TruyenHHH.com

Khe Hon Hon Nhan Hop Dong Chuyen Ver Minwon


Sáng thứ hai Jeon Wonwoo có tiết, hai người hẹn xế chiều đi cục Dân Chính đăng ký.

Sau khi ăn sáng xong, Kim Mingyu đưa Jeon Wonwoo đến trường học, tới nơi liền dặn cậu, "Nhớ không được ăn đồ lạnh cùng đồ cay."

"Kỳ thực em cũng không có nghiêm trọng như vậy đâu." Jeon Wonwoo nói, ngày đó chỉ là ngoài ý muốn thôi.

"Vậy sao? Ai đau đến chật vật lăn lộn trên giường, nhất định phải là anh bồi ngủ mới ngưng lại?" Kim Mingyu nói.

"........." Ai muốn anh bồi ngủ a!

Jeon Wonwoo đỡ trán, nói, "Em biết rồi, anh đi làm đi."

"Được, buổi trưa chờ anh cùng ăn cơm." Kim Mingyu nói xong cũng lái xe ly khai.

Jeon Wonwoo thấy xe hắn đã đi xa, mới quay người tiến vào trường học.

Trên đường đến phòng học Jeon Wonwoo đụng phải anh em ngày đó cùng ăn cơm, nói chuyện mới biết Hong Jisoo cũng giống như cậu bị viêm dạ dày cấp tính, phỏng chừng là ăn thức ăn không sạch sẽ cùng ngày.

Jeon Wonwoo hỏi tình huống của Hong Jisoo một chút, biết tên đó đã không sao liền yên lòng, quyết định sau này vẫn là tự mình làm cơm thì tốt nhất.

Buổi sáng Jeon Wonwoo vốn là có bốn tiết, nhưng bởi vì trường học mời nhân viên cao tầng của một tập đoàn nổi danh đến diễn thuyết, kết thúc tiết thứ nhất, tất cả mọi người đều đến hội trường.

Lúc trước Jeon Wonwoo rất mong đợi với bài diễn thuyết lần này, cậu muốn nghe một chút kinh nghiệm cùng lời khuyên của người thành công, thế nhưng vừa nghĩ tới buổi chiều sẽ cùng Kim Mingyu đi đăng ký, tâm tư của cậu toàn bộ bay đi, do dự, căng thẳng, kích động, còn có chút ngạc nhiên.

Nghĩ tới đây, cậu không khỏi lại nhớ đến sáng sớm Kim Mingyu nói đúng buổi trưa chờ cậu ăn cơm, lẽ nào buổi trưa hắn muốn đến đây sao?

"Jeon Wonwoo, nghĩ gì thế?" Một xá hữu lên tiếng.

"Không có chuyện gì." Jeon Wonwoo lấy lại tinh thần, phát hiện mình thất thần, từ khi ở cùng với Kim Mingyu số lần thất thần của cậu tăng lên không ít.

"Dạo này hay thấy cậu như vậy lắm, yêu đương cũng không đến nỗi trầm mê như vậy đi?" Người nọ trêu ghẹo nói, "Nhớ lần sau mang em dâu đi ăn một bữa cơm a."

Jeon Wonwoo cười cười không nói gì, đem tầm mắt chuyển lên khán đài.

Buổi trưa Kim Mingyu tới đón Jeon Wonwoo ăn cơm, cân nhắc đến dạdày của Jeon Wonwoo, hắn đặc biệt tìm một nhà hàng Quảng Đông.

Lúc ăn cơm Jeon Wonwoo nhớ tới diễn thuyết hômnay, hỏi Kim Mingyu , "Công ty của các anh lại có thể nhận lời mời như thế nàysao?"

"Ừ, phòng Quan hệ xã hội phụ trách." KimMingyu nói.

"Vậy công ty của anh sẽ nhận sinh viên tốtnghiệp khoá này đến thực tập sao?" Jeon Wonwoo hỏi.

"Em muốn làm thực tập sinh?" Kim Mingyu ngẩng đầu nhìn cậu.

"Em chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi." JeonWonwoo nói. Kỳ thực trước kia cậu cũng nghĩ như vậy, Kim Mingyu tập đoàn như vậy có rất nhiều người muốn chenvào, cậu cũng không ngoại lệ. Bất quá bây giờ lại có quan hệ này nọ với KimMingyu , cậu liền có chút do dự, Kim Mingyu miệng độc như vậy, chắc chắn sẽ không buôngtha cho cậu.

Quả nhiên, một giây sau cậu liền nghe KimMingyu nói, "Ngoài miệng nói không,trong lòng lại rất muốn đi?"

"........." Jeon Wonwoo câm nín nhìn hắn, những lờinày là có thể dùng như vậy sao?

