TruyenHHH.com

Khải Thiên | Hợp đồng tình ái

Chương 7

mieutocthieunu

26.

"Doãn Kha? Cậu vẫn ổn chứ?" Giọng của người dẫn chương trình kéo Doãn Kha về với hiện thực, hình như có bước chân đến gần, cậu vội vàng đẩy Ô Đồng ra.

Ai ngờ đối phương không những không buông tay mà còn kéo đầu cậu lại, hôn sâu thêm.

"Sao lại đẩy anh ra?" Giọng nói của anh lẫn cùng tiếng thở dốc chưa kịp bình ổn lại, Ô Đồng ghé sát vào tai Doãn Kha mà hỏi nhỏ.

"Có người, có người gọi em." Doãn Kha thở hổn hển, hiển nhiên cũng chưa bình tĩnh lại được.

Ô Đồng cười khẽ, ghé sát môi mình vào môi cậu, "Đừng sợ, cậu ấy sẽ không qua đây quấy rầy chúng ta đâu."

Doãn Kha nhất thời không hiểu được ý tứ của câu nói này, giọng của người dẫn chương trình lại vang lên, "Ô Đồng, anh xong chưa? Đèn sắp sáng rồi, lát nữa hai người đừng biểu diễn cảnh giới hạn độ tuổi trước mặt hàng triệu fan nha."

Lúc này cậu mới hiểu ra, chẳng trách Ô Đồng không sợ đèn sân khấu đột ngột sáng lên, hóa ra anh đã thông đồng trước với mọi người rồi!

Trong khoảnh khắc ánh đèn sáng lên, bàn tay của Doãn Kha bị nắm lấy, khi mười ngón tay của hai người đan vào nhau, cậu nghe thấy bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên từ phía các fan.

Chưa kịp để cậu kịp hoàn hồn, Ô Đồng đã cầm micro trong tay cậu, mỉm cười nói với mọi người, "Cảm ơn sự phối hợp của các bạn, ban nãy mới thì thầm với Doãn Kha vài câu nói ngọt. Nên, sau này chúng ta cùng nhau tiếp tục yêu Doãn Kha, được không nào?"

Tiếng hô "được" chói tai và độ ấm từ lòng bàn tay Ô Đồng lan tới khiến Doãn Kha cảm thấy lâng lâng, tình cảm của hai người vốn chỉ là một hợp đồng, sau này cậu không thể không thừa nhận rằng, mình mê mẩn Ô Đồng, mình bị Ô Đồng thu hút. Nhưng cậu không ngờ Ô Đồng dày công chuẩn bị nhiều thứ cho mình như vậy, thông báo trước với ekip, thậm chí kết hợp với tất cả fan ở hội trường để tặng cậu một bất ngờ.

Tuy hai chữ "cảm động" có vẻ quá sướt mướt, nhưng giờ phút này đây cậu không tìm được từ ngữ nào khác để hình dung.

"Sao nào Doãn Kha? Có giật mình không?" Câu nói của người dẫn chương trình kéo cậu trở lại, nhất thời không biết nói gì, chỉ có thể gật đầu một cái.

Người dẫn chương trình mỉm cười, "Ha ha ha, xem ra bất ngờ của chúng ta rất thành công, Doãn Kha xúc động đến mức không nói lên lời rồi, đúng không nè?"

Nhìn người hâm mộ lấp kín những hàng ghế bên, nhìn người đang nắm tay mình bên cạnh, hình như đây chính là cuộc sống trong mơ ước của Doãn Kha.

Người dẫn chương trình tương tác với fan rồi quay ngược chủ đề về sân khấu, nhìn hai người đang đứng cạnh nhau mà người dẫn chương trình bùi ngùi, "Tôi đột nhiên thấy mình có khả năng tiên đoán, tôi nhớ vài năm trước, trên sân khấu, tôi từng nói một câu là "hai người cùng nhau là được", không ngờ sau này biến thành sự thật."

Doãn Kha vô cùng nghi ngờ, hoàn toàn không nhớ đối phương đã nói câu nói ấy vào lúc nào, nhưng Ô Đồng đã lờ mờ nhớ được, hình như anh có ấn tượng về câu này.

Khi đó họ vừa ra mắt chưa lâu, bộ phim chiếu mạng mà hai người đóng chung có tiết mục quảng bá trên một show giải trí, Ô Đồng mất một lúc mới nhớ ra người dẫn chương trình năm đó cũng là người trước mặt anh.

