TruyenHHH.com

Khai Thien Nguyen Thien Tinh Yeu Lam Thay Doi

Nghe Tuấn Khải với Vương Nguyên nói, trái tim chứa đầy sự cô độc của cậu bỗng chốc như được sưởi ấm. Hai người này, không biết từ lúc nào đã khiến cho lòng cậu cảm thấy thật ấm áp. Kể từ cái ngày cha mẹ không may qua đời, bản thân đã lâu, rất lâu rồi không cảm nhận được cái gọi là hạnh phúc này. Đây phải chăng là sự yêu thương? Hay nói đúng hơn chính là tình yêu?

Khóc, cậu đang khóc... dòng nước nóng hổi khẽ chảy trên khuôn mặt chứa sự cảm động. Cố gắng chấn tĩnh nguồn cảm xúc đang dâng trào, Thiên Tỷ vội đưa tay quệt đi mấy giọt nước mắt, trong lòng thật không muốn để 1 trong 2 người kia thấy được. Nhưng... Vương Tuấn Khải vẫn là rất tâm ý nhận ra. Anh dịu mắt nhìn cậu rồi hỏi :

- Em khóc?

- Tôi... tôi đâu có - Cậu phản bác lời anh nói, tuy nhiên càng như thế anh càng nhận ra rõ ràng hơn.

- Thiên Thiên khóc sao ? Đừng lo mà, không có chuyện gì đâu - Vương Nguyên nghe Vương Tuấn Khải hỏi cũng quay ra kiểm chứng xem Thiên Tỷ có khóc không rồi qua đó mà an ủi.

- Tôi thật không có khóc.

- Vậy sao mắt Thiên Thiên đỏ vậy? Không khóc thì là gì nữa? - Vương Nguyên nâng mặt Thiên Tỷ lên soi xét kĩ. Khẳng định chắc là cậu đã khóc.

- Tôi... thôi đến nơi rồi kìa - Cậu vội vã quay mặt đi, miệng bất giác chuyển chủ đề.

Vì lần trước cả Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đều đã ở nhà cậu 1 lần nên việc phân chỗ ngủ cũng không cần phải sắp xếp gì nhiều.

Đêm nay có vẻ thật ảm đảm. Đưa tay mở cửa sổ ra để ánh trăng có thể chiếu vào, đôi mắt hổ phách của Thiên Tỷ khẽ ngắm nhìn vật thể tròn đang tỏa sáng rực trên trời kia. Thật sự là cậu không thể ngủ nổi khi mà đầu cứ suy đi nghĩ lại về chuyện xảy ra ở buổi lễ tối nay.

- Không ngủ được à?

- Hả? - Thiên Tỷ lại ngạc nhiên quay đầu, giọng nói này chắn là của Vương Tuấn Khải.

- Em vẫn lo lắng sao? - Anh dần tiến lại gần cậu, khuôn mặt điển trai được ánh trăng chiếu vào tựa hồ thật đẹp.

- Tôi... tôi... tôi có chuyện muốn hỏi anh... - Chỉ cần nhìn gần gương mặt của anh là cậu lại lắp ba lắp bắp.

- Sao?

- Anh định... anh có định quay lại Vương gia không?

- Tôi không biết nữa - Nghe câu hỏi của cậu anh có chút ngây người ra.

- Quyền thừa kế gia tộc chẳng phải rất quan trọng sao? Anh nỡ nào lại bỏ nó? - Thiên Tỷ liền mạch hỏi rõ ràng, cảm nhận trong ánh mắt của Vương Tuấn Khải có chút gì đó khó hiểu.

- Vậy ý em là muốn tôi quay về.

- À... tôi... tôi không có ý đó... chẳng qua chỉ muốn hỏi. Nhưng anh không thấy tiếc gì sao?

- Em thích tôi không? - Vương Tuấn Khải bỏ ngoài tai lời nói của cậu, bất giác hỏi lại.

- Tôi... cái này...

