TruyenHHH.com

Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son

Mắng xong nàng liền bước đi, không thèm quay đầu lại!

Chợt có tiếng cười khẽ vang lên: "Công chúa, nếu bây trở về, ta đảm bảo ngươi sẽ bị mắng!"

Đạm Thai Hoàng dừng bước, đen mặt quay đầu nói: "Hiện tại trở về sẽ bị mắng, đợi lát nữa mới về thì chẳng phải còn bị mắng thảm hại hơn sao?" Nữ hài từ đêm khuya ra ngoài, nếu trở về càng muộn thì chẳng phải càng bị mắng thê thảm hơn sao? Bất quá mấy lần trước vương huynh chưa từng mắng nàng, hôm nay sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

"Nếu công chúa không tin, quay trở về sẽ biết!" Quân kinh Lan vui vẻ nói, đôi mắt chợt tối, ung dung nhìn nàng.

Nhìn bộ dạng hắn bí hiểm, Đạm Thai Hoàng hít một hơi, xoay người liền đi: "Ta không tin, ngươi mở mắt to ra mà xem, đêm nay ta trở về có bị mắng hay không!"

Nàng vừa dứt lời, liền từ nóc nhà tuột xuống.

Trên nóc nhà, vị thái tử gia ung dung khoan thai, ánh mắt liếc nhìn Đạm Thai Kích đang đi về phía chính viện, lại nhìn bóng lưng Đạm Thai Hoàng, nụ cười bên môi càng đậm. Sau đó liền thu hồi khí tức, tránh để Đạm Thai Kích phát hiện.

"Hoàng nhi, muội lại đi đâu?" Một tiếng quát giận dữ, tựa như tiếng sấm vang lên!

Mới vừa vào tới nơi, đang định mở cửa ra, sắc mặt Đạm Thai Hoàng liền cứng đờ! Trong lòng mắng to tên khốn khiếp Quân Kinh Lan, thấy vương huynh nàng tới, không nhắc nhở nàng, lại bày đặt giả giọng thầy bói Iuyên thuyên, khiến nàng nổi giận đùng đùng chạy xuống, vừa lúc bị vương huynh bắt gặp!

Nàng quay đầu nhìn vị vương huynh so với nữ nhân còn đẹp hơn ba phần nhà mình, lại dùng ánh mắt muốn giết người nhìn người nào đó đang ung dung ngồi trên nóc nhà xem trò vui, cười mỉa: "Vương huynh, muội chỉ là, chỉ là đi nhà xí"

Đạm Thai Kích nhìn bốn phia, đôi mắt đào hoa nén giận, nhìn thoáng qua mấy gã hăc y nhân ngả đầy trên mặt đất, lại phát hiện những người bảo vệ sân của mình cũng bị giết. Một lúc sau mới cất cao giọng: "Ra ngoài lại không dẫn theo hạ nhân, có thích khách, lại càng không biết kêu cứu! Muội muốn vương huynh phải nói gì với muội đây?"

Đạm Thai Hoàng mơ màng bị quát một trận, ánh mắt lại nhìn tên yêu nghiệt kia xoay người, thay đổi tư thể xem cuộc vui, suýt nữa thì bị hắn làm cho tức giận mà thổ huyết! Măt thấy vương huynh càng tức giận, nàng vội tiển lên cười ha hả: "Vương huynh, không biết nói gì, thì thôi đừng nói, ai ui..."

"Còn dám cười!" Lại một tiếng quát, lãnh ý kinh người!

Đạm Thai Hoàng bị hét run lên, bị dọa mém tí nữa là chào theo nghi thức quân đội! Vội vàng cúi đầu, thành thật nghe giáo huấn! Nhưng trong lòng lại thay tên yêu nghiệt kia thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn! Nếu như nàng về sớm một chút, thì sẽ không gặp phải vương huynh, còn nếu trở về muộn hơn một xíu, vương huynh đến nhìn thấy hắc y nhân đầy đất như vậy. Việc đầu tiên là đi khắp nơi tìm nàng, thấy nàng bình an không có việc gì sẽ cảm thấy may mắn, cũng sẽ không so đo tính toán việc nàng chạy ra ngoài.

Cứ khăng khăng muốn đâm đầu xông lên! Đều tại cái tên yêu nghiệt kia khích nàng.

Nhìn lên phía nóc nhà, tên khốn khiếp kia đã không còn thấy bóng dáng, Đạm Thai Hoàng lại hung hăng mắng to một tiếng...

.......

