TruyenHHH.com

Khang Ai Thien Kim Nhat Tieu


Thi Khê quay về Thánh Nhân Học phủ, vốn định đi thẳng đến ký túc xá của Giáp Viện nhưng Cơ Quyết chặn cậu lại và nói: "Đến chỗ tôi đi."

Nơi ở của Cơ Quyết được sắp xếp tại đỉnh cao nhất của núi Thiên Tử.

Thi Khê suy nghĩ một lát, rồi cũng không từ chối.

Chuyện【 Linh Khiếu Đan 】bại lộ khiến Thánh Nhân Học Phủ tối nay chắc chắn sẽ hỗn loạn, lòng người xao động chẳng khác nào một nồi cháo loãng, đến nơi ở của Cơ Quyết sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều.

Cơ Quyết dẫn Thi Khê lên núi rồi không can thiệp gì đến chuyện của cậu nữa.

Thi Khê một mình bắt đầu tập trung nghiên cứu luồng khí xanh lam u tối trong đan điền của mình.

Cậu từng nghi ngờ đây là thứ Cơ Quyết để lại cho mình trong tinh vực, nhưng rất nhanh cậu đã tự phủ định. Công pháp của Âm Dương gia nhìn bề ngoài thì dịu dàng nhưng thực chất lại tàn bạo. Với tình trạng【 Hóa Giới 】 của bản thân cậu, Cơ Quyết sẽ không tự ý dùng linh lực ngũ hành tác động lên cậu.

Vậy rốt cuộc đây là cái gì?

Thi Khê ngồi xếp bằng trên chiếu tre. Cửa sổ mở, bên ngoài là gió mát trăng thanh, hoa đào trĩu cành.

Cậu quan sát đan điền, nhìn vào luồng khí màu lam u ám bên trong, nhận ra màu sắc đó có phần giống với sắc xanh thỉnh thoảng xuất hiện trong mắt mình. Nhìn chăm chú một lúc, cậu dường như bắt được một chút cảm giác quen thuộc. Dù vậy, mãi cho đến nửa đêm, cậu vẫn chưa hiểu nổi nó là thứ gì.

Thi Khê mở mắt ra, cảm thấy mu bàn tay bị cọ nhẹ. Cậu cúi đầu xuống nhìn liền thấy【 Thiên Kim 】đã biến thành hình dáng chú chó gỗ nhỏ, mệt mỏi cuộn mình bên cạnh cậu.

Cậu nhấc【 Thiên Kim 】lên, nhìn nó với vẻ nghi hoặc. Rất hiếm khi cậu thấy【 Thiên Kim 】uể oải như thế này, liệu có phải vì nó bị tổn hại một nửa hay không? Xem ra chuyện đi tìm【 Huyền Thiên Mộc 】không thể trì hoãn thêm nữa.

Thi Khê không tiếp tục bận tâm đến chuyện đan điền nữa. Nhìn thấy trăng đã treo cao giữa trời, vẫn còn lâu mới tới hừng đông, cậu quyết định nhảy xuống giường đi tìm Cơ Quyết.

Căn phòng khách trên đỉnh núi Thiên Tử được bài trí thanh nhã và độc đáo. Băng qua hành lang trúc xanh, Thi Khê thấy đèn trong phòng Cơ Quyết vẫn sáng nên trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Là gia chủ Âm Dương gia, Cơ Quyết vốn không cần ngủ, hơn nữa ngũ hành trời đất đều tuân theo ý hắn, cánh cửa chỉ là vật mang tính tượng trưng, Cơ Quyết đã sớm biết cậu đến.

"Không ngủ được à?" Cơ Quyết đang viết thư nhà, hắn đã thay áo choàng ban ngày, chỉ mặc một chiếc áo đơn thuần đen. Vừa hạ bút, hắn vừa hỏi.

Thi Khê ôm Thiên Kim đi tới: "Ừ, không ngủ được. Tinh vực của anh có vấn đề đúng không? Tôi vừa ra khỏi đó thì đan điền liền có chuyện."

Nghe thấy lời này, bàn tay cầm bút của Cơ Quyết khựng lại.

Mực thấm qua giấy tuyên thành một vệt loang, lá thư này coi như hỏng.

