TruyenHHH.com

Khi Anh Bat Dau Mat Di Em

Chiếc máy chấm công màu lam hiện lên dấu tích xanh, sau khi từ trong chiếc máy truyền ra thanh âm nhắc nhở " điểm danh thành công", Chu Y Y tay phải cầm cái thẻ nhân viên, tay trái xách theo bữa sáng đi vào cửa lớn văn phòng.
Chỗ ngồi của cô tìm không dễ lắm, nó nằm ở góc xa hướng Đông Nam , phải đi vòng qua hành lang, sau đó rẽ phải hai lần, rồi đi đến cuối mới đến nơi, gần như là phải đi qua ba phần tư khu vực làm công.
Nhưng đây là cách các bộ phận bên cạnh được đối đãi.
Khi đi ngang qua phòng họp, Chu Y y nhìn vào trong, bên trong có người.
Tiểu Đông ở bộ phận tiếp thị đang ngáp ấn công tắc đèn trên tường, nhìn thấy cô liền chào hỏi: " chào buổi sáng, Y Y."
Nói xong, liền đi đến máy chiếu kết nối cáp giao diện đa phương tiện rồi sau đó sao chép các tập tin vào trong máy tính.
Hôm nay là công ty bọn họ làm lễ tổng kết cuối năm, mọi người đều tới sớm hơn bình thường.
Đồng hồ trên tường chỉ hướng 9h, tiểu Đông ở cửa nói to: "PPT tổng kết cuối năm đã sao chép đủ, mọi người đến phòng họp đi, lãnh đạo ngay lập tức sẽ đến, khi tôi gọi mọi người, thì đừng có mà lề mề."
Nói xong hắn liền chắp tay trước ngực làm động tác cầu nguyện.
"Tới đây, tới đây. Lập tức liền tới nơi."
Động tác kéo ghế dựa vang lên âm thanh
"Tiểu Đông, tôi có PPT muốn đổi mới, để tôi gửi lại cho cậu."
"Tôi cũng muốn đổi! Tôi cũng mới vừa thêm vào hai số liệu mới."
" Được, mọi người gửi cho tôi, gửi nhanh lên."
Qua một trận ầm ĩ, trong phòng hội nghị dần dần lấp đầy chỗ ngồi. Chu Y Y và Hiểu Vân tìm một vị trí trong góc ngồi xuống.
Mỗi một năm sẽ có lễ tổng kết cuối năm một lần, có kế hoạch chạy trốn cũng không thể trốn thoát, nghe nói sau khi hội nghị lần này kết thúc sẽ công bố danh sách thăng chức năm nay, Chu Y Y không ôm bất cứ hy vọng gì, ngây ngốc ở công ty này ba năm, vài vị lãnh đạo cấp cao đến tên cô còn không nhớ, danh sách thăng chức đương nhiên cũng sẽ không có tên cô.
Khi cô lên bục báo cáo, nhóm lãnh đạo thậm chí đầu cũng không ngẩng lên, đang cúi đầu chơi điện thoại, lúc thì lại chụm đầu ghé tai nhau nói chuyện gì đó.
Tới khi gần kết thúc, có lãnh đạo hỏi cô đã ở đây làm việc được bao lâu.
Cô thấp giọng nói: " Sắp ba năm."
"Đã gần ba năm rồi, cũng được một thời gian rồi." lão trung niên bụng phệ lật lật tài liệu báo cáo của cô, chép miệng lắc đầu, nhưng vẫn mở miệng cho cô chút mặt mũi: "Xem ra tương lai lại càng phải nỗ lực rồi."
Chu Y Y miến cưỡng mỉm cười, lấy bài báo cáo từ trên bục đem xuống dưới.
