[KhaoFirst/FirstKhao] Cùng quản lý trở thành một Cp
Chương 23: Giữ mày
Vào khoảng ba giờ chiều, xe buýt của khu nghỉ dưỡng đi ngang qua trung tâm phân phối khách du lịch ở Chiang Mai, FKT nói lời tạm biệt với bạn bè và đồng nghiệp. Trời nắng như đổ lửa, hai đứa kéo vali rảo bước trên con đường nhựa, hơi nóng phả thẳng vào lòng bàn chân qua đôi dép tông. Bước nhanh đến hành lang của khu vực lễ tân, mặt trời chiếu vào hiên che nắng ở một góc khó hiểu, không bóng râm nào bị bỏ sót. Khaotung nấp sau First, gửi vị trí chính xác cho mẹ, đang tính mua nước ở cửa hàng gần đó, chưa kịp bước ra khỏi mái hiên mưa đã rơi không báo trước rơi xuống "lộp bộp lộp bộp" giống như một đứa trẻ sống trên trời vô tình va phải chiếc hộp thiếc bị lật, những viên bi thủy tinh bên trong lần lượt rơi ra. First ngồi trên vali ngửa đầu nhìn lên bầu trời vừa nắng vừa mưa, đôi mắt hơi đảo lên cũng có một tầng mơ màng sáng rỡ như giọt mưa. Khaotung đang ở bên cạnh dùng điện thoại của mình để chụp ánh sáng và bóng tối mùa hè, thấy vậy First quay đầu lại, liếm đôi môi khô khốc và tự nói với bản thân: "Mưa to thế này muốn ăn kẹo cầu vòng ghê.""Sao mỗi lần mày đứng ở đây đều muốn ăn cái gì vậy." Khaotung bật cười, kéo hành lý của First ra sau để tránh nước mưa làm ướt nẹp tay của anh.Nghe Khaotung nói vậy First mới nhớ ra năm năm trước cậu cũng từng ở đây chờ mẹ Khaotung, thời tiết cũng như vậy nhưng người đi cùng không phải Khaotung và tâm trạng cũng hoàn toàn khác. Khi đó mái che của khu tiếp khách tạm thời không rộng như bây giờ, mưa nắng cũng không che nổi, First tìm chỗ tránh mưa lại tránh không thoát được ánh mặt trời, anh mồ hôi đầm đìa nghĩ nắng mưa gắt quá, không dễ chịu bằng bão. Trong lòng anh có chút chán ghét thời tiết nhưng lại cảm thấy mình thật quá đáng, con người tâm tình không tốt sao có thể trách thời tiết được chứ. Anh cũng không biết mình có chuyện gì, mấy ngày trước khi khởi hành tâm tình đều có mây mù nắng, so với nắng mưa còn tệ hơn. Thực sự buồn chán, anh chạy đến cửa hàng taxi gần đó để mua hai cây kem và đưa một viên cho Frank khi anh quay lại. Frank là bạn cùng lớp với Khaotung là do First tự định nghĩa. First cảm thấy dựa theo quá trình anh và Khaotung trở thành bạn bè, quan hệ giữa Khaotung và Frank hẳn vẫn chỉ là bạn học, dù sao thời gian bọn họ quen biết cũng không lâu thời gian ở chung cũng rất ngắn. Bắt đầu từ tháng 5, Khaotung sẽ đến Bangkok mỗi tháng để tham gia khóa đào tạo diễn viên mới, những diễn viên mà cậu sắp tham gia cùng trong bộ phim đều là diễn viên mới, GMM sẽ tổ chức sáu, bảy người họ và những diễn viên mới khác trong công ty cùng tham gia khóa đào tạo. Ban đầu Khaotung đến Bangkok là ở nhờ nhà First, nhưng nhà First cách công ty quá xa, rất dễ đến muộn. Khaotung vốn định tìm một căn hộ thuê ngắn hạn gần đó, mới tìm được một hai ngày thì bạn học của cậu nói mình ở trong căn hộ sinh viên gần công ty và mời cậu đến ở cùng. Sau đó khi đến Bangkok, Khaotung nghỉ tại căn hộ của Frank. Bởi vì mỗi lần Khaotung đến Bangkok đều chỉ có hai ba ngày, thời gian sắp xếp rất kín, sau khi không tá túc thì số lần gặp mặt First càng ngày càng ít, chỉ có thể sau khi tan học vội vàng hẹn bữa cơm, có vài lần Frank cũng có mặt. Khi Khaotung giới thiệu Frank, cậu nói "bạn cùng đoàn làm phim". First và Frank trao đổi Line và ig với nhau, nhưng họ không có liên lạc riêng. Trường Khaotung có rất nhiều hoạt động vào tháng 10 và cậu không thể xin nghỉ phép để đến Bangkok. Vào ngày sinh nhật của cậu, First đã gọi video call với cậu và nói rằng tuần sau anh sẽ đến Chiang Mai để tham quan lớp học, nếu Khaotung rảnh rỗi anh sẽ đến tìm cậu chơi hai ngày."Được." Anh nhìn Khaotung ăn bánh ngọt trong video, khóe miệng dính kem nhếch lên: "Tuần sau Frank cũng tới tìm tao, mày bay chuyến nào? Nếu cùng ngày với Frank tao sẽ bảo mẹ tao đi đón hai người."First không chắc chắn về thời gian nhưng anh nói với Khaotung trong video rằng anh sẽ liên lạc với Frank. Sau khi video kết thúc, First mở Line của Frank và hỏi anh ta thông tin chuyến bay. Cuối cùng cả hai đã đến Chiang Mai trên cùng một chuyến bay, sau đó cùng nhau bắt xe buýt đến trung tâm du khách và đợi đến Khaotung dưới những cơn bóng mây khó chịu. Anh vẫn còn hơn nửa que kem, sợ mang lên xe làm bẩn xe nên vội vàng nhét hết vào miệng trước khi lên xe, một miếng lớn kem đông cứng lại khiến cho đầu anh đau buốt và anh không thể duỗi thẳng lưỡi khi chào mẹ của Khaotung. Chiếc kem que kia First sau đó không mua lại nữa, sợ anh lại bị đông lạnh đến đầu lưỡi xanh biếc.