Hắn trầm giọng hỏi: "Chuyện gì?"

Thi Khê đáp: "Trong cơ thể tôi xuất hiện thứ gì đó mà tôi không biết."

Cơ Quyết nhìn sâu vào mắt Thi Khê, chậm rãi nói: "Tinh vực của tôi sẽ không làm tổn thương em."

Thi Khê đáp: "Tôi biết. Tôi quan sát cả buổi rồi, không thấy hơi thở nào thuộc Âm Dương gia. Ngược lại... lại giống kiểu gì đó liên quan đến Mặc gia? Tôi nghi ngờ có thể có liên quan tới【 Thiên Kim 】, nên tôi nghĩ mình phải nhanh chóng tìm Vệ Khương lấy chìa khóa."

Cơ Quyết: "Ừ."

Cơ Quyết đặt bút và giấy sang một bên, đột nhiên trực tiếp nắm lấy tay Thi Khê, đầu ngón tay chạm vào tâm mạch của cậu.

Thi Khê bị lạnh đến nỗi giật mình rùng mình một cái. May là Cơ Quyết nhanh chóng rút tay lại, ánh mắt trầm tư nhìn cậu nhưng lại không đưa ra câu trả lời.

Thi Khê: "Anh phát hiện ra điều gì không?"

Cơ Quyết lắc đầu: "Không có, nhưng cơ thể em không có vấn đề nghiêm trọng. Có lẽ đây là điều tốt?"

Thi Khê: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Nhờ nó mà tôi đã đột phá vào Kim Đan hậu kỳ rồi."

"Em giỏi thật đấy." Cơ Quyết cười nhẹ, khen ngợi từ đáy lòng, rồi nói: "Trước khi đến Vân Ca, tôi từng nói với Địch Tử Du rằng muốn gặp Vệ Khương. Tuy nhiên Địch Tử Du lấy lý do Đế cơ đang phát bệnh điên không tiện gặp khách để từ chối tôi. Nếu đến cả tôi còn không gặp được Vệ Khương, thì giờ trong cả thành Vân Ca này, người duy nhất có thể đưa em đến gặp Vệ Khương có lẽ chỉ có một mình La Văn Dao."

Thi Khê gật đầu: "Đây cũng là mục đích tôi vào Thánh Nhân Học phủ. Tôi muốn tiếp xúc thử với La Văn Dao trước, xem thái độ của hắn ta thế nào rồi mới cân nhắc có nên nói cho hắn ta biết tôi là thế tử hay không. Nhưng qua mấy ngày quan sát, tôi phát hiện La Văn Dao còn đang bị vô số rắc rối quấn thân. Đợi sóng gió chuyện【 Linh Khiếu Đan 】lắng xuống rồi hẵng tính tiếp."

Cơ Quyết nói: "Ừ, mấy ngày tới em cứ ở bên tôi."

Thi Khê chuyển chủ đề: "Đừng nói về tôi nữa. Khi nãy anh đang viết thư à?"

Cơ Quyết gật đầu: "Phải, đang viết thư nhà gửi về nước Tần."

Thi Khê tỏ ra tò mò: "Là việc rất quan trọng sao?"

Cơ Quyết lắc đầu: "Không quan trọng." Hắn vốn không định bàn luận thêm về chủ đề này, hắn không có hứng thú nói về chuyện riêng của mình. Nhưng khi đối diện ánh mắt của Thi Khê, nghĩ đến những mối lợi ích liên quan đến cậu, Cơ Quyết dừng một chút, khẽ thở dài trong lòng, rồi mở lời: "Thi Khê, em biết chuyện về【 Tắc Hạ 】không?"

Thi Khê: "..." Lại là【 Tắc Hạ 】.

"Tôi biết." Cậu đã từng gặp người của Lưu Kinh nước Tề ở Thành Cơ Quan của Mặc gia. Họ đến để thương thảo với lão Hoàng về chuyện xây dựng【 Tắc Hạ Học cung 】.

Trong mắt Cơ Quyết chứa ý cười, kinh ngạc nói: "Tôi còn tưởng lão Hoàng vì muốn bảo vệ em, sẽ không nói gì với em chứ."

