TruyenHHH.com

Khang Ai Thien Kim Nhat Tieu


Hiện nay, năm quốc gia lớn nhất thiên hạ đều có đô thành.

Nước Tề 【 Lưu Kinh 】,

Nước Sở 【 Lệ Thành 】,

Nước Triệu 【 Thước Đô 】,

Nước Ngụy 【 Vân Ca 】,

Nước Tần 【 Song Bích 】.

Khi Thi Khê vừa xuyên không đã ở tại 【 Thiên Kim Lâu 】, sau khi rời khỏi 【 Thiên Kim Lâu 】, cậu lại sống dưới lòng đất tại Thành Cơ Quan của Mặc gia vài năm, chưa từng thấy được sự phồn hoa của thế gian.

Cho nên khi chim máy màu xanh hạ cánh trước cổng thành Vân Ca, Thi Khê cùng những người khác ngẩng đầu lên, nhìn vào cánh cổng cao chót vót.

Cổng thành cao vút, che khuất ánh mặt trời. Ngược lại với ánh vàng, từng cánh cửa nối tiếp nhau, chỉ riêng việc vào Vân Ca đã phải qua chín cánh cửa.

Trước cổng thành hùng vĩ, trâu non ngựa trắng thất hương xa*, các thương khách qua lại không ngớt. Nơi đây là chốn tôn quý, sang trọng nhất trong thiên hạ, vẻ lộng lẫy và phồn hoa khiến người ta choáng váng.

(*Thất hương xa/七香车: Một chiếc xe tuyệt đẹp được làm từ nhiều loại gỗ thơm. Theo Baidu.)

Tất cả những người dâng hiến triều cống khi thấy cảnh tượng này đều không thể hồi phục lại tinh thần trong một thời gian dài, hiểu được thế nào là "Cửa trời chín tầng mở cung điện, muôn nước áo mũ chầu trước vương miện."

Thành Nguyên lên tiếng cảnh cáo mọi người: "Cúi đầu nhìn đường! Quản lý tốt đôi mắt của mình, đừng nhìn bừa!"

"Ồ." Phương Ngọc Tuyền đây là lần đầu tiên đến Vân Ca cũng cảm thấy choáng váng. Nhưng cậu ta sinh ra ở Thước Đô, không có lý do gì mà bị choáng đến như vậy nha?

Phương Ngọc Tuyền xoa mặt nói: "Chú Đậu, tại sao con cũng thấy choáng váng vậy?"

Lão Đậu đảo mắt nói: "Con không choáng mới lạ, chín cánh cửa này tại cửa Vân Ca là hóa thành từ thần khí Nho gia 【 Cửu Khuyết 】 đứng thứ mười ba trong thiên hạ, không chỉ con đâu, ta nhìn lâu cũng choáng váng."

"Á?! Thần khí?!"

Nghe thấy hai từ thần khí, Phương Ngọc Tuyền lập tức tỉnh táo lại.

Lão Đậu liếc nhìn cậu ta một cái, ghét bỏ nói: "Là người của Thần Nông Viện, mà con thậm chí không biết về 【 Cửu Khuyết 】 của nước Vệ, lịch sử sáu châu đã học vào bụng chó rồi sao?"

"Chú Đậu đừng mắng!" Phương Ngọc Tuyền che mặt, xấu hổ không nói nên lời.

Lão Đậu kéo cậu ta về phía bóng râm bên cạnh: "Thôi được rồi. Thủ tục làm việc của nước Vệ nổi tiếng là rườm rà và nghiêm ngặt, đừng đứng dưới ánh mặt trời mà phơi nắng, tìm một chỗ mát mà chờ đi."

"Vâng." Phương Ngọc Tuyền ngoan ngoãn đi theo ông.

