TruyenHHH.com

Khang Ai Thien Kim Nhat Tieu


Sau khi sự việc liên quan đến Linh Khiếu Đan bị lộ ra, La Văn Dao vô cùng tức giận, dùng những biện pháp quyết liệt lục soát tất cả các phủ đệ quý tộc trong thành Vân Ca, kiểm tra các món dược thiện.

Mấy ngày gần đây, trong thành không ngừng vang lên tiếng rên xiết, máu chảy thành sông, vô số người bị chặt đầu.

Sau khi rời khỏi núi Chức Nữ, Phương Ngọc Tuyền lẩn trốn ở ngoài thành, lén lút quan sát tình hình. Đợi cho La Văn Dao giết hết đám người của Vệ Cảnh Lam, cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm. Trời biết cậu ta muốn quay về Thước Đô đến nhường nào, nhưng chuyện【 Phù Tang 】bị đánh cắp vẫn chưa được điều tra ra, tạm thời cậu ta không thể rời đi.

Còn Thánh Nhân Học phủ cũng khá nhộn nhịp. Bọn họ đã cứu những học sinh bị nuôi nhốt ở【 Quy Xuân Cư 】, và sắp xếp lại một kỳ thi cho họ, nhưng kết quả cũng không mấy khả quan, chỉ có ba người đỗ vào Bính Viện, còn lại đều vào Đinh Viện, Ất Viện.

Mặt cô quản sự rầu rĩ ủ ê, đặt bút xuống, thở một hơi thật dài.

Dưới chân núi ồn ào hỗn loạn, mấy ngày qua, Thi Khê đều ở lại trên đỉnh núi, ở bên cạnh Cơ Quyết.

Cơ Quyết đến Vân Ca là vì【 Chùy Thiên Tử 】, nhưng kể từ khi Thi Khê thẳng thắn nói rõ về thân phận thế tử của mình, Cơ Quyết đã mất đi hứng thú với Vân Ca, không còn ý định can thiệp vào chuyện gì nữa.

Hiện tại, phần lớn thời gian của hắn đều dành để xử lý chuyện của Âm Dương gia và nước Tần. Là gia chủ Âm Dương gia quả thật rất bận, ít nhất Thi Khê chưa từng thấy con chim xanh truyền tin ngừng lại nghỉ ngơi một chút nào.

Chim xanh được tạo thành từ linh lực của mộc hành trong ngũ hành, mà gió chính là một dạng biểu hiện của mộc hành.

Tin tức mà chim xanh truyền đi, chỉ có Cơ Quyết mới có thể đọc được.

Thực ra, trong thế giới này, Mặc gia đã phát minh ra một thứ tương tự như điện thoại từ lâu, nhưng ngoài thành Lưu Kinh, những nơi khác không được phổ biến.

Bách Gia Chư Tử sẽ không giao quyền thông tin liên lạc vào tay Mặc gia. Danh gia lại càng phản đối, bởi vì họ quá hiểu "ngôn ngữ" có thể trở thành một thanh kiếm sắc bén như thế nào, bọn họ không thể để nước Tề nắm giữ quyền kiểm soát truyền thông, sở hữu năng lực "chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen".

Hoàng thất nước Tề năm xưa từng dự định truyền bá  【 Hồng Kính 】 sang bốn nước khác, nhưng tất cả đều bị từ chối.

Các thuật sĩ cấp cao có phương pháp truyền âm của riêng họ, trong khi các thuật sĩ thấp cấp thì tâm trí chưa vững, dễ bị tẩy não.

Tuy nhiên, nếu như 【 Tắc Hạ Học cung 】 được xây dựng xong, Bách gia sẽ không còn đối đầu với nhau nữa, 【 Hồng Kính 】 có thể sẽ phát huy tác dụng. Thi Khê từng chơi Hồng Kính ở Thành Cơ Quan của Mặc gia, nhưng cũng chẳng có gì thú vị, vì cậu chẳng tìm được ai để trò chuyện.

Tên gọi "Hồng Kính" bắt nguồn từ "Hồng Nhạn Truyền Thư", ban đầu Mặc gia định gọi nó là "Hồng Nhạn", nhưng sau bởi vì nó giống một chiếc gương nhỏ, nên mới đổi thành "Hồng Kính".

