TruyenHHH.com

Khang Ai Thien Kim Nhat Tieu


Cấp năm thành thánh, cấp bảy thành thần, đây là nhận thức chung của Bách Gia Chư Tử.

Hắn đã thất bại khi cố gắng đột phá lên cấp năm của Âm Dương.

Dù chưa bao giờ thực sự xem mình là Cơ Quyết, cảm giác khi tu vi tan biến và mọi công lao trước đây trở thành vô ích vẫn thật khó chịu.

Suốt một thời gian dài, Từ Bình Nhạc như một con thú bị giam cầm, giằng xé trong mâu thuẫn.

Ban đầu, khi nhìn thấy Thi Khê, tâm trạng hắn lập tức trĩu nặng. Mười tám tuổi, hắn công khai với gia đình, rồi nhiều năm không còn mong muốn gì nữa. Thật không ngờ, người đầu tiên khiến hắn rung động lại xuất hiện trong loại hoàn cảnh này.

Hắn rơi vào ngõ cụt, bị kẻ thù vây khốn, và còn bị Thi Khê kéo vào hiện thực, khiến hắn từ vỏ bọc lạnh lùng vô cảm bị lôi ra ngoài. Cảm xúc hắn dành cho Thi Khê thật phức tạp, đôi khi hắn còn tự trách mình giữa đêm, "Tại sao ngay từ đầu mình không giết cậu ta?"

Thế nhưng, Thi Khê hồn nhiên hoàn toàn không hề nhận ra mình khiến người ta khó chịu. Cũng may là rung động tuổi thiếu niên này giống như một đốm lửa nhỏ, có thể dễ dàng kìm nén.

Khi đó, có quá nhiều thứ Từ Bình Nhạc cần suy nghĩ: làm sao rời khỏi Nam Chiếu, làm sao thoát khỏi Âm Dương gia, làm sao để tu luyện công pháp khác, hắn chẳng còn tâm trí để nghĩ đến chuyện tình cảm. Khoảnh khắc hắn cắt tóc bên ánh nến, hắn mệt mỏi tự nhủ với chính mình: "Cứ tạm vậy đã."

Trong căn phòng nhỏ ở  Nam Tây Các của Thiên Kim Lâu, Thi Khê đã chế ra một cái "tivi". Có năm kênh, bao gồm: kênh trò chuyện tán gẫu, địa điểm là quán trà; kênh kể chuyện nghe sách, địa điểm là thư quán; kênh thi đấu thể thao, địa điểm là võ đài chợ đen; kênh kinh kịch cổ điển, địa điểm là diễn phường.

Và còn một kênh nữa...

"Còn một cái nữa, chắc chắn anh không đoán được tôi đã đặt viên lưu mục châu cuối cùng ở đâu."

Thi Khê nói đầy ẩn ý. Cậu cúi xuống điều chỉnh kênh trên chiếc "tivi," đợi đến khi tấm vải trắng từ từ hiện lên hình ảnh mà lưu mục châu ghi lại, rồi đứng dậy, tiện tay lấy một túi bánh quế hoa bên cạnh làm đồ ăn vặt, nhảy lên giường và ngồi xuống cạnh Từ Bình Nhạc.

Từ Bình Nhạc vốn đã không thích xem tivi thời hiện đại, huống chi là ở thời cổ đại. Hắn dựa vào giường đọc sách, không mấy hứng thú nhưng cũng hỏi theo: "Đặt ở đâu?"

Thi Khê ưỡn ngực đầy tự hào, giọng không giấu được vẻ đắc ý: "Một nơi rất xảo quyệt, lát nữa anh sẽ biết."

"Vậy sao." Hắn vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện gặp khó khăn ở y quán ban sáng. Từ Bình Nhạc có khả năng học tập và trí nhớ tuyệt vời, lật sách y học một cách nhanh chóng. Hắn đọc xong một trang và chuẩn bị lật sang trang tiếp theo.

Đột nhiên, từ trong "tivi" vang lên một tràng cười khúc khích.

