TruyenHHH.com

Khemjira Phai Song Sot

Cuối cùng thì trường học cũng bắt đầu học kỳ mới. Khem nhìn bản thân trong bộ đồng phục sinh viên năm nhất trước gương với vẻ mặt đầy tự hào rồi quàng chiếc túi vải lên vai và bước ra khỏi phòng.

Khem đi bộ đến trường mất một tiếng đồng hồ, vì mệt nên cậu mua nước ở sạp nước gần trường để giải khát. Lúc này vẫn còn nhiều thời gian nữa mới vào học.

"Cháu không cần ống hút đâu." Cậu nói với người bán hàng đang muốn đưa ống hút nhựa cho mình. Nếu không phải ống hút sinh học phân hủy thì không nên sử dụng nhiều, có thể thấy cậu là người khá quan tâm đến môi trường.

Khem đi tới đứng cạnh gian hàng, thì đập vào mắt cậu là đáy chậu cây đang sắp rơi xuống đầu mình lúc cậu ngửa mặt lên uống nước.

'Chết tiệt~'

"Cẩn thận!"

Cậu nghe thấy ai đó hét lên cảnh báo. Nhưng dù có muốn tránh né đến đâu thì cơ thể cũng không chịu nghe theo ý mình, cứ đứng bất động một chỗ. Trong khoảnh khắc chậu cây sắp rơi xuống đầu thì ai đó đã lao vào đẩy cậu ra khiến cả hai cùng ngã xuống đất.

Choang!

"Áaaaaa!"

Tiếp theo đó là tiếng chậu cây vỡ và tiếng người la hét.

"Có bị sao không!?" Người chạy đến giúp Khem hỏi với vẻ mặt hốt hoảng, đối phương là một chàng trai có nước da bánh mật, tóc nhuộm màu vàng, buộc một chiếc băng đô nhỏ màu đen trên đầu.

Khem quay lại nhìn chậu cây bị vỡ với vẻ mặt tái nhợt.

Sau khi lấy lại được bình tĩnh, cậu vội vàng lên tiếng, "Cảm ơn cậu đã giúp tôi", sau đó thì bị người đó kéo đi.

"Này, cậu kéo tôi đi đâu vậy?" Cậu ngạc nhiên hỏi. Người nọ quay lại trưng ra vẻ mặt nghiêm túc khiến cậu sợ hãi nên đành đi theo. Cho đến khi hai người họ dừng lại dưới gốc cây đại thụ phía sau ngôi trường tương đối vắng người.

Đối phương nhìn trái ngó phải rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Khem và nói.

"Cậu đang bị một con ma đi theo quấy rối."

"..."

"Nếu cứ để đó mà không làm gì thì chỉ có đường chết."

Khem cảm thấy bất ngờ khi nghe người lạ mặt này nói thế trong lúc bản thân đang thở hổn hển. Nếu cậu ấy nói điều này với người khác thì có thể họ sẽ ngạc nhiên, nhưng vì tò mò cậu nhíu mày hỏi.

"Làm sao cậu biết?"

"Vừa rồi, khi chậu cây rơi xuống, tôi đã nhìn thấy nó ở tầng ba, là do nó làm." Khem vẫn không muốn tin dù trong lòng đã chấp nhận điều đó.

Cứ nhìn vào tất cả những chuyện cậu gặp phải từ khi đến đây là rõ ràng.

"Nếu cậu không tin tôi thì cũng không sao. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu hãy cẩn thận." Khem thở dài rồi nuốt nước bọt.

"Không phải là tôi không tin, chỉ là tôi không muốn chấp nhận thôi!" Câu cuối cùng giống như cậu tự nói với chính bản thân mình vậy. "Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, nếu không có cậu đến giúp thì chắc tôi đã vỡ đầu rồi."

Đối phương nhún vai, "Không sao! Tôi tên Jet. Tên đầy đủ Jetna. Cậu thì sao?"

"Tôi tên Khem... Khemjira." Jet đang nhìn Khem với ánh nhìn dò xét bèn chớp mắt khi nghe thấy cái tên đó.

Khem bối rối, "Mẹ tôi đặt tên cho tôi như tên con gái để giải quyết vấn đề như vậy đấy!" Jet mở to mắt rồi bối rối gãi đầu.

"Xin lỗi, nhìn khuôn mặt ngọt ngào vậy cũng tưởng đằng đó là con gái."

"Không sao đâu, hồi bé tôi bị nhiều người tưởng vậy rồi." Jet gật đầu nói 'tôi cũng nghĩ vậy' rồi hỏi thêm.

"Vậy đằng đó ở khoa nào?"

"Nghệ thuật."

"Ôi, giống nhau này. Năm nhất phải không?" Khem mở to mắt rồi vội vàng gật đầu.

"Đúng vậy!" Jet bật cười vì sự trùng hợp ngẫu nhiên của hai người.

"Tốt rồi, vậy chúng ta là bạn bè nhé, kết bạn Line nha!" Khem vui mừng nhanh chóng cầm điện thoại lên và bấm thêm bạn bè.

