TruyenHHH.com

Khaotungfirst Trong Anh Mat Troi

Đôi trẻ cứ như vậy đã trải qua khoảng thời gian yêu nhau tuyệt vời. Đã gần đến Giáng sinh và sẽ có hơn một tháng nghỉ phép. First đã hơn ba năm chưa về nước. Lần này, tạm thời không có dự án mới nên anh đã bàn với Khaotung về việc về nước thăm bố mẹ. Chuyện mấy tháng trước nghi ngờ mất tích cũng khiến ba mẹ lo lắng không nhẹ, họ luôn gọi điện nói muốn gặp anh.

Thế là cả hai bắt đầu hành trình về nhà.

Trên máy bay First vô cùng hưng phấn, nghĩ tới những cửa hàng nhỏ trước kia thích ăn, còn có bờ biển trước kia thường xuyên cùng Khaotung đi bơi, tất cả đều muốn đi một lần nữa. Hiện tại mối quan hệ của hai người đã khác, luôn cảm thấy có những kỳ vọng khác nhau. Nhưng Khaotung trông không có vẻ tràn đầy năng lượng.

"Em sao vậy, Tung, về nhà không vui sao?"

"Rất vui mà."

"Nhưng trông em có vẻ bơ phờ..."

Khaotung nắm lấy tay First : "Về nhà em không thể cứ bám lấy anh mãi được, em sợ em không quen."

"Nhưng chúng ta vẫn có thể ở bên nhau mọi lúc mà. Em có thể lặng lẽ đến phòng anh và ngủ cùng nhau vào buổi tối mò~"

"Anh không sợ bị bố mẹ phát hiện à?"

"Không phải trước đây chúng ta thường làm điều này sao? Không sao đâu! Em chỉ cần nhớ kiềm chế ánh mắt của mình khi có bố mẹ ở bên là được~"

" Có phải ánh mắt của em quá rõ ràng hả ? Ha ha!"

"Nếu không thì sao... mỗi lần em nhìn chằm chằm vào anh, anh sẽ..."

"Sẽ như thế nào?"

First hạ thấp giọng nói bên tai Khaotung, " Sẽ rất muốn hôn em." Môi còn chạm vào tai Khaotung.

Khaotung ngứa đến run lên, nắm chặt tay First, "Firfir, anh học được thói hư rồi, luôn quyến rũ em."

"Hả? Anh không có." First chớp đôi mắt to với vẻ mặt ngây thơ.

Khaotung nghĩ thầm, "đồ quyến rũ ."

Cuối cùng máy bay cũng đến nơi, khi hạ cánh liền nhận được tin nhắn của mẹ, nói rằng mẹ đang đợi họ ở sân bay. Sau khi hoàn tất thủ tục nhập cảnh, Khaotung kéo First đi ra sau một cây cột trống không có người và hôn anh một cách say đắm. Vài phút sau, cả hai vẫn chưa hôn xong, trong mắt tràn đầy dục vọng. Khaotung ôm mặt First và hôn lên má anh lần nữa, "Đêm nay đợi em ở phòng anh, không được phép ngủ."

First ngoan ngoãn gật đầu: "Đi thôi, đừng để bố mẹ phải chờ."

Từ xa đã thấy dáng vẻ vội vàng nhìn xung quanh của bố mẹ, First bước nhanh về phía trước. Iris nhìn thấy First nước mắt liền rơi xuống, First vội vàng tiến lên ôm lấy bà: "Mẹ, con về rồi đây."

Iris nghẹn ngào không nói nên lời, Taran xoa xoa mái tóc First, ôm chầm lấy First và Iris, "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi".

Khaotung nhìn cảnh này cũng rất vui vẻ, rưng rưng nước mắt, Taran quay đầu nhìn cậu: "Lại đây nào thằng bé ngốc, nhìn cái gì vậy?".

Sau đó một nhà bốn người ôm nhau. Sự ấm áp của gia đình thực sự là không thể thay thế được.

Hôm nay trong nhà chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon, đều là món hai người bọn họ trước kia thích ăn nhất. Iris cả đường đi đều nhắc tới việc làm sao First lại gầy đi nhiều như vậy, nhìn mà đau lòng. First và Khaotung trao đổi ánh mắt, First chỉ nói là học hành tương đối bận rộn có lúc không ăn uống đàng hoàng.

Khaotung tiếp tục cuộc trò chuyện một cách tự nhiên: "Mẹ ơi, đồ ăn ở căng tin trường thực sự không ngon lắm, con không thể so sánh với món mẹ nấu. Hơn nữa mẹ biết đấy anh ấy không có biết nấu ăn, khi bận có lúc chỉ ăn mì gói. Nhưng sau này mẹ không cần lo nữa ạ, con sẽ giám sát việc ăn uống của anh ấy và thường xuyên nấu những món ăn ngon cho anh ấy, đảm bảo anh ấy sẽ béo lên ".

"N' Tung, bây giờ con đã trưởng thành rồi, có thể chăm sóc anh trai con rồi, mẹ thật sự vui chết đi được."