Thi Khê thân thể yếu ớt, cũng không muốn phơi nắng, đã sớm ôm tịnh bình đi tìm một góc tường râm mát nghỉ ngơi. Phương Ngọc Tuyền mắt sắc thấy cậu, đặc biệt chọn ngồi xuống bên cạnh tảng đá, ánh mắt rơi vào nhành liễu trong lòng Thi Khê, kinh ngạc nói: "Hôm qua nó còn héo úa, hôm nay thật sự đã được cô cứu trở về?"

"Đúng vậy." Thi Khê hào phóng đưa tịnh bình cho cậu ta: "Giờ cậu nên tin ta rồi chứ?"

"Cô..." Phương Ngọc Tuyền nhớ lại lời của chú Đậu, ánh mắt dán chặt vào khuyên tai của Thi Khê, muốn nói nhưng lại không dám.

Thi Khê cười nói: "Nếu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi thẳng đi."

Phương Ngọc Tuyền: "Cô thật sự là đệ tử của Âm Dương gia."

Thi Khê: "Không hoàn toàn, chỉ có chút quan hệ với Âm Dương gia mà thôi."

Phương Ngọc Tuyền: "Cô đừng có giả vờ nữa, chú Đậu đã nói cho ta biết rồi. Hình dạng khuyên tai của cô là một loại hoa chỉ có núi Anh Ninh mới có."

"Á." Thi Khê chuyển ánh mắt sang lão Đậu, hỏi: "Đậu trưởng lão đã từng đi qua núi Anh Ninh sao?"

Lão Đậu đáp: "Chưa, núi Anh Ninh làm sao là nơi ta có thể đặt chân tới. Chỉ là năm xưa, sứ giả nước Tần đến cung điện Thước Đô, ta đã thấy loại khuyên tai tương tự."

"Vậy à." Thi Khê đưa tay sờ vào khuyên tai, sau đó quyết định tháo nó ra một cách gọn gàng, cười nói: "Ta không lừa các người đâu, mặc dù ta đã học hỏi từ Âm Dương gia, nhưng sớm đã bị đuổi khỏi môn phái."

"Cái gì? Cô bị đuổi khỏi môn phái?" Giọng Phương Ngọc Tuyền đột ngột cao lên.

Thi Khê gật đầu: "Đúng vậy, nếu không thì làm sao ta lại đến Vân Ca được."

Phương Ngọc Tuyền như gặp ma, không thể tin nổi: "Cô đã phạm sai lầm gì?"

Thi Khê nghiêng đầu cười ngây thơ: "Ta cũng không biết, đại khái là cách đây sáu năm, ta tự dưng đã trở thành đồ đệ bị bỏ rơi."

Lão Đậu nhanh chóng nắm bắt được từ khóa trong câu nói này, sáu năm trước. Quả thật, Âm Dương gia đã xảy ra một việc động trời liên quan đến sinh mạng của hàng triệu người, chỉ là những bí mật đó đều nằm sâu trong Nam Chiếu, người ngoài chỉ có thể nghe được những mẩu tin không rõ thực hư.

Lão Đậu đột nhiên lên tiếng hỏi: "Vậy cậu giả mạo Lương Khâu Dung, là để vào Vân Ca sao?"

Những nghi vấn đang nghẹn nơi cổ họng Phương Ngọc Tuyền đều bị câu hỏi của lão Đậu dọa cho trở về — Ủa? Cái gì gọi là giả mạo Lương Khâu Dung?!

Thi Khê có thể lừa được Phương Ngọc Tuyền, nhưng tuyệt đối không thể qua mắt được lão Đậu, người có kiến thức uyên bác ở Thần Nông Viện. Do đó, việc bị nhận ra cũng nằm trong dự đoán.

Sắp sửa vào thành Vân Ca rồi, Thi Khê quyết định thẳng thắn, "Đúng vậy, thực ra ta giúp Phương tiểu công tử cứu sống nhành liễu cũng là vì sau khi vào thành ta có chuyện muốn nhờ hai vị."

Lão Đậu: "Chuyện gì?"

Thi Khê mỉm cười: "Ta muốn nhờ hai vị giới thiệu ta vào Thánh Nhân Học phủ."