Từ Bình Nhạc ngẩn ra, ngẩng đầu lên, chỉ thấy màn hình hiện lên một căn phòng cổ xưa. Viên lưu mục châu đang hướng về phía giường, cửa mở ra, một thiếu nữ mặc áo mỏng cười khúc khích kéo một gã say rượu vào phòng. Gã kia tay chân không yên, liên tục sờ soạng trên eo thiếu nữ, khiến cô cười giòn giã, gã say càng sờ càng lên cao, cô gái mặt đỏ bừng, ỡm ờ từ chối rồi thuận theo, từ từ cởi áo ngoài ra, rồi cả hai bắt đầu hôn nhau, âm thanh nhễu nhão vang lên không ngớt.

Từ Bình Nhạc bình luận: "... Đúng là xảo quyệt thật." Năm kênh mà Thi Khê còn làm ra được cả một kênh người lớn.

Ngoài cửa, mưa tắm rửa cành lá liên miên, chuông xanh dưới mái hiên lay động, gió ẩm thổi vào mang theo mùi gỗ mục. Trong phòng mờ tối, màn hình phát ra chút ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt của Thi Khê. Cậu cũng khá kinh ngạc, đồng tử mở to, một nửa miếng bánh quế hoa còn ngậm trong miệng cũng rơi xuống.

Nhận ra ánh mắt của Từ Bình Nhạc, mặt Thi Khê "bùm" một cái đỏ bừng lên, suýt nhảy dựng lên vì cuống, giải thích: "Không phải! Không phải tôi đặt ở đấy đâu!" Cậu đã bối rối đến nỗi nói năng lộn xộn, sụp đổ nói: "Mẹ kiếp, thật sự không phải tôi! Có người động vào viên lưu mục châu của tôi, tôi đặt nó ở sân trước Hương Khuê Ngọc Các để xem họ nhảy múa, ai mà vô liêm sỉ thế!"

Từ Bình Nhạc không nói gì, chỉ hỏi: "Vậy cậu có muốn tiếp tục xem không?" Nếu Thi Khê muốn xem thì hắn cũng không phiền, hắn đeo tai nghe là xong.

Tai Thi Khê đỏ đến mức như sắp nhỏ ra máu: "Tôi đâu phải biến thái! Đương nhiên là không muốn xem nữa!"

Cậu tức tối nhảy xuống giường, chạy đến tắt ngay cảnh tượng không dành cho trẻ em trên màn hình. Từ Bình Nhạc ngẩn người, không ngờ phản ứng của Thi Khê lại mãnh liệt đến vậy, có phần... hơi quá mức ngây thơ. Cơn khó chịu mơ hồ trong lòng hắn dần tan biến, thậm chí còn muốn bật cười, nhưng sợ sẽ chọc giận thêm nên cầm sách che nhẹ khóe miệng.

Thi Khê thực sự cảm thấy sụp đổ, vì không muốn bị coi là kiểu người biến thái lắp camera trong khách sạn, liền kéo Từ Bình Nhạc đi Hương Khuê Ngọc Các lấy lại viên lưu mục châu ngay trong đêm. Từ Bình Nhạc chưa kịp thay đồ, chỉ mặc áo dài tay và quần dài rồi theo cậu ra ngoài trong đêm mưa. Thi Khê bị gió lạnh thổi suốt dọc đường, nhiệt độ trên mặt mới dần hạ xuống.

Từ Bình Nhạc không nén được ý cười trong mắt, hỏi cậu: "Này, cậu chưa từng xem phim à?"

Thi Khê giờ mới nhận ra mình phản ứng quá đà, cảm thấy thật xấu hổ. Cậu giơ tay dùng mu bàn tay lạnh lẽo áp lên mặt, cố giữ vẻ bình tĩnh, lạnh lùng đáp: "Có xem rồi."

Từ Bình Nhạc hỏi: "Xem rồi sao còn đỏ mặt?"

Thi Khê nói: "Ai nói tôi đỏ mặt vì chuyện đó chứ, tôi đỏ mặt là vì tức giận — tức giận vì có người đã di chuyển viên lưu mục châu của tôi."