"Em nghe nói công ty của anh trong khoảng nhậnngười rất nghiêm khắc, bình thường sẽ không nhận sinh viên mới tốt nghiệp." JeonWonwoo nói.

"Cũng không phải không được." Kim Mingyu nhìn cậu, một bộ 'Em thì làm sao mà biếtđược'.

Jeon Wonwoo cùng hắn nhìn nhau vài giây, cúiđầu tiếp tục ăn cơm.

Kim Mingyu đợi không được cậu nói vài câu tốt, khó chịumà gõ nhẹ trên mặt bàn, "Có muốn đến làm việc hay không?"

"Muốn." Jeon Wonwoo chân thành mà nói.

"Hm?" Kim Mingyu nhấc cằm.

"Bất quá Kim Mingyu tập đoàn quá xa vời, có lẽ em nên từ công tynhỏ học lên thì tốt hơn." Jeon Wonwoo nói.

Loay hoay mãi không lừa được, Min Min hừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.

Jeon Wonwoo cúi đầu hé miệng không tiếng độngmà nở nụ cười, không thuận ý anh đâu.

"Ơ! Bé ngoan !"

Phía sau Jeon Wonwoo truyền đến một tiếng gọi,hai chữ 'Bé ngoan ' kéo dài dằng dặc, Jeon Wonwoo sặc một cái, theo phản xạ màngẩng đầu nhìn Kim Mingyu đang ngồi đốidiện, liền thấy hắn đen mặt nhìn phía sau lưng cậu.

Ngoại trừ lần đầu đến Kim Mingyu gia, đây vẫn là lần đầu tiên nghe có người gọiKim Mingyu là Bé ngoan , hơn nữa còn lànơi công cộng, cậu phi thường hiếu kỳ ai mà gan to như vậy!!

Kwon Soonyoung từ phía sau đi tới, vỗ vỗ vai Kim Mingyu ,"Hai ngày trước còn mượn rượu tiêu sầu, hôm nay sao có tâm tình đi ăn cơm vậy?Cũng không gọi tôi! Quá vô lương tâm đi!"

Kim Mingyu khẽ liếc cái móng heo đang đặt trên vai hắn, KwonSoonyoung ngoan ngoãn thả ra, quay đầulại nhìn thấy Jeon Wonwoo, bỗng nhiên tỉnh ngộ, "Hoá ra là mang vợ bé nhỏ nhàcậu đến ăn cơm à? Xin chào, tôi là Kwon Soonyoung ."

Jeon Wonwoo khi nghe đến câu 'Mang vợ bé nhỏnhà cậu đến ăn cơm' liền có chút bối rối, rồi nghe y chào hỏi mình, liền đứnglên gật đầu, "Xin chào, tôi là Jeon Wonwoo."

"Ồ ~ " Kwon Soonyoung gật gật đầu, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

"? " Jeon Wonwoo không rõ vì sao, cậu có đạidanh đâu chứ?

"Ngồi xuống ăn cơm, không cần để ý đến y." KimMingyu nói với Jeon Wonwoo.

"Đúng đúng đúng, ngồi xuống trước, chúng tacùng ăn." Kwon Soonyoung giống như quenbiết mà kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Jeon Wonwoo.

"Cậu ngồi chỗ nào?" Kim Mingyu nhẹ nhàng mà hỏi, ánh mắt bén nhọn nhìn tay y.

Bàn tay đang kéo ghế của Kwon Soonyoung dừng lại, giơ tay đầu hàng nói, "Được đượcđược, tôi với cậu ngồi." Nói xong liêng chạy qua phía Kim Mingyu , chuẩn bịcùng hắn ngồi một chỗ, bất quá mới vừa đi tới Kim Mingyu liền đem cái ghế bên cạnh đẩy đi chỗ khác,biểu thị không hoan nghênh y.

"........." Kwon Soonyoung câm nín, "Tôi chỉ là muốn cùng ăn một bữa cơmthôi mà."

"Từ chối." Kim Mingyu mặt than.

Jeon Wonwoo thực sự không nhịn được, khẽ cườira tiếng, thấy hai người đồng thời nhìn về phía cậu liền vội vã im tiếng.

"OK." Kwon Soonyoung nói, "Hôm nay tôi không quấy rầy các cậu nóichuyện yêu đương, miễn cho có người lại muốn tìm tôi mượn rượu tiêu sầu."

"Nói xong thì phắn." Kim Mingyu nói.

"Vậy tôi đi đây!" Kwon Soonyoung nhún nhún vai.

Kwon Soonyoung đi rồi, Kim Mingyu nhìn Jeon Wonwoo nói, "Em mặt đỏ cái gì? Saolúc này da mặt lại mỏng như vậy?"