Tới phân đoạn công bố danh sách thăng chức, qủa nhiên không có tên cô, cô không quá bất ngờ, tiếp tục bận rộn với công việc trước mắt, cô gần đây mới liên hệ được với một blogger có 200000 follower, rất có thể sẽ hợp tác lớn, hơn nữa sự kết nối kinh doanh cũng rất lớn. Lịch sự, lễ phép và giao tiếp chuyên nghiệp.
Cô đang viết dự án kế hoạch, một tin nhắn đã được gửi tới
Hiểu Vân trên wechat gửi cho cô một cái sticker "ôm một cái", chắc là muốn an ủi cô.
Chu Y Y cười, trả lời lại: 【Không có gì, đã sớm đoán được rồi. 】
Nói thật, cảm xúc của cô không có dao động quá lớn, không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô đối với chuyện nào cũng trở nên ngày càng mờ nhạt. Nhớ lại, dù là thời đi học sau đó sẽ tốt nghiệp đi làm, cô đều không có thời khắc nào cô nổi bật lên, thật lâu về trước, cô đã tiếp nhận mình là người tầm thường.
Có câu nói như này: " Dấu hiệu trưởng thành của một người là cuối cùng anh ta nhận ra trong cuộc sống hàng ngày rằng mình thực sự chỉ là một người bình thường." Sau khi cô thi lại đại học, cô đã hiểu rõ hiện thực.
Những người như Tiết Bùi thì ở trong những nhóm đặc biệt, cô đã sớm biết cả đời mình đều sẽ không có bất cứ thành tựu to lớn gì, dù có nỗ lực làm việc, cô cũng chỉ như cái đồng hồ sống từng bước theo xã hội này
Trên thế giới có vài tỷ người, sao có thể người nào cũng đều xuất sắc như nhau.
Cô không muốn gây áp lực cho bản thân, cũng không muốn để bản thân lâm vào sự lo âu, tủi thân vô cùng tận.
Trên đời này, chỉ có một số việc có thể đạt được nhờ sự nỗ lực, rất nhiều chuyện không phải cứ chăm chỉ là sẽ có tác dụng, cô chỉ cần cố gắng hết sức mình là tốt rồi.
Đến phân đoạn lãnh đạo lên tiếng, Chu Y Y không đáp lại. Hiểu Vân lại nghĩ do cô buồn, lại nhắn một tin wechat an ủi cô:
【Không sao hết, Y Y, sang năm chúng mình hãy làm thật tốt, đến lúc đó chúng ta không cần nhìn mặt những vị lãnh đạo chó má này làm gì. 】
Kỳ thật, Trong lòng Hiểu Vân có chút bất bình thay Chu Y Y, tuy rằng cô mới đến công ty này làm mới nửa năm, nhưng cô thấy, năng lực làm việc của Chu Y Y so với những người hiện hữu trên danh sách còn tốt hơn, hơn nữa còn chăm chỉ nỗ lực, cô ấy chỉ không thích thể hiện bên ngoài với các lãnh đạo, cũng không giỏi giao tiếp với nhóm lãnh đạo. Có đôi khi cô ấy độc lập hoành thành công việc của chính mình, công lao thường lại bị chia cắt thành 5 phần.
Cô bỏ nhiều thời gian làm nhất, nhưng lại được ít thù lao nhất.
Chu Y Y không thích thể hiện, cũng vẫn luôn luôn không tranh không đoạt, do đó cô làm việc ba năm, vẫn còn dậm châm ở cương vị hiện tại, vẫn luôn thoải mái trong thế giới xoay vòng này, tuân thủ quy tắc cũ, ngày qua ngày.
Hiểu Vân cũng không biết loại tính cách này có tốt không, nhưng rất dễ dàng thua lỗ trong công việc.
Loại tính cách này của cô còn được phản anh ở cách tìm bạn đời, Hiểu Vân đã từng gặp qua bạn trai của Chu Y Y, là một người có diện mạo rất thành thật đáng tin cậy, nhưng cô vẫn luôn luôn cảm thấy giữa hai người này không có ngọn lửa cháy nào, chẳng qua sau khi cùng hắn ở bên nhau, tươi cừoi trên mặt Chu Y Y nhiều thêm một chút, tính cách cũng rộng rãi ra không ít.
