TruyenHHH.com

Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son

Bạn nhỏ Tiêu Tinh Tinh đau khổ ôm cái bụng, vừa ôm bụng vừa bi phẫn, trong lòng cảm thấy thật khó giải bày! Nó chạy thật nhanh về phía trước, múa máy móng vuốt trước mặt Quân Kinh Lan, trong mắt dường như phảng phất ánh lệ, chủ nhân, ngài mau giúp ta xả giận đi!

Thái tử gia ôn hòa liếc mắt nhìn nó: "Tiêu chảy chẳnh qua là do dạ dày ngươi tốt, hệ tiêu hóa cũng tốt, liên quan gì đến người khác?"

Tiểu Tinh Tinh méo miệng, lúc ấy nữ nhân kia bị tiêu chảy, chủ nhân hỏi nó đã làm gì, nó đại khái chỉ tỏ vẻ, do hệ tiêu hóa và dạ dày của nữ nhân kia tốt quá mà thôi, bây giờ chủ nhân lại dùng câu nói như vậy mà đả kích nó, lẽ nào đây chính là "thời thế thay đổi" trong truyền thuyết?

"Ngao ô!" Chủ nhân, người không thương ta!

"Đưa dạ minh châu cho công chúa Đông Lăng, tử ngọc lưu ly cho sứ thần Nam Tề, còn thất thải lưu ly cho Đông Lăng Hoàng…. còn nói Gia không thương ngươi. Tiểu Miêu Tử, ngươi đi đem mấy thứ kia về đây. Về phần ngươi Tinh gia, ngày mai chờ người mang đi nướng đi..." Thái tử gia nhàn nhà mở miệng.

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, vộ vàng chạy đến, chân chó ôm bắp đùi hắn: "Ngao ô! Ngao ô!" Cúi đầu, chủ nhân, người ta biết là người yêu ta nhất! Tiền
tài bảo vật đều là vật ngoài thân, đã đưa đi còn lấy lại, rất mất mặt nha!

Tiểu Miêu Tử cũng chen miệng hòa giải: "Tinh gia, Gia đã dặn trước là ngài không nên đi ra ngoài, nhưng ngài vẫn đi, ngài xảy ra chuyện, Gia nổi giận cũng là bình thường.…"

"Ngao ô!" Chủ nhân, là ta trách oan người, thì ra ngài vì quan tâm ta mới nổi giận!

Quân Kinh Lan không lên tiếng, xách bạn nhỏ Tiểu Tinh Tinh đang đu bám trên chân mình ném qua một bên, đi ra khỏi điện.

Tiểu Miêu Tử đuổi sát theo sau hỏi: "Gia, ngài…"

Giọng nói lười biếng từ phía trước vang lên, trong đó còn mang theo ý cười: "Vốn dĩ, Gia không có ý định quản chuyện của Đạm Thai Hoàng. Nhưng nàng lại thay Gia dạy dỗ Tiểu Tinh Tinh, nên Gia sẽ giúp nàng một lần!"

Dứt lời, hắn nhàn tản chậm rãi rời đi.

Mà bạn nhỏ Tiểu Tinh Tinh vừa tìm được an ủi, vừa nghe lời này, không dám tin ngửa mặt lên trời, lập tức khóc đến bất tỉnh.…

Nghe tiếng khóc của Tiểu Tinh Tinh phía sau, thái tử gia hơi nhếch miệng, mị hoặc lười nhác. Hắn không định lo chuyện bao đồng, nhưng mình đã đặc biệt cảnh cáo Tiểu Tinh Tinh. Vậy mà nữ nhân kia lại có thể dụ được nó ra ngoài chỉnh thành như vậy. Cũng đáng để hắn cứu nàng một phen!

Về phần sói không nghe lời chủ nhân, vẫn chạy ra ngoài bị người ta chỉnh đốn, để cho nó thương tâm một chút cũng tốt.

....

"Đại hoàng tử, người thật là một người bạn tốt!" Đến cửa tẩm cung, Đạm Thai Hoàng ra dáng anh em bạn thân vỗ mạnh vai Sở Trường Ca!