Cậu liếc nhìn Từ Bình Nhạc, thấy biểu cảm của hắn lại chọc vào lòng tự tôn của mình, liền hạ tay xuống, giả vờ thản nhiên nói: "Chủ yếu là không có gì đáng xem cả, với lại tôi không thích nữ chính nhiệt tình. Tôi thích con gái có vẻ thuần khiết hơn, đừng chủ động quá, ngoan ngoãn một chút. Hiểu chưa?"

"Hiểu rồi." Từ Bình Nhạc thật sự không cười thêm nữa.

Thi Khê thấy biểu cảm của hắn, nghĩ thầm mình đúng là thiên tài xử lý tình huống.

Hương Khuê Ngọc Các có vẻ mới lạ với Thi Khê, nhưng với Từ Bình Nhạc thì lại rất nhàm chán. Trong phòng, cô gái và gã say rượu cuối cùng cũng không tiến xa hơn, vì gã nôn hết lên giường, làm cô hoảng hốt gọi người đến dọn dẹp. Thi Khê và Từ Bình Nhạc lẻn vào qua cửa sổ lúc bên trong không có ai, tối om không một bóng người.

Thi Khê không dám bật đèn, một mình mò mẫm lục lọi trong bóng tối. Từ Bình Nhạc có khả năng nhìn trong đêm rất tốt, nhưng không định giúp.

Thi Khê thúc giục hắn: "Đừng có đứng không thế chứ."

"Được." Từ Bình Nhạc không hiểu vì sao mình lại đi cùng cậu làm chuyện điên rồ này giữa đêm, chỉ muốn kết thúc trò khôi hài này sớm, nói: "Viên lưu mục châu ở góc phải trên, trên cái tủ đấy."

"Ở đây à?" Thi Khê hoàn toàn tin tưởng hắn, kéo ghế đến trước tủ rồi đứng lên.

"Đúng rồi."

Thi Khê vừa mới đứng lên ghế, chưa kịp hành động gì thì bên ngoài đột nhiên có tiếng bước chân.

Tiếng trêu đùa của đôi nam nữ bên ngoài càng lúc càng gần.

"Ôi chao, lâu lắm rồi huynh không tới!"

"Nhớ ta không?"

"Tất nhiên là nhớ rồi."

Chết rồi! Có người đến! Sắc mặt Thi Khê biến đổi, nhảy xuống khỏi ghế rồi vội vàng kéo Từ Bình Nhạc đứng đơ bên cửa sổ, hoảng hốt kéo cả hai trốn vào trong tủ.

Từ Bình Nhạc chưa kịp định thần đã bị nhét vào trong. Khi lưng tựa vào mặt gỗ lạnh lẽo, hắn thoáng ngỡ ngàng. Hai kiếp người, hắn chưa từng gặp phải tình huống như thế này. Trong bóng tối, ánh mắt hắn phức tạp nhìn về phía Thi Khê.

Thi Khê ở rất gần hắn, hơi thở ấm nóng như sắp chạm vào cổ hắn, lo lắng thì thào: "Xong rồi. Đừng lên tiếng, đừng lên tiếng, nếu bị phát hiện chúng ta sẽ thật sự bị coi là mấy tên biến thái!"

Từ Bình Nhạc vốn không thích gần gũi người khác, theo phản xạ quay đầu tránh xa Thi Khê. Khi thực hiện động tác ấy, hắn chợt dừng lại, rồi thở phào nhẹ nhõm nghĩ: cũng không phải thích đến vậy.

Thấy không, không có khát vọng chiếm hữu, cũng chẳng có mong muốn tiếp xúc gần gũi. Ý nghĩ này thoáng hiện lên khiến hắn bớt đi phần nào khó chịu.

Thật ra, hắn cũng không hi vọng bản thân thực sự thích Thi Khê. Thích là một từ nặng nề, nhất định kéo theo cảm giác được mất, trong khi những thứ khiến hắn phiền não đã đủ nhiều rồi.

"Chúng ta đợi họ xong việc rồi hẵng ra ngoài."

"Được thôi."