Lão Đậu híp mắt: "Cậu vào Thánh Nhân Học Phủ làm gì?"

Thi Khê cười: "Tìm người."

Phương Ngọc Tuyền đau đầu, hai người này đang nói cái gì vậy, tại sao cậu ta lại không hiểu một câu nào. Hơn nữa, từ khi nào chú Đậu có năng lực sắp xếp Lương Khâu Dung vào Thánh Nhân Học phủ rồi? Phải chăng họ điên rồi hay hắn nghe nhầm? Thánh Nhân Học phủ là học viện đứng đầu của Nho gia, tương tự như vị trí của Thần Nông Viện của Nông gia. Ngay cả đế đô nước Vệ cũng không dám can thiệp vào việc của Thánh Nhân Học phủ, vậy cậu ta và chú Đậu có tư cách gì mà giúp việc này?

Lão Đậu ánh mắt sắc bén: "Ta không dám giúp việc này đâu."

Thi Khê mỉm cười nói: "Thật ra chỉ là một việc nhỏ thôi."

"Đậu trưởng lão, ta không phải là muốn trở thành đệ tử của Thánh Nhân Học phủ."

"Nước Vệ kế thừa tư tưởng "hữu giáo vô loại" của Nho gia, mỗi năm vào thời gian cống phẩm sẽ cấp cho một vài vị hoàng tử, công chúa của các nước chư hầu xuất sắc cơ hội một tháng để dự thính tại Thánh Nhân Học phủ. Đậu trưởng lão giúp ta nói vài lời hay trước mặt bệ hạ thì ta có thể nhận được suất dự thính này."

Lão Đậu lạnh lùng đánh giá cậu, không từ chối cũng không đồng ý.

Thi Khê nở nụ cười nói: "Nếu ta vào được Thánh Nhân Học phủ, ta cũng có thể giúp các người điều tra vụ việc về Kim Ô rơi xuống lần này. Đậu trưởng lão đến Vân Ca, không chỉ để bồi thường và xin lỗi chứ?"

Lão Đậu cười như không cười: "Cậu cũng thông minh đấy."

Thi Khê: "Dù sao thì thần thú Kim Ô cũng sẽ không tự dưng rơi xuống từ trời."

Lão Đậu lại híp mắt: "Trước khi nói chuyện hợp tác với người khác. Nhóc, cậu cũng nên có chút thành ý đi, bây giờ chúng ta thậm chí còn không biết họ tên của cậu."

"Trưởng lão nói đúng." Thi Khê thoải mái cười, ngồi ở góc bị bóng mát che phủ của cửa cung chín tầng, nụ cười như nở hoa dưới ánh sáng ban đêm: "Vậy để ta giới thiệu lại một lần, ta tên là Thi Khê, chữ Khê trong 'suối'."

Thi Khê. Lão Đậu lặp lại cái tên này trong lòng, tìm kiếm trí nhớ và xác định rằng mình chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng không nên như vậy, người thanh niên trước mặt, mang đến cho ông cảm giác nguy hiểm thậm chí còn vượt qua cả những thiên tài nổi danh khắp sáu châu.

Lão Đậu trăn trở một hồi, cuối cùng nói: "Thi Khê, đúng không? Ta đồng ý với cậu."

Thi Khê mỉm cười: "Hợp tác vui vẻ."

Phương Ngọc Tuyền nhạy bén nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của cậu, ngạc nhiên: "Chờ đã, cô là nam à?"

Thi Khê: "Ừ."

Biểu cảm của Phương Ngọc Tuyền không thể tả nổi: "Chết tiệt, cậu điên rồi. Cậu có biết Nho gia "Thiên Địa Quân Thân Sư"* không? Ở nước Vệ, lừa dối vua là tội chết, cậu như vậy còn dám vào Thánh Nhân Học phủ sao?!"

(* Thiên Địa Thân Quân Sư/天地君亲师: năm mối quan hệ trọng đại cần được tôn thờ: Trời, Đất, Vua, Cha mẹ, Thầy.)