Thi Khê: "Ông lão ấy còn định đào tạo tôi thành Cự Tử tương lai của Mặc gia, làm sao có chuyện để tôi không biết một chút gì."

Cơ Quyết khẽ cong khóe môi, nhưng trong mắt lại ẩn giấu sự u tối sâu xa. Giọng hắn nhẹ nhàng nghe không rõ cảm xúc: "Nếu bây giờ tôi có đủ khả năng bảo vệ em, tôi lại mong em chẳng biết gì cả."

Thi Khê ngẩng đầu, nhìn Cơ Quyết với vẻ kỳ lạ.

Cơ Quyết nói: "Vậy em có biết lời tiên tri của【 Anh 】không?"

Thi Khê hỏi lại: "Lời tiên tri gì?"

Cơ Quyết trả lời: "【 Anh 】 nói, rất nhanh thôi, thế gian sẽ xuất hiện vị thần đầu tiên đột phá cấp bảy."

Thi Khê khựng lại: "Vị thần đầu tiên... cấp bảy?"

Cơ Quyết gật đầu: "Đúng vậy. Tuy nhiên, sau khi Bách Gia Chư Tử trải qua những bài học đau thương suốt hàng nghìn năm, tất cả bọn họ đều cảnh giác với vị "thần" sắp xuất thế này."

"Tôi đã từng kể với em chuyện về【 Quỷ Tướng Quân 】của Côn Ngô Binh gia. Đó không phải là trường hợp duy nhất —— khi phương pháp tu luyện chính thống gặp phải bế tắc, những thuật sĩ chỉ có thể bước vào những con đường tà đạo, ngay cả các Thánh giả cũng không ngoại lệ."

"Lục địa này từ trước đến nay chưa từng có thuật sĩ nào đạt đến cấp bảy. Vậy, vị thuật sĩ đầu tiên đạt đến cấp bảy đó liệu có thật sự đã đi theo con đường chính thống không?"

"Mọi người đều chờ mong vị thần này xuất hiện trong môn phái của mình; đồng thời cũng lo sợ, liệu sự ra đời của vị thần đó là phúc hay họa."

"Ý tưởng xây dựng【 Tắc Hạ Học cung 】ra đời chính là để ứng phó với lời tiên tri này."

"Bọn họ lo lắng rằng vị thần đột phá cấp bảy này sẽ gây ra đại loạn cho thiên hạ, quấy phá khiến cho trăm họ lầm than, đến lúc đó có lẽ cần tập hợp sức mạnh của cả Bách Gia để tiêu diệt hắn. Vì vậy, vị Pháp Thánh Lục gia ở Lệ Thành nước Sở là người đầu tiên đề xuất việc thành lập Tắc Hạ Học cung, tập hợp những đệ tử xuất sắc nhất của Bách Gia để phòng ngừa nguy cơ từ sớm."

"Danh gia là phe đầu tiên hưởng ứng, với các đệ tử của Danh gia, đại diện là gia tộc Thượng Quan ở Lệ Thành đang đi khắp các nước để vận động xây dựng một học cung mang tầm vóc thiên hạ. Lá thư nhà từ nước Tần gửi đến cho tôi cũng nhắc về chuyện【 Tắc Hạ 】."

Thi Khê cau mày, sau đó từ từ thả lỏng, hỏi: "Vậy anh đã đồng ý chưa?"

Cơ Quyết khẽ cười: "Chưa."

Thi Khê hơi ngạc nhiên: "Danh gia nổi tiếng về khả năng ăn nói và biện luận lắm mà, chẳng lẽ họ không thuyết phục được nước Vệ sao?"

Cơ Quyết đáp: "Nước Vệ hiện giờ đang trong tình thế rất đặc biệt. Sau khi Thụy Vương nắm quyền, rất nhiều thế gia Nho gia đã rời khỏi Vân Ca. Em không nhận ra rằng Thánh Nhân Học phủ giờ cũng chẳng còn mấy người à?"

Thi Khê: "Đúng là tôi có nhận ra."

