Khi Ca Nho Gap Cam Thu Bac Chi
Tang Hiểu Du ngây người tại chỗ vì nụ hôn quá bất ngờ của anh, khi cô kịp phản ứng lại thì anh đã công thành chiếm đất rồi.Trong chiếc sofa nhỏ bé, cô bị cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ của anh áp chế. Trên người anh chỉ có độc một chiếc quần lót mỏng manh. Trong lúc giằng co, ngón tay cô chạm phải chỗ nào đó trên lồng ngực anh, co rụt lại như phải bỏng.Cúc cổ áo ngủ chẳng biết đã bung ra từ lúc nào, để hở một khoảng lạnh lẽo."Cầm thú, anh giở trò lưu manh!"Cuối cùng khi có thể phát ra âm thanh, Tang Hiểu Du xấu hổ trừng mắt nhìn anh.Tần Tư Niên nhìn bờ môi bị mình hôn đến đỏ rực, sưng vù, hơi thở có phần nặng nề hơn trước: "Chính em chạy tới dụ dỗ tôi!"Rõ ràng cô tới để gọi anh dậy rồi phắn...Tang Hiểu Du nghiến răng, giãy giụa định thoát ra. Nhưng rồi cơ thể cô chợt cứng đờ, vì cô cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt của anh, bỗng chốc không dám nhúc nhích bừa bãi nữa, một luồng hơi nóng phả lên mũi.Cô nín thở, nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào đầy dục vọng của anh hiển hiện một hình ảnh hoảng loạn của mình.Trong không khí, hình như có thứ gì đang chực bộc phát.Bất ngờ, một tiếng rung bần bật của điện thoại vang lên.Tần Tư Niên bị ngắt ngang nuốt nước bọt, khó xử thu lại bàn tay đang phủ lên lớp áo ngủ ngoài vòng eo của cô, chửi thầm một tiếng trong lòng. Anh vươn cánh tay cầm chiếc điện thoại rung nãy giờ lên, giọng nói khản đặc của người không được thỏa mãn: "Alô?"Nghe giọng chủ nhiệm Lý vọng tới ở đầu kia, anh bỗng chốc nghiêm mặt, ngồi bật dậy, vừa nghe vừa nghiêng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường: "Ca mổ của bà ngoại được xếp vào 10 giờ 30? Vâng, em biết rồi, em sẽ lập tức qua ngay..."Tang Hiểu Du dường như bây giờ mới tìm lại được hơi thở, gần như lăn lê bò trở về phòng ngủ.Mới sáng sớm ra đã bị "ăn đậu hũ"*.*Ý nói bị hôn trộm.Tang Hiểu Du đóng cửa phòng ngủ lại, co cẳng chạy vào phòng tắm, mở vòi nước, táp thẳng nước mát lên xoa dịu nhiệt độ tăng cao trên gò má. Bên tai cô vang lên những tiếng bước chân đi lại ngoài phòng khách, cùng với một số chuyện liên quan đến vấn đề phẫu thuật.Cô đang vùi mặt vào trong khăn mặt thì cửa phòng tắm bị kéo ra.Tang Hiểu Du giật nảy mình. Chẳng biết Tần Tư Niên đã gọi điện xong từ lúc nào, đang ngang nhiên đi vào. Cơ thể màu đồng tráng kiện, cơ bắp rắn chắc thể hiện sức mạnh. Khi nhìn xuống dưới, khuôn mặt vừa mới hạ nhiệt của cô lại tăng đều.Cảnh tượng thật sự rất có tính đả kích...Cô nghe thấy tiếng mình lặng lẽ nuốt nước bọt."Cho tôi mượn phòng tắm!"Tang Hiểu Du cầm khăn mặt, ngây ngốc nhìn anh đi qua trước mặt mình. Sự biến hóa của thứ đằng sau lớp quần lót đập thẳng vào mắt cô. Anh làm như chẳng có chuyện gì, thản nhiên đi tới dưới vòi sen tắm rửa.Bàn tay thon như ngọc đã quen cầm dao mổ vừa chạm vào mép quần, anh liền quay về phía cô: "Nhìn gì, em định giải quyết giúp tôi?"Đầu óc Tang Hiểu Du như nổ tung, cô lập tức quăng khăn mặt đó, cuống quýt chạy ra ngoài.Cánh cửa phòng tắm đóng chặt, cô xoay lưng đứng bên cửa sổ.Bên trong ngoài tiếng nước chạy ra, còn kèm theo một giọng nam trầm mà gợi cảm: "Ưm~"Tang Hiểu Du đỏ mặt đưa tay lên che chặt tai.Chắc chắn là cố tình mà!Hai mươi phút sau, Tần Tư Niên ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, biểu cảm sảng khoái ra vẻ nghiêm túc, cứ như người vừa kêu lên bên trong không phải anh vậy.Anh làm vô tình lên tiếng: "Hôm nay bà ngoại mổ.""