"Ôi chao, không thể nào, Phương Ngọc Tuyền." Lão Đậu thì lại ngạc nhiên nhìn về phía Phương Ngọc Tuyền: "Con thế mà lại biết cả Nho gia "Thiên Địa Quân Thân Sư", ta còn tưởng con đã học lịch sử sáu châu vào bụng chó rồi chứ."

Phương Ngọc Tuyền tức giận: "Chú Đậu, con cũng đâu có vô học đến vậy!"

Lão Đậu hừ cười: "Sao không chứ, con ngay cả 【 Cửu Khuyết 】 của Vân Ca còn không biết."

Phương Ngọc Tuyền không phục: "【 Cửu Khuyết 】 là thần khí đấy, chú Đậu dám nói chú nhận biết bao nhiêu thần khí không?"

Lão Đậu: "Ta đúng là không nhận biết nhiều thần khí, nhưng 【 Cửu Khuyết 】 trở thành cổng thành của Vân Ca, đằng sau nó có một đoạn lịch sử nổi tiếng của nước Vệ. Con ở Thần Nông Viện, học bài học đầu tiên về lịch sử sáu châu chính là cuộc chính biến 【 Cửu Khuyết 】 cách đây năm trăm năm. Cái này mà con còn không biết, vậy thì không phải là vô học sao?"

Phương Ngọc Tuyền bị chặn họng không nói nên lời.

Lão Đậu: "Vậy nên, con cũng đừng lo cho người khác nữa, trước tiên hãy lo cho bản thân mình đi. Người ta Thi Khê không giống như con vô tri vô giác như vậy."

Phương Ngọc Tuyền: "Ơ!"

Lão Đậu cười khinh bỉ.

Khi nhắc đến cuộc chính biến 【 Cửu Khuyết 】, ông ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía cửa cung điện uy nghiêm, vẻ mặt thu lại, cũng mang theo chút nặng nề và lo sợ, thâm trầm mở miệng nói.

"Năm thứ 36 Vĩnh An nước Vệ, Lục hoàng tử Vệ Tuyền, tể tướng Phổ Tử Khiên, Nho thánh Trương Lễ cùng với nước chư hầu Yên. Tại cổng Nam cung Vân Ca đã xảy ra binh biến. Đầu tiên là bắn tên giết chết thái tử Vệ Hồng, sau đó mẫu thân của Lục hoàng tử, Yên Cơ, đã dâng rượu độc trong cung, buộc Vệ Đế giao quyền."

"Lúc đó, bốn vị Nho thánh còn lại của Thánh Nhân Học phủ, ba người bị dụ ra ngoài, trong thành Vân Ca chỉ còn lại một vị Nho thánh, hoàn toàn bất lực trước thế giặc áp thành. Đế đô chao đảo, giữa lúc sinh tử tồn vong, Vệ Đế trốn vào nơi cấm địa trong lăng mộ, dùng máu thịt của mình tế ra thần khí 【 Cửu Khuyết 】."

"Mỗi một thần khí khi bị hủy diệt, đều sẽ tạo ra một sát chiêu kinh thiên động địa. Mà chiêu thức của 【 Cửu Khuyết 】 chính là 【 Xã Tắc 】."

"Vệ Đế vì nước mà hy sinh, làm vỡ 【 Cửu Khuyết 】, trong chớp mắt toàn bộ thành Vân Ca trở thành mắt trận, mây đen cuồn cuộn, chín cánh cổng thành đột ngột vươn cao khỏi mặt đất, đất đai sụp đổ, nuốt trọn mọi quân phản bội, đồng thời muôn mũi tên đồng loạt bắn ra, trừ khử hết mọi kẻ phản nghịch, bao gồm cả vài vị thuật sĩ cấp bốn, cấp năm."

"Nước Vệ ngoài "Thiên Địa Quân Thân Sư" còn có câu "Thiên tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc*", cho nên mới gọi là 【 Cửu Khuyết. Xã Tắc 】 chăng."