Anh nhớ khi đó anh và Doãn Kha được chia vào hai đội khác nhau, hoàn toàn không có va chạm hay cạnh tranh gì.

Chỉ có một phần chơi cần mỗi người phải hợp thành một nhóm với thành viên của đội khác, anh vốn định tìm một tiền bối cùng công ty đã quen biết từ trước, sau cùng lại thấy Doãn Kha đứng bên cạnh cũng đang ngó nghiêng tìm nhóm.

Lúc đó người dẫn chương trình vội vã hô một câu, "Ô Đồng, Doãn Kha, hai người cùng nhau là được."

(在一起 vừa có nghĩa là "cùng nhau", vừa có nghĩa là hẹn hò, yêu đương)

Tất nhiên về sau hai người cũng không thành nhóm, vì Doãn Kha quay đầu tìm một chàng trai khác, còn anh chung nhóm với tiền bối kia.

Anh nhớ hình như sau đó từng vô tình xem một cuộc phỏng vấn của Doãn Kha, câu trả lời của cậu khiến anh dở khóc dở cười.

"À, chuyện đó thì, lúc đó em tưởng người mà em túm lấy là Ô Đồng..."

Ô Đồng chúc mừng cậu xong thì về phòng nghỉ ở hậu trường, Doãn Kha biểu diễn thêm vài tiết mục nữa, bữa tiệc mừng sinh nhật kết thúc trong tiếng vỗ tay của fan.

Khi nhận lời phỏng vấn sau chương trình, phóng viên hỏi cậu, "Doãn Kha có cảm nhận gì về buổi tiệc mừng sinh nhật hôm nay?

Cậu nghĩ rất lâu, sau cùng mỉm cười, đáp lại, "Em luôn cảm thấy cuộc đời nên được ngưng đọng lại trong những khoảnh khắc tốt đẹp, như hôm nay chẳng hạn."

"Nhất kiến chung tình (vừa gặp đã yêu) hay nhật cửu sinh tình (lâu ngày thấy yêu), em thấy đối với em thì Ô Đồng là dạng nào?" Phóng viên hỏi thêm câu nữa, Doãn Kha không cần suy nghĩ nhiều đã đưa ra câu trả lời.

"Không phải. Anh ấy, chỉ đơn giản là tình yêu."

27.

Đoàn phim của Ô Đồng cho anh nghỉ một tuần vì tiền bối đóng cùng anh có việc đột xuất; mà bên đoàn phim của Doãn Kha cũng gặp phải sự cố với những trang thiết bị cần dùng, đạo diễn hào phóng cho cậu nghỉ hẳn hai ngày.

Kỳ nghỉ này ập đến đột ngột như Ô Đồng vậy, Doãn Kha dậy từ rất sớm, bỗng chốc không biết nên làm gì. Mở điện thoại, lướt các bài đăng của bạn bè trong wechat một lượt, đột nhiên tin tức đập vào mắt khiến hai mắt cậu sáng lên.

Vừa giải quyết xong tất cả mọi việc, điện thoại đột nhiên reo lên, một dãy số lạ gọi tới, Doãn Kha bắt máy mà ngạc nhiên vô cùng, bởi người gọi là Giang Địch. Đối phương ấp a ấp úng lắp ba lắp bắp mất mười mấy phút, sau cùng ý tứ mà cậu ta muốn biểu đạt là muốn mời anh đi ăn một bữa cơm.

Thời gian hẹn vào buổi tối, nhưng tối nay Doãn Kha đã có dự định riêng, cho nên cậu khéo léo từ chối, không ngờ Giang Địch lập tức đổi thời gian thành buổi trưa.

Doãn Kha cảm thấy khó hiểu, bởi vì cậu với Giang Địch chỉ có thể coi như quen biết sơ qua, nhưng sau cùng đối phương do dự nói thêm một câu, "Vậy thì, anh... cũng có thể dẫn theo người nhà, ví dụ như Ô Đồng gì đó."

Hóa ra trọng điểm nằm ở đây, Doãn Kha thấy hơi khó chịu, cậu cảm thấy cuộc gọi và bữa cơm mà Giang Địch mời cậu tới hoàn toàn nhắm vào Ô Đồng, cậu mới người được "dẫn theo".

Phía bên này, Giang Địch thở phào nhẹ nhõm mà cúp máy, không biết mình sắp bị liệt vào danh sách đen của Doãn Kha. Cậu ta thực sự muốn mời Doãn Kha ăn cơm, không mang theo Ô Đồng là tốt nhất.