"Ngày nào anh cũng có nhiều việc phải giải quyết như vậy sao?" Thi Khê nhìn theo con chim xanh bay khỏi đầu ngón tay Cơ Quyết, tò mò hỏi.

Chim xanh với lông đuôi xanh ngọc bay lên bầu trời rộng lớn.

"Ừ." Cơ Quyết đáp, "Phần lớn vẫn là chuyện của nước Tần bên kia."

Thi Khê: "Nước Tần? Quyền lực của anh bên đó lớn đến vậy sao?"

Cơ Quyết cười nhẹ, gật đầu, lơ đãng bình tĩnh nói: "Nếu không phải vì tôi đã ở trên đỉnh Anh Ninh quá lâu thì sau khi Thái tử qua đời, nước Tần đã định đẩy tôi lên ngôi. Mặc dù tôi là con trai thứ bảy, nhưng bây giờ cũng là con trai duy nhất của hoàng đế và hoàng hậu."

Thi Khê: "Hèn gì."

Cơ Quyết đối với chuyện này không mấy quan tâm, ánh mắt hắn lặng lẽ dừng lại trên người Thi Khê, hỏi: "Mấy ngày gần đây em vẫn còn gặp ác mộng sao?"

Thi Khê ngạc nhiên: "Sao anh biết tôi gặp ác mộng?" Kể từ đêm hôm ấy mơ thấy Đỗ Thánh Thanh, những ngày qua, Thi Khê chẳng thể yên lòng mỗi khi nhắm mắt lại.

Cơ Quyết cười nói: "Mỗi lần em gặp ác mộng là em lại run rẩy."

Thi Khê: "........."

Mấy ngày gần đây, Cơ Quyết đều mặc thường phục. Trên người là áo choàng đen tuyền, tóc dài xõa xuống, tiện tay cầm ấm trà, rót cho Thi Khê một chén trà an thần tĩnh tâm. Thi Khê vốn là người của Y gia, chỉ cần ngửi qua hương trà đã biết loại linh thảo pha trà này chắc chắn là bảo vật hiếm có.

Cơ Quyết nói: "Nếu em sợ thì có thể đến ngủ ở chỗ tôi."

Thi Khê: "Sợ thì không sợ, chỉ là hơi phiền phức thôi." Sau khi uống nốt nửa chén trà, Thi Khê ngẩng đầu hỏi Cơ Quyết: "Anh từng gặp Đỗ Thánh Thanh chưa?"

"Đỗ Thánh Thanh?" Cơ Quyết lắc đầu: "Chưa gặp, y đã mất tích mấy chục năm rồi."

Thi Khê: "Ồ."

Thi Khê không nói với Cơ Quyết rằng Đỗ Thánh Thanh là cha ruột của mình, vì thực ra không có tình cha con gì cả. Một người cha điên loạn như vậy, cũng chẳng có gì đáng để thừa nhận.

Thi Khê cầm chén trà, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Kể từ khi đến Vân Ca, lòng tôi cứ bất an. Anh có thông tin gì liên quan đến Đỗ Thánh Thanh không, kể cho tôi nghe được không?"

Cơ Quyết nhìn cậu chăm chú, không nhịn được cười, bất đắc dĩ nói: "Trước hết, em hãy thành Thánh đi đã, rồi hãy tính đến chuyện đi gây phiền phức cho Đỗ Thánh Thanh nhé?"

Thi Khê lẩm bẩm: "Xem thường ai vậy chứ."

Cơ Quyết thấy cậu biểu lộ nét mặt nghiêm túc, liền thu lại nụ cười, hỏi nhỏ: "Em thật sự muốn hiểu về Đỗ Thánh Thanh à?"

Thi Khê gật đầu: "Ừ."

Cơ Quyết đặt tay lên bàn, nhẹ nhàng gõ vài cái rồi mở lời: "Đỗ Thánh Thanh là người tàn nhẫn với người khác, nhưng lại càng tàn nhẫn với chính mình."

Thi Khê: "Vậy lời đồn về việc y giết cha mẹ có thật không?"

Cơ Quyết: "Ừ, là thật."

Cơ Quyết trầm ngâm một lúc, rồi bình thản nói tiếp: "Nửa đời trước của Đỗ Thánh Thanh có thể nói là một người thiện lương."

"Y sinh ra trong một gia đình nghèo khó, cha mẹ đối xử tệ bạc với y, vì một ít bạc vụn mà bán y cho địa chủ làm vật tế."