(*Thiên tử giữ biên giới, quân vương chết vì xã tắc.)

Phương Ngọc Tuyền nghe xong, chậm rãi trợn tròn mắt, hoang mang sợ hãi, cúi đầu nhìn vào mặt đất dưới chân.

Gạch của thành Vân Ca được lát rất ngay ngắn, nhưng mảnh đất này đã thấm đẫm máu tươi, những bông hoa non tơ từ kẽ nứt đâm chồi nảy lộc, cũng như bao trùm một màu đỏ thẫm khó tẩy sạch.

Phương Ngọc Tuyền không khỏi cảm thấy sợ hãi: "Chú Đậu, giờ con không chỉ thấy chóng mặt, mà còn thấy lạnh chân nữa."

Lão Đậu trợn mắt: "Nhìn cái bộ dạng không ra gì của con kìa."

Thi Khê thực ra cũng biết đoạn lịch sử này, chủ yếu vì thần khí 【 Cửu Khuyết 】 quá nổi tiếng.

Danh sách thần khí có lẽ là thứ mà mọi thuật sĩ cấp cao trên thế giới đều quan tâm.

Mười thần khí đứng đầu, huyền bí mạnh mẽ, mờ mịt khó tìm, thậm chí nhiều cái chỉ tồn tại trong truyền thuyết, không ai biết đến. Thần khí 【 Cửu Khuyết 】 đứng thứ mười ba trên thế giới, là thần khí có thứ hạng cao nhất hiện nay được biết đến.

Mặc dù 【 Cửu Khuyết 】 đã bị hủy, nhưng khí thế còn sót lại vẫn còn. Sát chiêu của thần khí, nếu không phải ở trong tình huống gần như tuyệt vọng thì không ai dám dùng. Dù sao sát chiêu chỉ có thể dùng một lần, mà còn phải đánh đổi bằng việc hủy diệt thần khí.

Thi Khê nghĩ đến 【 Thiên Kim 】, thần khí đứng thứ mười của Mặc gia 【 Thiên Kim 】.

Nó được chôn sâu dưới nền đất, trước đây là trung tâm cơ khí kiểm soát toàn bộ 【 Thiên Kim Lâu 】 của rừng rậm Nam Chiếu.

Và sát chiêu của 【 Thiên Kim 】 thực ra cậu cũng biết — 【 Thiên Kim. Thiên cơ vạn biến 】.

Khi đó, vì để trốn thoát khỏi Âm Dương gia, cậu suýt chút nữa đã phải chôn cùng với nó. Đêm đó, 【 Thiên Kim 】 đã bị hư hại một nửa trong tay cậu, may mắn là không bị phá hủy đến bước cuối cùng... bây giờ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Lão Đậu trách móc Phương Ngọc Tuyền: "Bảo con đọc sách, con lại đi ngủ!"

Phương Ngọc Tuyền nhẫn nhịn cơn chóng mặt, lại một lần nữa ngẩng đầu nhìn cánh cổng chín tầng, không kìm lòng được phát sinh một nỗi sợ hãi sâu sắc.

"Chú Đậu, vậy thần thụ của chúng ta có phải cũng là thần khí không?"

"..." Lão Đậu thực sự muốn khâu miệng cái thằng nhóc này lại, không thấy còn có người ngoài ở đây sao, "Im miệng!"

Thi Khê biết lão Đậu đang đề phòng mình, vì vậy cậu tỏ ra thân thiện cười cười, giả ngu giả điếc.

Trong Thần Nông Viện của nước Triệu có hai thần thụ, một tên là 【 Xuân 】, một tên là 【 Phù Tang 】, là mạch sống của nước Triệu, cũng là khởi nguồn đại địa của Nông gia.

Buổi chiều, Thành Nguyên đi đến.