Cô đã từng hỏi qua Chu Y Y, vì sao lại ở bên hắn, cô ấy nói: "Bởi vì chúng tớ là bạn cùng lớp thời cấp 3, hiểu tận gốc rễ, người trong nhà cũng thích,"
"vậy chị yêu hắn không?"
Cô ấy lúc đó chỉ trầm mặc một lúc, rồi mìm cười mà không có trả lời.

Giữa trưa, Chu Y Y đến một quán cà phê gần đó ăn cơm trưa.
Ăn được một nửa, Chu Viễn Đình không biết sao lại gọi video cho cô.
Đã 12 rưỡi rồi, nó giờ này không phải nên ngủ trưa sao?
Điện thoại vừa được kết nối, Chu Viễn Đình cố ý hỏi: " Chị đang ăn cơm à?"
Hôm nay giường như tâm trạng rất tốt, cười đến tận mang tai.
Xem thấy bối cảnh xung quanh hình như là sân thể dục ở trường, mặt sau còn có một biểu ngữ màu đỏ, với dòng chữ:"Nhiệt liệt chào mừng cựu học sinh nổi tiếng cuả trường.", nhưng dòng chữ đằng sau đã bị chặn tầm nhìn.
"Có việc gì thì nói nhanh." Chu Y Y tức giận mà nói thêm, "Vay tiền thì không cần nói gì nữa."
"Vãi, em cũng không thiếu tiền đâu nhé, em có thiếu tiền cũng sẽ không tìm đến chị." Chu Viễn Đình khinh thường mà bĩu môi, ngẩng đầu lên, " em chính là muốn chia sẽ niềm vui cho chị thôi."
Thấy miệng nó bĩu môi, mừng rỡ giống như một đứa ngốc, Chu Y Y cảm thấy buồn cười, thuận miệng hỏi nó: "Có chuyện gì làm mày vui như vậy?"
"Chị, em nói với chị nha, em khả năng sắp trở nên nổi tiếng ở trong trường rồi."
Chu Y Y hứng thú, tưởng là hắn làm chuyện khác người gì đó, chiếc đũa cũng thả xuống: "Nào, kể một chút đi, mày đã làm cái gì?"
Nhớ lại chuyện sáng nay, Chu Viễn Đình lông mày cũng treo theo sự vui sướng: "Anh Tiết Bùi hôm nay tới trường học của chúng em, anh ý được hiệu trưởng mời tới chia sẻ với những bạn cùng trường, buổi sáng, lúc anh ý diễn thuyết trên trước toàn trường, còn cố ý nhắc tới em, một khắc kia, chị có biết cái gì gọi là trở thành tâm điểm của sự chú ý không, lập tức mấy ngàn ánh mắt đều nhìn ở trên người em, chủ nhiệm lớp chúng em cũng quay đầu nhìn em...."
"......"
Nghe được tên Tiết Bùi, Chu Y Y chỉ cảm thấy vị của đồ ăn đều trở nên thiu thối.
"Chị, Chị có phản ứng gì vậy? chị không tò mò anh tiết Bùi nói gì sao?" Chu Viễn Đình bất mãn thái độ lãnh đạm của cô.
"À, cậu ấy nói gì?"
"Anh ấy nói, anh ấy có một đứa em trai ở lớp 12 lớp 2, tên là Chu Viễn Đình, mong mọi người giúp anh ấy giám sát em học tập."
Chu Viễn Đình nói đến mặt mày hớn hở, đắc ý cả người gần như nhảy dựng lên: "Trời ơi, bây giờ toàn trường đều biết em có một người anh trai là thủ khoa đại học, đều tìm em hỏi thăm này nọ, dù sao anh ấy cũng rất đáng kính nha.:
"Nói xong chưa?"
