Khanh That Hung Han Thai Tu Phi Dao Hon Me Hoac Giang Son
Dù bình tĩnh, cơ trí như Quân Kinh Lan, cũng không nhịn được nhếch môi cười. Hắn chợt cúi đầu uống rượu để che lại ý cười bên môi. Nữ nhân này, quả thực rất thú vị. Nàng hành động bất ngờ, nằm ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại có tình có lý. Khóe môi Hoàng Phủ Hiên lạnh lẽo, hung hăng run rẩy vài cái, nữ nhân điên, trên đời này còn chuyện nào nàng không dám làm không? Nói đánh là đánh, còn đánh người ta thành cái dạng kia, không biết có cứu được không nữa. Mà một bên, Sở Trường Ca sửng sốt hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần: "Ha ha ha... thật thẳng thắn." Nói xong, hắn đứng lên vỗ tay. Mọi người im lặng nhìn hắn, có cần thể hiện thái độ vui sướng khi người gặp họa rõ ràng như vậy không? Tốt xấu gì người ta cũng là quận chúa, làm người không thể không nể mặt a. Hơn nữa Sở Trường Ca này, cũng không biết là ngốc thật hay giả ngốc, tất cả mọi người đều ngậm miệng không nói lời nào, đều không muốn giao du với kẻ xấu, hắn chế giễu, khiến Sở quốc gây thù chuốc oán. Cũng không biết tại sao Sở Hoàng lại phái hắn tới, đây không phải là tự tìm phiền toái sao? "Tính tình công chúa Mạc Bắc thật mạnh mẽ. Bản điện hạ sâu sắc bội phục." Sở Trường Ca cười xong, lại thấy không đủ, còn bổ sung thêm một câu. Chung Ly Thành vốn đã bị hành vi của Đạm Thai Hoàng làm cho vừa sợ vừa giận, một bụng tức giận đang không có chỗ trút, hiện nay Sở Trường Ca lại công khai vui sướng khi người gặp họa, khiến cho hắn trong lòng tức giận bay lên đến đỉnh. Mặc cho ai đang giận ngút trời, cũng không thể tha thứ cho người hả hê khi mình gặp họa. Rất nhanh, hắn quay đầu gầm lên với Sở Trường Ca: "Đại hoàng tử Sở quốc, Đông Tấn ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại như vậy?" Sở Trường Ca giống như bị hắn rống tỉnh, sửng sốt một lúc, mới quơ quơ cây quạt trước ngực, buồn bực nói: "Bản điện hạ chỉ xem náo nhiệt, cao hứng thì vỗ tay, có vấn đề gì à?" "Sở Trường Ca, có phải Sở quốc các ngươi muốn tuyên chiến với Đông Tấn chúng ta?" Chung Ly Thành tức giận không nhẹ, vẻ mặt đủ mọi màu sắc, vô cùng rực rỡ. "Chung Ly thành, ngài suy nghĩ nhiều rồi, những lời này chỉ là ý kiến cá nhân của bản điện hạ, không liên quan gì đến Sở quốc. Làm người nha, sức tưởng tượng phong phú là tốt, nhưng quá phong phú sẽ không tốt lắm đâu." Hắn chẳng thèm để ý phe phẩy cây quạt, còn kính một ly với Quân Kinh Lan cách đó không xa. Quân Kinh Lan và nhị hoàng đệ là nhân vật nổi tiếng. Hôm nay vừa thấy, quả thực danh bất hư truyền. Quân Kinh Lan thấy vậy, môi mỏng khẽ nhếch, nâng chén cười yếu ớt, xa xa kính lại. Chung Ly thành bị hai người này không coi ra gì, tức giận suýt hộc máu. Hai người này, hoặc là không để Đông Tấn trong mắt, hoặc chính là không đặt Chung Ly Thành hắn ở trong mắt, mặc kệ thế nào, đều khiến hắn tức phun máu. Bên kia ầm ĩ xong, lúc này Đạm Thai Hoàng mới thu chân. Nhìn quận chúa Triêu Hà, lạnh lùng nói: "Đời này bản công chúa ghét nhất là bị người khác vu oan. Ngươi đã khẳng định nói là ta đánh, đánh hay không đánh ta đều mang tiếng. Nếu vậy, ta không động thủ chẳng phải là lỗ vốn sao?" Quận chúa Triêu Hà nằm trên mặt đất, sau một lúc lâu vẫn không thể nói được một câu. Nàng đã bị đánh mất nửa cái mạng, còn đâu khí lực để nói chuyện nữa. Đạm Thai Hoàng dứt lời, lại quay đầu nhìn Chung Ly Hàm che lụa mỏng, trên mặt lộ ra nụ cười của sói, thoạt nhìn rất hòa ái, dễ gần. Bộ dáng này của nàng đã dọa Chung Ly Hàm sợ tới mức rút lui từng bước. "Trưởng công chúa Đông Tấn, nghe nói là ta hạ độc ngươi? Có thể làm ngươi bị hủy dung? Bây giờ ngươi có muốn bản công chúa thưởng cho ngươi một lọ độc hay không?" Nàng vừa nói vừa bước từng bước đến gần Chung Ly Hàm. Chung Ly Hàm nhớ lại cảnh đối phương mới vừa đánh Triêu Hà, trong lòng biết nữ nhân này nói được làm được, liền vội vàng chạy tới trốn sau lưng Chung Ly Thành, cao giọng thét chói tai: "Hoàng huynh, cứu mạng." Đạm Thai Hoàng thấy vậy, nở nụ cười khinh