"Thủ tục vào thành đã hoàn tất, các ngươi hãy nghỉ ngơi tại trạm dịch trước. Vấn đề về hỏa hoạn đã được thông báo đi rồi. Quốc gia của các ngươi sẽ sớm phái sứ giả đến đây."

Không ít quý tộc và công chúa chư hầu vui mừng rơi nước mắt: "Thật tuyệt quá."

Thi Khê thực ra không tiếp xúc nhiều với Nho gia trong 【 Thiên Kim Lâu 】, nhưng cậu rất quen thuộc với Nho gia.

Cậu đã học thuộc lòng "Đệ Tử Quy" từ khi còn học mẫu giáo, bây giờ vẫn có thể nhẩm được "Thủ hiếu đễ, thứ cẩn tín*". Nho gia trong thế giới này có phần khác biệt so với Nho gia trong lịch sử mà cậu đã học. Nho gia của nước Vệ tôn trọng tôn ti hơn, quy củ phức tạp hơn, và quy trình cũng rắc rối hơn.

(*:Đầu tiên là hiếu thảo và tôn kính cha mẹ, tiếp theo là cẩn thận và trung thực.)

Một bộ thủ tục vào thành, ngay cả Thành Nguyên cũng đã phải làm mất một thời gian dài, khi họ thật sự bước vào thành đã là lúc hoàng hôn buông xuống.

Lão Đậu và Phương Ngọc Tuyền trực tiếp theo Thành Nguyên vào cung, trước khi đi, Thi Khê đã trao lại cây liễu đã gần phục hồi hoàn toàn cho Phương Ngọc Tuyền.

Lão Đậu liếc nhìn cậu, không nói gì, nhưng Thi Khê biết, hợp tác giữa cậu và lão Đậu chắc chắn đã thành công.

====================================

Chú thích:

1. Trâu non ngựa trắng thất hương xa/青牛白马七香车: Câu này nằm trong bài thơ "Trường An cổ nghĩa/长安古意" của Lô Chiếu Lân/卢照邻 một trong Tứ đại nhà thơ thời đầu Đường.
2. Cửa trời chín tầng mở cung điện, muôn nước áo mũ chầu trước vương miện/九天阊阖开宫殿,万国衣冠拜冕旒
3. Tư tưởng "hữu giáo vô loại" của Nho gia chủ trương bình dân hoá trong giáo dục. Từ quan điểm này Nho gia đã phá vỡ đặc quyền của tầng lớp quan lại, quý tộc làm cho giáo dục mang tính chất phổ cập bình dân.

---Tác giả có lời muốn nói---

Tôi sẽ dạy các bạn một phương pháp để hiểu rõ hơn về sức chiến đấu của Thiên Kim. Trong Bách Gia Chư Tử của tôi, Đạo gia trực tiếp sử dụng lộ trình tu luyện truyền thống【 Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Luyện Hư (Hợp Thể), Hóa Thần 】. (Người phát minh ra điều này thật là thiên tài!) Kim Đan cũng đã là trưởng lão rồi, còn Nguyên Anh thì là một nhân vật lớn ở một phương. Vì vậy, cấp sáu tương đương với đại boss ngầm đỉnh cấp của cảnh giới Luyện Hư.

Dù sao, các bạn xem nhiều tiểu thuyết tu chân chắc hẳn biết Nguyên Anh kỳ mạnh mẽ thế nào, mà nó tương đương với cấp bốn.

Âm Dương gia do công pháp đặc thù, lộ trình thăng cấp đặc biệt khó khăn, mỗi cấp sẽ mạnh hơn một chút.

---Editor có lời muốn nói---
Thôi chịu thua, mạng cùi quá không mở được wattpad trên lap. Thua. Nay 1 chương thui nhen.
Btw nay lướt được 1 cfs, các bạn đọc ở đây thích đọc chú thích ngắn dưới chỗ cần chú thích, hay muốn đọc chú thích đặt hết ở cuối chương thế nhỉ. Mình đang làm cả hai, cái nào dài quá để xuống dưới. Tham khảo ý kiến mọi người một chút hén.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com