Ồ, vừa nãy nghe anh nói chuyện điện thoại rồi!" Tang Hiểu Du dựa vào mép cửa, duy trì khoảng cách vài bước chân.Bờ môi Tần Tư Niên cử động, như muốn nói gì nhưng cuối cùng chỉ nói: "Tôi đi trước đây!"Lần này Tang Hiểu Du còn không ngước mắt lên, rõ ràng là có ý thúc giục anh mau đi. Liếc thấy bóng dáng cao lớn của anh đã rời khỏi phòng ngủ, cô dỏng tai lên nghe, nghe thấy tiếng bước chân của anh đi về phía cửa.Trước khi cánh cửa lớn đóng lại, cô nghe thấy giọng nam trầm từ xa vọng lại: "Quần lót tôi cởi ra để ở bồn rửa mặt, em nhớ giặt giúp tôi."Cái gì?Tang Hiểu Du trợn tròn mắt, lao vào trong đó như một mũi tên.AdvertisementKhi cô nhìn thấy trong bồn rửa mặt trống rỗng không có thứ gì và một khuôn mặt méo xệch của mình trong gương là cô hiểu mình lại bị anh chơi đểu rồi. Nhưng nhớ tới lời anh vừa nói, trước mặt cô lại hiện lên dáng vẻ hiền từ của bà lão, cô cắn môi.Dưới nhà, chiếc ô tô đen đỗ trong vạch bên cạnh bồn hoa.Tần Tư Niên thắt dây an toàn, khởi động máy, vừa định đi qua cửa đơn nguyên thì từ bên trong có một cái bóng hồng hộc chạy ra, giơ tay hét to "Đợi một chút". Có vẻ vì quá vội vã, nên chỉ áo khoác mới xỏ được một cánh tay, chiếc túi xách nghiêng nghiêng ngả ngả.Sau khi ô tô dừng lại, Tang Hiểu Du mở cửa ghế lái phụ, chui vào trong.Bị ánh mắt anh nhìn qua, cô vênh mặt lên, có phần gượng gạo: "Khụ... Anh nhìn gì! Tôi chỉ phối hợp diễn xuất với anh cho tới nơi tới chốn thôi!"Tần Tư Niên nhướng mày, không nói nhiều, lái xe ra khỏi tiểu khu.Lúc rẽ, anh nghiêng đầu nhìn chiếc gương chiếu hậu ở bên cạnh, khóe môi bất giác mỉm cười.Bà nhìn thấy hai người họ cùng đến thì rất vui, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều, hoàn toàn không giống một người sắp lên bàn mổ.Sau khi tiến hành một loạt các mục chuẩn bị trước khi vào mổ, bà ngoại thay quần áo, nằm lên giường đẩy. Trước khi được đẩy đi, bà còn ngăn cô y tá bên cạnh lại, giơ tay về phía cô: "Cá nhỏ..."Tang Hiểu Du luôn đi theo đuôi giường, thấy vậy vội tiến lên.Cô nắm chặt tay bà, bàn tay thô ráp đầy nếp nhăn nhưng rất ấm áp, lòng cô bỗng dưng cũng thấy căng thẳng hơn, nhưng ngoài mặt cô vẫn cười nói: "Bà ngoại, ngủ một giấc tỉnh dậy là sẽ không sao nữa!"Tuy rằng không có quan hệ huyết thống thật sự, nhưng cô vẫn chân thành hy vọng bà được khỏe mạnh."Ừm, bà biết rồi." Bà ngoại mỉm cười gật đầu, nắm tay cô không buông ra, ngược lại càng siết chặt dần, nhìn vượt qua cô hướng về phía Tần Tư Niên, sau đó lại quay về nhìn cô, ngữ khí vừa trịnh trọng vừa khẩn thiết: "Cá nhỏ, Tư Niên... giao lại cho cháu đấy!"Đây là một lời gửi gắm.Hai người họ dù sao cũng chỉ là hôn nhân hợp đồng, xây dựng trên một giao dịch có lợi cho hai bên. Tang Hiểu Du có phần bối rối, nhưng đối mặt với ánh mắt khẩn thiết của bà, cuối cùng cô cũng gật đầu: "Vâng!"Bà nghe xong, biểu cảm chợt thoải mái hơn, mỉm cười ra hiệu cho cô y tá đẩy mình vào.Sau khi các bác sỹ mổ chính lần lượt đi vào, cửa lớn của phòng mổ cũng từ từ đóng lại.Ngọn đèn đỏ bên trên sáng lên, hành lang yên tỉnh trở lại. Tang Hiểu Du và Tần Tư Niên đều lần lượt ngồi đợi trên ghế. Khoảng thời gian này chắc chắn rất khó vượt qua. Cô đứng lên muốn đi rót một cốc nước, bàn tay đặt bên cạnh bất ngờ nóng rực lên.Tang Hiểu Du cúi đầu, nhìn thấy có một bàn tay lớn hơn đang phủ lấy nó.Cô rút lại nhưng không thể, trong lòng không khỏi bực dọc. Cô những tưởng anh lại muốn lợi dụng như sáng nay, đang định ngẩng lên trừng mắt chửi mắng anh thì bất ngờ nghe thấy anh thì thầm, gọi cô mang theo chút khàn khàn: "Cá vàng..."Hết chương 21
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com