"Vào lớp trước đi rồi chúng mình sẽ nói chuyện về cậu sau." Khem mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Cả hai có lớp học đến ba giờ chiều. Sau khi tan học, Jet dẫn Khem ngồi ở chiếc bàn đá phía sau tòa nhà, đúng chỗ hai người nói chuyện vào buổi sáng.

"Vậy mày có biết mình đang bị một con ma bám theo không?" Jet hỏi thẳng mà không chờ Khem chuẩn bị tinh thần. Trước đó Jet cũng đã yêu cầu Khem nói về chuyện của mình vì hai người dường như đã trở nên thân thiết hơn.

Khem trả lời ngập ngừng.

"Mình không biết... nhưng có những lúc mình cảm thấy bản thân dường như không ở một mình."

"..."

"Hơn nữa, gần đây đi đâu mình cũng nhìn thấy những thứ kỳ lạ."

"Đó là ma sao?" Cậu thở hổn hển khi thấy sự căng thẳng của Jet. Jet nhướng mày và gật đầu.

"Vậy là mày nhìn thấy ma ở chỗ khác sao? Vì tao không thấy con ma nào ở quanh đây cả?" Khem kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Cậu thấy thứ đó hả?"

"Tao cũng nhìn thấy nhưng chúng không rõ ràng. Lúc thì nó màu khói xám, lúc thì là bóng đen."

"..."

"Giống như lúc đầu tao thấy mày thì có khói và bóng đen khắp sau lưng mày."

"..."

"Tao thực sự muốn hỏi, mày đã làm gì?" Khem nuốt nước bọt. Nếu trả lời mình chưa làm gì thì cũng không đúng lắm. Nên cậu quyết định kể lại câu chuyện về lời nguyền của gia đình cho Jet nghe. Đối phương nghe thấy lập tức im lặng. Khem thấy vậy thì thất vọng.

"Mình xin lỗi vì đã không nói với cậu ngay từ đầu."

"..."

"Jet, chúng ta có thể không làm bạn bè nữa cũng không sao!" Khem ôm đầu, khuôn mặt méo mó như thể cậu đã làm gì sai trái.

"Vớ vẩn, ai lại chia tay bạn mình vì một lý do trời ơi đất hỡi như vậy?" Jet cau mày. Sau đó, cậu đã nghĩ đến những người bạn cấp ba của mình và nghĩ 'rất nhiều' nhưng cậu chỉ im lặng.

Khem mỉm cười, "Cảm ơn nhé, Jet!"

"Nếu tao không có mày làm bạn thì cũng chẳng có ai thèm kết bạn với tao cả."

"Ui Jet, mình đã rất cảm động đó!"

"Haha, trông mặt mày buồn cười quá đi!" Khem xụ mặt.

"Kể tiếp được chưa?"

"Cậu là người khiến mình nói lạc đề đó nha! Êêê này, hình như có rất nhiều ma ở đây." Khem nổi da gà.

"Bây giờ sao?" Jet cau mày nhìn quanh.

"Ừm, nhưng tụi nó đang ẩn nấp. Nó không lại gần mày được." Khem mím chặt môi, nỗi sợ hãi trong lòng dâng lên.

"Có vẻ như có thứ gì đó đang bảo vệ mày, vì vậy mà chúng không thể lại gần mày." Khem cởi nút áo trên cùng, kéo cà vạt xuống đưa tay vào trong áo rồi lấy chiếc bùa Takrud ra.

"Mình có cái này, mình đã đeo nó từ khi còn nhỏ."

Jet cúi người nhìn kỹ hơn, trông có vẻ rất thích thú, cũng không ngần ngại đưa tay ra cầm lấy nó.

"Nó thực sự là đồ tốt đấy, nhưng đã không còn bùa phép nữa."

"Hả?" Khem thở hổn hển. "Làm sao cậu biết?"

"Tao biết rất rõ. Tao lớn lên cùng với những thứ như thế này." Càng nghe Khem càng trở nên căng thẳng hơn. Phải chăng vì phép thuật Takrud đã kém đi mà cậu càng ngày càng gặp phải nhiều điều kỳ lạ hơn chăng?

"Vậy chúng mình nên làm gì đây?"

"Bình tĩnh đã, đừng căng thẳng. Mày ghi rõ họ, tên và ngày sinh của mày và những thứ mày thường hay sử dụng."

"Bất cứ cái gì sao?"

"Ngoại trừ đồ lót." Khem đỏ mặt, nhưng nhìn thấy vẻ mặt và suy nghĩ nghiêm túc của bạn mình, rằng đối phương thực sự có ý tốt chứ không phải giả vờ.

Khem cầm cuốn sổ và cây bút lên rồi viết như Jet nói cùng với chiếc khăn tay màu trắng có thêu tên của chính mình.

Đó là chiếc khăn tay mà mẹ đã thêu cho cậu trước khi bà qua đời.

"Được rồi, sau này đừng tùy ý đưa những thứ như này cho bất kỳ ai hết." Jet nói với giọng nghiêm túc khiến Khem cau mày.

