TruyenHHH.com

Khi Ca Nho Gap Cam Thu Bac Chi

Nghe xong, Tang Hiểu Du quả thực đã sững sờ.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bà: "Bà ngoại, bà nói thứ Tư vừa rồi là sinh nhật anh ấy?"

"Đúng thế, cháu cùng nó đi chúc mừng cơ mà?" Bà nghe xong, vội hỏi han bằng ánh mắt quan tâm: "Sao vậy, lẽ nào hai đứa chúc mừng không vui vẻ?"

"Không ạ..." Tang Hiểu Du chậm rãi lắc đầu.

Lúc đó nghe điện thoại anh không nói gì cả, chỉ bảo cô đúng giờ tới nhà hàng Tây bên bờ sông. Sau đó một đồng nghiệp trong đài gặp chút rắc rối. Trong tình hình cấp bách, cô và Hách Yến phải qua đó. Kết thúc mọi chuyện trở về nhà thì đã muộn lắm rồi, vì việc này mà cô lỡ dở buổi hện với anh.

Cô cứ nghĩ anh chỉ mời mình đi ăn, không ngờ đó lại là sinh nhật của anh...

Chẳng trách, sáng hôm sau khi cô gọi điện lại, ngữ khí của anh lại khó chịu như vậy.

Nhưng nghĩ tới hành động của anh đối với mình hôm đó, cảm giác áy náy trong cô bỗng chốc giảm đi kha khá. Có điều sau khi đi ra khỏi phòng bệnh của bà ngoại, cô bỗng như bị ma xui quỷ khiến, cứ thế đi tới tầng của khoa Tim.

Chỉ đi vài bước, phòng làm việc của Tần Tư Niên đã nghiễm nhiên hiện ra.

Lúc này, cửa văn phòng đóng chặt. Tang Hiểu Du chần chừ đứng đó, nhất thời tiến lùi đều không ổn.

Trong lúc cô đang cắn chặt răng chuẩn bị quay người rời đi thì phía trước có một y tá đi tới. Trùng hợp thay đó lại là người lúc trước phụ trách phòng của bà lão và cháu trai. Vừa nhìn thấy cô, cô ấy bèn cười hỏi: "Cô Tang, cô lại tới tìm bác sỹ Tần sao?"

"Tôi..." Tang Hiểu Du ấp úng.

"Cô lại tới vì hai bà cháu ở giường số 3 phải không?" Nhưng cô y tá làm như hiểu ngay, một lần nữa nói: "Nhưng không may rồi, bác sỹ Tần không có mặt ở bệnh viện, anh ấy bị ốm rồi!"

"Bị ốm sao?" Tang Hiểu Du sững người.

Cô y tá gật đầu, còn thở dài: "Phải, hình như còn rất nghiêm trọng. Đây còn là lần đầu tiên anh ấy xin nghỉ phép kể từ khi tới làm ở bệnh viện nữa. Tính cả hôm nay thì anh ấy đã hai ngày không đi làm rồi!"

Tang Hiểu Du âm thầm tính ngày, hình như chính là sau đêm đó...

Bây giờ nhớ lại, sau khi ngất đi trong xe ý thức của cô rất mơ hồ. Hình như loáng thoáng có người đắp quần áo lên người cô. Ngoại ô về đêm càng trở nên lạnh lẽo, nếu cô đoán không nhầm, chắc là anh đã bị cảm lạnh.

Tang Hiểu Du nhìn người y tá đã ôm bệnh án đi xa, bất giác cắn môi.

Bệnh nặng lắm sao?

Hai mươi phút sau, Tang Hiểu Du xách theo thuốc đã mua về tới dưới một tòa nhà chung cư.

Chỉ cách bệnh viện tư hai con phố, có lẽ đây là căn hộ được bệnh viện cung cấp riêng cho công nhân viên chức. Cô lần theo địa chỉ cô y tá đưa, tìm lần lượt từng số phòng.

"Cộc cộc cộc..."

Cô giơ tay gõ một hồi trước một cửa phòng nào đó.

Rất lâu không có ai bên trong đáp lại. Tang Hiểu Du bắt đầu nghi ngờ có phải cô y tá cho nhầm địa chỉ hay không, do dự định ra về thì bên trong vang lên tiếng bước chân rất chậm rãi, sau đó cánh cửa được kéo ra. Khuôn mặt góc cạnh của Tần Tư Niên bỗng chốc đong đầy đôi mắt cô.

Anh mặc đồ ở nhà, vẫn là màu xám ngàn năm không đổi. Khuôn mặt ngược sáng cực kỳ điển trai, nhưng cũng rất tiều tụy và mỏi mệt.

Mái tóc ngắn rối bù như ổ gà, gò má đỏ rực lên khác thường, bờ môi nổi lên một lớp da chết khô khốc. Đôi mắt hoa đào thường ngày quyến rũ người ta lúc này hơi lờ đờ. Con ngươi đen tuyền rất lâu mới đảo đảo một chút, nhìn thấy cô rõ ràng anh có phần ngỡ ngàng.

Tang Hiểu Du hơi ngượng ngập, khó xử tìm cách lên tiếng: "À thì, tôi..."

"Vào đi!" Tần Tư Niên nói xong câu này bèn quay người đi thẳng vào trong trước.

