu đồi trụy ý, muộn trong muộn tao, còn cái rác rưởi là "laji" gà là "ji" đồng âm với nhau nên em mới suy ra thế )

Trên mặt Lưu Chương viết một dấu hỏi to đùng.

Trương Gia Nguyên nhi cái đứa trẻ này bản chất vốn thông minh, tặng cho em ấy vài quyển sách đọc hiểu chắc cũng không quá đáng đâu đúng không.

Lâm Mặc nín cười liếc Lưu Chương rồi lại dời mắt nhìn sang Trương Gia Nguyên bằng ánh mắt khâm phục, không hổ là bạn thân của mình, thật thông minh.

Trương Gia Nguyên kiên định khoác vai Lâm Mặc, dùng hành động nói với cậu, anh em tốt của cậu vĩnh viễn đứng về phía cậu, không phải sợ.

Lưu Chương nhìn họ, câm nín nửa ngày, vừa chuẩn bị mở miệng giải oan cho bản thân thì tiểu Cửu đi phía trước rụt rè giơ tay phát biểu, ôm theo thùng dầu học Trương Gia Nguyên băng băng phi đến, "Mình cũng nhìn thấy, hai người họ cứ dùng ánh mắt với biểu cảm lườm nguýt nhau suốt." Tiểu Cửu đi đến đặt tay lên vai cả hai người, "Chúng ta là người một nhà, không được cãi nhau, phải chung sống hòa bình, tương thân tương ái."

Nói xong còn nhìn họ đầy cổ vũ và kì vọng, giống như thầy giáo giảng hòa cho hai đứa bé ở nhà trẻ vậy.

Lưu Chương trong lòng nghĩ, các cậu không ngăn cản chúng tôi tương thân tương ái đã là đại ơn đại đức rồi, thực sự không cần khuyên giải nữa đâu!

Lâm Mặc liếc nhìn Lưu Chương thả hồn đâu đâu rồi lại liếc sang vẻ mặt đầy mong đợi của tiểu Cửu, giả lả gật đầu cười.

Lưu Chương do dự cả nửa ngày trời, cứ muốn nói lại thôi, lời nói đến đầu môi lại biến thành tiếng thở dài.

"Hai người biết mình sai chưa?" Lưu Vũ hỏi.

Lâm Mặc đứng nghiêm, đầu cúi xuống ủ rũ, ngoan ngoãn cực kì, "Biết sai rồi, đội trưởng." Kể cả thực tế cậu chẳng biết mình sai cái gì, cũng không cần quan tâm, trước tiên cứ nhận sai đã, dù sao cậu mới chỉ nói là biết sai chứ đâu có nói sẽ không tái phạm nữa.

Lưu Vũ đau lòng nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của Lâm Mặc, không nói gì được nữa, hỏa khí hướng về phía Lưu Chương đang trầm mặc không phục, "Đừng tưởng rằng không nói gì là có thể coi như không có chuyện, chúng ta là một nhóm, sống chết có nhau, có việc gì thì phải nói cho rõ ràng. Đừng cho rằng em không biết anh bởi vì Lâm Mặc chủ động đề nghị chia tay mới tức giận gây khó dễ. Chuyện tình cảm ấy mà, hợp thì tiến đến, không hợp thì chia tay, cần gì phải giận dỗi thế. Nghĩ thoáng ra, anh lùi một bước, Lâm Mặc cũng lùi một bước. Không làm người yêu thì làm bạn bè, làm anh em, cùng lắm thì coi nhau như người lạ, thế nào?"

Kể chuyện cười đấy à. Anh với Lâm Mặc tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, khanh khanh ta ta, chỉ thiếu bước dốc hết tâm can dâng lên để chứng tỏ tình cảm của mình thôi. Muốn họ quay trở về như ban đầu, coi như không biết gì?

Mơ đi!

Mệnh ta là do ta quyết, không phải do Wajijiwa!

Lưu Vũ nhìn Lưu Chương cả mặt viết 3 chữ "Tôi phản đối" to đùng mà tức đến xoay vòng vòng.

Mọi người cũng đã quây lại quanh họ, người khuyên giải thì cứ khuyên giải, người an ủi thì cứ an ủi, lại tiếp tục loạn cào cào hết cả lên.

"Năm châu bốn bể đều là anh em, người một nhà với nhau, đừng tức giận, không vội, chúng mình từ từ nói chuyện."

"Tất cả đều đừng tức giận nữa, có chuyện chúng mình từ từ nói chuyện ha."

"Đời người đáng quý, lùi một bước chính là trời bể bao la, đừng tức giận, đừng đánh nhau."

Một vài thành viên ngoại quốc gấp đến mức tiếng Trung phút chốc đạt đến cấp 20, đương nhiên tiền đề là phải có cấp 20 đã, nhưng nhìn chung từ vựng đều cực kì phong phú.

Quả nhiên khả năng của con người là vô hạn mà.

"AK, em quả thực không nên tìm Momo gây phiền phức như vậy đâu."

Không tìm Lâm Mặc gây phiền phức là đương nhiên rồi, Momo của anh yêu thương còn không hết nữa mà, chỉ cần không bảo họ cái gì mà coi như đồng nghiệp thì tất cả đều được hết. Lưu Chương sảng khoái trả lời, "Em sẽ không tìm Momo gây phiền phức đâu..."

Lưu Chương chưa kịp dứt câu đã bị Santa và Nine mỗi người khoác một bên vai "hộ tống" về phòng, chỉ sợ anh đổi ý, lại còn tận tâm đến mức giúp anh đóng chặt cửa phòng.

Ngoại trừ việc "thế giới" bất đồng, đồng đội của họ gần như đều không có gì thay đổi, Lưu Chương nghĩ.








Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com