Từ Bình Nhạc vốn có chút sạch sẽ, muốn tránh xa nhưng tủ quá nhỏ, mái tóc dài còn ẩm và cánh tay trần của Thi Khê sau khi tắm đang chạm vào người hắn, mát lạnh và ấm áp, theo nhịp thở của cậu mà nhấp nhô. Trong không gian chật hẹp là mùi dầu gội của cậu, như bạc hà, lại như dâm bụt.

Từ Bình Nhạc thoáng thất thần.

Ngay sau đó bên ngoài vang lên âm thanh "loảng xoảng loảng xoảng". Thi Khê phát điên, thầm chửi rủa không hiểu tối nay toàn là chuyện gì đâu không. Cảm thấy quá lúng túng, cậu liền quay sang trò chuyện với Từ Bình Nhạc để chuyển hướng sự chú ý.

"Sao anh không ngạc nhiên chút nào vậy," Thi Khê khó chịu.

"Ngạc nhiên gì cơ?"

"Chuyện hai người bên ngoài ấy, chẳng lẽ anh từng thấy cảnh thật ngoài đời rồi sao? Anh bình tĩnh quá làm tôi thấy mình như thiếu kinh nghiệm."

"Từng thấy rồi."

"Trời ạ," Thi Khê khó tin, ghé lại gần hỏi: "Thật không đấy? Khi nào thế? Anh còn có sở thích này à?"

Từ Bình Nhạc ấn tay lên vai Thi Khê, ngăn cậu tiếp tục dựa sát vào, đành chịu cười nói: "Tôi lừa cậu làm gì. Còn nữa, tôi đâu có sở thích này, ai nói tôi bình tĩnh chứ?"

Thi Khê: "Anh vậy mà không bình tĩnh à?" Cậu đưa tay lên, định chạm vào mặt Từ Bình Nhạc xem có nóng hổi như mình không: "Mặt anh đỏ chưa?"

"..." Này, sao cậu lại động tay động chân nữa rồi. Từ Bình Nhạc nhức đầu, quay mặt tránh đi.

Thi Khê chẳng nhận ra mình liên tục bị lảng tránh, thấy hắn né, trong lòng lại vui vẻ, gật đầu hài lòng: "Được rồi, tôi tin rồi, anh cũng ngượng đấy chứ gì!"

"...Cậu nói sao thì là vậy đi." Từ Bình Nhạc chẳng còn hứng đùa cợt cùng cậu nữa.

Thi Khê thoải mái hẳn.

Trốn trong tủ, cơn ngượng đã tan, lòng hiếu kỳ lại dâng lên. Âm thanh bên ngoài càng lúc càng kỳ lạ, họ đang làm cái gì vậy? Sao lại có tiếng hét đau đớn?

Thi Khê nôn nóng muốn biết, tự nhủ với mình: chỉ xem một chút thôi. Cậu cẩn thận bò ra gần cửa tủ, khẽ khàng đẩy một khe hở, ghé mắt nhìn ra ngoài.

Từ Bình Nhạc ngửi thấy hương bạc hà và dâm bụt thoang thoảng trong không khí, nghĩ rằng có lẽ mình nên thành thật với Thi Khê, nói rằng bản thân không thích quá gần gũi với người khác. Thi Khê tuy không ý thức mình gây phiền, nhưng cũng chẳng phải là kẻ lì lợm. Sao hắn lại không nói ra nhỉ? Có phải sợ sau khi nói ra thấy được vẻ không được tự nhiên, lúng túng trên mặt Thi Khê sao?

Từ Bình Nhạc còn đang mơ màng với câu hỏi này thì bỗng nhiên bị Thi Khê nắm chặt lấy cổ tay.

"Từ Bình Nhạc..." Tay Thi Khê run rẩy, áp sát vào da hắn, dùng hết sức như vừa bị kinh sợ tột độ.

Từ Bình Nhạc ngỡ ngàng: "Cậu làm sao vậy?"

Thi Khê nhỏ giọng nói: "Từ Bình Nhạc, anh nhìn xem." Cậu đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự run rẩy.