Bởi vì cậu ta cảm thấy con người Doãn Kha vừa lễ độ vừa dịu dàng, không giống như tên Ô Đồng kia, suốt ngày tỏa ra mùi thuốc súng, không thể nào nói chuyện được.

Nhưng cậu ta không dám đâu, lỡ như để Ô Đồng biết được cậu ta hẹn một mình Doãn Kha ra ngoài, với bản tính chiếm hữu mãnh liệt và ghen tuông nghiêng trời lệch đất của anh, Giang Địch cảm thấy sự nghiệp diễn viên của cậu ta có lẽ chỉ đến ngày hôm nay thôi.

Cho nên giờ phút này đây, Doãn Kha và Ô Đồng ngồi trong góc nhà hàng, đợi Giang Địch, bởi vì cậu ta bị tắc đường, chưa đến kịp.

Bốn người tụ tập lại đúng là hiếm hoi, nhưng phần nhiều là kỳ lạ.

Hai người chưa đợi được bao lâu đã thấy Giang Địch gửi tin nhắn wechat tới, Doãn Kha nhìn thấy thông báo tin nhắn, đang định mở ra xem, nào ngờ Ô Đồng giằng lấy điện thoại của cậu.

"Hai người lén lút trao đổi số điện thoại với add wechat sau lưng anh từ bao giờ đấy?!"

Doãn Kha sững người vì câu chất vấn đột ngột này, trước hết, cậu và Giang Địch không trao đổi số điện thoại, sáng nay Giang Địch gọi cho cậu đó chứ. Còn về wechat, họ đã add nhau từ khi quay bộ phim cổ trang lúc trước rồi, chỉ có điều không bao giờ nói chuyện mà thôi.

Nhưng cậu sẽ không lên tiếng nói tiếp chủ đề này đâu. Ở bên Ô Đồng lâu như thế rồi, cậu thừa hiểu đối phương, Ô Đồng như một con mèo vậy, phải vuốt lông, phải dỗ dành.

Cậu đang chuẩn bị dỗ anh hai câu thì cánh cửa bị đẩy ra, khẽ khàng và thận trọng, Giang Địch thò đầu nhìn vào.

Doãn Kha mỉm cười, định nói gì đó, một giọng nói đã cướp lời cậu, "Còn không mau vào đây, lén lén lút lút như thế làm gì! Đợi bị chụp được hả?!"

Ô Đồng hung dữ lên tiếng trước, Doãn Kha bất đắc dĩ vẫy tay với Giang Địch, nhìn đối phương lề mề đi vào, phía sau còn có một bóng người.

Lại là Úc Phong? Lần này không chỉ Ô Đồng trở mặt mà cả Doãn Kha cũng kinh ngạc. Sao cậu cảm thấy Giang Địch và Úc Phong gần đây cứ quấn lấy nhau thế nhỉ?

Ánh mắt đánh giá lướt tới lướt lui trên người hai kẻ kia, cậu đè nén cảm giác tò mò trong lòng, không dám hỏi nhiều, thầm nghĩ lát nữa về phải tra khảo Úc Phong đến nơi đến chốn mới được.

Bữa cơm này bình lặng một cách kỳ cục, Doãn Kha vốn tưởng Giang Địch tìm cậu hoặc Ô Đồng có việc gì, thế mà cả bữa cơm cậu ta chỉ nói hươu nói vượn, tám nhảm trên trời dưới bể. Cho đến khi ăn cơm xong, tạm biệt nhau rồi, Doãn Kha vẫn không hiểu ý nghĩa của bữa cơm này là gì.

Giang Địch cảm thấy vô cùng oan ức. Cậu vốn chỉ định ăn một bữa cơm cùng Doãn Kha thôi, nhưng sợ bị thợ săn ảnh chụp được, không tình nguyện mời thêm Ô Đồng, nào ngờ giữa đường nhảy ra một Úc Phong.

Cậu ta vốn định tạo dựng quan hệ tốt với đôi vợ chồng Một Gốc Ngô Đồng, nhưng vì không để Úc Phong nhìn thấy dáng vẻ rụt đầu rụt cổ của mình mà cả buổi tối nói cười vui vẻ, không hề lộ vẻ nịnh hót.

Lúc mấy người tách ra đã không còn sớm nữa, Doãn Kha bị Ô Đồng kéo tay chạy chậm trên đường, anh nói phải rèn luyện thân thể.