"Sau đó, tài năng của y bắt đầu bộc lộ, được một vị sư phụ cứu giúp, và được một học viện trong vùng đặc cách nhận vào học. Vào ngày khai giảng, cha mẹ y lại nhốt y trong chuồng heo, để anh trai y giả danh thay thế y nhập học. Y sống trong chuồng heo ba năm, cuối cùng được người cứu ra, đã vậy còn quỳ lạy cầu xin đừng trách móc cha mẹ và anh trai mình."

Thi Khê không thể tin được: "Đây là Đỗ Thánh Thanh sao? Y bị quỷ nhập xác rồi à?"

Cơ Quyết cong môi cười nhẹ, bình thản nói: "Đỗ Thánh Thanh không phải là người mù quáng vì hiếu thảo. Chỉ là, vì lời dạy của Thánh nhân về đạo hiếu, y đã làm trọn vẹn đạo hiếu đến mức cực đoan."

"Y có nhiều công trạng nổi danh khắp thiên hạ, nổi bật nhất là việc cắt thịt nuôi ưng, lấy máu cứu thành. Tôi nghe Đông Quân kể về chuyện này, trăm năm trước, trong thành Ngỗi, mọi người đều lâm vào cảnh khốn khó, đói rét, thậm chí đổi con cho nhau ăn, thiên tai khiến sinh linh lầm than, tiếng khóc vang dội khắp nơi. Năm nước cho rằng Đỗ Thánh Thanh là người thiện lương, vì thương xót chúng sinh mà hiến thân. Nhưng Đông Quân nói với tôi, thực ra từ đầu đến cuối Đỗ Thánh Thanh không hề biểu lộ cảm xúc gì."

"Đỗ Thánh Thanh có thể giận dữ, có thể cảm thấy bị sỉ nhục, có thể căm hận, nhưng những cảm xúc ấy so với mục tiêu y muốn đạt được thì không đáng để nhắc tới."

"Vì vậy, hành động của Đỗ Thánh Thanh khiến nhiều người cảm thấy thật mâu thuẫn."

"Chịu đựng đủ mọi gian truân và thất bại, bị chà đạp tra tấn, bị bỏ rơi và vu khống, mà lòng thiện vẫn không hề thay đổi. Với tất cả mọi người, y lấy ơn báo oán, bao dung chịu đựng, cho đi không nề hà. Nhưng sau đó, khi y giành được sự kính trọng và yêu mến của thiên hạ, ngay cả cha mẹ y cũng đã bị lòng từ bi của y làm cảm động, hối hận vô cùng, muốn bù đắp cho y bằng tất cả những gì tốt đẹp nhất. Thế nhưng, Đỗ Thánh Thanh lại thay đổi. Vào một đêm mưa, y giết sạch cả nhà, không chỉ giết cha mẹ và anh trai, mà còn giết cả người thầy đã từng cứu giúp y khi y còn bơ vơ."

"Thiên hạ bảo y tẩu hỏa nhập ma, nhưng tôi thì có thiên hướng nghĩ rằng...," Cơ Quyết khẽ cười, không cảm xúc mà bình thản nhận xét, "Là Đỗ Thánh Thanh đã nhận ra rằng thì ra con đường tu luyện cũ không thể giúp y thành thần, vì vậy y cần tìm một lối đi khác."

"Với Đỗ Thánh Thanh, em không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường để đánh giá y, y là một con người bình thường có đầy đủ thất tình lục dục như bao người, nhưng lại có thể vì đạt được mục đích mà bỏ qua hết tất cả những cảm xúc ấy. Mỗi việc y làm đều không liên quan đến cảm xúc, chỉ liên quan đến mục đích."

Thi Khê đau đớn dùng tay che trán, chỉ cần nghe mấy câu này, cậu đã hiểu được độ khó khi phải giết cha mình khó bao nhiêu. Nhưng nếu cậu không giết Đỗ Thánh Thanh, khi Đỗ Thánh Thanh thấy cậu trưởng thành đến mức này, chắc chắn sẽ không tha cho cậu. Trong giấc mơ, ánh mắt của người cha điên loạn kia giống hệt như con rắn độc hung ác tàn nhẫn.

Thi Khê thở dài một hơi: "Thảo nào y có thể đào rỗng thành Vân Ca."

