Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son
Chủy thủ xẹt qua lóe lên ánh sáng lạnh, sát khí xé gió truyền đến. Đạm Thai Hoàng vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ, coi như không nhìn thấy, nhưng mắt phượng đã lóe lên. Lúc Chung Ly Hàm tới gần, Đạm Thai Kích đang định ra tay, cái chén trong tay Đạm Thai Hoàng đã bay ra ngoài. Chén bạch ngọc dưới ánh nắng chiếu rọi phản xạ ra ánh sáng nhẹ nhàng, vẻ đẹp ấm áp, nhưng toát lên sát ý lạnh thấu xương. "Phịch." Chén bạch ngọc đánh trúng cổ tay Chung Ly Hàm, lực đạo không nặng cũng không nhẹ, nàng ta rên nhẹ một tiếng, chủy thủ trong tay rơi xuống, phát ra tiếng vang thanh thúy. Nhưng trong mắt Chung Ly Hàm lại có ý cười cổ quái, khiến cho sắc mặt Đạm Thai Hoàng trở nên nghiêm túc, bất quá đã không kịp. Chỉ thấy sau khi chủy thủ rơi xuống đất, trong tay Chung Ly Hàm chợt phát ra hào quang năm màu, năm hạt kim châu từ không trung bay thẳng về phía Đạm Thai Hoàng. Ngay lúc này, một thân ảnh màu bạc xẹt qua làm mọi người hoa mắt, Quân Kinh Lan ở cách đó không xa đã vọt đến trước mặt Đạm Thai Hoàng. hắn vung tay lên, đoạt mệnh thiên châu trên cổ tay bị nội lực đẩy ra, từng hạt phật châu tản ra, đón lấy kim châu ngũ sắc kia. Nhưng mà do hắn cách Đạm Thai Hoàng quá xa, cho nên đoạt mệnh thiên châu đã không ngăn đỡ được một viên kim châu. Thấy vậy, trong chớp mắt mọi người đều nín thở, kim châu đánh trúng vào cơ thể, sợ là thần tiên cũng không cứu được. "Xoẹt.", tiếng kim châu cắt qua da thịt vang lên. Sau đó kim châu cũng dừng lại rơi trên mặt đất, mặt khác bốn hạt kim châu còn lại bị đoạt mệnh thiên châu vây quanh xoay chuyển sau một lúc lâu không thể động đậy được, rốt cục cũng dừng lại rơi xuống đất. "Thái tử, ngài không sao chứ?" Đạm Thai Kích là người đầu tiên đứng dậy. Hoàng Phủ Hiên cũng nhanh chóng đứng lên. Hắn vung tay, thị vệ liền tiến lên bắt lấy Chung Ly Hàm. Thứ mà Chung Ly Hàm ném ra chính là ám khí đứng thứ tư trong bảng ám khí - ngũ sắc kim ly. Thứ này, hoặc là gặp phải ám khí lợi hại hơn nó, hoặc là nhất định phải dính máu mới có thể ngừng. Mà viên kim châu duy nhất không bị đoạt mệnh thiên châu cản lại, chính là bị Quân Kinh Lan lấy cánh tay chắn trước người Đạm Thai Hoàng cản lại, kim châu xuyên qua cánh tay chảy máu, mới ngừng lại. Ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên, như muốn nói tình cảm của thái tử Bắc Minh dành cho công chúa Mạc Bắc thật sâu đậm.
Quân Kinh Lan dưới ánh mắt soi mói, nhiều chuyện của mọi người vén tay áo lên, trên cánh tay trắng ngọc, có dòng máu đỏ tươi tuôn ra, trắng đỏ đối lập, rất chói mắt. Tiểu Miêu Tử đứng tim, vội vàng phân phó người đi lấy thuốc và băng vải đến.
Đạm Thai Hoàng bối rối, dù nàng thông minh, cũng không thể ngờ được yêu nghiệt này sẽ chắn ám khí cho nàng, là do thần kinh nàng bị rối loạn dẫn đến cảm giác sai, hay là do não hắn bị chuột rút rồi?
"Lấy thương tích nhỏ để đạt được hiệu quả tốt nhất, vốn làm ăn này, có lời." Quân Kinh Lan không để ý cười cười, nhìn Đạm Thai Hoàng, ý cười như có như không, thoạt nhìn chứa chan tình ý nồng đậm. Tiểu Miêu Tử vội vã bưng khay đến, thái tử gia nhàn nhã nghiêng đầu nhìn lướt qua cái khay lại quét mắt nhìn Đạm Thai Hoàng mập mờ nói: "Công chúa, bản thái tử vì nàng mà bị thương, vết thương này không phải là nàng nên giúp bản thái tử băng bó lại sao?"