Thấy vậy, Tang Hiểu Du do dự một chút rồi cũng xách túi thuốc đi vào theo.

Căn phòng khá rộng rãi. Bên cạnh phòng khách với ánh sáng đầy đủ là phòng ngủ chính. Tần Tư Niên đã đá dép lê đi, nằm lại lên giường, đôi mày nhíu lại trông có phần đau khổ, một tay cánh tay vắt ngang qua che đi đôi mắt.

Nhưng đã tới lúc này rồi anh vẫn đẹp trai như vậy, thật vô lý mà!

Tang Hiểu Du di chuyển tới bên cạnh giường, hắng giọng: "Này, cầm thú, tôi nghe nói anh bệnh rất nặng... anh không sao chứ?"

"Không chết được." Yết hầu của Tần Tư Niên bất ngờ động đậy.

"Vậy anh đã uống thuốc chưa?" Tang Hiểu Du thấy anh nói xong, dường như càng nhíu mày đậm hơn.

"Chưa uống." Tần Tư Niên giật giật khóe môi.

"Bị ốm không uống thuốc làm sao khỏe được? Uổng công anh làm bác sỹ, chút thường thức như vậy cũng không hiểu!" Tang Hiểu Du vừa nghe, bỗng chốc gấp gáp kêu lên, sải bước tiến tới, cúi người gạt tay anh ra, lấy mu bàn tay kiểm tra trán anh rồi khẽ hét lên: "Trời, nóng quá vậy!"

Nhiệt độ trên đó truyền tới khiến ngón tay cô nóng bỏng tới mức co gập lại.

Đứng gần rồi, Tang Hiểu Du cũng có thể cảm nhận được nguồn nhiệt bất thường tỏa ra từ người anh. Cô rút cặp nhiệt độ từ trong túi thuốc ra, chạm nhẹ lên trán anh. Cô nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình: Những 39 độ!

Sốt tới mức này, uống thuốc có vẻ không còn tác dụng nữa...

Tang Hiểu Du cúi người kéo cánh tay anh, nhẹ nhàng lắc lắc: "Cầm thú, anh như vậy không được đâu, phải tới bệnh viện tiêm mới hạ sốt được!"

"Không đi!" Tần Tư Niên nói thẳng.

"Vậy tôi gọi cấp cứu?" Tang Hiểu Du nhăn mặt.

Tần Tư Niên liếc xéo cô: "Chỉ là cám cúm thôi, gọi xe cấp cứu lãng phí tài nguyên của bệnh viện!"

"Vậy phải làm sao?" Tang Hiểu Du liên tục bị anh phủ quyết, nét mặt càng sốt sắng hơn: "Chắc trong tòa nhà này của anh toàn là các đồng nghiệp trong bệnh viện đúng không. Bây giờ tôi sẽ đi gõ cửa các nhà khác, bảo họ tới khám cho anh!"

Nói rồi, cô định buông anh ra đứng dậy chạy ra ngoài.

Nhưng cô không được như ý nguyện. Cổ tay cô bị Tần Tư Niên giữ chặt lại, ngăn bước chân cô. Thấy vậy, Tang Hiểu Du sốt ruột vô cùng, giãy giụa muốn giằng tay ra: "Anh làm gì vậy, còn không mau buông tay!"

"Sao, sợ tôi chết à?" Tần Tư Niên hơi nhướng mày lên.

"Tôi sợ anh sốt đến ngu người thôi!" Tang Hiểu Du lườm nguýt, sau đó cắn môi nói tiếp: "Nói thế nào chúng ta cũng được coi là vợ chồng được pháp luật công nhận, nói cách khác tôi là người giám hộ của an, không thể bỏ mặc anh được!"

Tần Tư Niên nghe xong, đôi mắt anh dường như có rất nhiều thay đổi. Anh nhìn cô có phần căng thẳng, bên trong hình như còn ánh lên nụ cười: "Ồ, cũng ra dáng người vợ rồi đấy!"

"..." Trái tim Tang Hiểu Du đập lỡ nửa nhịp.

Cô cố tình né tránh ánh mắt anh, quay người định đi gọi người, nhưng Tần Tư Niên vẫn không buông tay.

"Không cần phiền người khác, tự tôi làm được!" Tần Tư Niên rướn môi, sau đó hất cằm lên ra hiệu: "Cá vàng, em mở cánh cửa tủ thứ hai từ cửa sổ vào ra, trong ngăn kéo thứ ba bên dưới có một hộp y tế, lấy lọ thuốc hạ sốt cấp và ống tiêm dùng một lần ra đây cho tôi!"

"Ồ!" Tang Hiểu Du nghe lời, chạy qua.

"Cắt bỏ đầu ống thuốc!"

"Lấy kim tiêm rút hết thuốc trong ống ra!"

...

Tang Hiểu Du chưa làm chuyện này bao giờ, nên rất tập trung, làm theo từng lời dặn dò của anh, từng việc từng việc một, chỉ sợ mình không cẩn thận làm hỏng việc. Sau khi đã làm xong hết, cô nghe thấy anh chậm rãi nói: "Giờ thì tiếp tục giúp tôi tụt quần xuống!"

Hết chương 28

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com