Cha cậu với cuộc sống hai mặt tưởng chừng như mâu thuẫn này lại từ đầu đến cuối giữ vững đạo tâm, kiên trì với một mục tiêu không thay đổi. Nói ra ai mà dám tin chứ?

Trong giấc mơ, Đỗ Thánh Thanh phong lưu, tao nhã, trêu ghẹo đùa giỡn với thiếp thị, toát lên vẻ đa tình, nhưng sau khi biết rõ về quá khứ của y, chỉ có thể cảm thấy y thật sự đáng sợ vô cùng.

Cơ Quyết không ngờ rằng Thi Khê lại bị Đỗ Thánh Thanh ám ảnh đến vậy, hắn cúi đầu, an ủi: "Tôi đến Vân Ca chỉ vì để đối đầu với Đỗ Thánh Thanh, giao y cho tôi giết đi, em đừng sợ."

Thi Khê nghi hoặc: "Bây giờ anh giết được y sao?"

Cơ Quyết: "Có năm phần xác suất, thử xem sao."

Thi Khê ngạc nhiên: "Anh đã đột phá cấp sáu Âm Dương gia rồi?"

Cơ Quyết gật đầu: "Sắp rồi."

Thi Khê: "........."

Thi Khê lại một lần nữa nghiêm túc nhìn Cơ Quyết, có lẽ cảm giác áp lực từ giấc mơ đó quá mạnh mẽ. Cậu vẫn chỉ là một đứa bé, trước mặt Đỗ Thánh Thanh, cậu chẳng có chút sức phản kháng nào — một vị Nho Thánh cấp sáu giết cậu còn dễ hơn giết một con kiến.

Hiện tại, người đột phá được cấp sáu  trong thiên hạ chỉ có ba người. Tư Điệp phu nhân đã an giấc tại【 Vô Hà Hữu Hương 】Đạo gia, Thi Khê đã chứng kiến sự khủng khiếp của Đông Quân ở Thiên Kim Lâu, và sự điên cuồng của Đỗ Thánh Thanh cũng đã bắt đầu lộ diện khi cậu đến Vân Ca.

Người đột phá được cấp sáu không có ai là người đơn giản. Vậy nên, trong sáu năm qua, thậm chí trong suốt hai mươi mấy năm sau khi xuyên không, rốt cuộc Cơ Quyết đã trải qua những gì...? Ánh mắt Thi Khê nhẹ nhàng rơi xuống khuôn mặt của Cơ Quyết, từ đôi mày thanh tú, đến sống mũi, rồi đến đôi môi.

Cơ Quyết bị ánh mắt của Thi Khê nhìn chằm chằm cảm thấy hơi buồn cười, hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?"

Thi Khê lắc đầu, chỉ cảm thán: "Không có gì, chỉ là thán phục, anh thật sự rất tài giỏi." Cơ Quyết đã khen cậu giỏi bao nhiêu lần, lần này cậu cũng thật lòng, coi như có qua có lại.

Cơ Quyết hơi ngẩn người, hắn đã từng được rất nhiều người khen ngợi. Một sự thật được nhấn mạnh vô số lần thì rất khó khiến người trong cuộc cảm thấy xúc động. Tuy nhiên, khi những lời này được nói ra từ miệng Thi Khê, Cơ Quyết vẫn không nhịn được mà mỉm cười, rồi nói: "Nếu em theo tôi về đến đỉnh Anh Ninh, ở lâu một chút, em cũng có thể làm được."

Thi Khê vốn có tâm trạng tốt nhưng lại bị đôi cha mẹ điên cuồng của mình làm mất hết, cậu thở dài, mặt mũi ủ rũ, ngả người xuống bàn. Cánh tay gầy gò của cậu vươn ra từ trong bộ đồng phục trắng tinh của Thánh Nhân Học phủ, bởi vì tâm trạng quá sầu não, cậu không chú ý đến chiếc chén trà vẫn chưa uống hết bên cạnh.

Thi Khê: "Ai, đau đầu quá."

Cơ Quyết đưa tay nâng khuôn mặt cậu lên: "Đừng nằm sấp như vậy, càng nằm sấp càng không dễ chịu."

Cạch. Chén trà bị tay Thi Khê vướng phải, ngã lăn ra, nước trà màu vàng đục ngay lập tức tràn ra khắp nơi, chảy dài xuống bàn, còn làm ướt cả mái tóc đen dài của Cơ Quyết khi hắn nghiêng người tới gần.