Đạm Thai Hoàng đờ mặt, tuy lúc trước nàng và yêu nghiệt này có thù riêng, nhưng lần này tốt xấu gì người ta cũng đã giúp mình, mình giúp hắn băng bó cũng phải thôi. Nàng phân vân do dự đứng lên, đang muốn đi đến cầm lấy cái khay, còn chưa đụng tới, yêu nghiệt kia chợt nở nụ cười, đưa tay lấy thuốc tự mình băng bó.
Đạm Thai Hoàng tối sầm mặt, bị chơi xỏ. Yêu nghiệt, quả nhiên tính cách biến thái đến cực điểm. Đợi hắn băng bó xong, Đạm Thai Kích xoay người chắp tay, nói: "Đa tạ thái tử Bắc Minh đã ra tay ứng cứu, đại ân này, Mạc Bắc vĩnh viễn không quên."
Lúc nãy hắn đã đi đến ngăn cản, nhưng chỉ vừa đứng lên, đoạt mệnh thiên châu của Quân Kinh Lan đã bay tới đây, cho nên hắn mới đứng im. Nếu hắn đứng dậy đi cản, dưới sức công phá của năm viên kim châu, thì không phải hắn chết, cũng là vương muội chết. Quân Kinh Lan vì vậy mà bị thương, ân tình này, tự nhiên phải cảm tạ.
Quân Kinh Lan không để ý lắm cười cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên, nói: "Bản thái tử cũng không phải là vì Mạc Bắc, mà vì thay Đông Lăng Hoàng giữ gìn trật tự, nếu hoàng tử hay công chúa của Mạc Bắc mất mạng ở đây, thì Đông Lăng Hoàng không thể ăn nói với Mạc Bắc hoàng. Mà đại hoàng tử Đông Tấn sau khi về nước chỉ sợ cũng không thể nói rõ với Đông Tấn hoàng. Có điều lại bị đổ máu, làm bản thái tử cũng thật bất ngờ." Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên liền đen mặt. Quân Kinh Lan rõ ràng là ra tay giúp nữ nhân kia, nhưng lại kéo mình vào, nói tới nói lui không phải là vì muốn mượn chuyện hắn bị thương để làm khó mình sao? Đạm Thai Hoàng im lặng, yêu nghiệt này, không chỉ giỏi lấy việc bị thương nhẹ nhất để đạt tới hiệu quả tốt nhất, mà còn am hiểu lấy cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích cao nhất. Hôm nay hắn ra tay giúp đỡ, Mạc Bắc thiếu hắn một ơn huệ lớn bằng trời, Đông Tấn và Đông Lăng cũng thiếu hắn một nhân tình không lớn không nhỏ. Chẳng lẽ hắn là vì cái này mới ra tay? Đang nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Hiên đã ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Vậy đa tạ thái tử Bắc Minh, trẫm nhất định sẽ hậu tạ."
Quân Kinh Lan nhếch môi, lười biếng cười nói: "Cái gì mà hậu tạ, bản thái tử xưa nay trí nhớ không tốt lắm, việc hôm nay chỉ sợ ngày mai đã quên. Chỉ hy vọng Đông Lăng Hoàng có thể xem chuyện bản thái tử hôm nay vì ngài mà bị thương, cũng nên quên đi một ít chuyện không tốt, thí dụ như chuyện đêm qua." Chuyện đêm qua? Sứ thần các quốc gia có chút ngu ngơ, nhưng ba người Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích, Đạm Thai Hoàng trong lòng lại sáng như gương. Đôi mắt màu vàng của vị đế vương hiện lên vài tia hoang mang, hắn tưởng rằng vốn dĩ Quân Kinh Lan muốn mượn chuyện mình bị thương để tính toán hắn, lại không nghĩ rằng mục đích thật sự là muốn mình quên chuyện thù oán đêm qua với Đạm Thai Hoàng? Lần này, hắn thật sự không hiểu Quân Kinh Lan đang có ý đồ gì, rõ ràng lúc trước nhìn ra được hắn với nữ nhân này có sát ý, sao giờ thái độ lại chuyển biến nhanh như vậy.