Mưa bóng mây kia rất nhanh liền ngừng, sau khi cơn mưa gột rửa, ánh nắng không còn gay gắt nữa, phía chân trời vẽ lên một cái cầu vồng. Sau khi lên xe, First luôn trò chuyện với mẹ Khaotung về những điều thú vị về SafeHouse, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện những cảnh vật đang lướt qua kia vẫn như trong trí nhớ. Khi đi ngang qua một siêu thị, Khaotung nãy giờ đang nghịch điện thoại đã ra khỏi xe, khi quay lại với hai chiếc túi và đưa một chiếc cho First.First cho rằng Khaotung nhờ anh cầm giúp, nhận lấy phát hiện chiếc túi rất nhẹ, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?""Cầu vồng." Khaotung cài lại dây an toàn, nói nhẹ nhàng trước mặt mẹ " Mày vừa nói muốn ăn còn gì."Trong túi có sáu gói kẹo cầu vồng với các hương vị khác nhau. Giống như thị trấn nhỏ này, nhà Khaotung cũng không thay đổi nhiều. Cây hoa quế thơm ngào ngạt trước cửa trông càng xum xuê, bên cạnh là khóm hoa cúc nở rộ rực rỡ, rải rác có mấy túi hoa treo trên cành của mấy cây hoa lài, trong góc còn có một luống rau vuông vức trên đó được trồng một số loại rau mà First không biết tên."Hai năm nay mẹ không còn bận rộn nữa nên bắt đầu yêu thích trồng hoa và trồng rau." Mẹ Khaotung từ phía sau cười nói: "Lát nữa mẹ sẽ thử làm vài món cho các con ăn."Hai người chuyển vali lên phòng ngủ tầng ba, Khaotung thu dọn một ít quần áo bẩn mang xuống lầu dưới giặt, First khoanh chân ngồi dưới đất nhai kẹo cầu vồng vừa mới mở ra nhìn chung quanh. Tấm thảm First ngồi lên chính là tấm thảm lông cừu màu trắng từng thấy ở căn hộ của Khaotung, bởi vì nuôi Montow nên Khaotung mang tấm thảm về Chiang Mai. Bàn học đổi thành bàn máy tính đơn giản hiện đại hơn, cũng là từ căn hộ ở Bangkok chuyển về. Giường là một chiếc giường đôi thấp, bên cạnh là chiếc tủ nhỏ in hình mèo con, First thậm chí còn phàn nàn rằng đây là chiếc tủ đầu giường của trẻ em...Phong cách tổng thể của phòng ngủ giống như căn hộ Khaotung ở Bangkok, nhưng nó hoàn toàn khác so với năm năm trước. Nơi đây từng là phòng ngủ đơn giản của một cậu bé với chiếc tủ thấp cạnh giường ngủ đơn 1m2, đối diện là chiếc bàn học bằng gỗ dày màu tối.First vẫn nhớ lúc đó giường quá nhỏ không thể ngủ được, ba người họ trực tiếp ngủ dưới đất, First còn có một đôi chân dài, nửa đêm đá vào góc bàn đau đến tỉnh giấc. Sau đó dưới ánh trăng nhìn Khaotung suốt cả đêm.Thực ra bọn họ mới gặp nhau hơn một tháng trước, hai ngày trước sinh nhật First, Khaotung tình cờ đến Bangkok, họ liền cùng nhau ăn cơm, Khaotung hiếm khi có thời gian cùng anh đến trung tâm mua sắm, chỉ có hai người bọn họ. Sau khi trở về nhà, First đặt hai đồng mười baht vào hộp kẹo. Hộp kẹo là một hộp đựng sôcôla mà Khaotung đã mua trước đó, sau đó cậu dùng nó làm hộp đựng tiền xu và để lại trong phòng ngủ First khi cậu đến Bangkok để thử giọng lần đầu tiên. Chỉ là một cái hộp sắt nhỏ, Khaotung cũng không muốn cầm về. Sau đó cái hộp sắt nhỏ này liền biến thành hộp lưu trữ niềm vui của First, thương hiệu hạnh phúc của Khaotung. Chỉ cần cảm thấy ngày đó cùng Khaotung ở bên rất vui vẻ, trong lòng ngọt ngào thì First sẽ cho tiền xu vào, thật ra ban đầu anh định là cho kẹo vào nhưng sợ nó hỏng mất nên anh đổi thành tiền xu. So với năm ba cấp ba chỉ có thể gọi điện và gọi video, sáu tháng đầu tiên của năm nhất vui vẻ hơn rất nhiều, trung bình nửa tháng có thể gặp nhau ở Bangkok ăn một bữa. Nhưng mấy lần gặp mặt trở về nhà, First đều do dự khi cho một đồng xu vào, viên "đường" này hình như có lẫn tạp chất, chua chua ngọt ngọt thậm chí là đắng ngắt. Nỗi nhớ của anh cũng không giảm mà còn tăng lên.Cho đến nửa đêm hôm đó, anh nhìn Khaotung nằm bên cạnh mình, nhưng cũng nằm bên cạnh Frank, anh cuối cùng đã xác định được tạp chất lẫn trong đường là gì.Là nỗi buồn u uất của sự chia tay.Là nỗi đắng cay không dám thổ lộ tâm tình.Là sự chiếm hữu tràn đầy ghen tuông.Lúc đó anh chỉ muốn đem Khaotung đặt ở dưới cơ thể mình và chiếm hữu một cách mãnh liệt, anh muốn đem viên đường này cắn nát nuốt chửng, mặc kệ chua ngọt đắng cay gì tất cả đều chỉ thuộc về mình anh. Dưới ánh trăng trắng, bản thân anh thực sự có một sự thôi thúc không thể chịu nổi. Đầu ngón tay anh run rẩy mơn trớn lông mày và mắt của Khaotung, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ, cảm giác được mi mắt của Khaotung khẽ rung một lúc, anh liền mất dũng khí chạy vào phòng tắm. Vào lúc bình minh, tắm nước lạnh để che giấu những ham muốn xấu xa của bản thân. Trước khi mặt trời chói chang nhô lên cao, anh dùng một cái cớ vụng về vội vàng tạm biệt.
Sau bữa tối, First và Khaotung rửa bát xong liền cùng trò chuyện với mẹ Khaotung trong phòng khách, mẹ Khaotung thấy hai người đều ngáp lên ngáp xuống liền đuổi họ đi nghỉ ngơi."Quầng thâm mắt đều muốn rơi xuống đất" hai người lên tầng ba tắm rửa. First tắm xong trước, nằm trên giường chơi điện thoại chờ khaotung. Cũng không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ hồ cảm thấy có một thân thể ấm áp áp vào sau lưng, anh mở mắt ra xem giờ trên điện thoại mới phát hiện đã qua một giờ. Khaotung ôm eo anh, từ phía sau hôn lên vành tai anh, hơi thở nóng rực phả khắp vành tai, hỏi anh: "Thật sự buồn ngủ sao?""Lúc cần thức thì mày lại ngủ, lúc cần ngủ thì lại không ngủ." First nhắm mắt lại lẩm bẩm. Anh thật sự buồn ngủ, ở SafeHouse duy trì liên tục một tuần mỗi ngày ngủ không đủ năm giờ, anh hiện tại hận không thể liền dính ở trên giường ngủ một giấc là một ngày một đêm cho nên muốn buông lời tàn nhẫn để ngăn Khaotung tràn đầy năng lượng trước khi đi ngủ. Hiển nhiên loại lời này không hề có lực sát thương, Khaotung đã không thỏa mãn chỉ với việc nghịch tay First, sau gáy cũng bị cậu nhắm vào, chân đè lên First đùi thành thế giam cầm ."