"Cậu tự bịa thêm à?"

"Mày có thể chắc chắn rằng tao sẽ không làm điều gì xấu xa với mấy thứ này sao?"

"Ơ!"

"Tao chỉ giả định thôi, và mày có thể tin tưởng tao. Nhưng những người khác thì không chắc. Tao chỉ muốn nhắc nhở mày thôi." Sắc mặt Khem tái nhợt, cậu lập tức gật đầu đồng ý.

"Tốt, dịp nghỉ lễ tao sẽ về quê ngoại, tao sẽ kể chuyện của mày với sư phụ, xem người có thể giúp được gì hay không."

"Cảm ơn, Jet."

"Ồ, vậy là mày sắp chết rồi mà không có bạn bè để đi chơi." Khem thật sự muốn tìm thứ gì đó để ném vào đối phương.

"Jet, mày nói hơi nhiều rồi đó!"

"Haha, thằng quỷ, cũng biết 'mày tao' cơ đấy!" Jet bĩu môi.

"Bực cả mình, tự dưng lại căng thẳng hơn."

"Trời, thôi nào, tao sẽ đưa mày đi ăn tối. Tao nghe người ta nói quán ăn trước trường ngon lắm!" Khem nhượng bộ, xuôi theo ý bạn. Cậu đứng dậy đi theo Jet một cách chậm rãi, như gà con đi theo gà mái mẹ, mặc dù cậu vẫn có chút bối rối. Bối rối không biết có phải do hai người đã thân thiết quá nhanh rồi hay không.

Dù mới quen nhau chưa đầy một ngày. Nhưng có cảm giác như cả hai đã là bạn từ rất lâu.

Khem tin chắc rằng mình thực sự bị ma quỷ theo sau vì Jet nói khi Jet ở cùng thì ma sẽ không đến gần cậu. Bởi vì Jet có những thứ thần kỳ đi cùng để bảo vệ mình. Sau ngày hôm đó, Khem dính chặt với Jet, luôn đi theo khắp nơi. Chỉ có những lúc trở về ký túc xá là hai người không gặp nhau, nhưng chẳng có vấn đề gì cả.

Nó có nghĩa là có đủ vấn đề đang làm phiền Khem. Giống cậu nhìn thấy thứ gì đó vụt qua rồi thường chớp mắt tới lui và nghe thấy tiếng lạch cạch. Hoặc tiếng rơi nhưng không lớn đến mức không thể chịu đựng được.

Khem luôn cố gắng tìm việc gì đó để làm, như xem phim hoặc đọc sách.

Đánh giá kỹ năng từ bản vẽ phác thảo về bất kỳ chủ đề nào hai người đều giỏi, cho dù đó là phong cảnh, con người, động vật hay đồ vật.

Khem rất giỏi vẽ người và có ý định vẽ bức tranh về người mẹ quá cố của mình. Bởi vì cậu nghĩ đó là thế mạnh của cậu đối với chủ đề mà giảng viên giao cho.

Bàn tay mảnh mai cầm cây bút chì B vuông góc với tờ giấy. Nheo mắt để đo kích thước, rồi bắt đầu phác thảo khuôn mặt bằng những đường nét mảnh.

Khem luôn tập vẽ khuôn mặt của mẹ. Kỷ niệm cùng mẹ đều khắc ghi trong lòng mọi người, nghĩ đến bao nhiêu lần vẫn cảm thấy ấm áp. Vì lẽ đó, Khem có thể vẽ khuôn mặt của mẹ chỉ bằng cách tưởng tượng mà không cần phải nhìn vào mẫu vẽ nào.

"Con nhớ mẹ lắm!" Khem mỉm cười và lẩm bẩm trước khuôn mặt tươi cười của mẹ trong quá trình vẽ các chi tiết, nhưng rồi chợt buồn ngủ và phải che miệng ngáp dài.

À, đừng lo lắng. Chỉ một chút nữa là xong.

Khem tự động viên bản thân và cố gắng mở mắt ra. Cơn buồn ngủ ăn mòn não cho đến khi tay cậu bắt đầu buông thõng và cuối cùng không thể chịu đựng được nữa.

Khem cứ như vậy mà ngủ quên đi.

Khem ngủ quên rồi lại tỉnh dậy quay lại nhìn đồng hồ treo tường, nhận ra đã hơn hai giờ sáng, cậu lắc đầu, định nhấc chiếc giá treo tranh lên cất đi.

"Chết tiệt!" Khem nhảy dựng lên khỏi ghế và lùi lại cho đến khi hông chạm vào chiếc bàn phía sau.

Bức tranh đáng lẽ là hình ảnh một người mẹ mỉm cười dịu dàng, nhưng lại là một người phụ nữ có đôi mắt chỉ toàn tròng đen. Từ khuôn miệng chỉ khẽ cười một chút thôi, nhưng giờ khuôn miệng đó đã kéo dài đến tận mang tai.  

🍂🍂🍂End Chap 02🍂🍂🍂

Đọc truyện vui nhé mọi người❤️❤️❤️🌙

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com