Nhìn cái gì? Từ Bình Nhạc ngạc nhiên, thứ gì đã khiến Thi Khê sợ đến vậy? Thi Khê nhắm mắt, lùi lại, nhường khe cửa cho Từ Bình Nhạc.

Từ Bình Nhạc tùy ý liếc qua một cái lập tức hiểu ngay. Trong phòng là hai người đàn ông. Người thấp gầy hơn đang quỳ rạp trên sàn, còn người cao hơn thì rõ ràng đang phấn khích tột độ, tay nắm chặt cây roi, dùng toàn lực quất từng nhát lên lưng gã tiểu quan*.

(*Tiểu quan: 4 thời cổ đại.)

Chát! Làn da trắng như tuyết lập tức nứt toác, nhưng sắc mặt gã tiểu quan lại đỏ bừng, tiếng hét đau đớn xen lẫn những âm thanh đầy khoái lạc.

Từ Bình Nhạc chỉ nhìn một cái rồi lập tức quay đi, chẳng mảy may hứng thú với khung cảnh sống động ngoài kia, hắn nhìn Thi Khê hỏi: "Bị dọa rồi à?"

Thi Khê im lặng hồi lâu mới khẽ đáp: "Ừm, cái thanh lâu này làm gì cũng nhận hết nhỉ."

Từ Bình Nhạc nhịn cười: "Nhận mấy việc này thì sao?"

Thi Khê vò đầu, thở dài: "Thật là... không đứng đắn chút nào."

Từ Bình Nhạc bật cười: "Thi Khê, cậu biết mình đang nói gì không."

Thi Khê chợt tỉnh, đúng rồi, cậu vừa mới chê việc kinh doanh của người ta không đứng đắn ngay trong một thanh lâu. Đúng là ngu thật. Nghĩ đến đây, Thi Khê cũng tự chọc cười mình.

Thấy cậu đã thả lỏng, Từ Bình Nhạc hỏi bâng quơ: "Cậu vừa rồi bị dọa là vì đó là hai người đàn ông, hay là vì việc họ đang làm?"

Thi Khê đáp: "Chắc là việc họ đang làm, hai người đàn ông thì có gì lạ đâu, chủ yếu là hai người đàn ông chơi cái đó... cái đó..." Cậu khựng lại: "Gọi là gì nhỉ?"

Từ Bình Nhạc nhìn cậu: "S//M?"

"Ừ, đúng rồi, S//M, làm tôi giật cả mình. Chơi đến chảy máu thế kia không sợ xảy ra chuyện à?"

Từ Bình Nhạc đáp: "Không đâu."

Thi Khê không hiểu: "Ra máu rồi còn gì."

Trong đầu Từ Bình Nhạc nghĩ thầm, không đến mức lấy mạng đâu, còn xa mới tới mức đó.

Thi Khê không kìm nổi tò mò, mở khe cửa rộng thêm một chút, giờ thì cả hai người có thể nhìn ra ngoài. Từ Bình Nhạc không thực sự hứng thú, hắn đã chứng kiến quá nhiều cảnh máu me và trừng phạt trên đỉnh Anh Ninh.

Bên ngoài, gã đàn ông bắt đầu lăng mạ bằng những lời lẽ dơ bẩn, mỗi nhát roi hạ xuống khiến Thi Khê run lên.

Thi Khê nhìn dòng sáp nóng nhỏ xuống, ngữ điệu phức tạp: "Thật sự có người cảm thấy khoái cảm vì cái này sao?"

Từ Bình Nhạc ngạc nhiên: "Sao, cậu muốn thử à?"

"Đừng có ghê tởm tôi." Thi Khê quan sát thêm một chút, đột nhiên chửi thề một tiếng: "Chết tiệt, Từ Bình Nhạc, tôi nhận ra gã kia rồi! Chính là gã cầm roi đó! Gã là tên đứng đầu bảng của một phòng điều giáo khác! Hai người này rốt cuộc là ai đang mua vui cho ai vậy!"

Còn Từ Bình Nhạc chỉ chú ý một điều: "Cậu biết hắn ta thế nào đấy, Thi Khê, cậu thật sự có sở thích lắp camera trong thanh lâu à?"