Mới vừa mới nghe Kwon Soonyoung nói hai người nói chuyệ yêu đương, Jeon Wonwoocó chút không rõ, thế nhưng vừa nghe Kim Mingyu nói cậu như vậy liền kỳ quái, người này nóimình ngày thường da mặt rất dày.

Nhưng là Kwon Soonyoung nói đến xem, đối phương biết sự tồn tại củamình, còn biết quan hệ của mình với Kim Mingyu . Chẳng lẽ là không chỉ ngườinhà Kim Mingyu biết, mà ngay cả bạn bècủa hắn cũng biết?

Nghĩ tới đây Jeon Wonwoo không khỏi nhìn KimMingyu , mang theo nghi hoặc.

"Nhìn cái gì?" Kim Mingyu hỏi.

"Bạn anh biết quan hệ của chúng ta sao?" JeonWonwoo hỏi.

"Chúng ta có quan hệ gì?" Kim Mingyu hỏi.

Jeon Wonwoo trầm mặc, đáy mắt Kim Mingyu đáy mắt chợt lóe một tia trào phúng nhàn nhạt,bưng canh lên uống, mới vừa nhấp một hớp liền nghe Jeon Wonwoo nói, "Quan hệchồng chồng chưa cưới."

"Khụ!" Kim Mingyu bị câu nói này làm sặc, suýt chút nữa đem canhtrong miệng phun ra ngoài, vội vàng che miệng ho khan.

Jeon Wonwoo thấy thế vội vàng đưacho hắn khăn giấy, Kim Mingyu tức giậnnhìn về phía cậu, "Em nói chuyện có thể hay không..." Lời của hắn khi nhìn thấy ýcười dưới đáy mắt Jeon Wonwoo bỗng nhiên dừng lại, có chút thất thần.

Khoảng thời gian hai người ở chung cho tớinay, đây là lần đầu tiên Kim Mingyu nhìnthấy Jeon Wonwoo lộ ra vẻ mặt này, đáy mắt hàm chứa ý cười rõ ràng, làm cholòng hắn đều mềm nhũn.

Jeon Wonwoo lần đầu làm cho Kim Mingyu nghẹn đến sặc nước, trong lòng có chút vidiệu. Thấy hắn thẳng tắp nhìn mình, Jeon Wonwoo ma xui quỷ khiến mà kêu mộttiếng, "Bé ngoan ."

"Em náo loạn cái gì?!" Kim Mingyu cả giận nói.

Jeon Wonwoo cười đem giấy ăn nhét vào trongtay hắn, "Anh lau miệng đi, dính cả nước canh lên kìa." Nói xong chỉ chỉ khóemôi.

Kim Mingyu hừ một tiếng, lấy giấy ăn lau lau, nghĩ thầmlần sau bắt em dùng thứ khác lau cho anh.

Buổi chiều các cặp tình nhân đến đăng kí ở cụcDân Chính chỉ có hai người bọn họ là nam, sau khi Jeon Wonwoo bước vào có chútkhông được tự nhiên, luôn cảm giác tất cả mọi người đang nhìn bọn họ, KimMingyu vẫn là một bộ duy ngã độc tôn (talà nhất), đối với người nào quăng ánh mắt tới đều ngoảnh mặt làm ngơ.

Giao xong phí thủ tục, hai người qua một bênđiền bảng.

Lúc Jeon Wonwoo viết xuống tên chính mình, độtnhiên nghĩ tới cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt, Kim Mingyu lúc đó cùng với Kim Mingyu hiện tại mang đến cho cậu cảm giác hoàn toànkhác nhau, không biết vì sao, trong lòng cứ như là đang mơ.

Cậu giương mắt nhìn Kim Mingyu ở bên cạnh, phát hiện hắn đang cúi đầu điềnthông tin, hắn viết rất nhanh, kiểu chữ phi thường đẹp đẽ.

Sau này mình sẽ cùng người này sống hết đờisao? Phải nói với ông nội như thế nào mới tốt đây, ông có phản đối hay không?

Jeon Wonwoo nghĩ như vậy, động tác ngừng lại.

Kỳ thực vừa nghĩ tới lúc trước Kim Mingyu ở bệnh viện với mình, cảm giác tốt vô cùng.

"Em bị chứng ngẩn người giai đoạn cuối à?"

Bên tai vang lên thanh âm Kim Mingyu , Jeon Wonwoohoàn hồn liền thấy hắn một bộ 'Có bệnh sớm trị một chút' nhìn mình.

Mình thật sự muốn cùng cái tên miệng lưỡi độcác này sống hết đời sao? Đột nhiên có chút mệt, một chút ôn nhu ở bệnh viện củaKim Mingyu căn bản không sánh được.

Lúc này nội tâm Jeon Wonwoo kinh bỉ.

Sau khi điền xong bảng nộp lên, nhân viên côngtác mang hai người đến khu đại sảnh tuyên thệ, vừa vặn có người đang ở đó tuyênthệ.