Sở Trường Ca bị nàng vỗ đến sững sờ, chợt cười cười, thần thái phong lưu phe phẩy ngọc cốt phiến, ôn nhu mở miệng: "Có thể vì công chúa cống hiến sức lực, là vinh hạnh của bản điện hạ!"

"Ừm, ngươi đã cảm thấy đây là vinh hạnh, vậy thì ta đây sẽ không cảm tạ ngươi! Đến tấm cung rồi, ta đi về trước, chúc Đại hoàng tử ngủ ngon, rất vui vì được quen biết ngươi!" Đạm Thai Hoàng nói xong, liền chạy như bay về phía tẩm cung! Không phải là nàng không biết ơn, mà do Sở Trường Ca, hắn thích nói phong hoa tuyết nguyệt như vậy, nàng thật sự cảm thấy nói chuyện với hắn rất mệt!

Sở Trường Ca sửng sốt, im lặng nhìn bóng lưng nàng qua sông đoạn cầu, thật lâu chưa lấy lại hồn...

Đồng Tiễn "Cắt" một tiếng, liếc mắt: "Điện hạ, người nhìn a, người ta căn bản chả thèm ngó ngàng gì đến ngài!"

"Bốp!" Sở Trường Ca gõ một cái vào đầu hắn cười nói: "Nếu nàng đối với bản điện hạ như những người khác, trái lại bản điện hạ không thèm liếc măt một cái!" Dứt lời, hắn vung quạt thảnh thơi rời đi...

Đồng Tiễn không nói được gì. Điện hạ, ngài đây chính là bị coi thường đấy!

Đạm Thai Hoàng vừa bước vào viện, một nhát đao từ bên phải đánh tới, sát khí lạnh thấu xương, ớn lạnh kinh người! Sát khí như vậy, ngoài cao thủ võ lâm thì khó ai có thể có được!

đang định đánh trả, bỗng một hòn đã mang theo nội lực rất mạnh, từ chỗ cao bay tới, đánh trúng cổ tay hắc y nhân!

"Keng!" Trường kiếm rơi xuống đất. Chợt, một sợi dây thừng vòng qua hông của Đạm Thai Hoàng, kéo nàng lên nóc nhà!

Tiếp đó, nàng nghe thấy tiếng nói đáng ghét vang lên: "Công chúa, nếu bản thái tử cứ như vậy cột ngươi làm diều thì sao?"

"Cút!" trên đời này lại có người đê tiện như vậy! Muốn lấy nàng làm diều để thả, tên khốn khiếp!

"Nói giỡn thôi mà, sao bản thái từ bỏ được đây!" hắn mờ ám mở miệng, thu dây thừng, lại vung tay quấn vào hông của hắc y nhân, vận đủ nội lực, đánh về phía đồng bọn của hắn!

Trong lúc vung lên, hắc y nhân phía dưới như một bao cát, bị dây thừng trong tay hắn điều khiển bay ngang trái phải, trên trời dưới đất . Dây thừng dưới nội lực của hắn, dựng thẳng đứng, nhưng sắc mặt hắn lại không thay đổi, vẫn vui vẻ như trước!

Đạm Thai Hoàng ở bên cạnh hắn, nhìn hắn thản nhiên vung sợi dây, trêu chọc một đám cao thủ võ lâm, ngoại trừ khiếp sợ vẫn chỉ khiếp sợ. Nam nhân này, tu vi của hắn rốt cục là ở mức nào?

Mà đúng lúc này, người đang thảnh thơi vung sợi dây kia, bỗng nhiên nghiêng đầu, cười ác ý mở miệng: "Công chúa, bên kia gió lớn, ngươi có thể đến ôm bản thái tử, tương đối an toàn a!"

"Ta thật muốn tìm cái tất thối nhét vào miệng của ngươi!" Quả thực là muốn ăn đòn!

"Ha ha ha..." một tiếng cười khẽ cực kì êm tai vang lên.