Đừng làm bậy, mẹ mày còn đang ở dưới nhà mà."Khaotung dùng sức vào đùi First, đồng thời dùng hai tay bẻ qua vai First, lật người ngồi lên người anh, một tay ấn vào ngực First không cho anh đứng dậy, còn chưa đụng tới nơi đó thì đã bị First bắt lấy. "Dưới tầng thật sự sẽ không nghe thấy, hơn nữa lần này mày có thể không cần phát ra tiếng."First không tin vào những điều vô nghĩa của Khaotung, tại SafeHouse kia hai lần đều bị cậu làm cho cắn lấy miệng của mình mới có thể miễn cưỡng không phát ra âm thanh. Nhưng First vẫn buông tay ra, đạn đã lên nòng, không muốn đi tắm nước lạnh lần nữa.Khaotung cười đắc thắng, nằm sấp trên người First, ngậm môi trên của First vào miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của anh, phía trên có vết thương nhỏ hai ngày trước cắn ra, First vừa đau lại không nỡ buông ra, dứt khoát hôn lại. Khaotung dùng hai tay nhào nặn phần thịt mềm ở eo, cảm thấy cơ thể không quá chặt mới tiếp tục đi xuống, từ mép quần lót thò tay vào xoa nắn phần đỉnh dương vật hơi nhô lên. Trải qua vài lần lên giường, cậu phát hiện First rất thích cậu làm như vậy, ngón tay vòng quanh đầu dương vật của anh, sau đó dùng móng tay nhẹ nhàng cào vào lỗ nhỏ, dương vật của First ở trong tay cậu càng trướng lớn hơn nữa. Quần voi rất mỏng, phần cứng phía dưới của Khaotung đang cấn First. Anh co một chân và duỗi thẳng hông, tay Khaotung rút ra đồng thời, để cho hai khỏa vật thừa cách quần mài dương vật Khaotung. Chất vải thô ráp, ma sát tạo ra hơi ngứa, đũng quần Khaotung bị một đỉnh nhỏ đẩy ra, cậu ngồi thẳng dậy kéo quần hai người xuống, dương vật lập tức lộ ra đập vào bụng First.Sau đó First mới nhận ra rằng Khaotung đã đi ra ngoài sau khi tắm mà không mặc quần lót và bất lực không nói nên lời: "Mày có cần vội vàng như vậy không?""Có chút, dù sao cũng là lần đầu."Nhìn Khaotung đang khui hộp bao cao su mới, First nghi hoặc: "Hộp hôm sinh nhật kia đã dùng hết rồi, bây giờ tính là lần đầu sao? Có phải đang kìm nén những tâm tư xấu xa gì hay không." Anh còn chưa hỏi ra tiếng, bao cao su kia đã được đeo ở trên dương vật của anh, ngón tay thon dài của Khaotung đẩy bao cao su xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng may, không mua nhầm loại." Dương vật của First bị ràng buộc trong một cái bao cao su khiến anh không thoải mái. Cách lớp bao cao su, đầu ngón tay chai sần của Khaotung lướt qua phía đỉnh trên cảm giác dòng điện khơi dậy lúc này đã yếu đi, anh không thích lắm nên thấp giọng hỏi: "Mày sợ làm bẩn giường sao?"Trong vài lần trước đây, First đều nằm dưới và không đeo bao cao su, nếu xuất tinh mà không dùng tay che lại, không chỉ cơ thể của anh sẽ bị bao phủ mà ga trải giường cũng sẽ bị bắn tung tóe, anh tự hỏi liệu Khaotung lần này có phải không muốn làm bẩn ga giường hay không. Khaotung không trả lời, chỉ cúi người kéo vạt áo First đến bên miệng, mê hoặc nói: "Cắn đi."First luôn luôn nghe lời của cậu, cúi đầu ngậm lấy áo phông của anh, ngực nhô lên lập tức bị Khaotung khoang miệng ấm áp ngậm lấy, đầu vú bị đầu lưỡi chọc chọc, bị bao cao su ngăn cản như điện giật giống như khoái cảm lẻn đến trước ngực, First hô hấp dừng một chút, thân thể nhịn không được hướng lên trên cong lên. Vì Khaotung đang ngồi trên thắt lưng của First, dương vật của anh nằm dưới bìu của Khaotung, đầu anh bị đẩy ra sau Khaotung khi anh cong lên, anh không thể không đưa tay ra và nắm lấy mông của Khaotung, chạm vào làn da mịn màng của cậu có một chút trơn tru, xấu hổ nói: "Có vẻ như gel đã được bôi lên trên người mày rồi.""Không sao đâu." Khaotung lại nắm lấy dương vật của anh và khẽ nâng phần thân dưới của anh lên. Ngay khi First chuẩn bị phối hợp với cậu để mở rộng hai chân của anh thì Khaotung đã dùng chân đè lên đùi anh, dùng ngón tay giữ chặt dương vật của anh và thân dưới từ từ cắm xuống. Mãi cho đến khi dương vật đi vào trong cái sự ấm áp chật hẹp kia, First mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cắn chặt quần áo của mình và thốt ra một tiếng "Tung?" khó chịu từ trong cổ họng."Hả, đừng nhúc nhích." Khaotung một tay đặt lên người First, tay còn lại đỡ nửa người First còn cứng ngắc ở bên ngoài, chậm rãi đứng thẳng dậy, mồ hôi trên cổ nhỏ xuống từng đường trên nửa người trên, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở ngồi xuống cuối cùng, hoàn toàn ôm chọn dương vật của First, hai chân khẽ run khi đỡ lấy anh, nơi hai người giao nhau ướt đẫm mồ hôi. First ngửa đầu về phía sau, áo trong miệng rơi xuống cổ, anh thở hổn hển, hai tay xoa bóp đùi khaotung, chống cự không nhúc nhích, chờ làn sóng khoái cảm trí mạng này đi qua mới mở miệng mắng: "Mày là đồ ngốc sao? Mày bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại làm loạn như vậy? Tao vừa mới chỉ thuận miệng nói chứ tao căn bản không quan tâm ai trên ai dưới, mày cứng đầu như vậy sẽ tổn thương đến chính mày đấy!"Khaotung thở dài, hai chân mệt mỏi quỳ xuống trên người First, "bốp" một cái tát vỗ lên bụng anh bảo anh nhỏ giọng một chút, lên giường sợ bị mẹ cậu nghe được, mắng cậu sẽ không sợ bị mẹ nghe thấy sao? "Lúc tắm tao đã làm rộng ra rồi! Bình thường một chút đi được không, nếu không chuẩn bị sẵn mà cứ ngồi thế này sớm đã đau chết rồi!"Hóa ra vừa mới tắm lâu như vậy là đang làm rộng ra.... First đỏ mặt, lắp bắp hỏi thật sự không đau sao? Khaotung lại đặt tay lên đùi First, chống người lên, nâng mông lên xuống và nói cho anh câu trả lời bằng những hành động thiết thực. Thật ra vẫn có hơi đau. Khaotung tự nhận mình không phải là một người sợ đau, khi xăm mình cũng có thể ngủ được. Nhưng vừa mới ngồi được một nửa phía sau nơi chống đỡ thì vẫn đau đến trong lòng cậu tự mắng mình sơ suất, lần đầu tiên tự khuếch trương làm không được đầy đủ, lại trực tiếp dùng loại vị trí cưỡi ngựa này, cảm giác đau đớn tăng gấp bội. Nhưng chẳng lẽ con người lại rẻ rúng, đối mặt với người mình yêu thương nhất, đau đớn đều có thể chịu được, chỉ để dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Nhìn thấy First đang nằm dưới mình và nghĩ rằng thứ đang đập trong cơ thể mình là một phần của First, cơn đau dường như được thay thế bằng khoái cảm tâm lý. Bên cạnh đó cậu luôn giỏi trong việc đạt cực khoái về mặt tinh thần. Thấy Khaotung lại ngẩng đầu đến trước mặt mình, theo động tác trên dưới của anh nhảy dựng lên, First thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ưỡn hông, hai tay ôm eo khaotung ấn xuống, cắm lút cán vào trong cơ thể cậu. Khaotung nhẹ nhõm, dựa vào First, liếm, cắn và mút xung quanh vai và xương quai xanh của anh, hạ tốc độ xuống chậm, dẫn dắt tiết tấu của First đẩy lên trên. Sau khi tìm được điểm nhạy cảm của cậu, cậu lại duỗi thẳng thân trên, một tay đặt lên cơ ngực của First, tay còn lại mân mê dương vật của mình. First ăn ý dừng động tác, mặc cho Khaotung dùng sức ở eo cậu và đâm vào cậu một cách nhanh chóng và thô bạo, giống như khi cậu làm với anh như bình thường. Cúc hoa tiếp tục co rút, chỗ kết hợp giữa hai người ngày càng chặt hơn, cơ thể như được nhúng một gậy nóng có chức năng định vị, mỗi khi ngồi xuống những điểm nhạy cảm sẽ bị đẩy mạnh, sau hàng chục lần lên xuống, Khaotung rơi xuống không trọng lượng chạm vào da thịt mềm mại bên hông First, hai đùi