Ngày hôm sau

Trong ngự hoa viên của hoàng cung Đông Lăng, trăm hoa đua nở, tiếng chim kêu ríu rít.

Trên chiếc cầu hình vòm, cạnh lan can bằng đá ngọc, một mỹ nhân mặc cung trang màu vàng đang đứng trước ao xanh biếc tung mồi cho cá. Những con cá chép rực rỡ đua nhau nhảy lên đớp mồi rất sống động. Một cung nữ đứng sau lưng nàng cung kính cúi đầu, mở miệng cười nói: "Công chúa, người xem, mấy con cá trong ao này, đều bị người nuôi đến mập béo luôn rồi!"

Hoàng Phủ Linh Huyên cong cong đuôi mày, tươi cười nói: "Tất nhiên, bản công chúa dày tâm chăm sóc, nếu chúng nó dám không mập, bản công chúa sẽ chu di diệt tộc chúng!"

Tiếng nàng vừa dứt, mấy người cung nữ liền trộm cười: “Công chúa, người thật biết nói đùa!"

Ở gần đó, một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên bước tới chiếc cầu, về mặt ngạo mạn, bộ dáng ngang nhiên! Đúng là Thành Nhã không thể nghi ngờ. Mà nàng nhìn thấy Hoàng Phủ Linh Huyên liền làm như không phát hiện ra, không thèm chào hỏi đã lướt đi!

Hoàng Phủ Linh Huyên vốn được nuông chiều từ bé, lại là muội muội song sinh với hoàng đế, cho dù là quốc vương của một nước nhìn thẩy nàng, cũng sẽ cười chào nàng một tiếng, thế mà bây giờ lại có cung nữ không thèm đặt nàng vào trong mắt! Nhất thời một cố hỏa khí bốc lên, tức giận quát một tiểng: "Đứng lại! Thấy bản công chúa tại sao không hành lễ?"

Thành Nhã quay đầu lại nhìn nàng một cái, vẻ mặt khinh thường: "Công chúa? Công chúa thì sao? Trong mắt Thành Nhã chỉ có công chúa Mạc Bắc của chúng ta thôi!"

Dứt lời, nàng liền xoay người rời đi. Tâm trạng có chút thấp thỏm, mặc dù nàng phụng mệnh công chúa đi ra diễn trò, nhưng nói như vậy có phải đã quá mức hay không? Bản thân có thể bị người loạn côn đánh chết hay không?

"Làm càn! Người đâu, bắt nàng lại cho bản công chúa!" một tiếng gầm giận vang lên!

Hoàng Phủ Linh Huyên vừa dứt lời, liền có một tiếng quát lạnh lẽo lẽo từ phía sau nàng vang lên: "Cung nữ của Đạm Thai Hoàng ta, kẻ nào dám?"

Mà lúc này, cách đó không xa, dưới một bóng cây, ba thân ảnh mặc trường bào, một màu vàng, một tím nhạt, một xanh thẫm đang vừa đi vừa cười chầm chậm tiến đến. từ xa đã nhìn thấy một màn tranh chấp ở trên cầu. Hoàng Phủ Hiên đi phía trước liền dừng bước, Quân Kinh Lan cũng ung dung dừng lại xem cuộc vui. Mà Đạm Thai Kích, hơi nhíu mày một cái, có chút lo lắng.

Giọng nói quen thuộc làm cho Hoàng Phủ Linh Huyên nổi giận. Đêm qua không có giết chết nữ nhân này, vậy mà hôm nay còn dám xuất hiện trước mặt mình! Quay đầu nhìn Đạm Thai Hoàng, hồng y tung bay, sắc mặt lạnh nhạt đứng ở đầu cầu, cả người như nữ thần mặt trời chói chang, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, không thế mạo phạm. Bản thân mình dường như cũng trở nên cung kính!

Nét mặt thanh tú của Hoàng Phủ Linh Huyên chợt trong nháy mắt trở nên giận dữ, lạnh lùng nói:" Khuynh Hoàng công chúa, mọi người đều nhìn thấy là cung nữ của ngươi vô lễ trước, hôm nay nếu không trừng phạt nàng, thì uy nghiêm của bản công chúa sẽ bị hủy!"

Tiếng nàng vừa dứt, Thành Nhã vội vàng khóc sướt mướt chạy về phía Đạm Thai Hoàng: "Công chúa, ngài đừng nghe Đông Lăng công chúa nói bậy, là nàng có ý định làm khó nô tỳ, nô tỳ vừa đi tới đây, nàng liền vô cớ mắng nô tỳ đê tiện, còn nói những người khác dựa nàng là chủ tử, vũ nhục người! Nô tỳ nhất thời tức giận mới cãi lại..."

