Khi Ca Nho Gap Cam Thu Bac Chi
Bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể nhẫn nhịn việc niềm kiêu hãnh của mình ở một phương diện nào bị khiêu khích và bôi nhọ. Bây giờ nghĩ lại những lời đơm đặt của cô, anh vẫn còn cảm thấy nghiến răng kèn kẹt.Anh bước từng bước rộng qua đó, bẻ từng khớp tay kêu răng rắc.Khi anh mang cả một người đằng đằng sát khí tới bên cạnh cô cũng là lúc ly rượu trong tay Tang Hiểu Du đã cạn. Cô bò cả người lên mặt quầy bar. Tần Tư Niên giơ tay túm lấy vai cô, hằn học nghiến răng: "Xem ra tối nay khá may mắn, lại còn bắt được cô!""Tối qua cô đã nói năng lung tung gì với người ta? Hử? Có dám nói lại lần nữa trước mặt tôi không?" Đôi mắt hoa đào của Tần Tư Niên đằng đằng sát khí. Anh chưa từng bị một cô gái dễ dàng chọc giận đến thế, anh dồn nhiều lực lên tay hơn: "Đừng có giả chết! Sao hả? Dám làm thì dám chịu, chẳng phải cô giỏi lắm sao. Tôi đang hỏi cô đó! Này, ngẩng đầu lên cho tôi!"Tang Hiểu Du để mặc cho anh nắm vai, cúi mặt ngồi đó, mấy lọn tóc ngắn vụn vặt che chặt hết.Tần Tư Niên không còn kiên nhẫn. Anh nâng cằm cô lên, ép cô ngẩng đầu đối mặt với mình.Lúc đang định lên tiếng mắng những lời khó nghe nhưng tất cả đã nghẹn lại vào giây phút anh nhìn thấy đôi mắt ầng ậng nước của cô.Cô khóc rồi...Mọi động tác của Tần Tư Niên đều dừng lại.Không phải anh chưa từng nhìn thấy nước mắt của phụ nữ, xưa nay anh cũng ghét nhất là nước mắt phụ nữ, đối với anh mà nói nó chẳng có tác dụng gì.Có điều những tia sáng long lanh nơi đôi mắt cô, dòng lệ nóng hổi từ khóa mắt trào ra lại giống như rơi thẳng vào trái tim anh vậy. Một cảm giác chưa từng có từ một cô gái xa lạ mà anh chỉ mới có duyên giáp mặt ba lần.Đến bây giờ, ngay cả việc cô tên gì anh còn chưa biết rõ.Tần Tư Niên nuốt nước bọt, lần đầu tiên anh cảm thấy bối rối vì nước mắt của một cô gái.Tửu lượng của Tang Hiểu Du vốn đã rất tệ hại, khi nhận ly rượu mạnh đầu tiên từ phục vụ, cảm giác bỏng rát cay xè từ cổ họng lan thẳng xuống dạ dày. Thật ra trước mắt cô đã xuất hiện những hình ảnh chồng lên nhau, chỉ là cô muốn tiếp tục dùng cồn rượu làm tê liệt mọi cảm xúc.Năm năm, năm năm...Tang Hiểu Du nghiêng đầu nhìn ánh đèn năm màu trên trần nhà, cảm thấy mình vừa đáng thương vừa đáng giễu.Bên tai cô vẫn còn vọng lại câu tuyên ngôn "Người đàn ông của tôi" của cô gái tối qua và câu nói "Ba tháng trước vừa mất một đứa con". Cô chỉ cảm thấy trái tim thê lương, cảm xúc bi ai."Cá nhỏ, em ăn uống kham khổ, lại phải tích góp tiền cho anh đi du học, em yên tâm, sau khi anh sống ở bên này ổn định rồi, anh sẽ có thể xin điều về nước làm ở công ty chi nhánh, chúng ta sẽ có thể kết hôn..."Lời hứa hẹn này một lần nữa vang lên, nỗi đau càng khiến nước mắt Tang Hiểu Du lã chã rơi.Trì Đông là mối tình đầu của cô, là người đàn ông duy nhất trong thế giới quá khứ của cô. Cô thích bám lấy anh ta, thích ngắm nhìn nụ cười sạch sẽ trên gương mặt thanh tú của anh ta, càng thích nhìn anh ta cưng chiều, bao dung mọi tính xấu của mình.Ba năm hạnh phúc dưới mái trường, hai năm ăn tiêu tiết kiệm và ngốc nghếch chờ đợi lại đổi về sự phản bội và ngoại tình của bạn trai. Cô vẫn còn đang đợi Trì Đông của mình được điều về một công ty chi nhánh ở trong nước để cưới mình, cho cô một gia đình đích thực, mà không biết người ta ở Mỹ đã sớm có người bầu bạn, chuyện thân mật gì cũng đã làm, thậm chí còn từng có một đứa con...Tình yêu kéo dài năm năm, Tang Hiểu Du hy sinh quá nhiều, một trái tim si tình đã ký thác nhầm người.Chuyện này sao có thể khiến cô không buồn, không đau lòng chứ?Tần Tư Niên từ từ buông lỏng bàn tay. Khi cô hơi ngước mặt lên, vừa hay chạm phải đôi mắt anh, có một giọt nước mắt từ trên gò má cô rơi xuống đầu