siết chặt kịch liệt rồi lắc dữ dội, dương vật sát bụng run lên phun ra từng dòng lớn dịch trắng đục, bắn lên tận bụng, ngực thậm chí đến cằm. First cau mày, trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc, tay trái nắm lấy đùi Khaotung, nhưng vẫn giữ nguyên thân thể. Sau khi Khaotung bắn xong mới mở tay ra xoa đùi và bụng để giúp cậu thư giãn. Khaotung hít một hơi và từ từ ngả người ra sau, hạ bộ chặt chẽ của cả hai cuối cùng cũng tách ra. First dùng sức ngồi dậy trên bụng, cúi người hôn lên cằm Khaotung, liếm sạch tinh dịch, dùng môi lưỡi liếm những chỗ còn lại, cuối cùng hôn lên đùi Khaotung, trên đó không có tinh dịch, nhưng có một vòng hình xăm tiếng Hàn cùng dấu tay màu đỏ anh vừa mới không khống chế tốt lực dùng sức ấn vào, anh há miệng cắn răng vào dấu tay màu đỏ một lần nữa, khiến cơ đùi của Khaotung lại co giật, nắm lấy tai anh và chửi rủa nhẹ nhàng: "Mày là chó sao?"First cười khúc khích trở lại nhìn Khaotung trước mặt, nhìn chăm chú ánh mắt của cậu, khiêm tốn nói: "Tao còn chưa có bắn, làm sao bây giờ?"Khaotung nhéo nhéo vành tai anh, hôn lên khóe miệng anh, cười nói: "Mày nói xem? Tao đã nằm dưới người mày, mày còn muốn lãng phí nước nhà tao sao? Mày còn muốn chạy trốn sao?"Thì ra cậu biết First nghĩ gì, thì ra cậu cái gì cũng biết. Thì ra người không đủ dũng cảm không chỉ có bản thân anh. Lần này, giấy kẹo đã mở ra anh nên chuyên tâm thưởng thức.Vì xoay người nên đầu hướng về phía cuối giường, Khaotung sợ bị First đẩy xuống giường nên hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh, dưới sự chậm rãi co rúm của First, cảm giác cậu thật sự trở thành con lười chỉ treo trên cành cây bị gió thổi đến lung lay lắc lư. Bởi vì sau một đợt xuất tinh, lúc đầu cảm giác khó chịu và chóng mặt vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn đau hơn lần đầu, Khaotung nhắm mắt mím chặt miệng chịu đựng không phát ra âm thanh. Sau hàng chục lần đâm vào chậm rãi của First, cậu dần cảm thấy sảng khoái, nửa thân dưới lại ngóc đầu lên, miệng khẽ há ra để thở. Tiếng rên rỉ "ưm ưm" bùng nổ bên tai First như liều thuốc kích dục, thôi thúc anh làm tình mãnh liệt hơn. First nghiêng đầu ngậm lấy lỗ tai Khaotung, dùng tay phải bịt miệng đang rên rỉ của cậu, tay trái để dưới đầu, kẹp lấy vai cậu, áp chặt cậu, im lặng làm. Mặc dù First không dùng sức bịt miệng nhưng Khaotung sợ làm đau tay anh, dưới tác động liên tục của First, thắt lưng và bụng của cậu căng cứng, cậu cảm thấy mình như bị gió mạnh thổi bay và rơi xuống biển sâu, bị khoái cảm lấn át và sự nghẹt thở tiếp tục ập đến. Cuối cùng, cậu vẫn là chịu không nổi nữa, đạp hai chân kịch liệt run rẩy, cùng First đạt tới linh hồn cộng hưởng.First sau khi bắn xong vẫn ôm chặt lấy cổ Khaotung, đầu vùi ở cổ Khaotung, dùng đầu lưỡi liếm mồ hôi bên cổ cậu. Khaotung bảo anh đi ra, anh chỉ lắc đầu không nhúc nhích cũng không nói. Khaotung bật cười thổi vào đôi tai đỏ bừng của anh và anh vùi mặt sâu hơn, rên rỉ và huýt sáo để khaotung đừng gây rắc rối nữa. Bộ dạng e thẹn đó, nếu không phải "hung khí" của anh vẫn còn trong người cậu, chứng cứ vô cùng xác thực không thì Khaotung sẽ nghi ngờ vừa rồi chính là cậu làm anh. Dưới ánh đèn, tay chân của hai người vẫn đan vào nhau, cơ thể trần truồng của họ đè lên nhau, Khaotung từng chút từng chút vuốt ve lưng First, cảm nhận được sự mát lạnh của điều hòa, sợ anh bị cảm lạnh nên vỗ nhẹ vào mông anh giục anh đứng dậy.First che mặt đứng dậy, bởi vì không kịp bắt lấy bao cao su, lúc rút ra bao cao su liền rơi ra, suýt chút nữa rơi xuống ga giường, Khaotung nhanh chóng bắt lấy, vừa thắt nút vừa trêu chọc: "Rốt cuộc là ai trên ai cơ?"First cuối cùng nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng.Khaotung sửng sốt, lúc này mới nhận ra anh đang giàn giụa nước mắt, không kìm được mà gạt tay cậu ra, hỏi: "Sao mày lại khóc nhiều hơn lần đầu tiên tao làm mày vậy? Mày không thích sao?""Tao khóc... tao khóc không phải bởi vì ai trên ai dưới." First cảm thấy quá mất mặt, hít sâu một hơi nghẹn lại nức nở: "Tao chính là.....không nghĩ tới mày biết ngày đó.....tao thật ngu ngốc, lúc ấy tại sao tao phải chạy, tao nên nói thẳng với mày..... Tao thậm chí có thể nói thẳng yêu cầu với mày. Bởi vì mày thật sự cái gì cũng sẽ đáp ứng tao. Cho dù tao không tin vào bản thân mình, tao cũng nên tin vào mày .""Đương nhiên là mày có thể, First." Khaotung nâng mặt anh dùng đầu ngón tay lau đi từng giọt nước mắt trên mặt anh, nghiêm túc nói: "Mặc dù đều nói lời đàn ông trên giường đều không thể tin được, nhưng tao vẫn muốn nói với mày, tao có thể cho mày bất cứ thứ gì. Chỉ cần mày đừng rời đi."Chiang Mai về đêm mát mẻ nên trước khi đi ngủ First tắt điều hòa và mở cửa ban công. Lúc này, làn gió nhẹ nhàng phất qua rèm cửa, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện chiếu lên tấm lưng mịn màng của Khaotung, chiếc chăn mỏng vốn quấn quanh eo chạy đến đùi, cánh tay bị buộc bằng nẹp tay thay thế cho chiếc chăn.Đêm trước khi ngủ Khaotung hiếm khi ngủ không ngon, thỉnh thoảng nói mớ và trằn trọc xoay người, First ôm cậu ngủ cả đêm. Mơ mơ màng màng cảm giác được dưới thân lại có động tĩnh, First tay siết chặt đem Khaotung kéo vào trong lòng mình khép lại, giống như nửa đêm mấy lần kia cậu vỗ lưng anh trấn an. Tối hôm qua Khaotung nói xong câu nói lãng mạn "Tao có thể cho mày tất cả mọi thứ" với First, First quay đầu hỏi cậu "Có thể làm lại lần nữa không?". Cậu liền nằm xuống giường nói đương nhiên có thể. Sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Không phải bị First làm cho hôn mê mà hoàn toàn là do mệt mỏi. Cậu đã hơn một tháng không ngủ đủ giấc, khi quay phim về nhà cậu căng thẳng và bắt đầu một bài tập siêu vất vả, vừa chạm vào gối cậu đã bị cơn buồn ngủ tấn công trước khi ham muốn hồi phục và sau đó cậu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Cơ thể không muốn tỉnh lại nhưng giấc mơ thực sự dày vò, kích hoạt cơ chế bảo vệ của ý thức và muốn trốn thoát nó. Khaotung nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức sưng tấy, cảm giác mệt mỏi chỉ sau khi bị First ép đi tập thể dục một ngày. Cậu cố gắng trở mình lật tay chân rã rời để tỉnh dậy, nhưng cơn ác mộng đã tóm lấy cậu khiến cậu chạy không nổi, tỉnh không được. Nhìn bóng người mơ hồ càng đi càng trong mơ, cậu cười khổ gọi một tiếng: "First..."Tay First dừng lại, cúi đầu chỉ nhìn thấy mái tóc của Khaotung và cái cổ ửng đỏ dưới ánh mặt trời, mặt vùi trước ngực anh, giọng nói