TruyenHHH.com

Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son

Phượng Khuynh Hoàng đáng khinh theo dõi người nọ cách đó không xa, thỉnh thoảng vòng qua núi giả liếc trộm vài lần, tìm kiếm thời cơ thích hợp! Trùng hợp là cách đó không xa nhìn thấy một sợi dây thừng, trong lòng mừng rỡ, thật sự là trời cũng giúp ta!

Lặng lẽ đi nhặt dây thừng lên, mà ngay tại lúc này bên ngoài núi giả truyền đến tiếng bước chân. Xem ra, người nọ muốn rời đi! Nàng nín thở ngưng thần, không chớp mắt nhìn ra ngoài núi giả, chờ người nọ đi đến cách mình nửa thước, nàng nhanh như chớp nhảy ra ngoài!

Thuần thục bắt lấy tay của đối phương trói lại, sau đó lôi về sau núi giả!

Lúc có người tới gần, Hoàng Phủ Hiên đã phát hiện. Nhưng hắn cảm nhận được người nọ không có sát ý, liền ung dung chờ xem đối phương muốn làm cái gì. Khi đối phương trói tay mình, hắn cũng không có phản kháng! Dù sao nội lực của hắn thâm hậu, có thể dễ dàng mở ra!

Vì thế, hắn cứ như vậy bị Phượng Khuynh Hoàng kéo tới sau núi giả!

Chăm chú quan sát, là một tuyệt sắc mỹ nhân, vẻ mặt nàng khinh thường, biểu tình đáng khinh kéo hắn vào trong, còn nhìn chung quanh bên ngoài, một bộ dáng có tật giật mình ! Hoàng Phủ Hiên cảm thấytrào phúng, hay lại là thiên kim tiểu thư nhà nào tìm cách câu dẫn hắn?

Mà Phượng Khuynh Hoàng nhìn chung quanh, xác định không ai phát hiện ra mình bắt người, rốt cục yên tâm! Lúc này mới quay đầu lại quan sát chiến lợi phẩm của mình, vừa thấy, khóe miệng nhịn không được co rút một chút! Ánh trăng vừa vặn chiếu xuống có thể rõ ràng tướng mạo đối phương. Nam nhân này có một đôi đôi mắt màu vàng. Cho dù bị mình trói lại, một thân ngạo nghễ cũng không bị ảnh hưởng, phong thái xuất chúng, tuấn mỹ giống như thần mặt trời Apollo! Tuy rằng không yêu nghiệt như nam nhân sáng nay, nhưng cũng đủ đẹp khiến người máu mũi giàn giụa !

Xem diện mạo và y phục tiểu tử này, Phượng Khuynh nhức đầu, tên này không phải là hoàng tử gì gì đó chứ? Thật là xui xẻo, tùy tiện bắt, lại là nhân vật khó đối phó!

Trong lòng nàng đangthan thở, Hoàng Phủ Hiên cuối cùng cũng hết kiên nhẫn! Hôm nay trong cung, đầu tiên là Mạc Bắc công chúa Đạm Thai Hoàng mất tích, Mạc Bắc đại hoàng tử tìm hắn đòi người, sau là tẩm điện của Quân Kinh Lan cháy, muốn hắn phải bắt được hung thủ! Hôm nay là đại điển đăng cơ, các đại thần cùng sứ thần các quốc gia cũng chờ hắn đi dự yến tiệc, hắn lại một mình ra ngoài giải sầu ngắm trăng!

Hiện tại còn có nữ nhân không biết sống chết đem hắn trói xong lại nhìn hắn ngẩn người? ! Đang muốn dùng nội lực tháo dây trói ra, lại phát hiện mình càng giãy càng bị xiết chặt! Mày kiếm nhăn lại, không vui nhìn nữ nhân trước mặt: "Nữ nhân, ngươi lập tức buông trẫm ra, trẫm còn có thể tha cho ngươi một mạng!"

Trẫm? ! Phượng Khuynh Hoàng đưa hắn từ trên xuống dưới đánh giá một lúc lâu, hôm nay đã thấy yêu nghiệt Thái tử, dựa theo nguyên tắc mà nói, hoàng đế phải là cha Thái tử , mà trước mặt người nam nhân này rõ ràng so với yêu nghiệt còn ít hơn một hai tuổi, làm sao có thể có chuyện cha còn trẻ hơn con? Hơn nữa lúc nãy nghe nói, hôm nay tân đế đăng cơ, một hoàng đế vừa mới đăng cơ , nào có thời gian rỗi một mình chạy đến đây ngắm trăng? Vì thế Phượng Khuynh Hoàng trên cơ bản xác định con tin trước mặt này đang nói dối! Vì thế, nàng vỗ vỗ vai Hoàng Phủ Hiên , mở miệng nói: "Tốt lắm, tốt lắm, đừng giả bộ ! Giả mạo hoàng đế chính là tội chết đó! Gặp nhau chính là duyên phận, nếu ngươi đã bị ta bắt giữ, chúng ta chính là bạn tốt ! Ngươi chỉ cần thành thành thật thật nói cho ta biết làm sao để ra khỏi cung, ta sẽ không làm ngươi bị thương!"

