TruyenHHH.com

Khai Thien Hen Nhat

Doãn Kha làm lơ tiếng gió thổi lạnh thấu xương sau lưng, cho đến khi sau lưng cảm thấy đau nhói, là cậu bị Ô Đồng ném bóng chày tới đập trúng.

"Con mẹ nó cậu là người lão tử thích!"

Một câu thổ lộ kinh thiên động địa, giống như một mũi tên phá không mà đến đem Doãn Kha một mũi tên bắn thủng, cả người cùng tâm tình đứng nguyên tại chỗ.

"Cậu để cho tôi trơ mắt nhìn cậu đi cùng người khác yêu đương?" Ô Đồng toàn thân tức giận đến run người cắn răng nghiến lợi nói: "Được, cậu hôm nay nhất định ép tôi nói ra, thật vui khi nhìn chuyện cười của tôi đúng không, Doãn Kha."

"Cậu nói tôi không bỏ xuống được quá khứ. Đúng, tôi đúng là không bỏ xuống được nhưng cậu có biết bên trong quá khứ của tôi đều là cậu không?"

"Thời điểm học Sơ trung mẹ tôi mắc phải bệnh hiểm nghèo. Bà đã đi Mỹ chữa bệnh mà không nói cho tôi. Trước khi đi, tôi chưa gặp mặt bà một lần. Bố tôi vì không để cho tôi buồn đã nói dối tôi rằng tất cả đều là lỗi của ông. Hại tôi cùng ông ấy đoạn tuyệt, tôi trong một đêm mất đi cha mẹ chỉ có thể đem hết tâm tư vùi đầu vào việc tập luyện bóng chày, chỉ để quên đi những chuyện này."

"Có thể nói vào lúc ấy thế giới của tôi chỉ còn lại có bóng chày và cậu."

"Đúng, mặc dù cậu chỉ thích giả cười, lại thích tinh tướng, tâm cứng như tảng đá, không chút nào đem ước định của chúng ta để ở trong lòng. Những bạn học khác suốt ngày bị cậu đùa bỡn xoay quanh còn không tự biết nhưng tôi vẫn mê muội giống như là thích cậu."

"Ở thua trận thi đấu đến khi cùng cậu đoạn tuyệt về sau tôi mới phát hiện. Con mẹ nó chứ tôi thế mà lại thích cậu. Ban ngày nhìn thấy cậu tôi tức giận đến mức hận không thể giết cậu. Mỗi lúc trời tối nằm mơ nhưng tất cả đều là cậu, chỉ có cậu."

"Thế nhưng tôi phát hiện ra đã quá muộn. Tôi từ khi đó thì hiểu rõ, bản thân đã mất đi cậu."

"Cậu nói bên cạnh tôi luôn có một đống người vây quanh. Không sai, tôi là đồng đội ưa thích của Trung Gia. Nhưng là chân chính tình cảm như thế bằng hữu từ trước đến nay cũng chỉ có cậu là duy nhất. Cậu chẳng những là người tôi thích, càng là bằng hữu tốt nhất của tôi. Cậu thử ở trong tình huống của tôi, cậu có để cho tôi có tâm tình cùng người khác quan hệ?"

"Đúng, hoàn cảnh gia đình tôi cực tốt, thành tích hơn hẳn, đánh bóng chày lại có thiên phú hơn người, thế nhưng là người thân của tôi, bằng hữu tốt nhất, người tôi thích, trong một đêm toàn bộ rời tôi mà đi, cảm giác bị toàn thế giới vứt bỏ. Doãn Kha, cậu hiểu không? Cậu có thể hiểu được không?"

Nói đến đây, Ô Đồng gào thét, trong tiếng nói thậm chí mang theo vẻ run rẩy giọng nghẹn ngào.

"Càng buồn cười hơn chính là, sau này tôi vẫn luôn không quên được cậu. Ngày đó tới trường quận thi đấu, sau trận đấu tôi nghe thấy trên khán đài có người nhắc tới tên của cậu, tôi mới biết được cậu đang học Cao trung ở đây. Sau đó tôi ở Trung Gia tham gia huấn luyện luôn luôn trong trạng thái không tốt, lại chiếm vị trí át chủ bài. Cuối cùng bị đám người nói này nói kia nắm được nhược điểm. Tôi dứt khoát chuyển trường đến trường quận. "

"Đến trường quận về sau, tôi phát hiện cậu thay đổi hoàn toàn, cậu không tiếp tục đánh bóng chày. Cậu đối trong lớp đồng học giả cười chỉ có đối với tôi là không có sắc mặt tốt, với lại cậu gần như chưa từng thật sự vui vẻ. Không sai, Ban Tiểu Tùng kéo tôi tham gia đội bóng chày, tôi lúc ấy là bị cậu ta phiền nên nghĩ giúp cậu ta một chút. Thế nhưng cậu chẳng lẽ không đoán được chủ ý của tôi là muốn cho hai ta một cơ hội hòa giải tốt?"