Bàn tay của Cơ Quyết chạm vào mặt Thi Khê, cảm giác mát lạnh và mềm mại khiến hắn nhìn xuống, vẻ mặt hơi thay đổi.

Ngay cả khi ống tay áo của chính mình bị nước trà làm bẩn, hắn cũng không nhận ra.

Nhưng Thi Khê nhanh chóng chú ý đến chuyện này. Cậu lập tức ngồi thẳng dậy, không còn nằm xuống nữa: "Tóc anh."

Tóc của Cơ Quyết dính một chút lá trà màu vàng nâu, may mắn là hôm nay hắn không mặc bộ y phục màu bạch ngọc như vài ngày trước, nên dù ống tay áo bị ướt cũng không trông quá lôi thôi. Thực ra đối với một thuật sĩ mà nói, chỉ cần dùng chút pháp thuật là có thể giải quyết, nhưng Thi Khê vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng kỳ lạ, nói: "Để tôi giúp anh làm sạch nhé."

Cơ Quyết nhìn chằm chằm vào Thi Khê, đáp lại: "Ừ."

Thi Khê đưa tay lên để vuốt tóc của Cơ Quyết. Lúc ở Thiên Kim Lâu, Từ Bình Nhạc luôn giữ hình dáng hiện đại, nhưng trước khi chia xa, hắn đã lấy lại thân phận Cơ Quyết. Ngoại hình và diện mạo của hắn phải phù hợp với thân phận của đỉnh Anh Ninh, vì vậy hắn lại để tóc dài.

Sáu năm trước, khi Cơ Quyết thì thầm từ biệt bên tai Thi Khê, vào khoảnh khắc đó, khi từng sợi tóc lướt qua làn da, Thi Khê chỉ cảm thấy lạnh buốt thấu xương. Bây giờ, khi thực sự chạm tay vào quả thật cũng lạnh như nước, cảm giác như thể chẳng thể nắm giữ được.

Thi Khê khẽ nói: "Mặc dù anh bảo tôi phải đột phá thành Thánh rồi mới đi tìm Đỗ Thánh Thanh để gây phiền toái, nhưng vừa đến Vân Ca, tôi bỗng có cảm giác giết y là số mệnh của mình."

Vệ Khương giết cha giết mẹ, Đỗ Thánh Thanh giết cha giết mẹ. Là con trai duy nhất của họ, đây có phải được gọi là thức tỉnh huyết mạch không?

Cơ Quyết đỡ lấy cánh tay của Thi Khê, để mặc cậu vọc tóc mình, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ để lại cho em một đòn trí mạng, để em tự tay giết y."

Thi Khê cong môi: "Không cần."

Cơ Quyết lại hỏi: "Em vẫn còn gặp ác mộng sao?"

Thi Khê đáp: "Chuyện này không quan trọng, có lẽ là vì khi tôi mới sinh ra đã bị Vệ Khương đâm một trâm, mấy hôm nay ở Vân Ca mưa nhiều, gợi lại một số ký ức không hay."

Cơ Quyết nhíu mày: "Đâm một trâm?"

Thi Khê gật đầu: "Ừ, sau khi Vệ Khương sinh tôi ra đã định giết chết tôi, cây trâm đâm vào ngay ngực tôi, trái tim của tôi sinh ra hơi lệch, khó khăn lắm mới sống sót được."

Cơ Quyết hỏi: "Vết thương hiện tại còn đau không?"

Thi Khê đáp: "Trước đây vẫn ổn, nhưng đến thành Vân Ca thì lại cảm thấy không được thoải mái."

Cơ Quyết nói: "Một cây trâm bình thường thì sau khi vết thương đã lành và lên sẹo thì không thể nào còn cảm giác sau nhiều năm như vậy." Hắn giơ tay lên, nắm lấy cổ tay của Thi Khê, "Để tôi xem thử cho em."

---Editor có lời muốn nói---

Hỏi: Tại sao Cơ Quyết biết Thi Khê gặp ác mộng sẽ run?

Đáp: Chắc do ai đó thức cả đêm nhìn người ta chứ gì, hoặc nhạy tới nỗi vịu ơ run một cái là tỉnh giấc xem vịu ơ ngay.

Cái anh này dụ dụ vịu ơ về đỉnh Anh Ninh mấy lần rùi đó mà lòng vòng hoài, đóng bao bố về đi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com