Khi lão đại huyền học gả vào hào môn
91
Dường như cũng nhận ra bản thân đang khen Thẩm Nghiệp, đúng là không đủ tiêu chuẩn để làm tình địch, cô nàng không khỏi đỏ bừng mặt.Thẩm Nghiệp cũng đầy mặt hỏi chấm, liếc mắt nhìn nàng một cái, hỏi thẳng: "Cô có chuyện gì không?""Anh...Anh......" Vị tiểu thư này tên là Hoàng Tử Dao, con gái út của Hoàng gia. Bị Thẩm Nghiệp nhìn chằm chằm như vậy, cô lúng túng mãi mới thốt lên lời, "Tôi chỉ muốn biết bạn đời của Diệp đại thiếu là người như thế nào."Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Chồng tôi chọn bạn đời như thế nào thì liên quan gì đến cô ?"Hoàng Tử Dao: "......"Bị nói cho cứng họng khiến cô càng thêm căng thẳng.Thẩm Nghiệp: "Tránh ra."Khí thế của cậu làm Hoàng Tử Dao sững người, vô thức nghiêng người né sang một bên. Thẩm Nghiệp lạnh mặt mà lướt qua, nhưng vừa đi được hai bước, cậu bất ngờ quay đầu lại: "Cô tìm tôi chắc chắn không chỉ vì chuyện này đúng không ?"Ánh mắt cậu dừng lại trên gương mặt Hoàng Tử Dao, giọng điệu vô cùng chắc chắn.Hoàng Tử Dao tròn mắt kinh ngạc.......Quả thật cô đến tìm Thẩm Nghiệp là vì chuyện khác.Không nghĩ tới Thẩm Nghiệp chỉ nhìn một cái đã đoán ra, xem ra anh ta không phải dạng tầm thường."Xin lỗi Thẩm đại sư, vừa rồi không phải tôi cố tình nghi ngờ ngài.....Chỉ là thấy ngài còn trẻ tuổi lại đẹp trai như vậy, không giống mấy đạo sĩ bình thường......Trên mạng ai cũng nói ngài rất lợi hại, tôi còn tưởng Diệp đại thiếu vì muốn nâng tầm địa vị của ngài nên mới cố ý nhúng tay vào truyền thông." Hoàng Tử Dao hấp tấp giải thích đến nỗi nói năng lộn xộn, "Tôi cũng không có ý khinh thường ngài......Chỉ muốn biết người đó ra sao mà có thể khiến Diệp đại thiếu nghiêm túc toàn tâm toàn ý như vậy......"Thẩm Nghiệp thản nhiên ngắt lời:"Cô thích chồng tôi?"Hoàng Tử Dao sửng sốt, sau đó vội vàng lắc đầu."Ồ." Từ tướng mạo đối phương, cậu cũng nhìn ra chút lý do vì sao cô ấy đến đây, "Vậy cô đến đây để thay chị mình ra mặt ?"Sắc mặt Hoàng Tử Dao hơi thay đổi.Thẩm đại sư vậy mà lại nhìn ra mấu chốt ở đâu.Cô hơi mím môi, sau mới thấp giọng nói: "Chị tôi yêu thầm Diệp đại thiếu, tuy hai người chưa từng tiếp xúc với nhau sâu xa, chắc Diệp đại thiếu còn không nhớ nổi mặt chị ấy..... Huống hồ không ít người theo đuổi Diệp đại thiếu như vậy, chị ấy cũng không được coi là ưu tú nhất......" Nói tới đây, Tử Dao thở dài, giọng nói chùng xuống, "Nhưng chị ấy lại chấp mê bất ngộ."Thẩm Nghiệp không lên tiếng, chờ cô nói tiếp.Hoàng Tử Dao im lặng vài giây mới nói: "Ngày hôm qua chị ấy nhận được thiệp mời từ Diệp gia, sau đó ngất xỉu ngay lập tức.....Có lẽ không chịu nổi tin tức Diệp đại thiếu