khàn khàn, lại lầm bẩm một câu gì đó: "Vừa muốn chạy lại không cho tao đuổi theo". First coi như cậu đang nói mớ không cẩn thận nghe được, tay sờ gáy câụ dỗ dành: "Vậy thì không đuổi theo nữa."Ba chữ "Không đuổi theo" vừa thốt ra, Khaotung rốt cục cũng mở mắt, có lẽ là trong mơ chạy quá lâu, trái tim còn đang đập loạn xạ, cổ họng tràn ngập hương vị ngọt ngào, tai ù ù như bị tắc. Thì ra tay chân của kẻ chủ mưu đều đè lên người cậu, bàn tay đặt bên hông First bóp mông anh một cái, tức giận nói: "Buông tao ra."First "au" một tiếng, sức lực trong cơ thể giảm sút, Khaotung trở mình lăn ra khỏi lồng ngực, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngơ ngác, ánh mặt trời đầy phòng nói cho cậu biết hiện tại thời gian đại khái đã tới gần giữa trưa, cậu đã ngủ ít nhất mười hai tiếng, những ngày này thiếu ngủ đều bù trở lại, chỉ là nửa đêm mơ mộng khiến cậu vẫn có chút mệt mỏi, bên hông càng là cảm giác đau nhức rõ ràng. Nghĩ đến đêm qua chính mình đã làm chuyện vất vả như thế nào mà vẫn có giấc mơ như vậy, Khaotung khó chịu không hiểu nổi. Sau khi tỉnh lại, First không ngừng dùng ngón tay út lén móc ngón tay cậu, không phát ra tiếng động, giống như một con mèo buổi sáng nhảy lên giường bị chủ nhân trên tay vắt sữa, thật đáng yêu đến mức mất bình tĩnh. Cậu điều chỉnh lại hô hấp, quay lại đối mặt First vừa mới ngủ dậy giọng nói khàn khàn, cậu cố gắng làm dịu giọng điệu, dùng trái tay nắm lấy "chân mèo" nói: "Tao lại mơ thấy mày chạy trốn. "First nửa mở mắt, quan sát sắc mặt Khaotung, xác nhận mặt cậu hiện tại không chút thay đổi chỉ là mới vừa tỉnh ngủ mà không phải đang bực bội. Anh nghiền ngẫm câu nói kia của Khaotung, là mơ thấy anh lại chạy mà không phải lại mơ thấy anh chạy, chứng tỏ đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy giấc mơ này. Nắm lấy trọng điểm, kết hợp với lời nói của Khaotung trên giường tối hôm qua, anh cân nhắc hỏi: "Làm sao mày biết lúc ấy tao tìm cớ chạy trốn"-Hết phần 1-
Mưa bóng mây kia rất nhanh liền ngừng, sau khi cơn mưa gột rửa, ánh nắng không còn gay gắt nữa, phía chân trời vẽ lên một cái cầu vồng. Sau khi lên xe, First luôn trò chuyện với mẹ Khaotung về những điều thú vị về SafeHouse, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện những cảnh vật đang lướt qua kia vẫn như trong trí nhớ. Khi đi ngang qua một siêu thị, Khaotung nãy giờ đang nghịch điện thoại đã ra khỏi xe, khi quay lại với hai chiếc túi và đưa một chiếc cho First.First cho rằng Khaotung nhờ anh cầm giúp, nhận lấy phát hiện chiếc túi rất nhẹ, tò mò hỏi: "Cái gì vậy?""Cầu vồng." Khaotung cài lại dây an toàn, nói nhẹ nhàng trước mặt mẹ " Mày vừa nói muốn ăn còn gì."Trong túi có sáu gói kẹo cầu vồng với các hương vị khác nhau. Giống như thị trấn nhỏ này, nhà Khaotung cũng không thay đổi nhiều. Cây hoa quế thơm ngào ngạt trước cửa trông càng xum xuê, bên cạnh là khóm hoa cúc nở rộ rực rỡ, rải rác có mấy túi hoa treo trên cành của mấy cây hoa lài, trong góc còn có một luống rau vuông vức trên đó được trồng một số loại rau mà First không biết tên."Hai năm nay mẹ không còn bận rộn nữa nên bắt đầu yêu thích trồng hoa và trồng rau." Mẹ Khaotung từ phía sau cười nói: "Lát nữa mẹ sẽ thử làm vài món cho các con ăn."Hai người chuyển vali lên phòng ngủ tầng ba, Khaotung thu dọn một ít quần áo bẩn mang xuống lầu dưới giặt, First khoanh chân ngồi dưới đất nhai kẹo cầu vồng vừa mới mở ra nhìn chung quanh. Tấm thảm First ngồi lên chính là tấm thảm lông cừu màu trắng từng thấy ở căn hộ của Khaotung, bởi vì nuôi Montow nên Khaotung mang tấm thảm về Chiang Mai. Bàn học đổi thành bàn máy tính đơn giản hiện đại hơn, cũng là từ căn hộ ở Bangkok chuyển về. Giường là một chiếc giường đôi thấp, bên cạnh là chiếc tủ nhỏ in hình mèo con, First thậm chí còn phàn nàn rằng đây là chiếc tủ đầu giường của trẻ em...Phong cách tổng thể của phòng ngủ giống như căn hộ Khaotung ở Bangkok, nhưng nó hoàn toàn khác so với năm năm trước. Nơi đây từng là phòng ngủ đơn giản của một cậu bé với chiếc tủ thấp cạnh giường ngủ đơn 1m2, đối diện là chiếc bàn học bằng gỗ dày màu tối.First vẫn nhớ lúc đó giường quá nhỏ không thể ngủ được, ba người họ trực tiếp ngủ dưới đất, First còn có một đôi chân dài, nửa đêm đá vào góc bàn đau đến tỉnh giấc. Sau đó dưới ánh trăng nhìn Khaotung suốt cả đêm.Thực ra bọn họ mới gặp nhau hơn một tháng trước, hai ngày trước sinh nhật First, Khaotung tình cờ đến Bangkok, họ liền cùng nhau ăn cơm, Khaotung hiếm khi có thời gian cùng anh đến trung tâm mua sắm, chỉ có hai người bọn họ. Sau khi trở về nhà, First đặt hai đồng mười baht vào hộp kẹo. Hộp kẹo là một hộp đựng sôcôla mà Khaotung đã mua trước đó, sau đó cậu dùng nó làm hộp đựng tiền xu và để lại trong phòng ngủ First khi cậu đến Bangkok để thử giọng lần đầu tiên. Chỉ là một cái hộp sắt nhỏ, Khaotung cũng không muốn cầm về. Sau đó cái hộp sắt nhỏ này liền biến thành hộp lưu trữ niềm vui của First, thương hiệu hạnh phúc của Khaotung. Chỉ cần cảm thấy ngày đó cùng Khaotung ở bên rất vui vẻ, trong lòng ngọt ngào thì First sẽ cho tiền xu vào, thật ra ban đầu anh định là cho kẹo vào nhưng sợ nó hỏng mất nên anh đổi thành tiền xu. So với năm ba cấp ba chỉ có thể gọi điện và gọi video, sáu tháng đầu tiên của năm nhất vui vẻ hơn rất nhiều, trung bình nửa tháng có thể gặp nhau ở Bangkok ăn một bữa. Nhưng mấy lần gặp mặt trở về nhà, First đều do dự khi cho một đồng xu vào, viên "đường" này hình như có lẫn tạp chất, chua chua ngọt ngọt thậm chí là đắng ngắt. Nỗi nhớ của anh cũng không giảm mà còn tăng lên.Cho đến nửa đêm hôm đó, anh nhìn Khaotung nằm bên cạnh mình, nhưng cũng nằm bên cạnh Frank, anh cuối cùng đã xác định được tạp chất lẫn trong đường là gì.Là nỗi buồn u uất của sự chia tay.Là nỗi đắng cay không dám thổ lộ tâm tình.Là sự chiếm hữu tràn đầy ghen tuông.Lúc đó anh chỉ muốn đem Khaotung đặt ở dưới cơ thể mình và chiếm hữu một cách mãnh liệt, anh muốn đem viên đường này cắn nát nuốt chửng, mặc kệ chua ngọt đắng cay gì tất cả đều chỉ thuộc về mình anh. Dưới ánh trăng trắng, bản thân anh thực sự có một sự thôi thúc không thể chịu nổi. Đầu ngón tay anh run rẩy mơn trớn lông mày và mắt của Khaotung, không kìm được cúi đầu hôn nhẹ, cảm giác được mi mắt của Khaotung khẽ rung một lúc, anh liền mất dũng khí chạy vào phòng tắm. Vào lúc bình minh, tắm nước lạnh để che giấu những ham muốn xấu xa của bản thân. Trước khi mặt trời chói chang nhô lên cao, anh dùng một cái cớ vụng về vội vàng tạm biệt.