Chu Y Y mặt không biểu cảm mà nghe hết.
Chỉ vì cái này mà giữa trưa phải gọi điện cho cô.
Chu Viễn Đình đúng là vô cùng rảnh rỗi.
"Ôi, dù sao chị cũng không hiểu."
"Cậu ta về quê lúc nào?" Chu Y Y thuận miệng hỏi.
"Hai ngày trước, Anh Tiết Bùi không cùng chị nói sao? Em còn tưởng chị biết rồi cơ."
Trùng hợp, tiết Bùi kết thúc cuộc nói chuyện cùng với nhóm lãnh đạo, hướng về phía Chu Viễn Đình đi tới, Chu Viễn Đình nhắm vào Tiết Bùi vào giữa màn ảnh, Tiết Bùi hôm mặc một bộ vest chỉnh tề, đeo cà vạt vải chéo màu xanh nước biển và cổ tay áo rolled, một chiếc đồng hồ Vacheron Constantin Tourbillon vô luận chi tiết nào anh đều trông giống như một doanh nhân trẻ và đẹp trai mới khởi nghiệp.
Anh bị một nhóm người vây quanh, quả thực là phong cảnh vô hạn.
"Em gọi điện thoại cho ai vậy?"
Đang nói chuyện, Tiết Bùi đã đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Viễn Đình.

Màn hình bất chợt xuất hiện gương mặt của Tiết Bùi., Vừa rồi Chu Y Y đôi mắt còn hiện lên ý cười, đột nhiên trầm tĩnh lại, màn ảnh lập tức chuyển qua chỗ khác.
Trong nháy mắt cô muốn cúp điện thoại luôn.
Chắc là Tiết Bùi không muốn nhìn thấy cô, thần sắc lập tức thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua khung màn hình, màn ảnh chỉ nhìn thấy một góc áo sơ mi của anh.
Chuyện ở sân bóng rổ hôm đó, Chu Y Y cuối cùng không liên hệ với tiết bùi lần nào, đương nhiên Tiết Bùi cũng vậy.
Cô nghĩ, bọn họ quả nhiên ăn ý giống nhau, đó chính là tốt nhất không nên gặp lại, nếu đã xé rách mặt nhau rồi, vậy thì cũng không cần thiết duy trì hoà bình ngoài mặt.
Trong lòng Chu Y Y, tên của Tiết Bùi đã vĩnh viễn nằm trong danh sách đen của cô.
Bởi vì nhìn thấy anh một giây, cô ngay lập tức nghĩ đến đôi giày chơi bóng bị ném ở thùng rác.
Mấy ngày nay, cô luôn nhớ lại một màn hồi tưởng kia, mỗi khi nhớ đến hầu như còn có thể ngửi thấy được mùi bẩn thỉu khó chịu.
Cô nghĩ, may mắn, may mắn, cô đã không còn yêu anh, cho nên bất luận anh có làm cáu gì, đều không thể làm cô cảm thấy bị xúc phạm.
Chu Viễn Đình không nhận thấy không gian u ám giữa hai người họ, còn nói tiếp: "Chị, chị không biết anh Tiết Bùi ở trường được chào đón như thế nào đâu, rất nhiều người hỏi anh ý phương thức liên hệ, em cũng bị bạn nữ cùng lớp hỏi đến phiền."
"Đúng không?" Chu Y Y dừng ;lại một chút lại nói: "Cậu ấy so với các em lớn hơn 10 tuổi, bạn nữ lớp em không chê hắn lớn tuổi sao?"
Vừa dứt lời, dầu dây bên kia truyền đến một tia cười lạnh.
Thanh âm của ai, rất hiển nhiên.