Hai mươi năm bị sâu mọt ăn mòn, Thánh Nhân Học phủ ở thành Vân Ca đã có chút dáng vẻ của một nơi chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Cơ Quyết tiếp lời: "So với Vân Ca, đệ tử Danh gia giờ đây càng sẵn lòng đi thuyết phục các gia tộc lớn ở nước Vệ như nhà họ Vương ở Lang Gia, nhà họ Nhan ở Tứ Thủy, còn có nhà họ Chung ở Giang Lăng hơn. Ba gia tộc này từ xưa đến nay đều là những gia tộc lớn tiếng tăm lừng lẫy của Nho gia, từng sản sinh nhiều đời Nho Thánh, với môn khách đông không kể xiết, học trò rải khắp thiên hạ."

"Nhà họ La trước đây cũng rất hưng thịnh, nhưng từ khi cha mẹ của La Văn Dao sinh ra La Hoán Sinh, họ đột nhiên giải tán tất cả mọi người. Vì vậy, khi em đến Vân Ca, em sẽ thấy nhà họ La dường như chỉ là một gia tộc lớn bình thường mà thôi."

Thi Khê thở dài một hơi: "Anh đã giúp tôi giải đáp một nghi vấn lâu nay. Tôi từng gặp người của hoàng thất nước Tề, và khi so sánh, tôi càng thấy Vân Ca giống như một gánh hát tạm bợ."

Cơ Quyết khẽ cong môi, bình tĩnh nói: "Thành Vân Ca đã bị đào rỗng sạch rồi."

Thi Khê gật đầu đồng ý: "Đúng vậy, đã bị đào rỗng sạch rồi. Nó vẫn là một hoàng thành xa hoa lộng lẫy như trước kia, nhưng đã chẳng còn chút liên hệ nào với một thánh địa Nho gia thực thụ. Những học sinh mà tôi gặp ở【 Quy Xuân Cư 】hầu hết đều là những người cực kỳ nghèo khổ từ những vùng xa xôi không biết gì về những thay đổi của Vân Ca. Còn những nơi trù phú hơn một chút ở nước Vệ, nơi hiểu rõ biến cố trong kinh thành, có lẽ chẳng ai muốn đến Vân Ca để học nữa. Vì thế, hiện nay có lẽ Lang Gia, Tứ Thủy, và Giang Lăng đều có thể còn chính thống hơn cả Vân Ca."

"Nhưng mà, tại sao các gia tộc họ Vương, Nhan lại phải rời đi?" Thi Khê nói: "Tôi không nghĩ Thụy Vương có tư cách để đuổi họ đi. Anh nhìn xem Thụy Vương sợ La Văn Dao thành cái dạng gì rồi."

Ở thành Vân Ca, nhà họ La như mặt trời ban trưa, thậm chí còn có phần áp chế cả hoàng tộc. Chỉ cần nhìn thái độ của Vệ Tri Nam khi gặp La Hòe Nguyệt là muốn tránh xa cô ta ngay lập tức, là đủ hiểu.

Cơ Quyết mỉm cười nhẹ, nói: "Trên đời này, người có khả năng đào rỗng Vân Ca chỉ có duy nhất một người."

Thi Khê im lặng: "..."

"......"

Không cần phải nói thẳng ra, cậu cũng biết người đó là ai. Lại là ông, người cha điên rồ mà tôi chưa từng gặp mặt.

Đỗ Thánh Thanh quả thật là người siêu phàm.

Thi Khê thở dài ngao ngán: "La Văn Dao kia cũng thật là đáng thương. Bây giờ chỉ còn mỗi mình hắn ta ở lại Vân Ca, cố gắng chèo chống mọi thứ."

Cơ Quyết: "Không đâu. Nho gia rất xem trọng đạo quân thần, ở Lang Gia, Tứ Thủy bên kia phỏng chừng vẫn có người luôn theo dõi mọi động thái ở nơi đây. Đừng quên, lăng mộ tông thất vẫn còn nằm sâu trong hoàng cung Vân Ca."

Cơ Quyết bình tĩnh nói: "Bọn họ không thể buông bỏ Vân Ca được."

Dù cho Vân Ca giờ đây đã bị đào rỗng, trở nên tàn tạ, phù phiếm, lay lắt trước gió. Dưới lớp vỏ hào nhoáng của kinh thành đầy rẫy sâu bọ, nhưng Vân Ca cuối cùng vẫn là Vân Ca, nó là giấc mơ mà tất cả người dân nước Vệ luôn khao khát, bí ẩn và mỹ lệ, như tiếng trống vang vọng trong mây, vạn nước cùng tấu khúc ca ngợi.

