Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son
Đôi mắt vàng của Hoàng Phủ Hiên sáng rực, bình tĩnh nhìn thiếu nữ mặc cẩm bào đỏ rực như lửa, thắt lưng mang tơ vàng, eo nhỏ nhắn, chân thon dài, tóc búi cao cài một cây trâm cửu phượng vĩ. So với lúc trước, giờ phút này nàng ăn mặc càng hoa lệ hơn. Trâm cửu phượng vĩ, chỉ có thái hậu, hoàng hậu mới có thể mang. Mà hiện tại trên đại lục không có hoàng hậu nào trẻ như nàng, thái hậu thì càng không cần phải nói. Ngược lại có duy nhất một vị công chúa, lúc sinh ra đã nhận hết vinh sủng, cũng được Vô Ưu lão nhân tiên đoán, nàng trời sinh phượng cách, có được nàng sẽ có được thiên hạ! Hoàng đế Mạc Bắc ban cho nàng tên "Hoàng", và phong làm Khuynh Hoàng công chúa. Nhưng vị công chúa này, càng lớn càng ngang ngược, cường hào thủ đoạt, không có việc xấu gì là không làm, lại cứ thấy mỹ nam là chảy nước miếng. Vì thế mọi người đều cho rằng lời tiên đoán của Vô Ưu lão nhân là lời nói đùa, thậm chí vì nàng mà danh dự vang vọng khắp thiên hạ của Vô Ưu lão nhân bị ảnh hưởng rất lớn. Mà ngay lúc này, Đạm Thai Kích vì Đạm Thai Hoàng vô lễ đành phải nhận lỗi với Chung Ly Thành, sau đó đi nhanh vào trong điện, liếc nhìn cảnh cáo Đạm Thai Hoàng một cái. Rồi sau đó tiến lên phía trước, một tay đặt trên ngực, khom người nói: "Đạm Thai Kích, đại hoàng tử Mạc Bắc chúc mừng Đông Lăng Hoàng đăng cơ!" Đạm Thai Hoàng lập tức cúi đầu, làm như mình không tồn tại. Phía trước một đạo ánh mắt ép tới làm nàng hít thở không thông, sợ đến nỗi sau lưng còn nổi da gà, thật sự là dày vò! Sớm biết rằng nhanh như vậy đã gặp lại yêu nghiệt kia, nàng sẽ không đốt phòng của hắn, cũng không lấy đồ của hắn, hiện tại thì hay rồi, trước có sói sau có hổ! Khóe môi Hoàng Phủ Hiên lạnh như băng bứt lên, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đại hoàng tử Mạc Bắc quá khách khí, không biết vị phía sau ngài chính là?" "Chính là xá muội, là công chúa Khuynh Hoàng người mà phụ hoàng sủng ái nhất!" Đạm Thai Kích cười đáp lời, khóe môi mang ý cười, nhưng trong mắt lại có chút chần chờ, chẳng lẽ nha đầu này chạy đi một ngày, lại đắc tội với Đông Lăng Hoàng? Quả nhiên là Đạm Thai Hoàng! Hoàng Phủ Hiên cười lạnh, mở miệng nói: "Bộ dạng Khuynh Hoàng công chúa thật quen mắt, hôm nay trẫm gặp phải một người, tên thích khách kia..." nói đến chỗ này, Đạm Thai Hoàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, ám sát hoàng đế, cho dù nàng là công chúa chỉ sợ cũng không thể may mắn thoát tội, nói không chừng còn ảnh hưởng tới bang giao hai nước! Vì thế, nàng nhìn thẳng vào đôi mắt vàng của đối phương, chân lại giống như lơ đãng lắc lư một chút! Nhoáng một cái, sắc mặt Hoàng Phủ Hiên liền thanh tỉnh! Ý của nữ nhân này rất đơn giản, nếu mình nói ra chính nàng bắt cóc mình, nàng sẽ đem chuyện tất thối kia công bố cho mọi người biết! Thích khách nếu liên lụy tới công chúa của một nước, sử sách nhất định sẽ ghi lại, như