kết hôn......Tôi, chỉ là tôi cảm thấy hơi bất bình, nên mới đến tìm ngài gây phiền phức thôi......"Thẩm Nghiệp nhướng mày: "Này cũng gọi là phiền phức à, tôi còn chẳng để cô vào mắt."Hoàng Tử Dao: "......""Chị cô ngất xỉu thì liên quan gì đến tôi và anh ấy! Ngày lành tháng tốt, tôi không muốn nó bị phá hủy vì vài kẻ sâu mọt đâu, nếu không tôi không chắc Hoàng gia có thể tồn tại bao lâu đâu." Thẩm Nghiệp hừ lạnh, "Trời lạnh Hoàng suy, tôi nói được làm được!"Hoàng Tử Dao im lặng không dám hé răng.Vừa rồi cũng đã nhìn ra chút bản lĩnh của Thẩm Nghiệp, giờ cô nào còn dám gây chuyện."Tôi ....Thật ra tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ." Cô dè dặt mở lời.Thẩm Nghiệp lại nhìn chằm chằm Tử Dao, giọng nói dứt khoát: "Không phải cô muốn tôi giúp chị mình sao?""Vâng, không hiểu sao chị ấy hôn mê cả một ngày vẫn chưa chưa tỉnh.....Tôi rất lo lắng." Hoàng Tử Dao nhẹ giọng nói, "Chỉ cần đồng ý, ngài muốn bao nhiêu thù lao cũng được."Thẩm Nghiệp khoanh hai tay trước ngực: "Vì sao tôi phải giúp tình địch?"Hoàng Tử Dao sửng sốt, trong mắt hiện rõ sự thất vọng.Nếu Thẩm Nghiệp không muốn giúp đỡ, cô chỉ có thể đi tìm những đạo sĩ khác, nhưng không phải ai cũng có năng lực chân chính như Thẩm Nghiệp......"Cũng không phải không thể giúp." Thẩm Nghiệp bỗng đổi giọng, "Nhưng cô phải trả thù lao gấp đôi."Ngày vui như vậy mà Hoàng Tử Dao lại đến gây chuyện, tất nhiên không thể bỏ qua cho cô ta. Dù cho đứng ra vì chị mình, bênh vực kẻ yếu thì việc chị cô ta ngất xỉu có liên quan gì đến cậu. Chẳng lẽ cứ ai yêu thầm Diệp Trạch rồi nghĩ quẩn, đều phải đổ lỗi lên đầu cậu và Diệp Trạch à ?Nghe thấy Thẩm Nghiệp đồng ý giúp đỡ, Hoàng Tử Dao kích động nói: "Tốt quá rồi!"Còn chuyện thù lao, cô căn bản không để trong lòng. Cho dù Hoàng gia không thể so sánh với Diệp gia - giàu nứt đố đổ, nhưng của cải tích lũy qua nhiều đời cũng không phải ít, chẳng thiếu tiền bạc.Thẩm Nghiệp thấy có thể xem như một vụ làm ăn nhỏ, tâm trạng cũng dễ chịu hơn phần nào. Cậu lấy ra một tấm bùa, đã vẽ sẵn luôn để trong người, đưa cho Hoàng Tử Dao, nói: "Đặt dưới gối của chị cô, thứ này không ảnh hưởng đến tính mạng. Hai ngày sau nếu rảnh, tôi sẽ tự mình đến nhà cô xem xét tình hình. Nếu có chuyện gì gấp, cứ đến Diệp gia tìm tôi."Từ tướng mạo của Hoàng Tử Dao, trong mệnh cách của chị cô ta có một kiếp nạn, hơn nữa lại không liên quan đến nhân quả.Nói cách khác, việc người đó ngất đi, không phải vì không chịu nổi việc Diệp Trạch kết hôn, mà là có nguyên nhân khác.Mà cho dù đúng là vì chuyện đó, thì cũng chẳng phải lỗi của cậu và Diệp Trạch.Hoàng Tử Dao nhận lấy lá bùa, cảm kích nói lời cảm