"Chị, lời này chị nói đúng đó___" Chu Viễn Đình tặc lưỡi hai tiếng: " Chị cũng sẽ không nói với bạn trai những lời khắc nghiệt này đúng không, đừng đến lúc còn chưa đưa về nhà đã chia tay rồi, mẹ hiện tại mỗi ngày đều ngóng trông chị đưa cái người gọi là Lý Trú gì đó về nhà."
Tiết Bùi trong lòng trầm xuống.
Anh đột nhiên nhận ra, hoá ra Chu Y Y đã kể cho người trong nhà chuyện cùng Lý Trú quen biết."
Đầu bên kia lại nghe thấy Chu Y Y nói: "Có một số người không tôn trọng người khác, tự nhiên sẽ không được người khác tôn trọng."
Ý đã được chỉ ra.
Tiết Bùi trực tiếp lấy điện thoại của Chu Viễn Đình, nhướng mày: "Xem ra theo như cậu nói tới chính là "một số người" theo lời cậu nói."
Lúc này màn hình chỉ còn lại mặt của Tiết Bùi, ngũ quan của anh đều bị phóng đại trên màn hình, Chu Y Y niết chặt di động thêm chút.
Cô thấp giọng nói: "Thật tốt là cậu biết."
Vốn nghĩ rằng anh sữ tức giận mà cắt đứt điện thoại, không nghĩ tới Tiết Bùi lại nhắc đến một chuyện: "cậu đã cùng người nhà nói về chuyện của Lý Trú?"
"Ừm"
Tiết Bùi khó có thể tin mà nhíu mày: "Nhưng mà các cậu mới quen biết 1 tháng thôi."
Anh không thể hiểu được quyết định của Chu Y Y, một mối quan hệ không ổn như vậy, cô sao có thể làm ra loại hành vi mất lí trí như vậy.
"Nhưng đã quen biết nhau được 10 năm."
Tiết Bùi trầm mặc vài giây, đột nhiên nhẹ giọng gọi nhũ danh của cô: "Nhất Nhất"
Một tiếng gọi này gọi đến ôn nhu mà kiều diễm, đôi mắt yêu thương đó như nhìn vào sâu thẳm tâm hồn cô qua màn ảnh.
Chu Y Y tay phải cầm di động chớp mắt run một cái.
"Tính đến năm nay mà nói, tớ với cậu đã quen biết nhau 20 năm." Tiết Bùi tựa như thở dài: "nếu chúng ta có thể sống đến 80 tuổi, chúng ta cũng đã cùng nhau vượt qua một phần tư cuộc sống."
Chu Y Y nhìn về nơi xa, tầm nhìn mất đi tiêu cự, trở nên mơ hồ.
"Đúng vậy, đã 20 năm."
Ngắn ngủi vài giây lúc này, Chu Y Y rất nhiêm túc mà suy nghĩ, cô cùng Tiết Bùi quen biết 20 năm, cô yêu anh suốt mười năm, cô chứng kiến anh trưởng thành, chứng kiến những mói tình cảu anh, chứng kiến anh từ non nớt đến thành thục, chứng kiến đường đi không giống ai của ai, chứng kiến cuộc sống của anh càng ngày càng cách xa cô.
Lúc trước cô dùng toàn bộ sức lực để tiếp cận anh, nhưng luôn phí công, cô đã vô số lần cảm nhận được sự thất bại, tự ti, bất đắc dĩ cùng với cảm giác không cam lòng, cô luôn không tự giác mà tính toán, so sánh những chênh lệch của mình với anh.
Hiện tại, khi đoạn tình cảm thầm kín này của cô đặt dấu chấm hết, cô mới thấy rõ rất nhiều chuyện cô hiểu cho tới nay, hiênh tại ngẫm lại mười năm kiên trì kia thật là buồn cười.
Có phải là từng có rất nhiều điều, tình cảm của cô cũng giống như đôi giày thể thao bị ném vào trong thùng rác, bị Tiết Bùi tuỳ ý vứt bỏ?
Cô vẫn còn đang thất thần, bỗng nhiên nghe được tham âm Tiết Bùi hỏi cô.