vậy chuyện tất thối này... nói cách khác, nếu trước mắt hắn tiếp tục nói ra, Hoàng Phủ Hiên hắn quang minh khi còn sống, sẽ bị sử sách lưu lại chuyện miệng mình bị nhét tất thối! Để đời sau nhạo báng hắn! Hơn nữa người trên khắp quốc gia đều ở đây, chỉ sợ không cần đợi tới đời sau, ngay ngày mai hắn sẽ thành trò cười trong thiên hạ! Vì thế, hắn mới nói được một nửa, liền ngừng lại, ánh mắt nhìn về phía Đạm Thai Hoàng càng thêm đáng sợ, nữ nhân chết tiệt này! Đạm Thai Kích thấy hắn nói được một nửa bỗng dừng lại, kỳ quái ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên liếc mắt một cái: "Tên thích khách kia như thế nào? Có quan hệ gì với Hoàng nhi ư?" Hoàng Phủ Hiên xanh mặt nhìn Đạm Thai Hoàng một lúc lâu, cuối cùng quyết định tạm thời nén lại oán khí! Mở miệng nói: "Lúc thích thách kia chạy trốn, đụng ngã một nữ tử, trẫm nhìn người bị đụng ngã có vẻ giống Khuynh Hoàng công chúa!" "Đúng là bản công chúa! Thích khách thật hung ác, lúc ấy hù chết bản cung!" Đạm Thai Hoàng thuận miệng nói, cảm thấy hơi đắc ý, lần này nam nhân này sẽ không thể so đo cùng nàng chuyện thích khách, cả cơ hội khơi chuyện cũ cũng không có! Nhưng nàng biết, nam nhân này sẽ không từ bỏ ý đồ! "Không chỉ hung ác, mà tội ác đầy trời, chết trăm lần cũng không đủ để tạ tội!" Đôi mắt vàng lạnh lẽo của hắn nhìn nàng, cắn răng nói từng chữ. Tân khách xung quanh đều nhìn ra không khí giữa hai người này không bình thường, tự giác vùi đầu uống rượu, trái phải nói chuyện phiếm, việc không liên quan đến mình, không nên nhiều chuyện. Nhưng ánh mắt lại trộm quan sát tình hình, lỗ tai cũng không tự giác dựng thẳng lên... Ngay lúc này, tiếng thái giám ở cửa lanh lảnh truyền đến: "Hoàng thái hậu giá lâm!" Hoàng Phủ Hiên giờ phút này cũng đành phải thu lại tức giận, mở miệng nói: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, tam công chúa, mời ngồi!" "Tạ Đông Lăng Hoàng!" Đạm Thai Kích lịch sự đáp lời, liền mang Đạm Thai Hoàng ngồi xuống một bên. Mà lúc này, Đạm Thai Hoàng mới quét mắt nhìn cung điện cổ đại. Vàng xanh rực rỡ, khí thế trang nghiêm. Long ỷ làm bằng vàng, cột trạm khắc hình rồng, ngồi hai bên là sứ thần các quốc gia và các đại thần Đông Lăng. Trong góc đại điện, phía sau các đại thần, vài cung nữ đứng rải rác trong tay cầm bình hoa, trong bình có một vài cành đào. Tam hoàng tử Đông Tấn dâng lễ vật xong, Hoàng thái hậu Đông Lăng liền tiến vào. Mà Đạm Thai Hoàng giờ phút này cũng không rảnh quan tâm, bởi vì nàng cực kỳ bi thương phát hiện, toàn bộ phòng đều đầy người ngồi, chỉ có cái bàn đối diện nàng vẫn không có ai! Mà yêu nghiệt kia còn chưa có vào! Nói cách khác, vị trí kia tám phần là của yêu nghiệt, chờ đối phương ngồi xuống đó, hắn chỉ cần ngẩng đầu một cái, sẽ nhìn thấy nàng ngay! Thật đau khổ! Hoàng thái hậu tiến vào, không khí trong điện thay đổi không ít, nhưng ánh mắt giết người của Hoàng Phủ Hiên vẫn đặt trên người Đạm Thai Hoàng. Ngay