"Nói bậy! Người dám vu khống bản công chúa!" Hoàng Phủ Linh Huyên càng nghe càng nổi giận, nô tỳ kia căn bản là ăn nói lung tung! Nàng nói vậy lúc nào chứ?

Đạm Thai Hoàng nghe vậy liền cười nhạt: "Bản công chúa không tin những điều mình nghe được, chỉ tin những gì mình nhìn thấy, Thành Nhã bị ngươi khi dễ khóc thành như vậy, chắng lẽ là nàng sai? Có câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, ngươi đường đường là công chúa lại đi khi dễ một cung nữ, không sợ bị người khác chê cười ah?"

"Rõ ràng là nha đầu của ngươi vô lễ trước, những cung nữ của bản công chúa có thể làm chứng! Ta Hoàng Phủ Linh Huyên bị người chế nhạo? Sợ là chính Mạc Bắc công chúa ngươi mới bị người ta chế nhạo đó! Chắng lẽ ngươi lớn như vậy, lại không biết cái gì gọi là Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám (Chịu lắng nghe mọi người là sáng suốt, chỉ tin theo một người là ngu dốt) sao?" Hoàng Phủ Linh Huyên châm chọc nói.

Nàng vừa nói xong, Đạm Thai Hoàng chắng những không nối giận, ngược lại còn nở nụ cười: "Thì ra công chúa cũng biết kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám, thế vì sao chuyện của người ta thì ngươi lại đi tin người ngoài nói bậy?"

"Ngươi..."Hoàng Phủ Linh Huyên nhíu nhíu đôi mi thanh tú, trầm mặc một lát, nhất thời đã kịp hiểu ra chuyện gì. "Ý ngươi là, Khởi La gạt ta? Ngươi có chứng có gì?"

"Cung nữ của Huyên công chúa có thể chứng minh ngươi không làm khó cung nữ của ta, vậy ở trên yến hội, những người tham dự đó có thể chứng minh là bản công chúa vô tội không? Bản công chúa không biết quận chúa Khởi La đã nói gì với ngươi, chỉ hy vọng công chúa có thể rộng đường ngôn luận, nghe nhiều, lấy chứng cớ, tiếp đó mới phán đoán, đừng để người khác lợi dụng!" Đạm Thai Hoàng vui vẻ mở miệng.

Nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên đứng cách đó không xa nhíu mày, có chút tán thưởng. Quân Kinh Lan khóe môi mỉm cười, không nói một câu. Đạm Thai Kích nhíu nhíu mi, cảm thấy quỷ dị, Hoàng nhi có thể nghĩ ra lý giải như vậy?

Mà Hoàng Phủ Linh Huyên sửng sốt một lúc, lại cười: "Ngươi thật là thú vị! Được! Bản công chúa sẽ đi thăm dò, nếu như lời ngươi nói là thật, bản công chúa sẽ nhận lỗi về sự việc đêm qua! Về phần người muốn lợi dụng bản công chúa, bản công chúa nhất định sẽ không bỏ qua! Nhưng nếu ngươi nói dối, vậy thì bản công chúa sẽ không khách khí với ngươi!"

Việc đêm qua, dĩ nhiên là chỉ chuyện thích khách!

Đạm Thai Hoàng cười gật đầu, lập tức tiến lên một bước, mở miệng nói: "Huyên công chúa, cho dù lời ta nói là sự thật, thì ngươi cũng không cần phải nhận lỗi! Bởi vì ngươi và ta tính toán nợ nần, lập tức phải rõ ràng!" Nhận lỗi? Nàng vần là thích ghi nợ thì phải nhanh thanh toán cho xong!

Hoàng Phủ Linh Huyên sửng sốt, không rõ ý định của đối phương.

Mà Đạm Thai Hoàng chợt trừng lớn hai mắt, chỉ lên trên trời, quát to: "Công chúa, có máy bay!"

Hoàng Phủ Linh Huyên mờ mịt ngẩng đầu...

Mời vừa ngẩng đầu...

"Tùm!" Thân ảnh màu vàng đã bị Đạm Thai Hoàng một cước đá bay!
"Phù phù!" Cả người bi tráng rơi vào trong hồ, bọt nước bay tung tóe.…

"A! Công chúa! Ngươi đâu, mau cứu công chúa!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com