Sau bữa tối, First và Khaotung rửa bát xong liền cùng trò chuyện với mẹ Khaotung trong phòng khách, mẹ Khaotung thấy hai người đều ngáp lên ngáp xuống liền đuổi họ đi nghỉ ngơi."Quầng thâm mắt đều muốn rơi xuống đất" hai người lên tầng ba tắm rửa. First tắm xong trước, nằm trên giường chơi điện thoại chờ khaotung. Cũng không biết đã qua bao lâu, trong lúc mơ hồ cảm thấy có một thân thể ấm áp áp vào sau lưng, anh mở mắt ra xem giờ trên điện thoại mới phát hiện đã qua một giờ. Khaotung ôm eo anh, từ phía sau hôn lên vành tai anh, hơi thở nóng rực phả khắp vành tai, hỏi anh: "Thật sự buồn ngủ sao?""Lúc cần thức thì mày lại ngủ, lúc cần ngủ thì lại không ngủ." First nhắm mắt lại lẩm bẩm. Anh thật sự buồn ngủ, ở SafeHouse duy trì liên tục một tuần mỗi ngày ngủ không đủ năm giờ, anh hiện tại hận không thể liền dính ở trên giường ngủ một giấc là một ngày một đêm cho nên muốn buông lời tàn nhẫn để ngăn Khaotung tràn đầy năng lượng trước khi đi ngủ. Hiển nhiên loại lời này không hề có lực sát thương, Khaotung đã không thỏa mãn chỉ với việc nghịch tay First, sau gáy cũng bị cậu nhắm vào, chân đè lên First đùi thành thế giam cầm ."Đừng làm bậy, mẹ mày còn đang ở dưới nhà mà."Khaotung dùng sức vào đùi First, đồng thời dùng hai tay bẻ qua vai First, lật người ngồi lên người anh, một tay ấn vào ngực First không cho anh đứng dậy, còn chưa đụng tới nơi đó thì đã bị First bắt lấy. "Dưới tầng thật sự sẽ không nghe thấy, hơn nữa lần này mày có thể không cần phát ra tiếng."First không tin vào những điều vô nghĩa của Khaotung, tại SafeHouse kia hai lần đều bị cậu làm cho cắn lấy miệng của mình mới có thể miễn cưỡng không phát ra âm thanh. Nhưng First vẫn buông tay ra, đạn đã lên nòng, không muốn đi tắm nước lạnh lần nữa.Khaotung cười đắc thắng, nằm sấp trên người First, ngậm môi trên của First vào miệng, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới của anh, phía trên có vết thương nhỏ hai ngày trước cắn ra, First vừa đau lại không nỡ buông ra, dứt khoát hôn lại. Khaotung dùng hai tay nhào nặn phần thịt mềm ở eo, cảm thấy cơ thể không quá chặt mới tiếp tục đi xuống, từ mép quần lót thò tay vào xoa nắn phần đỉnh dương vật hơi nhô lên. Trải qua vài lần lên giường, cậu phát hiện First rất thích cậu làm như vậy, ngón tay vòng quanh đầu dương vật của anh, sau đó dùng móng tay nhẹ nhàng cào vào lỗ nhỏ, dương vật của First ở trong tay cậu càng trướng lớn hơn nữa. Quần voi rất mỏng, phần cứng phía dưới của Khaotung đang cấn First. Anh co một chân và duỗi thẳng hông, tay Khaotung rút ra đồng thời, để cho hai khỏa vật thừa cách quần mài dương vật Khaotung. Chất vải thô ráp, ma sát tạo ra hơi ngứa, đũng quần Khaotung bị một đỉnh nhỏ đẩy ra, cậu ngồi thẳng dậy kéo quần hai người xuống, dương vật lập tức lộ ra đập vào bụng First.Sau đó First mới nhận ra rằng Khaotung đã đi ra ngoài sau khi tắm mà không mặc quần lót và bất lực không nói nên lời: "Mày có cần vội vàng như vậy không?""Có chút, dù sao cũng là lần đầu."Nhìn Khaotung đang khui hộp bao cao su mới, First nghi hoặc: "Hộp hôm sinh nhật kia đã dùng hết rồi, bây giờ tính là lần đầu sao? Có phải đang kìm nén những tâm tư xấu xa gì hay không." Anh còn chưa hỏi ra tiếng, bao cao su kia đã được đeo ở trên dương vật của anh, ngón tay thon dài của Khaotung đẩy bao cao su xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cũng may, không mua nhầm loại." Dương vật của First bị ràng buộc trong một cái bao cao su khiến anh không thoải mái. Cách lớp bao cao su, đầu ngón tay chai sần của Khaotung lướt qua phía đỉnh trên cảm giác dòng điện khơi dậy lúc này đã yếu đi, anh không thích lắm nên thấp giọng hỏi: "Mày sợ làm bẩn giường sao?"Trong vài lần trước đây, First đều nằm dưới và không đeo bao cao su, nếu xuất tinh mà không dùng tay che lại, không chỉ cơ thể của anh sẽ bị bao phủ mà ga trải giường cũng sẽ bị bắn tung tóe, anh tự hỏi liệu Khaotung lần này có phải không muốn làm bẩn ga giường hay không. Khaotung không trả lời, chỉ cúi người kéo vạt áo First đến bên miệng, mê hoặc nói: "Cắn đi."First luôn luôn nghe lời của cậu, cúi đầu ngậm lấy áo phông của anh, ngực nhô lên lập tức bị Khaotung khoang miệng ấm áp ngậm lấy, đầu vú bị đầu lưỡi chọc chọc, bị bao cao su ngăn cản như điện giật giống như khoái cảm lẻn đến trước ngực, First hô hấp dừng một chút, thân thể nhịn không được hướng lên trên cong lên. Vì Khaotung đang ngồi trên thắt lưng của First, dương vật của anh nằm dưới bìu của Khaotung, đầu anh bị đẩy ra sau Khaotung khi anh cong lên, anh không thể không đưa tay ra và nắm lấy mông của Khaotung, chạm vào làn da mịn màng của cậu có một chút trơn tru, xấu hổ nói: "Có vẻ như gel đã được bôi lên trên người mày rồi.""Không sao đâu." Khaotung lại nắm lấy dương vật của anh và khẽ nâng phần thân dưới của anh lên. Ngay khi First chuẩn bị phối hợp với cậu để mở rộng hai chân của anh thì Khaotung đã dùng chân đè lên đùi anh, dùng ngón tay giữ chặt dương vật của anh và thân dưới từ từ cắm xuống. Mãi cho đến khi dương vật đi vào trong cái sự ấm áp chật hẹp kia, First mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cắn chặt quần áo của mình và thốt ra một tiếng "Tung?" khó chịu từ trong cổ họng."Hả, đừng nhúc nhích." Khaotung một tay đặt lên người First, tay còn lại đỡ nửa người First còn cứng ngắc ở bên ngoài, chậm rãi đứng thẳng dậy, mồ hôi trên cổ nhỏ xuống từng đường trên nửa người trên, cậu hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở ngồi xuống cuối cùng, hoàn toàn ôm chọn dương vật của First, hai chân khẽ run khi đỡ lấy anh, nơi hai người giao