"Thật ngu xuẩn." Kim Mingyu nói.

"Vậy thì không cần tuyên thệ?" Jeon Wonwoohỏi.

Cuối cùng hai người cũng không có tuyên thệ,trực tiếp đi đến chỗ chụp ảnh. Theo lời của Kim Mingyu chính là: Có một số việc phải dùng hành độngchứng minh, nói suông chỉ vô dụng.

Jeon Wonwoo cảm thấy rất chính xác, nếu tuyênthệ hữu dụng, xã hội cũng không có nhiều vợ chồng ly hôn như vậy.

"Tới gần một chút, gần thêm chút nữa." Thợchụp ảnh cầm camera nói với hai người.

Kim Mingyu thờ ơ mà đứng, Jeon Wonwoo không có cách nàochỉ có thể dựa vào sát bên cạnh hắn, liền bị Kim Mingyu ôm eo. Cậu vừa ngẩng đầu liền thấy bốn chữ'Yêu thương nhung nhớ' trên mặt Kim Mingyu .

Jeon Wonwoo, "........."

Lấy giấy hôn thú màu đỏ từ trong tay nhân viêncông tác, trong lòng Jeon Wonwoo từ căng thẳng biến thành thở phào nhẹ nhõm.

Quả thật kết hôn rồi, cùng Kim Mingyu . JeonWonwoo nhìn tờ giấy.

"Đi, về nhà." Kim Mingyu đem tờ giấy nhét vào trong túi, kéo JeonWonwoo rời đi.

Lúc đi ra, Jeon Wonwoo nghe phía sau truyềnđến tiếng thảo luận nho nhỏ.

"Trời ạ, đó có phải là tổng giám đốc KimMingyu tập đoàn Kim Mingyu không? Tôi đã từng thấy anh ấy ở trên tạpchí!"

"Đúng rồi! Tôi không nhìn lầm đi, anh ấy đếnđăng ký kết hôn? Nam sinh bên cạnh anh ấy là ai vậy?"

"Nếu không phải đến kết hôn chẳng lẽ là đến lyhôn sao? Lại thêm một nam nhân độc thân rồi!"

"Kim Mingyu tổng giám đốc so với trên ảnh thoạt nhìn anhtuấn hơn hẳn, nam sinh bên cạnh anh ấy cũng thật đẹp trai! Có thể chụp ảnhkhông nhỉ? Đây là một tin hot a!"

"Tốt nhất là đừng dại, lần trước có phóng viênchụp bậy cuối cùng cả toà soạn đều phá sản!"

Nghe đến mấy câu này, Jeon Wonwoo không khỏinhăn mặt, kéo tay áo Kim Mingyu , nhẹ giọng nói, "Tất cả mọi người đang nhìnchúng ta..."

Kim Mingyu nhìn tay cậu đang lôi kéo mình, mới nói, "Vậythì sao chứ? Cùng anh kết hôn rất mất mặt?"

"Em không phải ý này, chỉ là..." Jeon Wonwoo honhẹ, "Chỉ là cảm thấy không quen."

"Muốn anh đi làm cho bọn họ câm miệng?" KimMingyu hỏi.

"Thôi, không cần đâu." Jeon Wonwoo nói, sợ lúctrở về phỏng chừng lại càng gây nổi bật hơn.

Sau khi lên xe Kim Mingyu khởi động xe rời đi, Jeon Wonwoo ngồi ở vị tríphó lái cầm giấy hôn thú màu đỏ ra nhìn.

Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh của hai người ởtrên giấy hôn thú cảm giác thật không chân thực. Cậu và Kim Mingyu thật sự kết hôn rồi, mà lúc này trong lòng cậucũng không có chống cự.

Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa

GIẤY HÔN THÚ

Người chứng nhận: Jeon Wonwoo.

Thật thần kỳ a! Jeon Wonwoo nghĩ thầm.

Trong lúc cậu nhìn đến xuất thần, Kim Mingyu bên cạnh vươn tay lấy tờ giấy trong tay cậu, JeonWonwoo ngẩng đầu nhìn hắn.

Kim Mingyu cau mày mà nhìn bức ảnh phía trên, rõ ràngkhông hài lòng lắm, "Thật xấu."

"Hả? Sao có thể a." Jeon Wonwoo nhìn kí mộtchút, cậu cảm thấy rất ổn, thợ chụp ảnh vừa nãy chọn trong mười mấy tấm mớitrúng một tấm mặt Kim Mingyu coi nhưkhông có thúi.

Kim Mingyu xì một tiếng, "Thiếu mất dấu ấn."

Jeon Wonwoo nói, "Đâu có, này không..."

Lời của cậu bị Kim Mingyu chặn lại, Kim Mingyu một tay cố định gáy cậu, môi chạm môi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com