Cậu không hiểu nổi tại sao vừa ăn cơm xong đã đòi chạy bộ, lẽ nào Ô Đồng không sợ đang chạy sẽ nôn ra sao?

Sau cùng chạy chậm biến thành lê lết trên đường, hai người chọn một con đường vắng vẻ, thong thả bước bên nhau. Doãn Kha có ý tứ đưa đối phương đi về phía sân vận động, Ô Đồng hoàn toàn không phát hiện ra.

Khoảng thời gian yên tĩnh như thế này thực sự hiếm có, hai người không nói gì, chỉ yên lặng đi bên nhau đã thấy rất thỏa mãn.

Tất nhiên thỏa mãn không thể kéo dài lâu, cậu vừa chủ động nắm tay Ô Đồng được năm phút đã bị một đôi tình nhân đang tập thể dục phát hiện ra.

Sau khi chụp ảnh chung cùng họ, hai người không dám đi tản bộ nữa, Doãn Kha nhân lúc vắng người kéo Ô Đồng lẻn vào sân vận động từ cửa hông.

Ô Đồng vô cùng nghi hoặc, hoàn toàn không biết đối phương muốn làm gì, cho đến khi nghe thấy tiếng hét chấn động và được Doãn Kha dẫn tới một vị trí trống, Ô Đồng mới bất giác phát hiện ra, Doãn Kha đưa anh đi xem concert. Mà nhân vật chính của concert chính là vị tiền bối thần tượng lâu năm của anh.

Ô Đồng biết hôm nay thần tượng của mình sẽ có concert ở thành phố này, chỉ có điều vé vào cửa đã bị giành giật hết trong nháy mắt, anh cầu cạnh bốn phương đều không được. Không ngờ, Doãn Kha làm nhiều thứ vì anh đến thế.

"Được rồi đừng cảm động nữa, vé này em vất vả lắm mới kiếm được, anh xem cho hẳn hoi, cảm nhận sức hút của thần tượng ở khoảng cách gần đi." Sự cảm động đong đầy trong tim Ô Đồng bị câu nói này của Doãn Kha phá vỡ, anh hơi ngượng, đành hướng mắt về phía sân khấu.

Từ khi concert bắt đầu, gần như bài hát nào cũng được các fan bên dưới hát theo, có lẽ vì không khí trong sân vận động lan tỏa, Doãn Kha cũng cất tiếng hát theo, không hề cố kỵ.

Ô Đồng lại bình tĩnh hơn cậu nhiều, anh còn ghé lại gần dặn dò cậu, "Đừng hét to quá, ngày mai ngủ dậy sẽ đau họng."

Doãn Kha không để tâm nhiều, hiếm khi phấn khích đến thế, la hét đủ kiểu, hoàn toàn hòa mình trong bầu không khí của concert.

Lúc này, tiền bối kia đã chuyển sang hát một bài tình ca buồn bã, cả sân vận động bỗng chốc yên tĩnh lại, dường như đang chìm đắm trong cảm xúc đau buồn đột ngột ập tới.

Doãn Kha cũng im lặng, lặng lẽ nghe tiếng hát, trong lòng có chút mất mát. Cậu cụp mắt, vừa vặn nhìn thấy cô gái ngồi phía trước vừa nghe bài hát vừa rơi nước mắt.

Cậu âm thầm thấy bùi ngùi, chắc hẳn cô gái này có nhiều tâm sự, nhưng ngay sau đó đã thấy chàng trai bên cạnh đưa tay ra kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô gái, dịu dàng an ủi "bảo bối đừng khóc" rồi đặt một nụ hôn lên trán cô.

Cảm giác nghèn nghẹn trong lòng càng nghẹn hơn, cậu chưa kịp cảm thán, khóe miệng đã chạm phải một hơi ấm, giọng nói của Ô Đồng vang lên bên tai.

"Có cần anh cũng dỗ em không?"

Hiển nhiên anh cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi, hai má Doãn Kha ửng lên, nhưng vẫn không muốn nhận thua.

Lờ đi cảm giác rung rinh vì bị hôn trộm ban nãy, cậu đưa tay kéo cổ Ô Đồng, ấn đầu anh ngả lên vai mình rồi nói to, "Thôi để anh đây dỗ cưng nhé."

Trước khi concert kết thúc, hai người cẩn trọng và lén lút như hai tên trộm rời khỏi sân vận động trước. Suốt buổi biểu diễn, thứ để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho Doãn Kha không phải là một bài hát hay phần vũ đạo nào, mà là các đôi tình nhân trước sau trái phải 360 độ không góc chết đang ân ân ái ái rất nhiệt tình.