"Nhất Nhất, tớ muốn biết," Tiết Bùi hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, giống như giờ phút này cô đang đứng ở ngay trước mặt anh: "Nếu ngày đó tớ đẩy Lý Trú là sự thật, cậu sẽ làm như thế nào?"
"Có ý gì đó?" Cô nghe không hiểu.
"Nếu ta cùng Lý Trú chi gian, ngươi chỉ có thể tuyển một cái."
Hỏi ra vấn đề này, Tiết Bùi thế nhưng lại có chút khẩn trương, yết hầu anh giật giật, hô hấp ngừng lại.
Mấy ngày nay, anh vẫn luôn muốn hỏi cô, đến tột cùng giữa bọn họ đã có 20 năm tình cảm quan trọng, hay là với tình cảm quen biết mới có 1 tháng với Lý Trú quan trọng hơn.
Ngày đó cô chất vấn anh, làm anh mấy ngày nay đều rất khó đi vào giấc ngủ. Từng ấy năm tới nay, đây là lần đầu tiên Chu Y Y nói ra những lời chỉ trích anh, hơn nữa hẳn 10 ngày cũng không liên hệ với anh.
Anh biết vấn đề này quá ấu trĩ với buồn cười, không giống như những câu hỏi anh thường hỏi. Hoặc có lẽ anh thực sự biết câu trả lời cho câu hỏi này, anh biết cô sẽ không bao giờ chọn Lý Trú, nhưng anh vẫn muốn khẳng định rằng anh vẫn có một vị trí không thể thay thế trong trái tim Chu Y Y.
Chu Y Y trầm mặc một lúc mới mở miệng trả lời.
Tiết Bùi nghe thấy cô nói: "Tớ cảm thấy cậu cũng không thiếu một người bạn như tớ."
Huyệt thái dương thình thịch nhảy, Tiết Bùi tay phải nắm chặt, gió mùa đông thổi vào mặt, tâm cũng lạnh đi nữa phần.
Đầu điện thoại Chu Y Y nói chuyện thanh âm rất nhẹ, dường như là đang tạm biệt gì đó.
"Tiết Bùi, tớ cảm thấy, chúng ta về sau cố gắng không phải liên lạc với nhau nữa."
Chu Viễn Đình vẫn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Tiết Bùi nghe điện thoại trở về, sắc mặt không ổn lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Chị của hắn từ nhỏ đã cũng anh Tiết Bùi ồn ào nhón nháo, sau đó mấy ngày sau liền làm lành, hắn chưa bao giờ để tâm đến việc đó.
"Đúng rồi, Anh Tiết Bùi, tối hôm qua mẹ em có đi chợ mua quả tần hoài, muốn đưa anh mang lên cho chị của em hộ, ngày mai anh một chuyến đến nhà của em đi."
"Quả Tần Hoài là đặc sản của quê bọn họ, nơi khác muốn mua cũng khó có thể mua được, Chu Y Y từ nhỏ đã thích ăn, hiện tại vừa lúc đang vào mùa, qua một thời gian, hương vị không còn được ngon như bây giờ nữa. Cho nên Ngô Tú Trân hôm qua đã cố ý mua vài cân, gửi Tiết Bùi mang lên cho Chu Y Y ăn cho tươi.
"Mẹ của em còn mua cho bạn trai của chị ý một chút, khả năng phải chất đầy một thùng." Chu Y Y chưa gặp Lý Trú lần nào, cũng không biết đối phương là người như thế nào, nói đến đây, hắn bỗng dưng quay đầu hỏi Tiết Bùi: "Đúng rồi, anh Tiết Bùi, anh có quen biết với bạn trai của chị em không, cảm thấy người ta thế nào."
Tiết Bùi trầm mặc vài giây, mặt không biểu tình mà nói bốn chữ:
"Chỗ nào cũng tệ."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com