tại lúc này, ở cửa lại truyền đến âm thanh cao giọng bẩm báo: "Thái tử Bắc Minh đến!" Vừa nói xong, trong điện trong nháy mắt đã hoàn toàn yên tĩnh! Tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp, mọi người đều quay đầu nhìn cửa, thái tử Bắc Minh Quân Kinh Lan là nhân vật truyền thuyết trong đại lục! Một tuổi được phong làm thái tử, bảy tuổi chấn danh thiên hạ, mười một tuổi một mình dẫn hai vạn đại quân bình định ngũ vương làm loạn, mười ba tuổi làm nhiếp chính vương Bắc Minh một tay nắm trọn quyền lực! Mười lăm tuổi đoạt lại quyền độc lập cho Bắc Minh mà không cần cống nạp cho Đông Lăng, cũng mấy lần đại phá biên giới Đông Lăng. Mà mười tám tuổi, Bắc Minh trên tay hắn, đã trở thành cường quốc số một đại lục! Người này thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa, mưu định thiên hạ, chỉ điểm giang sơn, gần như không có gì không làm được! Những chuyện đó, cho dù có người bỏ cả đời chưa chắc đã làm được! Vậy mà, thiếu niên mới mười tám tuổi này, lại dễ dàng làm được! Thiếu niên thành danh, kinh diễm thiên hạ, lại đứng đầu mười đại mỹ nam trong thiên hạ, là tình nhân trong mộng của vô số nữ tử! Cho nên, ai chưa từng được gặp qua hắn, giờ phút này đều nhìn ra cửa, muốn xem phong thái của thái tử Bắc Minh! Mà những người đã từng gặp qua, chỉ ung dung chờ xem cuộc vui. Vì Quân Kinh Lan và Hoàng Phủ Hiên, hai người này vốn là kình địch! Duy chỉ có Đạm Thai Hoàng là liều mạng cúi đầu mình xuống, xem phản ứng của những người này, liền biết yêu nghiệt kia không phải là nhân vật đơn giản. Mệnh nàng thật khổ! Lúc này, người nọ mặc cẩm y ngọc bào, cũng chậm rãi bước vào. Khóe môi hắn mang ý cười lười biếng, từng bước giẫm trên mặt đất, làm cho lòng người không tự giác thắt lại. Giờ phút này Đạm Thai Hoàng lại nghe được âm thanh hút lãnh khí của những vị tiểu thư quan gia phía sau, có người còn nhỏ giọng kinh hô: "Trời ạ, mới vừa rồi thái tử Bắc Minh đã liếc nhìn ta một cái!", "Không biết xấu hổ, rõ ràng là nhìn ta!", "Nói bậy, rõ ràng là nhìn ta!" Vì thế, rốt cục Đạm Thai Hoàng cũng hiểu được lúc ấy yêu nghiệt kia nói mình đối với hắn cầu mà không được, nhất định tự sát mà chết, tự tin là từ đâu mà có! Quân Kinh Lan vừa tiến vào, hắn đối với sự chú ý của mọi người, sớm đã thành thói quen. Mắt xếch hẹp dài, bất giác hiện lên tia sóng nhỏ, nhìn đến một chỗ, đó là chỗ ngồi của vương thất Mạc Bắc! Mà bên kia, có một thiếu nữ đang cúi đầu, ánh mắt chột dạ nhìn loạn chung quanh. Môi mỏng gợi lên, thật là không uổng công đến! Thì ra nàng ở trong này! Nhưng hắn vẫn chưa lộ ra sắc mặt khác thường, chậm rãi thu hồi ánh mắt. Nếu là công chúa hỏa thiêu tẩm cung của hắn, mà bản thân hắn lại không bị tổn hại gì, thì Mạc Bắc chỉ cần bồi một cái lễ là được. Nhưng nếu chỉ như vậy, chẳng phải quá dễ dàng cho nữ nhân kia? Cho nên, cần phải đổi phương thức khác. hắn đi nhanh đến giữa đại điện, nói: "Chúc mừng Đông Lăng Hoàng đăng cơ!" "Thái