TruyenHHH.com

Khanh Van Ca

Đèn lồng đã được treo khắp chốn trong cung điện, trong đêm tối tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu lên mặt đất lát đá bản lộ ra vẻ đẹp mê người.

Phác Xán Liệt theo cung nhân đi trên con đường lát đá, suốt đường đi chỉ trầm mặc không nói, trên mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi chán chường.

Nhưng khi An Đức phái người đến mời, Phác Xán Liệt vẫn không hề từ chối.

Đến hồ Họa Tình, Phác Xán Liệt trông thấy An Đức đang đứng đằng xa nhìn xung quanh.

An Đức cũng rất nhanh phát hiện ra Phác Xán Liệt đang từng bước đi lên thềm ngọc, nhưng ông lại không đến thông truyền như bình thường mà bước xuống thềm ngăn Phác Xán Liệt lại.

Phác Xán Liệt hơi khó hiểu nhưng chỉ nhìn An Đức, hi vọng ông có thể giải thích chút gì đó.

Tính cách Phác Xán Liệt chính là như vậy, hắn hứng thú với chuyện gì cũng sẽ chẳng bao giờ chủ động hỏi ngươi, nhưng ngươi nhất định phải cho hắn một đáp án.

An Đức ghé sát bên tai Phác Xán Liệt, nhỏ giọng nói, "Vương gia, từ lúc Hoàng Thượng tỉnh lại có điểm không thích hợp."

"Có ý gì?" Phác Xán Liệt nhẹ nhíu mày.

"Lão nô cũng không biết chính xác, Vương gia cứ tự vào xem đi, Hoàng Thượng nhìn thấy Vương gia có khi lại có chuyển biến tốt đẹp."

"Biết rồi," Phác Xán Liệt phất tay ý bảo An Đức lui ra, "Ta vào xem. Nếu không có chuyện gì lớn thì ta sẽ về Vương phủ luôn, cũng muộn rồi."

"Vâng." An Đức lên tiếng, lui sang bên.

Phác Xán Liệt nghĩ ngợi rồi bước lên bậc thềm ngọc cuối cùng, đập đập chiếc vòng đồng khắc hình rồng vàng.

"Vào đi."

Bên trong truyền ra tiếng nói mệt mỏi, tuy rằng giọng rất khẽ nhưng Phác Xán Liệt vẫn nhận ra đó là giọng Bá Hiền.

Đi vào điện Thanh Trì, hương an thần trong điện thoang thoảng ngọt nhưng không đủ làm người ta thấy ghét.

Phác Xán Liệt dừng một chút, cúi người khơi thêm hương.

"Làm vậy làm gì?" Bá Hiền lấp người trong gấm vóc, thoảng hiện vẻ biếng nhác, trông vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn đến mê người.

Phác Xán Liệt đứng dậy, cố nén sự khác lạ trong lòng, cung kính khom người về phía Bá Hiền.

"Lại đây." Ánh mắt Bá Hiền dần hiện vẻ mê đắm.

Phác Xán Liệt trầm mặc theo lời mà ngồi xuống bên giường, "Người hết bệnh rồi?"

"Ngất thôi, không tính là bệnh."

Phác Xán Liệt trầm ngâm một chút, "Hoàng Thượng gọi ta đến có chuyện gì?"

Bá Hiền không trả lời câu hỏi của Phác Xán Liệt ngay mà đứng dậy, đi đến bên án thư, cầm lấy mấy bản tấu chương.

"Thanh Bình vương, đây đều là những tấu chương buộc tội ngươi mà trẫm nhận được."

Bá Hiền vừa nói vừa đi về giường, ném tất cả số tấu chương trên tay vào người Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cầm lên xem, lời trong mỗi bản tấu chương đều gai mắt lạ thường. Tuy hắn không để ý đến mấy lời đồn đãi nhảm nhí của đám ô hợp đó nhưng không có lửa làm sao có khói, những việc xấu nói đến trong tấu chương tuy có khuếch đại quá đáng nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ.

Nghĩ đến chuyện người trước mặt hẳn cũng hiểu rõ, Phác Xán Liệt cảm thấy hơi phiền lòng.

Đang muốn nói với y thì Phác Xán Liệt chợt nghe một tiếng cười nhạo.

Tiếng cười chứa cả sự đau đớn khổ sở, thậm chí còn kèm theo cả sự tuyệt vọng làm Phác Xán Liệt không khỏi ngước lên đánh giá người trước mặt thật kỹ.

Nhưng ít nhất thì bề ngoài Bá Hiền vẫn vậy, vẫn mặc chiếc áo khoác màu trắng yêu thích nhất, hơi hơi lộ ra chiếc áo trong màu vàng sáng. Mái tóc để mặc rối bời, chỉ quấn bừa lại rồi dùng trâm ngọc cài lên.

