TruyenHHH.com

khi ai đó quay lưng đi (oneshot) ( cheolsoo)

sau tất cả , cảm ơn em vì đã chấp nhận anh 1 lần nữa

Minshua-17

Jisoo mệt mỏi đi về từ cái bệnh viện mà cậu đang làm việc , 1 tháng rồi , 1 tháng cậu trốn tránh hắn , điện thoại đổi , sim đổi , nhà cũng bán , thậm chí cậu còn làm giả cả di chúc nữa . Nhưng cho dù cậu làm thế , trái tim cậu vẫn nhiều lần mong được nhìn thấy hắn . Chỉ là nhìn thôi , không muốn gì hơn , cũng chẳng phải để biết hắn sống tốt hay không , chỉ là nhiều khi ..... nhìn gì cũng thấy hắn 

-uồi con gấu kia đẹp quá -cậu nghe thấy ai nói

"-aaaaaaaaaaaa! con gấu kia moe quá ! SungCheol à ! cậu nhìn đi , có phải rất giống cậu không ?????

- phiền quá - Hắn bỏ đi trước làm cậu phải hì hục đuổi theo , vừa đuổi vừa lảm nhảm về con gấu đó . bẵng đi 1 thời gian , sinh nhật cậu đã đến . Hắn đến , lạnh lùng ném vào con gấu đó vô người cậu ..."

cậu vô thức bật cười , hắn luôn thế , nhiều lúc cậu ước giá như.... hắn thực sự không quan tâm đến cậu , không ở bên cạnh cậu mỗi khi bị đau dạ dày , không im lặng ngồi nghe cậu tâm sự cả một đêm vào ngày dỗ mẹ cậu , không lặng lẽ lau nước mắt cho cậu , không bảo vệ cậu khỏi bọn bắt nạt ở trường ,.... thì có lẽ ... cảm xúc này đã là 1 phút bông bột của tuổi trẻ...

ngọn gió đông làm cậu nhận ra 2 dòng nước mắt trong suốt lại chảy ra từ lúc nào , nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt cậu, chói lóa đến cô độc

- về đi - hắn nói với tài xế rồi lại lặng người nhìn cậu , giọng vẫn nhàn nhạt  , nhưng không thể che đi một phần đau đớn , đã bao lần cậu cười trong khi khóc rồi nhỉ ? Cái người kia khi nghe điện thoại của hắn vẫn luôn dùng giọng điệu vui vẻ cười nói , nhưng hắn vẫn luôn vô tình nhận ra tiếng khóc nho nhỏ bị nén lại sau những tiếng cười kia. Nhưng hắn vẫn luôn phủ nhận , phủ nhận tất cả những đau khổ mà cậu trải qua , phủ nhận cậu yêu hắn đến mức nào , và ... chỉ đến lúc hắn nhận ra điều đó thì có phải có quá muộn không ?

2 người  đi 2 ngả khác nhau nhưng vẫn luôn có 1 ánh mắt buồn thẳm vẫn luôn theo dõi họ '

JoengHan nhìn 2 người quan trọng nhất của mình , anh vẫn luôn theo dõi họ như thế , một người là người anh thương , 1 người là  người mà anh có thể hy sinh tính mạng của mình cho cậu, anh .... thực sự yêu Choi SungCheol! nhưng , ngay từ lúc đầu , anh đã hiểu mình không có cơ hội nên mới tự nguyện ra đi , nhưng không ngờ , sự ra đi ấy lại khiến họ hiểu lầm nhau đến thế! Cuối cùng thì .... anh vẫn luôn là người không nên xuất hiện đúng không?



-anh tới đây làm gì ? - cậu lạnh lùng nhìn hắn

- jisoo à , anh......

-im đi ,tôi không phải là Hong Jisoo mà anh gọi đâu ! 

 Cậu hét lên , khí thế được lắm nhưng hắn  ( như mọi khi ) vẫn nhận ra 1 phần nhỏ trong đấy giống như muốn khóc, đau lòng làm sao ! Nhìn cậu mạnh mẽ chống lại hắn , nhìn cậu 1 mình chống chọi với giá rét , nhìn cậu 1 mình chống lại sự tàn nhẫn của thế giới hắn lại càng đau! bàn tay buông thõng  muốn đưa lên lại hạ xuống , hăn giật mình , từ bao giờ hắn thậm chí còn không được chạm vào cậu, nhìn cậu thật gần mà sao xa quá ? Phải chăng ... trước đó cậu cũng thế , cũng lặng lẽ che dấu tất cả những hành động thân mật mà cậu dành cho hắn ?  Cũng nhìn hắn từ xa , âm thầm nhìn theo hắn ? 

- Hong JiSoo ,  hãy để tôi nói vài lời với Hong Jisoo đó ! Làm ơn ! Hong Jisoo , anh biết những lời này em chưa bao giờ nghe , và có lẽ cũng không bao giờ nghĩ anh sẽ nói với em ! Jisoo à , cảm ơn em vì đã ở bên anh lâu đến thế , cảm ơn em vì không  một lời trách móc khi anh ở bên em , cảm ơn em vì đã dành cho anh thứ tình cảm sâu đậm đến thế ! Và Jisoo à , anh không phải là 1 con người tốt , anh không  xứng đáng có được thứ mang tên là tình yêu đó  nên ... xin lỗi em! Xin lỗi vì không nhận ra em quan trọng đến mức nào , xin lỗi vì khiến em đau khổ , xin lỗi ...- hắn ngừng lại , hít một hơi nhẹ :

- .... vì khi mất em rồi , anh mới có thể nhận ra mình yêu em.... Hong JiSoo , ANH YÊU EM !!!!!!!!!!!!

-tôi đã nói rồi , tôi không phải đồ ngốc yêu anh nữa - JiSoo hít sâu, không dám để lộ dòng nước mắt trong suốt nên cậu quay lưng lại , định cất bước  thì Choi Sung Cheol nhẹ nhàng nói tiếp , dường như đang nói với mình hắn chứ không phải nói với cậu :

-Hong Jisoo , ngoài cảm ơn và xin lỗi , anh đến đây để nói với em , lời hứa trên vòng cổ con gấu đó , anh sẽ mãi không quên!

Jisoo sững người , quay phắt lại , đúng lúc chạm phải ánh mắt sâu lắng chất  chứa tình cảm của hắn làm cậu có chút bối rối , miệng lẩm bẩm : "anh vẫn nhớ ?"

- đúng , anh vẫn nhớ - hay nói chính xác là hắn chưa bao giờ quên!

Jisoo cuối cùng  cũng không chịu được  mà bật khóc , làn gió hoa nhài thơm mát quen thuộc đẩy cậu lại gần phía hắn cũng cùng lúc đẩy hắn về phía cậu , làn gió ấy mang hơi thở của mùa xuân ấm áp , sưởi ấm tâm hồn cả hai

trong làn gió ấy , 2 người họ cuối cùng cũng ở bên nhau...

JoengHan cười nhẹ, một nụ cười bình thản đến lạ , và rồi , anh biến mất theo làn gió kia

Rất lâu về sau , khi 2 người đã rất già , khhi nhớ lái truyện này , Choi SungCheol vẫn luôn nói : " sau tất cả , cảm ơn em vì đã chấp nhận anh 1 lần nữa" 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com