nhau ướt đẫm mồ hôi. First ngửa đầu về phía sau, áo trong miệng rơi xuống cổ, anh thở hổn hển, hai tay xoa bóp đùi khaotung, chống cự không nhúc nhích, chờ làn sóng khoái cảm trí mạng này đi qua mới mở miệng mắng: "Mày là đồ ngốc sao? Mày bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao lại làm loạn như vậy? Tao vừa mới chỉ thuận miệng nói chứ tao căn bản không quan tâm ai trên ai dưới, mày cứng đầu như vậy sẽ tổn thương đến chính mày đấy!"Khaotung thở dài, hai chân mệt mỏi quỳ xuống trên người First, "bốp" một cái tát vỗ lên bụng anh bảo anh nhỏ giọng một chút, lên giường sợ bị mẹ cậu nghe được, mắng cậu sẽ không sợ bị mẹ nghe thấy sao? "Lúc tắm tao đã làm rộng ra rồi! Bình thường một chút đi được không, nếu không chuẩn bị sẵn mà cứ ngồi thế này sớm đã đau chết rồi!"Hóa ra vừa mới tắm lâu như vậy là đang làm rộng ra.... First đỏ mặt, lắp bắp hỏi thật sự không đau sao? Khaotung lại đặt tay lên đùi First, chống người lên, nâng mông lên xuống và nói cho anh câu trả lời bằng những hành động thiết thực. Thật ra vẫn có hơi đau. Khaotung tự nhận mình không phải là một người sợ đau, khi xăm mình cũng có thể ngủ được. Nhưng vừa mới ngồi được một nửa phía sau nơi chống đỡ thì vẫn đau đến trong lòng cậu tự mắng mình sơ suất, lần đầu tiên tự khuếch trương làm không được đầy đủ, lại trực tiếp dùng loại vị trí cưỡi ngựa này, cảm giác đau đớn tăng gấp bội. Nhưng chẳng lẽ con người lại rẻ rúng, đối mặt với người mình yêu thương nhất, đau đớn đều có thể chịu được, chỉ để dành những điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Nhìn thấy First đang nằm dưới mình và nghĩ rằng thứ đang đập trong cơ thể mình là một phần của First, cơn đau dường như được thay thế bằng khoái cảm tâm lý. Bên cạnh đó cậu luôn giỏi trong việc đạt cực khoái về mặt tinh thần. Thấy Khaotung lại ngẩng đầu đến trước mặt mình, theo động tác trên dưới của anh nhảy dựng lên, First thở phào nhẹ nhõm, dùng sức ưỡn hông, hai tay ôm eo khaotung ấn xuống, cắm lút cán vào trong cơ thể cậu. Khaotung nhẹ nhõm, dựa vào First, liếm, cắn và mút xung quanh vai và xương quai xanh của anh, hạ tốc độ xuống chậm, dẫn dắt tiết tấu của First đẩy lên trên. Sau khi tìm được điểm nhạy cảm của cậu, cậu lại duỗi thẳng thân trên, một tay đặt lên cơ ngực của First, tay còn lại mân mê dương vật của mình. First ăn ý dừng động tác, mặc cho Khaotung dùng sức ở eo cậu và đâm vào cậu một cách nhanh chóng và thô bạo, giống như khi cậu làm với anh như bình thường. Cúc hoa tiếp tục co rút, chỗ kết hợp giữa hai người ngày càng chặt hơn, cơ thể như được nhúng một gậy nóng có chức năng định vị, mỗi khi ngồi xuống những điểm nhạy cảm sẽ bị đẩy mạnh, sau hàng chục lần lên xuống, Khaotung rơi xuống không trọng lượng chạm vào da thịt mềm mại bên hông First, hai đùi siết chặt kịch liệt rồi lắc dữ dội, dương vật sát bụng run lên phun ra từng dòng lớn dịch trắng đục, bắn lên tận bụng, ngực thậm chí đến cằm. First cau mày, trán đầy mồ hôi, thở hồng hộc, tay trái nắm lấy đùi Khaotung, nhưng vẫn giữ nguyên thân thể. Sau khi Khaotung bắn xong mới mở tay ra xoa đùi và bụng để giúp cậu thư giãn. Khaotung hít một hơi và từ từ ngả người ra sau, hạ bộ chặt chẽ của cả hai cuối cùng cũng tách ra. First dùng sức ngồi dậy trên bụng, cúi người hôn lên cằm Khaotung, liếm sạch tinh dịch, dùng môi lưỡi liếm những chỗ còn lại, cuối cùng hôn lên đùi Khaotung, trên đó không có tinh dịch, nhưng có một vòng hình xăm tiếng Hàn cùng dấu tay màu đỏ anh vừa mới không khống chế tốt lực dùng sức ấn vào, anh há miệng cắn răng vào dấu tay màu đỏ một lần nữa, khiến cơ đùi của Khaotung lại co giật, nắm lấy tai anh và chửi rủa nhẹ nhàng: "Mày là chó sao?"First cười khúc khích trở lại nhìn Khaotung trước mặt, nhìn chăm chú ánh mắt của cậu, khiêm tốn nói: "Tao còn chưa có bắn, làm sao bây giờ?"Khaotung nhéo nhéo vành tai anh, hôn lên khóe miệng anh, cười nói: "Mày nói xem? Tao đã nằm dưới người mày, mày còn muốn lãng phí nước nhà tao sao? Mày còn muốn chạy trốn sao?"Thì ra cậu biết First nghĩ gì, thì ra cậu cái gì cũng biết. Thì ra người không đủ dũng cảm không chỉ có bản thân anh. Lần này, giấy kẹo đã mở ra anh nên chuyên tâm thưởng thức.Vì xoay người nên đầu hướng về phía cuối giường, Khaotung sợ bị First đẩy xuống giường nên hai tay ôm lấy cổ anh, hai chân quấn chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của anh, dưới sự chậm rãi co rúm của First, cảm giác cậu thật sự trở thành con lười chỉ treo trên cành cây bị gió thổi đến lung lay lắc lư. Bởi vì sau một đợt xuất tinh, lúc đầu cảm giác khó chịu và chóng mặt vô cùng mạnh mẽ, thậm chí còn đau hơn lần đầu, Khaotung nhắm mắt mím chặt miệng chịu đựng không phát ra âm thanh. Sau hàng chục lần đâm vào chậm rãi của First, cậu dần cảm thấy sảng khoái, nửa thân dưới lại ngóc đầu lên, miệng khẽ há ra để thở. Tiếng rên rỉ "ưm ưm" bùng nổ bên tai First như liều thuốc kích dục, thôi thúc anh làm tình mãnh liệt hơn. First nghiêng đầu ngậm lấy lỗ tai Khaotung, dùng tay phải bịt miệng đang rên rỉ của cậu, tay trái để dưới đầu, kẹp lấy vai cậu, áp chặt cậu, im lặng làm. Mặc dù First không dùng sức bịt miệng nhưng Khaotung sợ làm đau tay anh, dưới tác động liên tục của First, thắt lưng và bụng của cậu căng cứng, cậu cảm thấy mình như bị gió mạnh thổi bay và rơi xuống biển sâu, bị khoái cảm lấn át và sự nghẹt thở tiếp tục ập đến. Cuối cùng, cậu vẫn là chịu không nổi nữa, đạp hai chân kịch liệt run rẩy, cùng First đạt tới linh hồn cộng hưởng.First sau khi bắn xong vẫn ôm chặt lấy cổ Khaotung, đầu vùi ở cổ Khaotung, dùng đầu lưỡi liếm mồ hôi bên