Phía nam Kỳ Liên Sơn, trong một góc rừng đào, có một tòa nhà bằng trúc. Trong màn đêm, chợt có một con Hải Đông Thanh phá không khí bay tới, từ cửa sổ bay vào trong phòng. Trên chân của nó còn có một mảnh màu vàng, đúng là ấn tín của thái tử Bắc Minh!

Lúc này đã nửa đêm, ánh đèn le lói trong phòng....

Mà đúng lúc này, một nữ từ thân mặc áo vải thô sơ, nổ giận đùng đùng, xách thắt lưng chạy vào trong phòng! Chợt, một tiếng sư tử Hà Đông rống vang lên, suýt nữa bay cả nóc nhà: "Bách Lý Kinh Hồng, chàng thành thật khai báo cho ta, có phải chàng trộm của ta năm lương bạc đúng không?"

Cách đó không xa, trên một thân cây, dưới ánh trăng, một nam tử áo trắng đang ôm kiếm ngắm trăng. Ánh trăng nhàn nhạt, dát một tầng ánh bạc trên đường nét tinh xảo hoàn mỹ của hắn, đôi mắt vắng lặng không chút nhiệt độ, dường như bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì đều không thể lọt vào mắt hắn, mà vạn vật thế gian cũng đều bị hắn ngăn cách!

Thiên hạ này sợ là không thể tìm ra một người so với hắn còn lạnh hơn, cao ngạo hơn. Mà hắn, cũng chính là đệ nhất mỹ nam võ lâm, Bách Lý Cẩn Thần! Nhưng lúc này, mặc dù trong trẻo lạnh lùng như hắn, nghe tiếng mẫu thân chất vẫn phụ thân, mi tâm không nhịn được cũng giật giật.

Cha trộm của mẫu thân.… năm lượng bạc?!

Bên cạnh hắn, Bảch Lý Như Yên thở dài một hơi, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, cũng tràn đầy về thương xót, một bên lắc đầu, một bên ngửa mặt lên trời mở miệng: "Aíz! Năm lượng bạc thôi mà, phụ thân sẽ hèn hạ đi trộm sao? Mẫu thân… chờ chút, chẳng lẽ là ca ca trộm?"

Bách Lý Cẩn Thần nghe vậy, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, căn bản mặc kệ...

Bách Lý Như Yên bẹt miệng, có ca ca như vậy thật buồn chán! Chỉ có Lãnh Tử Hàn thúc thúc.… Đáng tiếc hắn lại chạy mất!

Mà trong phòng, trước bàn đọc sách, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng cứng đờ. Ánh mắt như say lòng người quét về phía Nam Cung Cẩm, thản nhiên nói: "Hôm nay không phải nàng đi chợ mua củi, gạo, dầu và muối sao? Nếu ta nhớ không lầm, chính là năm lượng hai."

"Hả..." Nam Cung Cẩm sửng sốt một chút, xấu hổ cười cười, "A ha hả a, ta quên mất, chàng biết mà, người lớn tuổi, trí nhớ khó tránh khỏi kém minh mẫn! Ta biết là chàng nhất định không để bụng, a ha ha ha….A, được rồi, chàng đang nhìn gì vậy?"

Đỉnh đầu đầy mồ hôi, nàng vội nói sang chuyện khác!

Nữ tử đangcnói chuyện thoạt nhìn chỉ mới hơn ba mươi, khuôn mặt tinh xảo đẹp vô cùng, dáng người thon dài, chỉ là cử chỉ hơi hèn mọn. Mà nam tử bị nàng chất vấn, thoạt nhìn cũng chỉ xấp xỉ ngoài ba mươi. Một thân lạnh lùng chí khi cao ngạo, phong thái không nhiễm thế tục, người như trăng sáng trên bầu trời, khiến người say lòng, tâm rung động.

Đôi mắt như ánh sáng rực rỡ liếc nhìn tờ giấy trên bàn, thản nhiên nói: "Kinh Lan gửi thư tới!"




















Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com