ngón tay anh."Tí tách..."Lại có một giọt nữa lẳng lặng rớt xuống.Bờ môi mỏng hơi mím lại, anh bỗng có một cảm giác khác lạ không thể nói rõ trong lòng.Chú ý tới đôi mày nhíu lại của cô, Tần Tư Niên bất giác thu bàn tay đang nắm cằm cô lại. Anh đang chuẩn bị lên tiếng thì cô bất ngờ đẩy mạnh anh một cái, sau đó túm lấy cổ áo anh, lớn tiếng chất vấn hỏi: "Vì sao lại ngoại tình, vì sao lại phản bội tôi!""Cô lại giở trò gì đây!" Tần Tư Niên chau mày, không ngờ cô nói trở mặt là trở mặt.Tang Hiểu Du nhảy xuống khỏi ghế, nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt mọng nước: "Tên đồ tể này, anh khiến tôi tổn thương đến từng tế bào rồi! Tôi đã yêu anh suốt năm năm trời, ăn uống kham khổ, tiêu dùng tiết kiệm, đi làm vất vả chu cấp cho anh đi du học. Lúc tôi khổ cực nhất, mỗi ngày được ăn cơm hộp mấy đồng cũng phải tính toán. Nhưng anh thì sao, anh một mặt thì nói đợi khi nào được điều về chi nhánh tại Trung Quốc sẽ lấy tôi, một mặt lại giấu tôi lén lút ăn vụng, còn bị tôi bắt gian tại giường... Anh khốn kiếp! Anh vô liêm sỉ!""Im miệng!" Tần Tư Niên quả thực giận không tả nổi.Vốn dĩ là nơi công cộng, thái độ khác thường của cô bỗng chốc thu hút không ít khán giả theo dõi. Bây giờ ngay cả ca sỹ trên sân khấu cũng không đàn hát nữa mà xem trò náo nhiệt. Nghe xong lời cô nói, họ đều tưởng nhầm anh là kẻ bỡn cợt phụ nữ rồi ruồng bỏ, đứng bàn tán xôn xao.Tang Hiểu Du lúc này ý thức đã hoàn toàn không tỉnh táo, cô dồn mọi oán trách và phẫn nộ của người bạn trai Trì Đông lên người anh: "Vì sao tôi phải im! Bản thân anh làm ra được chuyện thất đức vô liêm sỉ đó lại sợ tôi nói ra sao? Tôi thật sự đã mù mắt, mang trái tim chân thành cho chó ăn rồi... Ưm ưm!"Những lời sau đó của cô đều bị anh lấy tay bịt lại.Nếu còn không ngăn lại, lại thêm một lần nữa tới đồn cảnh sát không chừng.Cô gái này không chỉ là khắc tinh của anh, mà quả thực là ôn thần. Lần nào cũng khiến anh có cái nhìn hoàn toàn mới!Khóe môi Tần Tư Niên giật đùng đùng, đối mặt với sự chỉ trỏ của đám đông, anh sầm mặt khiêng cô lên sải bước rời khỏi quán bar.Bởi vì bây giờ cô hoàn toàn là một kẻ nát rượu, anh cũng không thể làm gì cô cả. Ra khỏi quán bar, anh đi thẳng vào một khách sạn đối diện, lấy một phòng rồi đá cửa, thẳng thừng quăng cô vào giữa chiếc giường.Lúc này Tang Hiểu Du đã ngừng lặng một chút, không nói tiếng nào nữa.Tần Tư Niên bực dọc kéo cổ áo, muốn tính sổ với cô. Anh giơ chân đá cô nhưng cô không có bất kỳ phản ứng nào.Trong phòng chỉ còn lại một ngọn đèn sàn nhà. Bị chọc giận nhiều lần, đây là lần đầu tiên anh ngắm nhìn cô.Chiều cao khoảng 1 mét 62, mặc bộ đồ thể thao không nhìn ra được vóc dáng thế nào, khuôn mặt hoàn toàn để mộc, ngũ quan nếu nói có điểm nào đặc biệt thì có lẽ là đôi mắt phượng của cô, cực kỳ đẹp, đẹp mà sáng rực.Không biết tối nay cụ thể cô đã uống bao nhiêu rượu. Khuôn mặt ửng hồng, màu hồng nổi bật trên làn da trắng, giống như màu đẹp nhất của sắc đào. Rõ ràng chỉ là một gương mặt ưa nhìn, nhưng sau khi say lại đẹp đến mức người ta không thể rời mắt.Ý thức được mình lại đang thất thần ngắm cô, Tần Tư Niên khẽ ho một tiếng.Khi chắc chắn không thể nào lý luận thêm với cô, anh đành tạm thời nuốt cục tức xuống, đút một tay vào túi quần quay người định rời đi.Chân anh vừa dịch chuyển, bàn tay phải buông thõng bất ngờ bị người ta nắm chặt.Tần Tư Niên nhíu mày quay đầu lại, người ngồi trên giường chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, cúi đầu nhào vào lòng anh. Lồng ngực chợt ấm áp, trái tim của anh cũng đập lỡ nhịp, có một bàn tay mềm mại không xương như một con rắn trườn vào trong quần áo của anh...~Hết chương 6~
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com