"Đông Lăng Hoàng?" Thấy hắn không lên tiếng, Quân Kinh Lan mở miệng nhắc nhở.
Hoàng Phủ Hiên nghiến răng nói: "Đương nhiên. Trí nhớ Trẫm xưa nay cũng không tốt lắm." So với việc để Quân Kinh Lan đưa ra điều kiện khác, thì điều kiện này còn có thể chấp nhận được. Nữ nhân đáng chết, lần này tha cho nàng một lần vậy.
Chung Ly Hàm không nghĩ tới ám khí của mình không thể giết chết tình địch, còn làm bị thương người mình yêu mến, cả người choáng váng.
Chung Ly Thành sau một lúc lâu cũng không nói được một câu. Trong lòng chỉ còn lại hai chữ, xong rồi, xong rồi. Không nói tới thất thải tuyết liên, chuyện hôm nay mà bị truyền về nước thì hắn cũng đã mất đi cơ hội với ngôi vị hoàng đế.
"Chuyện còn lại, xin Đông Lăng Hoàng hỗ trợ xử lý, bản thái tử muốn trở về dưỡng thương." Mục đích đã đạt, thái tử gia hài lòng nở nụ cười.
Đạm Thai Hoàng thấy hắn đưa ra điều kiện như vậy với Hoàng Phủ Hiên, càng thêm kinh ngạc. Coi như nam nhân này đã giúp nàng một tay, nhưng cũng không biết được trong bụng hắn đang có chủ ý xấu xa gì. Những người khác thấy vậy, cũng đều đứng dậy cáo từ.
Đạm Thai Kích mang theo Đạm Thai Hoàng và Quân Kinh Lan cùng nhau rời đi. Đạm Thai Kích đang muốn nói chuyện, Quân Kinh Lan đã mở miệng trước, lời nói mang ý cười: "Công chúa, không cảm ơn ta sao?" Đạm Thai Hoàng cũng không biết làm sao, nhìn hắn giống như cười mà không phải cười, bộ dạng bí hiểm, nhíu mày cao giọng nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
"Công chúa không nghĩ tới sẽ báo đáp bản thái tử?" Ánh mắt vụt sáng giống như tỏa ra hào quang. Đạm Thai Hoàng khóe miệng giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng lẽ thái tử chưa từng nghe qua câu nói 'thi ân không cầu báo đáp?"
Nghe đoạn đối thoại này, Đạm Thai Kích có chút nhíu mày, ánh mắt chỉ trích liếc nhìn Đạm Thai Hoàng. Đạm Thai Hoàng thè lưỡi, quay đầu nhìn trời.
Quân Kinh Lan nghe vậy, cũng không tức giận, khẽ cười nói: "Bản thái tử chỉ nghe qua, 'tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo'."(có ơn chỉ nhỏ như giọt nước thì báo đáp phải như sông lớn)
"Vậy không biết thái tử hy vọng bản công chúa báo đáp ngài như thế nào?"
Đạm Thai Hoàng quay đầu nhìn hắn, nói thế nào thì cũng là mình thiếu nhân tình người ta, nếu yêu cầu của đối phương không quá đáng, thì nàng sẽ đáp ứng.
"Lấy thân báo đáp, được không?" Hắn hứng thú mở miệng. Trực giác nói cho hắn biết, đáp án của nữ nhân này chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Quả thực, là rất bất ngờ . Tiếng nói vừa dứt, Đạm Thai Hoàng bỗng nhiên cười như điên: "A ha ha ha... A ha ha ha ha." Giống y chang tiếng cười kinh điển của Châu Tinh Trì. Cười đến khi tất cả mọi người ở đây như lọt vào trong sương mù, không hiểu, đầu óc cũng suýt hỏng mất nàng mới ngậm miệng, trên mặt ý cười nháy mắt biến mất, lười biếng nói: "Ngươi có thể cút!"
Quân Kinh Lan dưới ánh mắt soi mói, nhiều chuyện của mọi người vén tay áo lên, trên cánh tay trắng ngọc, có dòng máu đỏ tươi tuôn ra, trắng đỏ đối lập, rất chói mắt. Tiểu Miêu Tử đứng tim, vội vàng phân phó người đi lấy thuốc và băng vải đến.
Đạm Thai Hoàng bối rối, dù nàng thông minh, cũng không thể ngờ được yêu nghiệt này sẽ chắn ám khí cho nàng, là do thần kinh nàng bị rối loạn dẫn đến cảm giác sai, hay là do não hắn bị chuột rút rồi?