Cậu cảm thấy, hoạt động như thế này không dành cho mình, quá mệt lòng.

Nhưng Ô Đồng lại rất vui, anh vừa đi lùi vừa kéo tay cậu, phấn khích kể về những chuyện nhỏ trong concert ban nãy, Doãn Kha bất giác thấy khóe miệng mình cũng cong lên.

Hình như thế này cũng xứng đáng lắm, cậu thầm nghĩ.

28.

Vốn tưởng chỉ là một ngày bình thường, Doãn Kha không thể ngờ rằng, khi cậu tắm xong, nằm trên giường lại thấy tên mình lù lù ở hotsearch.

Lần này còn đông vui hơn mấy lần trước, ngoài cậu ra có thêm Ô Đồng, đến cả Úc Phong, Giang Địch cũng lên theo, không sót người nào.

Chín tấm ảnh mà cư dân mạng tung ra hoàn toàn là ảnh chụp lúc bốn người ăn cơm ban nãy. Không thể không nói rằng, những bức ảnh này được đặt cạnh nhau thực sự... biến bốn người thành một tình yêu đa giác đau lòng.

Có cảnh cậu và Ô Đồng nhìn nhau cười, có cảnh Giang Địch gắp đồ ăn cho Úc Phong, mà đáng sợ nhất là tấm ảnh cuối cùng: Ô Đồng nhìn Giang Địch, khó lòng nhận ra vui buồn từ ánh mắt đó; Giang Địch nhìn cậu bằng ánh mắt "đong đầy tình cảm", cậu lại nhìn Úc Phong, nhưng Úc Phong đang nhìn Ô Đồng...

Cậu không biết chuyện này từ lúc nào, khoảnh khắc này tại sao lại bị chụp được, thậm chí cậu còn nghi ngờ không biết nhân viên của nhà hàng kia có phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp không.

Cậu thử nhớ lại xem nhân viên phục vụ nào đã chụp trộm, sau cùng mới phát hiện ra, hình như mỗi lần bưng đồ ăn lên là một người khác hẳn...

Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, cậu hết hồn, nửa đêm nửa hôm rồi, ai còn đến tìm cậu? Nhìn qua mắt mèo, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của Ô Đồng xuất hiện, cậu vội vã mở cửa kéo anh vào trong.

"Ấy, Doãn Kha, em nhớ anh thế hả? Không thể chờ được đã lôi anh vào rồi?"

Doãn Kha trợn mắt khinh thường thay cho câu trả lời, cậu chỉ sợ bị người khác chụp được thôi, với cả hành lang lạnh như thế, Ô Đồng chỉ mặc một cái áo T-shirt, lỡ bị cảm mạo thì sao.

Ô Đồng hoàn toàn không để ý tới cái trợn mắt của Doãn Kha, tâm trạng anh rất tốt, vì cuối cùng anh cũng tìm được lí do để chạy lên đây.

Hôm qua anh nghe ngóng được khách sạn mà Doãn Kha ở nên cố ý đặt phòng cùng chỗ với cậu, nào ngờ khách sạn này ăn nên làm ra quá, phòng cùng tầng với cậu hết sạch rồi, anh đành ấm ức ở tầng dưới.

"À, anh đến hỏi em đã nhìn thấy hotsearch trên weibo chưa?" Ô Đồng nghiêm túc hỏi, hai chân lại đi về phía giường của Doãn Kha, rất đúng hướng, sau đó ngồi lên giường cậu khoanh chân lại, rất tự nhiên.

Doãn Kha cũng đoán được Ô Đồng đến tìm mình để nói chuyện này, nên cậu gật đầu.

Ô Đồng cầm điện thoại, vẫy tay với Doãn Kha, ra hiệu cho cậu tới đó. Doãn Kha cứ cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng nhất thời không nghĩ ra, nên ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống bên cạnh đối phương.

Ô Đồng khẽ nhếch môi, lặng lẽ vòng tay ôm cậu vào lòng, dùng giọng điệu nghiêm túc nói, "Em nói xem chúng ta nên phản ứng như thế nào? Lần này người quản lý của anh còn không buồn lo lắng."

Anh đang nói vậy, quản lý của Doãn Kha đã gửi cho cậu một tấm ảnh. Cậu mở ra, vừa khéo, tấm ảnh đó do đôi tình nhân chụp cùng hai người đăng tải.