ơn.Thẩm Nghiệp không nói thêm lời nào, xoay người bước về phía nhà vệ sinh. Từ Tư Tư đã đứng một góc từ trước để xem kịch, thấy cậu vừa tách khỏi Hoàng Tử Dao liền tiến tới, cười chào hỏi: "Tình địch à?"Thẩm Nghiệp liếc cô một cái: "Chị Tư, có thể chờ em đi vệ sinh xong rồi hẵng tám chuyện được không?"Từ Tư Tư: "......"Kết quả là khi Thẩm Nghiệp vừa bước ra từ nhà vệ sinh, Từ Tư Tư thật sự vẫn đứng cách đó không xa chờ đợi.......Lòng hiếu kì đúng là thứ sức mạnh vô biên.Thẩm Nghiệp đành phải nói: "Cô ấy tìm em để xem mệnh."Từ Tư Tư nghi ngờ mà nhìn cậu: "Nhìn thái độ vừa rồi của cô ấy chị còn tưởng định đánh nhau với em.""Chị suy nghĩ nhiều rồi." Thẩm Nghiệp nói, "Là chị của cô ấy thích Diệp Trạch."Từ Tư Tư như suy nghĩ điều gì đó: "Em không tức giận à?""Không đâu, ann ấy chỉ thích một mình em là được." Thẩm Nghiệp nhún vai, "Nói thật, em cũng khiến người ta thầm mến lắm đấy chứ, người yêu thầm em ngày càng nhiều, haizz."Từ Tư Tư: "......"Bỏ đi, không cần cô khuyên nhủ, cậu ta tự mình an ủi thế là tốt rồi. "Chồng em tới rồi kìa." Từ Tư Tư vỗ vỗ bả vai cậu, "Nào, giải thích rõ ràng cho chồng em xem, rốt cuộc có bao nhiêu người yêu thầm em đi."Thẩm Nghiệp: "......"Chị Tư nhất định đang cố ý để Diệp Trạch nghe thấy, rõ ràng muốn đào hố để cậu nhảy.Diệp Trạch đi tới, rũ mắt nhìn cậu: "Yêu thầm?"Thẩm Nghiệp cảm thấy oan ức vô cùng, chỉ tay vào Từ Tư Tư, nói: "Chị ấy hãm hại em đó!""Ồ?" Diệp Trạch nhướng mày, giọng bình thản.Thẩm Nghiệp: "......"Từ Tư Tư cười trộm, nâng ly rượu vang đỏ rời đi: "Hai người cứ tình cảm tiếp đi, chị không quấy rầy nữa."Thẩm Nghiệp: "......"Diệp Trạch cười nhẹ, nhẹ nhàng mà ôm lấy cậu: "Đừng tức giận, chị Tư đang trả đũa anh thôi.""Hả?" Thẩm Nghiệp không hiểu lắm, chớp chớp mắt."Hôm qua anh chê món cô ấy làm không ngon bằng anh nấu, giờ vẫn đang giận đấy."Thẩm Nghiệp: "......"Quá đáng sợ, không ngờ chị Tư lại ghi thù như vậy.Cậu quyết định sau này phải cung phụng chị Tư cho tốt, phụ nữ tức giận sẽ đáng sợ lắm. Diệp Trạch nhẹ nhàng hôn lên môi người yêu: "Nhưng mà......Yêu thầm là chuyện như thế nào?"Anh lại kéo đề tài trở về như ban đầu."......" Thẩm Nghiệp ôm lấy eo anh, hừ hừ, "Không công bằng nhé, người ghen lẽ ra phải là em mới đúng."Sau đó cậu kể lại cho anh chuyện của Hoàng Tử Dao. Diệp Trạch trầm ngâm nhớ lại, rồi nói: "Anh không nhớ bản thân từng tiếp xúc với hai vị tiểu thư nhà họ Hoàng."Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm mà hôn lên anh một cái: "Biểu hiện không tồi, thưởng cho anh một nụ hôn.""Chỉ một cái làm sao đủ.." Diệp Trạch cười khẽ, ôm cậu vào lòng. Hai người cứ thế hôn nhau thật lâu mới tách ra.May mắn là ngoài phòng vệ sinh không có khách khứa, cũng không ai bắt gặp được cảnh tượng ngọt ngào của bọn họ.Sau khi bữa tiệc bắt đầu, ông Diệp dẫn Diệp Trạch và Thẩm Nghiệp lên sân khấu, chính thức giới thiệu Thẩm Nghiệp với mọi người, còn ngay tại chỗ công bố tin tức Diệp Trạch và Thẩm Nghiệp sẽ kết hôn. Trên thực tế, các gia tộc ở Đế Đô sớm đã biết thân phận của Thẩm Nghiệp, hôm nay cũng chỉ là buổi ra mắt chính thức, để mọi người dần làm quen với cậu. Đồng thời cũng là cách để ông Diệp tuyên bố với các gia tộc khác, từ nay về sau Thẩm Nghiệp là người của nhà họ Diệp, có Diệp gia che chở, ai cũng đừng hòng bắt nạt cậu.Toàn bộ bữa tiệc, ngoại trừ sự xen ngang của Hoàng Tử Dao thì nhìn chung vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.Hôm nay Mạc Đại Thời cũng có mặt. Từ ngày nhận được lá bùa của Thẩm Nghiệp, anh ta cũng dần khỏi hẳn, tinh thần cũng rất tốt. Đại Thời rất thích chụp ảnh, niềm đam mê này bắt đầu từ khi hắn mười tuổi.Khi Thẩm Nghiệp và Diệp Trạch bước lên sân khấu, Đại Thời liên tục nháy máy ảnh, ghi lại từng khoảnh khắc đẹp đẽ của cặp đôi trai tài nam sắc ấy.Đến khi bữa tiệc sắp kết thúc, hắn mới gửi một số bức ảnh đẹp sang cho Diệp Trạch và Thẩm Nghiệp.Thẩm Nghiệp nhìn những bức ảnh hai người đứng cạnh nhau, đẹp đôi không thể tả.....Cậu thật sự rất thích !Cậu lập tức chạy đi tìm anh ta, hỏi: "Trong tay cậu còn bức nào khác không?""Có chứ." Mạc Đại Thời cười nói, "Em chụp nhiều lắm, anh với đại ca thật sự rất xứng đôi. Tối nay về em sẽ lưu trên máy tính rồi gửi cho anh."Thẩm Nghiệp mừng rỡ: "Cảm ơn cậu rất nhiều."Mạc Đại Thời lắc lắc đầu, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, nói: "Em có ảnh hồi nhỏ của anh Trạch, anh có muốn xem không?"Từ lúc mười tuổi hắn đã bắt đầu học nhiếp ảnh, lúc đó vẫn dùng chiếc máy ảnh cũ kỹ đơn giản, nhưng tất cả ảnh chụp đều được hắn cất giữ rất cẩn thận.Thẩm Nghiệp rất có hứng thú, lập tức nói: "Muốn chứ, làm phiền cậu gửi cho anh luôn nhé."Trên người Diệp Trạch có khí vận chân mệnh thiên tử, vốn Thẩm Nghiệp không thể nhìn rõ diện mạo thật, nhưng cậu rất tò mò dáng vẻ thuở nhỏ của anh. Chỗ Mạc Đại Thời có ảnh, sao cậu có thể bỏ qua được.Mọi chuyện cứ vậy được quyết định, Thẩm Nghiệp cực kì mong chờ. Suốt cả ngày hôm nay cậu bị Diệp Trạch trong bộ vest mê hoặc, vốn định về phòng sẽ lập tức quậy tung giường. Nhưng nghĩ tới ảnh chụp thuở nhỏ của Diệp Trạch, cậu cảm thấy còn hấp dẫn hơn cả việc "lái xe", thế nên khi trở về phòng, cậu không nhào vào anh ngay mà ngồi trước máy tính, chờ Mạc Đại Thời gửi ảnh tới.Diệp Trạch: "......"Anh lặng lẽ nhìn bóng dáng người yêu đang ngồi