thường, đi nhanh trở về chỗ ngồi của mình. Chung Ly Thành hít sâu mấy hơi, ném chuyện Sở Trường Ca lên chín tầng mây, nhìn gương mặt vẫn đang dại ra của Đạm Thai Kích mở miệng: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, hiện nay người nhìn thấy chứ? Công chúa của quý quốc ở trước mặt mọi người đánh quận chúa của Đông Tấn ta, quả thực coi trời bằng vung. Nếu Mạc Bắc không cho Đông Tấn ta một công đạo, vậy thì trở về chờ chiến tranh đi." "Chờ Đông Tấn xuất binh, bản điện hạ liền vụng trộm dẫn quân tập kích hoàng thành Đông Tấn, phụ hoàng nhất định sẽ tán thưởng bản điện hạ. Đồng Tiễn, ngươi nói đúng không?" Sở Trường Ca chen miệng nói. Phía sau hắn, bạn học Đồng Tiễn dưới con mắt thật thà, soi mói của mọi người, suýt khóc nấc lên. Hôm nay điện hạ làm sao vậy, lại để Sở quốc tìm phiền toái. Tam công chúa Mạc Bắc đẹp thì đẹp thật đấy, nhưng chưa tới mức làm cho điện hạ điên cuồng chứ? Đồng Tiễn còn chưa lên tiếng, chân của Chung Ly Thành đã lảo đảo, suýt ngã. Sau đó hắn nhìn Sở Trường Ca, ánh mắt như nhìn kẻ thù giết cha mình. "Sở Trường Ca, ngươi làm như thế, không sợ Sở Hoàng biết?" "Ngươi muốn tìm phụ hoàng ta cáo trạng?" Sở Trường Ca cười cười, chân mày cong cong, giống như tâm tình rất tốt, rồi hắn nói tiếp, "Cáo đi. Bản điện hạ nhiều năm đã quen bị cáo trạng, cùng lắm thì bị cấm đoán một tháng, phạt bổng lộc nửa năm. Nếu ngươi không biết viết thư cáo trạng, bản điện hạ có thể dạy cho ngươi." Hắn vừa nói xong, các sứ thần quốc gia chỉ biết nhìn trời. Ai chẳng biết vị đại hoàng tử Sở quốc này, từ nhỏ đến lớn chính là tai họa. Sở Hoàng cấm đoán, hắn cũng có thể trèo tường trốn ra. Nghe đồn Sở Hoàng bị tức hôn mê không biết bao nhiêu lần, nhưng lại không nỡ giết hắn. Vì vậy hắn ngày càng quần áo lụa là, vô pháp vô thiên. Cho nên cái gọi là cáo trạng tám phần là vô dụng, cũng khó trách hắn không sợ hãi, còn muốn hỗ trợ viết thư cáo trạng... . Ngược lại, Quân Kinh Lan nghe vậy thì cười cười, ánh mắt lóe lên. Nhị hoàng tử Sở quốc - Sở Ngọc Ly, là người nổi danh trong thiên hạ. Tam hoàng tử Sở quốc - Sở Trường Phong chính là chiến thần. Mà Sở Trường Ca tiếng xấu vang xa, nhưng hôm nay xem ra là cùng hai người kia bù trừ. Nếu Sở quốc khởi binh thì Đông Tấn và Nam Tề sẽ lâm nguy. Chung Ly Thành bị chọc tức, sau một lúc lâu vẫn chưa nói ra được một câu. Cãi nhau với kẻ phá gia chi tử, có thể chiếm được tiện nghi? Cùng lắm thì phái người ám sát hắn là được. Nghĩ xong, hắn cười lạnh một tiếng: "Cáo trạng? Bản cung không có nhàm chán như vậy." Nói xong, hắn chịu đựng một bụng lửa giận, quay đầu nhìn về phía Đạm Thai Kích: "Đại hoàng tử Mạc Bắc, hiện nay các ngươi còn chối quanh nữa không?" Trầm mặc một hồi, bỗng nhiên Đạm Thai Kích hừ lạnh một tiếng, ngước mắt nhìn Chung Ly Thành, đôi mắt đào hoa yêu mị tràn đầy lãnh ý: "Đại hoàng tử Đông Tấn nói nhiều như vậy, đã mệt chưa? Vậy có phải nên đến phiên bản cung nói hay không?" Lời này vừa nói xong, Chung Ly Thành liền cười lạnh: "Mời nói." "Đêm qua, hoàng muội bị người ta ám sát, bản cung đã bắt được một tên, nghiêm hình bức cung nửa đêm, tặc nhân cuối cùng cũng nhận tội. Đại hoàng tử Đông Tấn có muốn biết người đứng sau là ai không?" Đạm Thai Kích nâng mắt, rét lạnh nhìn hắn. Chung Ly Thành nhíu mày, không có khả năng, người đêm qua hắn phái đi đều là tử sĩ, nếu bị bắt, chúng nhất định sẽ tự sát, quyết không để cho Đạm Thai Kích tra ra. Nhưng lời nói của đối phương, đây là đang... Hoàng Phủ Hiên nghe vậy cũng nhíu mày, Chung Ly Thành tuy rằng không thông minh, nhưng tuyệt đối sẽ không ngu xuẩn đến mức tìm một người ám sát dễ dàng khai ra. Tử sĩ của hoàng tộc, sẽ không có người như vậy. Chẳng lẽ... Đạm Thai Hoàng cũng sửng sốt, sáng sớm hôm nay, vương huynh rõ ràng nói với nàng tử sĩ kia đã tự sát, đây là...? Chỉ có Quân Kinh Lan là cười yếu ớt không nói. Đạm Thai Kích, rốt cuộc cũng không làm cho hắn thất vọng. "Người đâu, dẫn thích khách lên." Đạm Thai Kích nén giận cất lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com