"Lấy thương tích nhỏ để đạt được hiệu quả tốt nhất, vốn làm ăn này, có lời." Quân Kinh Lan không để ý cười cười, nhìn Đạm Thai Hoàng, ý cười như có như không, thoạt nhìn chứa chan tình ý nồng đậm. Tiểu Miêu Tử vội vã bưng khay đến, thái tử gia nhàn nhã nghiêng đầu nhìn lướt qua cái khay lại quét mắt nhìn Đạm Thai Hoàng mập mờ nói: "Công chúa, bản thái tử vì nàng mà bị thương, vết thương này không phải là nàng nên giúp bản thái tử băng bó lại sao?"
Đạm Thai Hoàng đờ mặt, tuy lúc trước nàng và yêu nghiệt này có thù riêng, nhưng lần này tốt xấu gì người ta cũng đã giúp mình, mình giúp hắn băng bó cũng phải thôi. Nàng phân vân do dự đứng lên, đang muốn đi đến cầm lấy cái khay, còn chưa đụng tới, yêu nghiệt kia chợt nở nụ cười, đưa tay lấy thuốc tự mình băng bó.
Đạm Thai Hoàng tối sầm mặt, bị chơi xỏ. Yêu nghiệt, quả nhiên tính cách biến thái đến cực điểm. Đợi hắn băng bó xong, Đạm Thai Kích xoay người chắp tay, nói: "Đa tạ thái tử Bắc Minh đã ra tay ứng cứu, đại ân này, Mạc Bắc vĩnh viễn không quên."
Lúc nãy hắn đã đi đến ngăn cản, nhưng chỉ vừa đứng lên, đoạt mệnh thiên châu của Quân Kinh Lan đã bay tới đây, cho nên hắn mới đứng im. Nếu hắn đứng dậy đi cản, dưới sức công phá của năm viên kim châu, thì không phải hắn chết, cũng là vương muội chết. Quân Kinh Lan vì vậy mà bị thương, ân tình này, tự nhiên phải cảm tạ.
Quân Kinh Lan không để ý lắm cười cười, nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Hiên, nói: "Bản thái tử cũng không phải là vì Mạc Bắc, mà vì thay Đông Lăng Hoàng giữ gìn trật tự, nếu hoàng tử hay công chúa của Mạc Bắc mất mạng ở đây, thì Đông Lăng Hoàng không thể ăn nói với Mạc Bắc hoàng. Mà đại hoàng tử Đông Tấn sau khi về nước chỉ sợ cũng không thể nói rõ với Đông Tấn hoàng. Có điều lại bị đổ máu, làm bản thái tử cũng thật bất ngờ." Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Hiên liền đen mặt. Quân Kinh Lan rõ ràng là ra tay giúp nữ nhân kia, nhưng lại kéo mình vào, nói tới nói lui không phải là vì muốn mượn chuyện hắn bị thương để làm khó mình sao? Đạm Thai Hoàng im lặng, yêu nghiệt này, không chỉ giỏi lấy việc bị thương nhẹ nhất để đạt tới hiệu quả tốt nhất, mà còn am hiểu lấy cái giá thấp nhất để đổi lấy lợi ích cao nhất. Hôm nay hắn ra tay giúp đỡ, Mạc Bắc thiếu hắn một ơn huệ lớn bằng trời, Đông Tấn và Đông Lăng cũng thiếu hắn một nhân tình không lớn không nhỏ. Chẳng lẽ hắn là vì cái này mới ra tay? Đang nghĩ ngợi, Hoàng Phủ Hiên đã ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng: "Vậy đa tạ thái tử Bắc Minh, trẫm nhất định sẽ hậu tạ."
Quân Kinh Lan nhếch môi, lười biếng cười nói: "Cái gì mà hậu tạ, bản thái tử xưa nay trí nhớ không tốt lắm, việc hôm nay chỉ sợ ngày mai đã quên. Chỉ hy vọng Đông Lăng Hoàng có thể xem chuyện bản thái tử hôm nay vì ngài mà bị thương, cũng nên quên đi một ít chuyện không tốt, thí dụ như chuyện đêm qua." Chuyện đêm qua? Sứ thần các quốc gia có chút ngu ngơ, nhưng ba người Hoàng Phủ Hiên, Đạm Thai Kích, Đạm Thai Hoàng trong lòng lại sáng như gương. Đôi mắt màu vàng của vị đế vương hiện lên vài tia hoang mang, hắn tưởng rằng vốn dĩ Quân Kinh Lan muốn mượn chuyện mình bị thương để tính toán hắn, lại không nghĩ rằng mục đích thật sự là muốn mình quên chuyện thù oán đêm qua với Đạm Thai Hoàng? Lần này, hắn thật sự không hiểu Quân Kinh Lan đang có ý đồ gì, rõ ràng lúc trước nhìn ra được hắn với nữ nhân này có sát ý, sao giờ thái độ lại chuyển biến nhanh như vậy.