"Đi tập thể dục, tình cờ gặp được Ô Đồng và, hai người vô cùng thân thiện, vô cùng đẹp đôi, vô cùng tình tứ, ngưỡng mộ chết đi được! Các anh nhất định phải hạnh phúc cả đời nhé!"

Trùng hợp làm sao cũng có cư dân mạng tình cờ gặp được Úc Phong và Giang Địch, lần này, lời đồn cứ thế tự tan biến. Quản lý của cậu còn dặn, "Không cần đáp lại đâu, cứ coi như không thấy, tiện thể nói luôn với Ô Đồng bên cạnh cậu như vậy nhé."

Doãn Kha trừng mắt nhìn Ô Đồng, lần này Ô Đồng bị oan Thị Kính nha, anh không đến mức đêm hôm khuya khoắt kiếm cớ lên ngủ cùng Doãn Kha cũng thông báo với quản lý được...

Doãn Kha cũng thấy mình đã nghĩ quá nhiều, vì thế cậu dè dặt hỏi quản lý một câu, "Sao anh biết Ô Đồng đang ở bên cạnh em?"

Quản lý của cậu chỉ gửi một chiếc meme ánh mắt lạnh lùng thần bí rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Chuyện này được giải quyết một cách hoàn hảo, Ô Đồng vẫn không có ý định rời đi. Doãn Kha không ngốc, tất nhiên cậu hiểu được, anh đến đây vì có dụng ý khác.

"Ô Đồng, anh lên tìm em không phải vì bàn bạc chuyện trên weibo đúng không?" Doãn Kha hỏi lại bằng giọng chắc chắn.

Ô Đồng cũng không có ý giấu diếm, anh hồn nhiên trả lời, "Đúng vậy."

Doãn Kha đến cạn lời, cậu khựng mất một lúc mới hỏi tiếp, "Vậy anh muốn làm gì?" Hỏi xong bỗng thấy hối hận, đàn ông con trai với nhau cả, hỏi như thể mình cũng đang mong chờ thế này thế nọ vậy.

Quả nhiên sau đó Ô Đồng nở nụ cười xấu xa ghé lại gần, hai người vốn đã ở trên một chiếc giường, Ô Đồng ghé lại gần như vậy khiến cả hai như dính sát vào nhau, mà Ô Đồng vẫn không ngừng lại, anh còn vươn tới nữa, cậu vô thức lùi về sau, không cẩn thận ngã hẳn xuống giường.

Ô Đồng lập tức nhào tới, khuôn mặt anh ghé sát lại, hô hấp của Doãn Kha dồn dập, cậu khẽ nhắm mắt vào.

Thế nhưng người phía trên không hề có động tĩnh gì, Doãn Kha nghi hoặc mở mắt ra, nhìn ngay thấy một đôi mắt đào hoa đang nhịn cười.

"Doãn Kha, anh chỉ lại gần để trả lời câu hỏi của em thôi mà, em nhắm mắt làm gì?"

Câu nói theo kiểu "đã biết mà còn hỏi" này khiến Doãn Kha bối rối, nhưng cậu không tránh né nữa, còn ngửa đầu lên, nhìn thẳng vào anh, mắng anh, "Vậy anh trả lời đi!"

Ô Đồng khựng lại, sau đó cười đến mức hai mắt cong cong, ghé lại gần hơn, đầu mũi hai người chạm vào nhau, anh thì thầm, "Anh muốn làm gì hả? Tất nhiên là muốn..." Nói đến đây, anh ngừng lại, hôn vội một cái lên khóe môi cậu rồi mới nói tiếp, "Yêu đương với em."

"Trùng hợp thế, em cũng muốn vậy. Thế nên một năm tới đây, chúng ta hãy yêu đương hòa thuận nhé." Doãn Kha nói, ngẩng đầu chủ động hôn Ô Đồng, chưa được vài giây đã bị đối phương đẩy ra, hơn nữa còn nghe thấy lời chất vấn gay gắt.

"'Tại sao lại là một năm! Em có ý gì vậy!"

Doãn Kha không hiểu gì cả, "Chúng ta còn có hợp đồng đó, anh hai à."

Ô Đồng khựng lại, lúc này mới nhớ ra mình và Doãn Kha từng kí một hợp đồng tình ái. Anh cảm thấy rất mừng vì khi đó mình đã kí bản hợp đồng kì quặc kia, nếu không làm sao mà gặp được Doãn Kha, làm sao mà yêu được cậu.

"Vậy anh muốn kí hợp đồng cả đời với em, có được không?"

END

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com