Làm cướp, Phượng Khuynh Hoàng tự cho là ngữ khí của mình vô cùng hòa ái, vạn phần dễ thân ! Nếu hắn còn không nể tình, vậy đừng trách nàng không khách khí !

"Vớ vẩn! Trẫm là đế vương, không cần giả mạo! Ngươi tốt nhất lập tức buông trẫm ra, nếu không trẫm gọi ngự lâm quân tới, đem ngươi cả nhà ngươi đi chém đầu!" thanh âm lạnh lẽo mang theo tức giận bừng bừng, nữ nhân chết tiệt, nếu không phải hôm nay là ngày tốt hắn đăng cơ, hắn đã kêu người đến bắt nàng! Còn bạn tốt? Ai cùng nàng là bạn tốt? !

Nhìn hắn lớn tiếng như vậy, Phượng Khuynh Hoàng rốt cục mất hết kiên nhẫn! Nhìn hắn chốc lát, nàng hít sâu vài hơi, trong lòng trấn an chính mình, tuy rằng hàng này là giả mạo hoàng đế, nhưng mặc dù không phải hoàng đế cũng là một hoàng tử, tám phần chính là đệ đệ của yêu nghiệt kia! Đã đắc tội một Thái tử, không nên lại đắc tội một đại nhân vật! Nhưng tên này thật sự không biết điều! Vì thế, nàng nhanh tay lấy ra một con dao, đặt ở cổ hắn, quát một tiếng, cảnh cáo nói: "Nếu ngươi không ép ta, chúng ta vẫn là bạn tốt! Lập tức nói cho ta biết ra cung như thế nào, bằng không. . ."

Nhưng sự uy hiếp của nàng, không chỉ không thể làm cho Hoàng Phủ Hiên cảm thấy sợ hãi, ngược lại một trận lửa giận đột ngột dâng lên! Nữ nhân này quả thực không biết sống chết! Giận quát một tiếng: "Ngươi lập tức buông trẫm ra!"

Cảm thấy hắn kêu them vài tiếng nữa sẽ kinh động tới thị vệ, Phượng Khuynh Hoàng quyết định thật nhanh, nhanh chóng cởi giày, lột tất!

Hoàng Phủ Hiên mắt vàng lạnh lại nhìn nàng, nữ nhân này muốn làm cái gì? Chẳng lẽ cho là mình nhìn chân nàng, nhất định phải cưới nàng? Cười lạnh một tiếng, ở Đông Lăng, nhìn chân nữ nhân chẳng khác nào phá hủy danh tiết của nữ nhân đó, bình thường là phải cưới làm vợ , nhưng hắn là Hoàng Phủ Hiên nếu không muốn cưới, nữ nhân này có cởi hết cũng không có cơ hội! Vì thế hắn cũng không gọi người, lạnh lùng nhìn hành vi của nàng, ngay lúc hắn đang suy nghĩ , Phượng Khuynh Hoàng đã cởi xong một cái tất, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngươi thật sự là hoàng đế?"

"Đương. . ." Một chữ chưa kịp nói ra, ngay lúc hắn há mồm, nháy mắt một cái tất thối hoắc nhanh nhét vào miệng hắn !

Hoàng Phủ Hiên dừng lại, lặng im vài giây, rốt cục cũng lấy lại phản ứng! Trong phút chốc trợn mắt, khí huyết dâng trào, đầu váng mắt hoa! Đôi mắt màu vàng hung hăng trừng mắt nhìn nữ nhân chết tiệt, thái dương gân xanh không ngừng giật giật, hắn nhất định phải đem nàng thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn!"Ngươi. . ."

Thấy mồm miệng hắn nói đã không rõ ràng còn muốn biểu đạt, Phượng Khuynh Hoàng không kiên nhẫn lột tiếp chiếc tất còn lại, lưu loát nhét vào trong miệng hắn! Miệng rộng nha, một chiếc tất nhét không hết, phải nhét hai cái!

Vốn vị hoàng đế đã bị một chiếc tất làm cho tức giận đến suýt nữa hộc máu, hiện tại lại trơ mắt nhìn nàng bỏ thêm một chiếc, suýt nữa tức giận bỏ mình! Nếu nói là Hoàng Phủ Hiên hắn cả đời này hối hận nhất chuyện gì, chắc chắn chính là lúc nãy khinh địch, cam tâm tình nguyện bị nữ nhân này trói lại, lại tự cho là đúng, lúc nữ nhân này cởi tất cũng không có gọi người, thế nên bị sỉ nhục lớn như vậy!