tử Bắc Minh mời ngồi!" Hoàng Phủ Hiên biểu tình vô cùng xa cách mà bình tĩnh. Người ngoài nhìn vào, cũng không nhìn ra hai người này đang giương cung bạt kiếm. Quân Kinh Lan không động, chỉ cười mở miệng: "Không biết hung thủ hỏa thiêu tẩm cung của bản thái tử, Đông Lăng Hoàng có tìm được không?". Lời này vừa ra, Đạm Thai Hoàng cúi đầu càng thấp! Không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, đều không nhìn thấy ta! Hoàng Phủ Hiên nhíu mày, thở dài một hơi nói: "Tạm thời vẫn không có tin tức, xin thái tử Bắc Minh kiên nhẫn một chút, trẫm chắc chắn sẽ cho ngài một câu trả lời xác đáng!". "Vậy đa tạ Đông Lăng Hoàng! Vừa tới Đông Lăng mấy ngày, liền gặp phải đại nạn, bản thái tử cảm thấy vô cùng khổ sở. Mà Đông Lăng cùng Bắc Minh còn có xung đột nhỏ ở Lịch Dương, càng làm cho bản thái tử ăn ngủ không yên, gần đây không cẩn thận còn bị nhiễm phong hàn, khụ khụ..." nói xong còn ho khan vài tiếng. nói đến đây mọi người mới chú ý, giờ là cuối xuân tháng ba, thế nhưng trên người thái tử Bắc Minh lại choàng áo khoác lông cáo. Người nhạy bén tự nhiên sẽ nghe ra được ý tứ trong lời hắn nói, trong lòng thầm cảm thán, Thái tử Bắc Minh quả nhiên danh bất hư truyền! Về sau kiên quyết không thể dễ dàng để người này đến quốc gia của mình! Hoàng Phủ Hiên tự nhiên cũng hiểu được ám chỉ của hắn. Có thể không cần giao ra hung thủ, điều kiện trao đổi chính là mình phải rút binh lính khỏi thành Lịch Dương. Vì thế, giờ phút này hắn thật sự không thể không bắt đầu suy nghĩ có phải chính Quân Kinh Lan tự mình phóng hỏa hay không! Nhưng hắn ở Đông Lăng gặp chuyện không may, hiện nay còn bị bệnh, nếu mình không chịu trách nhiệm, tới đâu cũng không thể ăn nói, còn có thể làm cho người trong thiên hạ chê cười hắn! Nếu bắt được hung thủ, chuyện Quân Kinh Lan bị bệnh cũng không thể bỏ qua dễ dàng! Ngoài thành Lịch Dương chính là Cổn Châu, từ xưa tới nay, Đông Lăng và Bắc Minh mỗi nước chiếm một nửa. Nếu hắn rút binh lính về, chẳng khác nào chắp tay nhường nửa Cổn Châu cho hắn! Mặc dù là địa phương nhỏ, nhưng hắn là đế vương, không thể dễ dàng nhường lãnh thổ của mình cho người khác. Nhưng sứ thần các quốc gia đều ở đây, trước mắt bao người, đối phương lại đang bị bệnh, hắn dù không cam tâm, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, mở miệng nói: "Trẫm cũng hiểu được Lịch Dương quá mức hỗn loạn, đang chuẩn bị rút quân về, xin thái tử Bắc Minh yên tâm!" Vì thế, Đạm Thai Hoàng liền hiểu được, vì sao yêu nghiệt này không tố cáo nàng, thì ra là vì suy tính đến một màn này! Vậy có tính là nàng đánh bậy đánh bạ cũng đã giúp hắn một phen, như vậy hắn sẽ không so đo với nàng nữa? Nàng đang nghĩ, Quân Kinh Lan lại nói với Hoàng Phủ Hiên: "Nếu đã như vậy, đa tạ Đông Lăng Hoàng tương trợ!" Dứt lời, hắn quay đầu nhìn Đạm Thai Hoàng, cười yếu ớt nói: "Đã lâu không gặp, thái tử phi của ta!".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com