Bá Hiền cũng chẳng quay mặt đi tránh ánh nhìn đánh giá của Phác Xán Liệt như ngày xưa mà bộ dạng vẫn không hề để ý.

Trầm mặc thật lâu, mắt thấy đêm đã canh ba mà Bá Hiền vẫn không có ý mở miệng nói gì, Phác Xán Liệt bắt đầu thầm cân nhắc chuyện quay về vương phủ.

Đúng lúc này thì Bá Hiền lên tiếng, "Phác Xán Liệt, thực ra ta cũng chẳng sợ cái gì, ngôi vị Hoàng đế ngươi muốn thì cứ lấy, mạng ta ngươi đã muốn thì ta cũng sẽ không nhăn mày."

Nói xong, Bá Hiền hơi lảo đảo, Phác Xán Liệt vội vàng đỡ lấy, Bá Hiền lập tức ngã vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Phác Xán Liệt cảm thấy sự tàn độc của người trong lòng từ từ biến mất, chỉ còn thân thể vô lực đang run rẩy nhẹ nhàng, lồng ngực bỗng nhiên thấm ướt.

"Xán Liệt..... Ta chỉ sợ, ngươi sẽ rời bỏ ta....."

"Bá Hiền....." Phác Xán Liệt sửng sốt, muốn nâng Bá Hiền dậy.

Người trong lòng đột nhiên gạt tay Phác Xán Liệt, rút mạnh một thanh đoản kiếm bằng bạc dưới gối ra, kề sát cổ họng Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt cũng không ngăn cản, chỉ nhìn Bá Hiền đột ngột nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt tối đen làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

"Phác Xán Liệt.....Con người rồi sẽ phải thay đổi, Biên Bá Hiền ta cũng sẽ thay đổi, cũng sẽ có một ngày không muốn làm Biên Bá Hiền yếu đuối đến yêu cũng không dám nói nữa, nhưng dù là Biên Bá Hiền nào thì cũng đều yêu ngươi, vì sao..... vì sao ngươi lại không chịu hiểu?"

Giọng Bá Hiền khàn khàn như nước sông trầm đục, mang theo cả tiếng nức nở không khó để nhận ra.

Cần cổ Phác Xán Liệt đã chảy xuống một dòng máu đỏ tươi chói mắt nhưng người bị thương vẫn chỉ bình thản nhìn Bá Hiền, "Bá Hiền, dừng ở đây đi."

"Sao?"

"Chúng ta không thể ở bên nhau."

Bá Hiền dấn mạnh đoản kiếm tới một chút, nhưng rồi như phát hiện điều gì,vội vàng ném kiếm sang bên, ôm ghì lấy Phác Xán Liệt.

Đôi mắt Bá Hiền chỉ còn nỗi tuyệt vọng quay cuồng nhưng vẫn mơ hồ thoáng hiện ánh hào quang, "Vậy bây giờ để ta làm theo ý mình một lần được không?"

Thấy người được hỏi không nói được lời nào, Bá Hiền cười một tiếng như tự giễu, "Phác Xán Liệt, nếu trên thế giới này có một người có thể giết được ta thì kẻ đó nhất định phải là ngươi. Trước kia ta từng muốn chết, nhưng giờ, cho dù chết, ta cũng muốn ngươi chết cùng ta."

"Nếu chúng ta thật sự có thể hoàn thành hết thảy mọi chuyện, ta đương nhiên sẽ ở bên người." Phác Xán Liệt cười mệt mỏi.

Bá Hiền từ từ áp sát cơ thể Phác Xán Liệt, vẫn nhìn thẳng vào hắn không dịch chuyển, nhẹ nhàng hôn lên, không có lấy nửa phần do dự.

Có lẽ vì là lần đầu tiên Bá Hiền chủ động nên Phác Xán Liệt bất giác xóa bỏ mọi sự phòng bị, từ từ lấy lại quyền chủ động, mạnh mẽ đáp lại người trước mặt.

Ánh mắt Bá Hiền đầy mê loạn mang theo cả sự mị hoặc đầy lôi cuốn.

Nhưng người phía trước mãi vẫn chẳng tiến vào làm Bá Hiền khẽ nhíu mày.

Đột nhiên, một lực rất mạnh đâm thẳng vào cơ thể Bá Hiền, vành mắt Bá Hiền trước sự chuyển động mạnh mẽ mà dần đỏ hồng lên.

Tuy rằng thiếu chút nữa không khống chế được mà đẩy người trên người mình ra, nhưng Bá Hiền vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không để Phác Xán Liệt nghi ngờ.