Tất không có, nhanh chóng mang lại giày, Phượng Khuynh Hoàng cầm một con dao, trên cao nhìn xuống hắn: "Cuối cùng cũng im lặng , tốt lắm! Ngươi hiện tại nói cho ta biết làm sao để ra cung, ta liền tha thứ thái độ ngươi mới vừa rồi không hợp tác! Hơn nữa ta cam đoan, hôm nay ngươi bị ta nhé tất thối, cũng sẽ không nói cho ai biết!"

Nhưng cho dù nàng nói cho hết lời, đối phương cũng chỉ dùng ánh mắt giết người trừng mắt nhìn nàng, không có ý định chỉ đường!

Đang lúc Phượng Khuynh Hoàng nghĩ mình phải nghiêm hình bức cung, tra tấn một chút , một trận tiếng bước chân truyền đến, tiếp theo là tiếng cung nhân tìm người: "Hoàng Thượng!"

"Hoàng Thượng!"

Phượng Khuynh Hoàng lộp bộp trong lòng một chút, chẳng lẽ người này cùng Thái tử yêu nghiệt không cùng một quốc gia ? Thật là hoàng đế? Hơn nữa hai người bọn họ bộ dạng một chút cũng không giống, hẳn là không có quan hệ huyết thống, đột nhiên nhớ tới lúc ấy yêu nghiệt còn nói một câu "Đến Đông Lăng, không lưu lễ vật sao được. . ." Nghĩ đến đây, nàng gian nan nuốt một chút nước miếng, đây. . . Không thể nào?

Lúc nàng suy nghĩ , Hoàng Phủ Hiên đã đá một cước vào núi giả, gây ra một tiếng động, làm cho cung nhân chạy lại đây!

Không bao lâu, vài thái giám Đã đi tới núi giả , vừa nhìn vào bên trong liền sợ tới mức nói đều không rõ : "Hoàng. . ." Hoàng Thượng bị người trói lại, miệng còn nhét gì? Trên tay tặc nhâncòn cầm một con dao !

Thái giám nội thị sợ tới mức hét lớn một tiếng: "To gan, ngươi còn không thả Hoàng Thượng!"

Phượng Khuynh Hoàng nhất thời cảm giác chân mình mềm nhũn, đắc tội một Thái tử, lại đắc tội một hoàng đế, nàng chỉ sợ nửa đời sau chỉ có thể lẩn trốn ! Nhanh cúi đầu, mở miệng nói với Hoàng Phủ Hiên: "chuyện tình hôm nay kỳ thật là một hiểu lầm, ta chỉ muốn giáo dục ngươi, nói cho ngươi biết làm người vĩnh viễn không nên tự cho là đúng, cũng không nên khinh địch, nếu không sẽ bị chịu thiệt , ta hôm nay làm hết thảy đều là vì tốt cho ngươi, cho nên ngươi ngàn vạn lần không cần phái người bắt ta, ta đi trước nhé!Hẹn gặp lại, à không cần gặp lại !"

Nói xong nàng cầm dao nhỏ bỏ chạy! Nàng nhìn ra được nam nhân này chắc chắn đánh thắng được nàng, lúc ấy hă3ns không có phản kháng đã bị trói lại, nhất định là vì sơ ý khinh địch! Thủ pháp trói người gia truyền của Phượng gia bọn họ, chỉ có thể cởi bỏ, cậy mạnh càng giãy càng chặt. Cho nên hôm nay , coi như là cho Hoàng Phủ Hiên luyện tập nha?

"Người đâu ! Bắt thích khách, bắt thích khách!" Bọn thái giám điên cuồng thét chói tai, rồi sau đó nhanh tiến lên cởi bỏ dây thừng. Hoàng Phủ Hiên một tay lấy tất thối trong miệng ra, rất nhanh thu vào trong tay áo, chưa cho bọn thái giám thấy ở miệng mình là vật gì!

Rồi sau đó nhìn bong dáng nữ nhân kia đã chạy xa gầm lên: "Ngự lâm quân ở đâu!"

Sau một tiếng quát, mọi nơi đều là tiếng bước chân hướng nơi đây tụ tập. Thống lĩnh Ngự lâm quân vội vàng chạy tới, toát mồ hôi lạnh nhanh quỳ xuống: "Có Thần !"

" Bắt lấy nữ nhân kia cho trẫm, bất luận sống chết!" Một tiếng hét to,cơn giận lôi đình

"Dạ!" . . .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com