cổ cậu. Khaotung bảo anh đi ra, anh chỉ lắc đầu không nhúc nhích cũng không nói. Khaotung bật cười thổi vào đôi tai đỏ bừng của anh và anh vùi mặt sâu hơn, rên rỉ và huýt sáo để khaotung đừng gây rắc rối nữa. Bộ dạng e thẹn đó, nếu không phải "hung khí" của anh vẫn còn trong người cậu, chứng cứ vô cùng xác thực không thì Khaotung sẽ nghi ngờ vừa rồi chính là cậu làm anh. Dưới ánh đèn, tay chân của hai người vẫn đan vào nhau, cơ thể trần truồng của họ đè lên nhau, Khaotung từng chút từng chút vuốt ve lưng First, cảm nhận được sự mát lạnh của điều hòa, sợ anh bị cảm lạnh nên vỗ nhẹ vào mông anh giục anh đứng dậy.First che mặt đứng dậy, bởi vì không kịp bắt lấy bao cao su, lúc rút ra bao cao su liền rơi ra, suýt chút nữa rơi xuống ga giường, Khaotung nhanh chóng bắt lấy, vừa thắt nút vừa trêu chọc: "Rốt cuộc là ai trên ai cơ?"First cuối cùng nhịn không được nữa mà khóc thành tiếng.Khaotung sửng sốt, lúc này mới nhận ra anh đang giàn giụa nước mắt, không kìm được mà gạt tay cậu ra, hỏi: "Sao mày lại khóc nhiều hơn lần đầu tiên tao làm mày vậy? Mày không thích sao?""Tao khóc... tao khóc không phải bởi vì ai trên ai dưới." First cảm thấy quá mất mặt, hít sâu một hơi nghẹn lại nức nở: "Tao chính là.....không nghĩ tới mày biết ngày đó.....tao thật ngu ngốc, lúc ấy tại sao tao phải chạy, tao nên nói thẳng với mày..... Tao thậm chí có thể nói thẳng yêu cầu với mày. Bởi vì mày thật sự cái gì cũng sẽ đáp ứng tao. Cho dù tao không tin vào bản thân mình, tao cũng nên tin vào mày .""Đương nhiên là mày có thể, First." Khaotung nâng mặt anh dùng đầu ngón tay lau đi từng giọt nước mắt trên mặt anh, nghiêm túc nói: "Mặc dù đều nói lời đàn ông trên giường đều không thể tin được, nhưng tao vẫn muốn nói với mày, tao có thể cho mày bất cứ thứ gì. Chỉ cần mày đừng rời đi."Chiang Mai về đêm mát mẻ nên trước khi đi ngủ First tắt điều hòa và mở cửa ban công. Lúc này, làn gió nhẹ nhàng phất qua rèm cửa, ánh nắng lúc ẩn lúc hiện chiếu lên tấm lưng mịn màng của Khaotung, chiếc chăn mỏng vốn quấn quanh eo chạy đến đùi, cánh tay bị buộc bằng nẹp tay thay thế cho chiếc chăn.Đêm trước khi ngủ Khaotung hiếm khi ngủ không ngon, thỉnh thoảng nói mớ và trằn trọc xoay người, First ôm cậu ngủ cả đêm. Mơ mơ màng màng cảm giác được dưới thân lại có động tĩnh, First tay siết chặt đem Khaotung kéo vào trong lòng mình khép lại, giống như nửa đêm mấy lần kia cậu vỗ lưng anh trấn an. Tối hôm qua Khaotung nói xong câu nói lãng mạn "Tao có thể cho mày tất cả mọi thứ" với First, First quay đầu hỏi cậu "Có thể làm lại lần nữa không?". Cậu liền nằm xuống giường nói đương nhiên có thể. Sau đó lại chìm vào giấc ngủ. Không phải bị First làm cho hôn mê mà hoàn toàn là do mệt mỏi. Cậu đã hơn một tháng không ngủ đủ giấc, khi quay phim về nhà cậu căng thẳng và bắt đầu một bài tập siêu vất vả, vừa chạm vào gối cậu đã bị cơn buồn ngủ tấn công trước khi ham muốn hồi phục và sau đó cậu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng. Cơ thể không muốn tỉnh lại nhưng giấc mơ thực sự dày vò, kích hoạt cơ chế bảo vệ của ý thức và muốn trốn thoát nó. Khaotung nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức sưng tấy, cảm giác mệt mỏi chỉ sau khi bị First ép đi tập thể dục một ngày. Cậu cố gắng trở mình lật tay chân rã rời để tỉnh dậy, nhưng cơn ác mộng đã tóm lấy cậu khiến cậu chạy không nổi, tỉnh không được. Nhìn bóng người mơ hồ càng đi càng trong mơ, cậu cười khổ gọi một tiếng: "First..."Tay First dừng lại, cúi đầu chỉ nhìn thấy mái tóc của Khaotung và cái cổ ửng đỏ dưới ánh mặt trời, mặt vùi trước ngực anh, giọng nói khàn khàn, lại lầm bẩm một câu gì đó: "Vừa muốn chạy lại không cho tao đuổi theo". First coi như cậu đang nói mớ không cẩn thận nghe được, tay sờ gáy câụ dỗ dành: "Vậy thì không đuổi theo nữa."Ba chữ "Không đuổi theo" vừa thốt ra, Khaotung rốt cục cũng mở mắt, có lẽ là trong mơ chạy quá lâu, trái tim còn đang đập loạn xạ, cổ họng tràn ngập hương vị ngọt ngào, tai ù ù như bị tắc. Thì ra tay chân của kẻ chủ mưu đều đè lên người cậu, bàn tay đặt bên hông First bóp mông anh một cái, tức giận nói: "Buông tao ra."First "au" một tiếng, sức lực trong cơ thể giảm sút, Khaotung trở mình lăn ra khỏi lồng ngực, nhìn chằm chằm lên trần nhà ngơ ngác, ánh mặt trời đầy phòng nói cho cậu biết hiện tại thời gian đại khái đã tới gần giữa trưa, cậu đã ngủ ít nhất mười hai tiếng, những ngày này thiếu ngủ đều bù trở lại, chỉ là nửa đêm mơ mộng khiến cậu vẫn có chút mệt mỏi, bên hông càng là cảm giác đau nhức rõ ràng. Nghĩ đến đêm qua chính mình đã làm chuyện vất vả như thế nào mà vẫn có giấc mơ như vậy, Khaotung khó chịu không hiểu nổi. Sau khi tỉnh lại, First không ngừng dùng ngón tay út lén móc ngón tay cậu, không phát ra tiếng động, giống như một con mèo buổi sáng nhảy lên giường bị chủ nhân trên tay vắt sữa, thật đáng yêu đến mức mất bình tĩnh. Cậu điều chỉnh lại hô hấp, quay lại đối mặt First vừa mới ngủ dậy giọng nói khàn khàn, cậu cố gắng làm dịu giọng điệu, dùng trái tay nắm lấy "chân mèo" nói: "Tao lại mơ thấy mày chạy trốn. "First nửa mở mắt, quan sát sắc mặt Khaotung, xác nhận mặt cậu hiện tại không chút thay đổi chỉ là mới vừa tỉnh ngủ mà không phải đang bực bội. Anh nghiền ngẫm câu nói kia của Khaotung, là mơ thấy anh lại chạy mà không phải lại mơ thấy anh chạy, chứng tỏ đây là lần đầu tiên cậu mơ thấy giấc mơ này. Nắm lấy trọng điểm, kết hợp với lời nói của Khaotung trên giường tối hôm qua, anh cân nhắc hỏi: "Làm sao mày biết lúc ấy tao tìm cớ chạy trốn"-Hết phần 1-
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com