Khaotung cười đến lông mày nhíu lại, First vừa hạnh phúc lại cảm thấy có chút chột dạ, ở dưới bàn lặng lẽ nhéo nhéo tay Khaotung.

Buổi tối, cả nhà cùng nhau trò chuyện về nhiều chủ đề, không khí rất vui vẻ.

Đang nói đến cao hứng lúc, Taran hỏi:" "Hai đứa bọn con bí mật có bạn gái không? Bố chưa từng nghe các con nhắc đến nha. Đặc biệt là First, ba năm ở một mình con có cô đơn không?"

Vẻ mặt của hai người nhất thời có chút lúng túng.

Vẫn là First mở miệng trước: "Con không vội đâu bố. Con khá bận học và không có nhiều thời gian hẹn hò. Hơn nữa trong trường đại học của chúng con cơ bản không có cô gái Thái nào cả. Con thực sự không thích con gái nước ngoài.. "

Khaotung cúi đầu nhìn, First sợ làm cậu không vui nên nói thêm: "Con cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán đâu, hai anh em bọn em từ nhỏ đã quen ở cùng nhau, trước đây cũng đã thường xuyên trò chuyện bây giờ em ấy đến học cùng con thì lại càng bớt nhàm chán hơn."

First cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, nhưng trong lòng đã vô cùng hoảng sợ rồi, sợ rằng bất kỳ lời nói nào của mình nói ra sẽ lộ sơ hở. Anh thật sự còn chưa nghĩ ra cách để ngỏ lời với bố mẹ. Đối với vấn đề xu hướng tính dục anh cũng không dám nhắc tới, huống chi đối tượng còn là Khaotung...

"Được rồi, bố cũng không phải thúc giục hai đứa, chỉ là nói nhảm một chút thôi. Nhà chúng ta nhất định tôn trọng tự do yêu đương, hai đứa nếu sau này có tìm được đối tượng thì nhớ dẫn về nhà là được."

First gượng cười và nói: "Vâng thưa bố." Khaotung lại không có phản ứng gì. Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.

Cũng may Iris lúc này mới lên tiếng, kéo Taran nói: "Đi thôi, hai chúng ta về phòng thôi, bây giờ cũng muộn rồi, hai đứa nhỏ hôm nay bay về chắc hẳn là rất mệt mỏi để cho bọn nhỏ đi ngủ sớm một chút đi."

Sau đó lại nói với hai người bọn họ: "Mẹ đã dọn phòng cho các con rồi, nếu các con cần gì nữa thì ngày mai hãy nói với mẹ, hôm nay hãy ngủ một giấc thật ngon nhé."

Khaotung lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn mẹ, ánh mắt dịu dàng: "Cảm ơn mẹ, mẹ thật tốt."

"Đồ ngốc, sao đột nhiên lại khách khí như vậy?" Iris mỉm cười nhéo nhéo mặt Khaotung trước khi kéo Taran về phòng.

First sau đó hạ giọng nói với Khaotung: "Tung~ Vẻ mặt vừa rồi của em rõ ràng là không vui... Em cũng nên cố gắng chịu đựng một chút đi, vừa rồi anh căng thẳng muốn chết."

"Nhưng nghe bố nói như vậy, trong lòng vẫn có chút buồn. Em không biết khi nào chúng ta mới có cơ hội nói thẳng với bố mẹ."

"Hãy từ từ nhé, Tung. Chúng ta mới ở bên nhau không lâu nên có thể từ từ bàn bạc. Hơn nữa phần lớn chúng ta sẽ dành thời gian ở nước ngoài. Dù anh đã tốt nghiệp trước em nhưng anh cũng đã có kế hoạch về công việc thực tập, anh muốn học thêm nhiều điều ở đó cũng có thể dành nhiều thời gian hơn cho em ".

"Fir, anh có từng nghĩ tới việc chúng ta sẽ hoàn toàn sống ở nước ngoài..." Không đợi First trả lời, Khaotung lại nói tiếp: "Xin lỗi, em không nên nói như vậy, như vậy quá ích kỷ rồi và bố mẹ chắc sẽ buồn lắm đấy."

First không nói gì mà nắm lấy tay Khaotung. Ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp lòng bàn tay cậu.

Hai người cứ như vậy yên tĩnh ngồi một hồi, First nói "Chúng ta nên đi tắm rồi, lát nữa gặp ở phòng của anh." Khaotung gật gật đầu, đứng dậy đi về phòng mình.

Trong lúc tắm, Khaotung cứ tưởng tượng đến cảnh bày tỏ với bố mẹ trong tương lai, càng nghĩ về điều đó, suy nghĩ của cậu càng trở nên hỗn loạn. Bất giác cậu đã ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ.

Khi Khaotung lặng lẽ leo lên giường của First, First đã buồn ngủ đến mức ngủ thiếp đi. Khaotung nhẹ nhàng cầm lấy chiếc điện thoại vẫn còn sáng màn hình trong tay First, tắt màn hình rồi đặt sang một bên. Sau đó, như cảm nhận được khaotung đang đến, First bĩu môi bò vào vòng tay cậu, kèm theo tiếng ngân nga khe khẽ, Khaotung ôm lấy anh và hôn lên má anh.