Bị anh hỏi khó, Thiên Tỷ cứ ngập ngừng mãi không nói tiếp được gì. Sau khi im lặng khoảng 1 phút, bỗng bàn tay anh khẽ nâng cằm cậu lên, rồi nhẹ nhàng đặt môi xuống cánh môi hồng mềm mại của cậu. Lại là 1 nụ hôn dịu dàng giống hệt như lần trước. Rất ôn nhu, rất dịu nhẹ, hoàn toàn không hề có chút mạnh bạo.

Thiên Tỷ ngơ ngác nhìn lấy Vương Tuấn Khải. Gương mặt anh tuấn dường như chứa quá nhiều cung bậc cảm xúc mà cậu không sao hiểu nổi.

- Thiên Tỷ. Việc thừa kế đúng thật sự quan trọng, từ bé tôi đã luôn nghĩ thế. Nhưng... - Vương Tuấn Khải chỉ vào ngực trái mình rồi mỉm cười nói tiếp :

- Thứ trong này, em đã làm thay đổi nó.

- Vương Tuấn Khải... - Thiên Tỷ cũng chỉ biết lặng lẽ gọi tên, trái tim lại không tự chủ được mà bắt đầu đập liên hồi.

- Tôi thích em. Thích từ lúc thấy em đứng len lén nhìn tôi với Vương Nguyên trong đám fans cuồng.

- ...

- Tôi giờ chỉ muốn được bên cạnh em, hằng ngày hằng giờ như thế này.

Nói rồi, anh đưa tay khẽ vuốt ngọn tóc cậu. Ánh mắt càng lúc càng trở nên ôn nhu, khác xa với 1 Vương Tuấn Khải lạnh lùng, băng giá như trước đây. Đôi răng khểnh bất giác lộ ra, là cười, thật sự là anh đang mỉm cười với cậu.
Khoảnh khắc này, thâm tâm Thiên Tỷ thầm nghĩ : "Cảm ơn anh rất nhiều, Vương Tuấn Khải".

Biệt thự Vương gia...

Không cần nói cũng đủ biết lúc này Vương phu nhân đang giận dữ tới mức nào. Sau khi kêu đám vệ sĩ đi tìm 2 thằng con quý tử, bà lại quay ra ái ngại nói chuyện với Hà Minh Nguyệt và Dương Hân Hy.

- Ta xin lỗi, mong 2 đứa thông cảm cho. Thật sự vụ việc này là ngoài ý muốn. Với lại nhất định ta sẽ bắt bằng được 2 đứa nó về.

- Không sao đâu phu nhân. Con cũng đâu có trách người. Chẳng qua Khải... anh ấy... - Nét mặt Hà Minh Nguyệt buồn bã không sao tả nổi nhưng cô vẫn giữ sự điềm đạm đáp lại lời Vương phu nhân.

- Phu nhân, là do cậu ta. Cái cậu Dịch Dương Thiên Tỷ đó chính là nguyên nhân khiến anh Khải với anh Nguyên gây loạn. Con nghĩ người nên tìm đến tận nhà của cậu ta - Dương Hân Hy chả chút suy nghĩ gì cứ thế hùng hổ nói lớn, khuôn mặt vẫn hiện rõ nỗi tức giận.

- Ừ, ta cũng định thế. Thôi mà cũng 11 giờ rồi, 2 đứa cứ ngủ ở đây đi. Sáng mai về cũng được.

- Vâng, vậy phiền phu nhân rồi. Chúng con xin phép.

Dương Hân Hy kéo tay Hà Minh Nguyệt đi lên lầu. Tâm trạng mỗi người mỗi khác. Nhưng người đau khổ nhất có lẽ là Hà Minh Nguyệt, đôi mắt xinh đẹp của cô dần mờ đi bởi nước mắt.

"Khải... anh thực sự thích cậu ta ư? Dù phải bỏ cả quyền thừa kế anh vẫn chỉ chọn cậu ta thôi sao?".

Hết chap 27~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com