Nếu ngươi biết ta đã trở thành như thế này, nói không chừng sẽ rời bỏ ta.

Ta không phải không tin ngươi, nhưng ta thực sự rất sợ.

"Hoàng Thượng, huyện Tề Bình gặp thiên tai giờ cần rất nhiều vật tư cứu trợ, khẩn cầu Hoàng Thượng mở quốc khố cứu tế dân tình."

Bá Hiền nhìn Trương Thừa tướng bằng mặt mà không bằng lòng, khóe miệng nhẹ cong, "Chỉ một mình trẫm cứu tế dân tình chỉ sợ cũng chẳng thể xoay chuyển được gì."

"Hoàng Thượng có ý gì?"

"Gia sản của Thừa tướng so với quốc khố Nam Quốc còn nhiều hơn, Thừa tướng nếu không lo nghĩ cho dân thì dù dốc sạch quốc khố cũng khó trừ được tai họa."

Trương Thừa tướng nghe những câu mỉa mai của Bá Hiền mà không dám tin, tức giận đến mức chòm râu run lẩy bẩy, "Hoàng Thượng sao có thể nói như thế?"

"Trẫm đều ăn ngay nói thật, Thừa tướng sao lại tức giận?" Bá Hiền cười đứng dậy, đi đến bên người Trương Thừa tướng, "Chẳng qua chỉ là một vùng đất xa xôi nhỏ bé gặp tai họa, hàng năm đều khó tránh, những người trẫm phái đi đều nói không cần cứu nạn thiên tai, Thừa tướng nghĩ trẫm là thằng ngốc sao?"

Sắc mặt Trương Thừa tướng trong nháy mắt trở nên rất khó coi.

"Thừa tướng nên trở về đi, trẫm nghĩ Thừa tướng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút tốt hơn."

"Vậy," Trương Thừa tướng cố nén lửa giận trong lòng, quỳ hành lễ với Bá Hiền, "Vi thần cáo lui."

Bá Hiền cấm lấy tấu chương của Trương Thừa tướng, không thèm nhìn mà ném ngay vào chậu than.

Thấy An Đức đứng sững sờ bên cạnh, Bá Hiền nghĩ nghĩ rồi hỏi, "An Đức, làm sao vậy?"

An Đức nghe tiếng Bá Hiền hỏi liền phục hồi tinh thần, "Hồi Hoàng Thượng, Thanh Bình vương nói phải về phủ."

Bá Hiền coi như vô tình gật đầu, bước chân nhanh hơn để mau chóng trở về tẩm điện.

Phác Xán Liệt đang thay quần áo, thấy Bá Hiền bỗng nhiên xông tới, có chút kinh ngạc, "Bá Hiền?"

Người được gọi tên cười cười, "Sợ cái gì, cũng đâu phải ta chưa từng thấy qua."

Phác Xán Liệt trầm mặc một chút rồi không nói gì nữa, tiếp tục thay quần áo.

Bá Hiền trong suốt quá trình chỉ một mực im lặng nhìn chăm chú vào Phác Xán Liệt, lúc Phác Xán Liệt chuẩn bị cầm lấy tấm áo ngoài màu trắng liền cướp lấy, mặc giúp Phác Xán Liệt.

Khi thắt đai lưng, Bá Hiền cũng dùng những ngón tay thon dài xinh đẹp của chính mình thắt lại cho Phác Xán Liệt.

Lúc siết chặt đai lưng, Bá Hiền nhẹ giọng nói bên tai hắn, "Phác Xán Liệt, cả đời này ngươi chỉ được là của một mình Biên Bá Hiền ta, không tin thì chúng ta cùng chờ xem."

Phác Xán Liệt, ngoài dự đoán, lại không nói ra bất kỳ lời phản đối nào.

Chỉ nhẹ nhàng đẩy bàn tay lạnh lẽo của Bá Hiền vẫn dừng trên đai lưng mình, "Ta đi trước."

Bá Hiền nhìn thân ảnh Phác Xán Liệt rời đi, đến tận khi không còn trông thấy nữa mới gọi An Đức vào.

"Hoàng Thượng có điều gì phân phó?"

Bá Hiền đã quay lại ngồi bên án thư, nghe lời đáp của An Đức liền dồn sức ghì bút lông, đầu ngón tay hơi trắng bệch ra.

"Giúp trẫm tìm Thanh Vấn."

"Hoàng Thượng muốn diệt trừ ai?"

"Ngư và Đát."

Nhớ người cùng ta triền miên trong tình ái; cùng sống cùng yêu, cùng vĩnh viễn nghỉ lại chốn hoang vu mây phủ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com