"Đông Lăng Hoàng?" Thấy hắn không lên tiếng, Quân Kinh Lan mở miệng nhắc nhở.
Hoàng Phủ Hiên nghiến răng nói: "Đương nhiên. Trí nhớ Trẫm xưa nay cũng không tốt lắm." So với việc để Quân Kinh Lan đưa ra điều kiện khác, thì điều kiện này còn có thể chấp nhận được. Nữ nhân đáng chết, lần này tha cho nàng một lần vậy.
Chung Ly Hàm không nghĩ tới ám khí của mình không thể giết chết tình địch, còn làm bị thương người mình yêu mến, cả người choáng váng.
Chung Ly Thành sau một lúc lâu cũng không nói được một câu. Trong lòng chỉ còn lại hai chữ, xong rồi, xong rồi. Không nói tới thất thải tuyết liên, chuyện hôm nay mà bị truyền về nước thì hắn cũng đã mất đi cơ hội với ngôi vị hoàng đế.
"Chuyện còn lại, xin Đông Lăng Hoàng hỗ trợ xử lý, bản thái tử muốn trở về dưỡng thương." Mục đích đã đạt, thái tử gia hài lòng nở nụ cười.
Đạm Thai Hoàng thấy hắn đưa ra điều kiện như vậy với Hoàng Phủ Hiên, càng thêm kinh ngạc. Coi như nam nhân này đã giúp nàng một tay, nhưng cũng không biết được trong bụng hắn đang có chủ ý xấu xa gì. Những người khác thấy vậy, cũng đều đứng dậy cáo từ.
Đạm Thai Kích mang theo Đạm Thai Hoàng và Quân Kinh Lan cùng nhau rời đi. Đạm Thai Kích đang muốn nói chuyện, Quân Kinh Lan đã mở miệng trước, lời nói mang ý cười: "Công chúa, không cảm ơn ta sao?" Đạm Thai Hoàng cũng không biết làm sao, nhìn hắn giống như cười mà không phải cười, bộ dạng bí hiểm, nhíu mày cao giọng nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được."
"Công chúa không nghĩ tới sẽ báo đáp bản thái tử?" Ánh mắt vụt sáng giống như tỏa ra hào quang. Đạm Thai Hoàng khóe miệng giật giật, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Chẳng lẽ thái tử chưa từng nghe qua câu nói 'thi ân không cầu báo đáp?"
Nghe đoạn đối thoại này, Đạm Thai Kích có chút nhíu mày, ánh mắt chỉ trích liếc nhìn Đạm Thai Hoàng. Đạm Thai Hoàng thè lưỡi, quay đầu nhìn trời.
Quân Kinh Lan nghe vậy, cũng không tức giận, khẽ cười nói: "Bản thái tử chỉ nghe qua, 'tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo'."(có ơn chỉ nhỏ như giọt nước thì báo đáp phải như sông lớn)
"Vậy không biết thái tử hy vọng bản công chúa báo đáp ngài như thế nào?"
Đạm Thai Hoàng quay đầu nhìn hắn, nói thế nào thì cũng là mình thiếu nhân tình người ta, nếu yêu cầu của đối phương không quá đáng, thì nàng sẽ đáp ứng.
"Lấy thân báo đáp, được không?" Hắn hứng thú mở miệng. Trực giác nói cho hắn biết, đáp án của nữ nhân này chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Quả thực, là rất bất ngờ . Tiếng nói vừa dứt, Đạm Thai Hoàng bỗng nhiên cười như điên: "A ha ha ha... A ha ha ha ha." Giống y chang tiếng cười kinh điển của Châu Tinh Trì. Cười đến khi tất cả mọi người ở đây như lọt vào trong sương mù, không hiểu, đầu óc cũng suýt hỏng mất nàng mới ngậm miệng, trên mặt ý cười nháy mắt biến mất, lười biếng nói: "Ngươi có thể cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com