Cơ Quyết thấp giọng, bình thản nói: "Với tình hình hiện tại của nước Vệ, tôi nghĩ Nho gia chắc sẽ đồng ý việc xây dựng【 Tắc Hạ Học cung 】."

Thi Khê ngáp dài, lười biếng nói: "Thế thì tôi cũng khá mong đợi đấy, không biết khi【 Tắc Hạ Học cung 】được xây xong sẽ trông như thế nào."

Cơ Quyết khẽ cười, không đáp lại.

【 Tắc Hạ Học cung 】được xây xong sẽ trông như thế nào?

Đến lúc【 Tắc Hạ Học cung 】hoàn thành, có lẽ đã là thời loạn thế.

Cơ Quyết dịu dàng hỏi: "Em có muốn nghỉ ngơi một lát ở đây không?"

Thi Khê nằm gục lên bàn, cảm thấy trong đan điền nặng trĩu, lạnh buốt, cơ thể không mấy dễ chịu. Cậu khẽ nói: "Ừ, tôi sẽ nhắm mắt một lát."

Cơ Quyết: "Được."

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng giúp Thi Khê gỡ những sợi tóc bị【 Thiên Kim 】quấn lấy.

*

La Văn Dao nói: "Đến Đế Cung."

Ba từ ngắn gọn, khàn khàn ấy khiến tất cả mọi người trong Vân Ca như rơi vào vực băng giá.

Đêm nay, máu nhuộm cung vàng điện ngọc, tiếng thét thảm thiết vang vọng tận trời xanh.

Đầu của các quan viên, đại thần lăn từng chiếc xuống từ ba mươi ba bậc thềm ngọc, mỗi cái đều trợn mắt, chết trong sự kinh hoàng và tuyệt vọng.

Thụy Vương co ro như con chuột cống, run rẩy trong góc, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, ngay cả lời cũng không thốt nổi.

La Văn Dao muốn giết gã. Nhưng hắn ta không thể giết được.

Bởi vì mọi manh mối đều dừng lại ở chỗ Vệ Cảnh Lam.

Thụy Vương một mực khẳng định rằng chính Tam hoàng tử cùng Tĩnh Quốc Công và những người khác đã bị quỷ mê hoặc tâm trí, tự mình bày mưu tính kế chuyện【 Linh Khiếu Đan 】!

Gã hoàn toàn không biết gì, cũng bị lừa gạt như bao người khác!

Gã sống chết cũng không chịu thừa nhận rằng mình "làm vua mà bất nhân", đổ hết mọi tội lỗi tàn bạo và hung ác này lên đầu chính đứa con trai ruột của mình, thậm chí còn giả vờ khóc lóc rơi mấy giọt nước mắt.

La Văn Dao suýt nữa đã dùng thuật pháp để lật tung ký ức của Vệ Cảnh Lam, nhưng vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết nào cho thấy hắn từng nói chuyện với Thụy Vương.

Hắn ta lại nhanh chóng lùng sục khắp hoàng cung, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Có người đang che giấu cho Thụy Vương, dùng thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối, hoàn toàn rửa sạch mọi liên quan của gã đến chuyện này.

La Văn Dao đấm mạnh vào tường, đôi mắt đỏ như máu, cuối cùng cúi gập người xuống, tức giận đến mức phun ra một ngụm máu.

---Editor có lời muốn nói---

Nguyên buổi coi dờ da sờ trim, hôm nay lười chỉ làm một chương óe

Tác giả hay đá đá mấy cái tên gọi của người, địa phương, vật gì đó ngoài đời rồi sửa lại trong truyện ghê. Công nhận chị này giỏi sử, hoặc ít nhất ý tưởng rất vip pro để có thể đi tra sử -_- do cái tên Lang Gia Vương gia đó, ngoài đời có Lang Gia Vương Thị thật, thời Tần. Chắc do kĩ năng tìm kiếm của mình còn gà mờ, nên nhiều cái tên tìm mãi không thấy bản vietsub, đành chơi âm hán việt huhu

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com