"Aii, tất cả ngày mai hãy nghĩ, chúc anh có một giấc mơ đẹp, mèo con của em."

---------

Vẫn là giường trong ở nhà là ngủ ngon nhất, hai người vừa tỉnh lại thì bố mẹ đều đã ra ngoài làm việc. Iris chuẩn bị bữa sáng cho bọn họ, bảo bọn họ buổi tối muốn ăn gì thì nhắn tin trước.

"Tung, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, thuận đường chúng ta có thể mua một ít nguyên liệu nấu ăn, anh thấy khả năng nấu nướng của em ngày càng khá hơn, nếu em thể hiện tài năng của mình với bố mẹ, họ chắc chắn là sẽ rất vui!"

"Được, Fir cảm thấy ổn thì em cũng cảm thấy rất vui."

Hai người đi mua sắm gần nhà, Khaotung cùng First đi ăn "hương vị tuổi thơ" mà anh đã muốn ăn mấy năm nay. Đã lâu rồi bọn họ mới cùng nhau đến những nơi này, những con đường quen thuộc, những mùi hương quen thuộc khiến cả hai cảm thấy đặc biệt thích thú.

Khi về đến nhà thấy vẫn còn sớm nên hai người định tìm một bộ phim để xem.

"Em muốn xem gì? Tung, mấy năm rồi chúng ta không có cơ hội xem phim cùng nhau." First lấy điện thoại ra và chuẩn bị tìm vài bộ phim hay.

"Thực ra em luôn có một bộ phim muốn xem cùng anh, nhưng... trước đây luôn cảm thấy không thích hợp lắm."

"Nó là gì?"

"Call me by your name"

"Có thể nha, nếu như em thích anh sẽ cùng em xem, nhưng là phim là thể loại nào, anh không biết rõ lắm."

"Ừm.... là một câu chuyện rất đẹp, nhưng kết thúc buồn. Thực ra lần đầu tiên em xem nó, em đã khóc suốt cả đêm... Em cảm thấy lúc đó em có thể không bao giờ có đủ can đảm để xem lại bộ phim một lần nữa. Nhưng bây giờ em cảm thấy firfir ở bên cạnh em và em chỉ muốn chia sẻ mùa hè rực rỡ đó với anh."

First xoa xoa đầu Khaotung, "Được rồi đồ ngốc của anh."

Hai người nằm trên sofa, First tìm một tư thế thoải mái tựa vào ngực Khaotung. Câu chuyện chậm rãi mở ra...

"Trái tim và cơ thể của chúng ta chỉ được trao cho chúng ta duy nhất một lần.

Mà trước khi con biết điều đó, trái tim của con cũng đã mệt rồi.

Còn với cơ thể con, rồi sẽ đến lúc chẳng có ai ngó đến nó, chứ đừng nói là muốn đến gần nó.

Hiện giờ con buồn khổ, đau đớn. Đừng dập tắt cảm xúc.

Vì cùng với nó là niềm hạnh phúc con đã cảm nhận."

"Tại sao anh lại kết hôn vào mùa xuân
Vì mùa hè là của chúng ta."

" Call me by your name, and i'll call you by mine."

-------

Đến cuối phim, First đã rơi nước mắt đầy mặt. Anh không quay lại nhìn Khaotung mà nói với giọng khàn khàn: "Tung, anh dường như ngày càng hiểu cảm giác của em khi em mê man chờ đợi một mình anh. Anh quá ngu ngốc khi bắt em phải chờ đợi lâu như vậy."

Khaotung xoa xoa một bên tai anh: "Đồ ngốc, en không quan tâm phải đợi mất bao lâu, chỉ cần cái kết là vẫn có thể chờ được anh chính là tốt nhất. Kỳ thật chúng ta đều may mắn khi đã gặp được nhau. Tuy nhiên, cái kết của họ không được lý tưởng cho lắm...." Giọng điệu của Khaotung tràn đầy tiếc nuối.

First đứng dậy nhào vào người Khaotung, mặt vùi vào cổ Khaotung: "Tung, em nghe anh nói, chúng ta nhất định sẽ không kết thúc như thế này đâu. Nhất định là sẽ không. Anh không thể tưởng tượng được việc phải xa em. Mặc kệ tương lai chúng ta sẽ đối mặt với chuyện gì, hai chúng ta đều sẽ cùng nhau đối mặt với nó . Mặc kệ là bố mẹ, hay là Don... Chúng ta cùng nhau tìm ra giải pháp."

First vừa nói vừa rơi nước mắt nước mắt. Khaotung quay mặt First lại và nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của anh: "Đối với em mà nói thì khoảng thời gian đau khổ nhất đã qua. Trước kia em không chắc liệu mình có thực sự có cơ hội ở bên anh hay không... nhưng giờ anh là của em rồi nên em không còn sợ hãi điều gì nữa."

Hai người không nhịn được mà hôn nhau. Không ai ngờ Iris lại về nhà sớm. Hai người họ thậm chí còn không để ý khi cánh cửa mở ra. Iris đứng tại chỗ, che miệng không biết làm sao.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com