"Xéo đi, hắn nổi tiếng quá thôi biết chưa!"

"À." Từ Bình Nhạc chẳng buồn hứng thú, khoảng cách giữa hai người quá gần, mùi hương lạnh nhạt của Thi Khê, hương dâm bụt dịu nhẹ lại thoang thoảng tới.

Mái tóc cậu sượt qua cánh tay hắn, tạo ra một cảm giác lạ lùng.

Từ Bình Nhạc nghiêng đầu, ngồi thẳng dậy, lùi xa Thi Khê một chút.

Thi Khê nhìn chăm chú bên ngoài, rồi bất chợt suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Nghe nói hắn kiếm được bộn tiền nhờ điều giáo người khác. Cầm roi đánh người mà cũng làm giàu được, cái nghề ngon thế hay là chúng ta thử làm đi?"

Từ Bình Nhạc: "Thử gì cơ?" Hắn vốn lơ đãng, hiểu ý cậu xong, bởi vì quá mức ngớ ngẩn nên bật cười không ngừng, từ chối khéo: "Tôi không được, làm vai S sẽ không nhịn được cười mất."

Thi Khê ngồi xổm trong tủ quần áo, đôi vai rung lên vì cười, cả người run rẩy: "Hiểu rồi, làm vai S sẽ cười bể bụng, làm vai M sẽ đánh lại chứ gì."

Cậu dùng một tay bịt miệng mình lại mới ngăn được tiếng cười, nhưng trong mắt cậu, nước mắt suýt nữa thì rơi ra, lấp lánh như những vì sao vụn vỡ.

"..." Từ Bình Nhạc cũng không nhịn được, quay đầu sang một bên cười ra tiếng.

Được rồi, thật là quá đỉnh.

Thật ngu ngốc, trốn trong tủ quần áo của thanh lâu cùng Thi Khê để nghe lén người khác, chuyện ngớ ngẩn như vậy có gì buồn cười chứ?

Nhưng Thi Khê lại có khả năng ấy, đôi khi khiến hắn cảm thấy bực bội, nhưng thường thì lại mang đến niềm vui cho hắn.

Thôi vậy, hắn vốn có quá nhiều điều không thể hiểu.

Như những dải sao vô tận trên đỉnh Anh Ninh khi hắn còn nhỏ, như những ngã rẽ bùn lầy đầy khúc mắc của cuộc đời hiện tại.

Chỉ là một đêm bồi hồi trong lòng, nghĩ không thông thì thôi vậy.

Có lẽ... cũng chẳng có gì to tát...

---Tác giả có lời muốn nói---

Khi tôi đang suy nghĩ về cốt truyện, tôi thực sự rất thích khoảng thời gian của họ ở Thiên Kim Lâu.
Có thể khi đọc đoạn giới thiệu, mọi người sẽ nghĩ rằng Tiểu Quyết ở trong Thiên Kim Lâu sẽ là kiểu người bí hiểm, khó đoán và có chút mưu mô, nhưng thực sự không phải như vậy, hahaha.
Họ trông như đều cố gắng giả ngầu, nhưng ở Thiên Kim Lâu, ngay cả cảm giác rung động cũng rất ngây thơ. Họ tự cho là mình hiểu nhưng thực sự lại không hiểu nhiều lắm.

---Editor có lời muốn nói---

Mọe bộ này đỉnh vãi. Tính tối nay không làm nữa nghỉ ngơi một hôm nhưng tò mò đi gõ chữ tiếp. Từ đầu Nhạc Nhạc đã giải quyết vấn đề nan giải trong mọi câu chuyện đam mỹ có thể gặp - comeout với người nhà. Bên nhà chồng không hề phản đối, chỉ đợi con dâu về thui, xong chương này thì cách mà Nhạc Nhạc loay hoay trong những suy nghĩ mơ hồ không xác định được tình cảm thì mình chỉ biết nói là đỉnh. Đỉnh vãi lz Thiếp Tại Sơn Dương ơi sếp ơi bộ này sếp viết hay thế huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com