trước máy tính, yên lặng mà cởi bỏ nút áo sơ mi trắng tinh, chỉ để lại một chiếc khuy cuối cùng, để lộ phần cơ ngực và cơ bụng mà Thẩm Nghiệp yêu thích nhất, thấp giọng gọi: "Bé cưng."Thẩm Nghiệp biết Diệp Trạch đang gọi mình, bởi vì khi bọn họ ở trên giường, anh ấy luôn gọi cậu như vậy.Nhưng lúc này cậu vẫn đang nhớ thương ảnh chụp, mà đúng lúc Mạc Đại Thời gửi folder đến, cậu chỉ "ừm" một tiếng rồi tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình.Diệp Trạch: "......"Lần đầu tiên trong đời anh nếm trải cảm giác bị người yêu ngó lơ, Diệp Trạch khó có thể hình dung cảm tình của mình bây giờ.Anh trầm mặc nhìn Thẩm Nghiệp trong chốc lát rồi bước đến gần, cúi người áp sát tai Thẩm Nghiệp, hỏi: "Em đang xem gì đấy?"Hơi thở nóng rực cửa người đàn ông phả vào tai khiên Thẩm Nghiệp không kìm được mà rùng mình.Cậu theo phản xạ quay đầu lại, lập tức chạm phải ánh mắt sâu thẳm đen như mực của Diệp Trạch, trong ánh mắt ấy như chứa đựng một ngọn lửa nóng rực cháy phừng, như muốn thiêu đốt và nuốt chửng lấy cậu.Thẩm Nghiệp lập tức mềm nhũn cả người."......" Nam nhân này đang quyến rũ cậu à ?Thẩm Nghiệp đờ đẫn, ánh mắt rơi vào thân trên của anh.Chiếc áo sơ mi của anh đã được cởi gần hết, khi anh hơi cúi người xuống, vừa vặn lộ ra cơ ngực và cơ bụng của anh.Thẩm Nghiệp nuốt nuốt nước miếng, lập tức đứng dậy.......Ảnh chụp gì chứ, sao mà so được với việc vui vẻ với người yêu!Một đêm chìm trong sự sung sướng, đến tận trưa ngày hôm sau, Thẩm Nghiệp mới tỉnh lại.Diệp Trạch hôn lên trán cậu một cái: "Ông gọi anh có việc, em ăn sáng trước nhé, lát nữa anh về với em."Thẩm Nghiệp đáp lại, vẫy vẫy tay với anh.Sau khi ăn sáng xong, Thẩm Nghiệp nhớ lại tối hôm qua sung sướng như thế nào, chép chép miệng, lúc này mới nhận ra cậu còn chưa xem ảnh, cậu vội thi triển một phép làm giảm cảm giác mệt mỏi cho bản thân, chạy đến bên máy tính.File đã gửi đến thành công.Mạc Đại Thời để lại ba tin nhắn ——【 Anh dâu, em gửi rồi đây. 】【 Anh không có ở đây sao? 】【.....Ngủ ngon. 】Thẩm Nghiệp vội vàng nhắn lại: 【 Cảm ơn cậu. 】Sau đó cậu click mở folder, bên trong có 4 thư mục nhỏ, được đặt tên từ "10 tuổi" đến "20 tuổi".Thẩm Nghiệp không chút do dự click mở thư mục "10 tuổi".10 tuổi, Diệp Trạch đội mũ sinh nhật, đang tươi cười rạng rỡ giữa những người làm trong nhà.Thẩm Nghiệp chậm rãi lật xem từng cái, cho đến tấm ảnh năm 18 tuổi của Diệp Trạch.Khi cậu click mở bức ảnh đầu tiên, ánh mắt cậu chợt khựng lại.Bối cảnh hình như là một buổi tiệc, trong ảnh có rất nhiều người, mà đứng bên trái ông Diệp, là một lão đạo sĩ tay cầm phất trần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com