"Nhưng cậu thì sao? Cậu một mực từ chối, ngay cả cơ hội này cũng không chịu cho tôi. Quan hệ hai ta như thế vẫn là tôi đang tìm kiếm nỗ lực phá băng, cậu lại đã làm gì? Cậu biết tôi nằm mơ nhớ nhung cùng cậu cùng nhau ở trên sân bóng tranh tài dáng vẻ không?"

"Đúng vậy. Tôi biết, tất cả những chuyện này ở trong lòng cậu căn bản là không quan trọng gì, kể cả con người của tôi. Giống như cậu nói, người cộng tác không có có thể lại tìm, thế nhưng là cậu đối với tôi mà nói không giống nhau cậu biết không. Doãn Kha, cậu là người đầu tiên và duy nhất tôi thích trong đời."

Sau khi Ô Đồng nói những lời này thân thể như rút hết sức lực, đầu gối mềm nhũn trực tiếp quỳ xuống bãi cỏ.

"Doãn Kha, cậu nói cho tôi biết, cậu để cho tôi làm sao tùy tiện đi ra, để cho tôi làm sao coi như không có chuyện gì xảy ra mà tha thứ cậu?"

Ô Đồng chưa bao giờ nhắc đến khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mình với bất kỳ ai, nó giống như một quả bom hẹn giờ chôn sâu trong trái tim cậu, không biết lúc nào sẽ nổ tung tất cả những gì có mặt.

Mất đi cha mẹ lại mất đi Doãn Kha, tình bạn, tình yêu liên tiếp chịu đả kích, một người trưởng thành cũng chưa chắc có thể thừa nhận được, huống chi khi đó Ô Đồng bất quá là thiếu niên mười lăm tuổi?

Cùng Doãn Kha cắt đứt đoạn thời gian đó, Ô Đồng từng một dạo sợ hãi ngủ buổi tối. Cậu vừa sợ hãi đêm dài không người đi cùng, lại sợ mộng đẹp tỉnh lại mất đi tất cả. Trường học và nhà chẳng qua hai điểm tạo thành một đường thẳng thế giới, hắn nhưng trôi qua vô tri vô giác, mỗi ngày đều giống như một bộ xác không có linh hồn.

Cho tới hôm nay, cho dù cậu đã chấp nhận mẹ mình đã mất và đã hòa giải với cha mình, Doãn Kha ở bên cạnh cậu mỗi ngày, Ô Đồng vẫn không cách nào ngừng lo được lo mất.

Bởi chỉ khi con người ta đã từng trải qua nỗi sợ hãi, cô đơn khi mất đi tất cả thì mới hiểu được thứ tuyệt vọng tàn phá tinh thần và hủy hoại ý chí là như thế nào.

Doãn Kha cảm thấy không có sai, từ lúc hai người hoà giải về sau Ô Đồng quả thực rất ít chủ động đến gần cậu ấy. Hai người trong thời gian chiến tranh lạnh thì cậu còn có lý do nhằm vào Doãn Kha mọi nơi. Chờ đến sau khi hòa giải Ô Đồng ngược lại không dám tới gần cậu ấy, cậu sợ Doãn Kha phát giác ra tình cảm của mình lại xa lánh mình, lại sợ ngày nào đó chọc giận Doãn Kha để quan hệ của hai người lại lần nữa chuyển biến xấu.

Không thấy ánh mặt trời yêu thích, khó mà nói nên lời tâm ý, khát vọng ngày càng gia tăng, khủng hoảng sợ sệt mất đi. Tất cả những thứ này không giờ khắc nào không giày vò lấy Ô Đồng. Thêm hồi ức ở Trung Gia để cậu vẽ ra nhà tù, cậu giống như một con thú bị nhốt, nhìn Doãn Kha đi ngày càng xa bản thân mình nhưng thủy chung không cách nào thoát khỏi lồng giam và xiềng xích.

Có lẽ là nước mắt làm mờ tầm mắt của mình, Ô Đồng đang ngồi trên đất không nhìn thấy Doãn Kha chẳng biết lúc nào đã quay đầu đi tới trước mặt cậu từ từ ngồi xuống.

Ngón tay của ai đó dịu dàng gạt đi những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt thiếu niên. Mọi thứ trước mắt Ô Đồng dần dần rõ ràng, ngoại trừ một khuôn mặt đang cận kề, người kia nhìn qua vành mắt hắn với vẻ nghiêm túc chưa từng có.

"Ô Đồng, cậu không biết. Không biết thật ra tôi vẫn luôn ước mơ được giống cậu, dáng vẻ của cậu là dáng vẻ tôi muốn trở thành nhất."

"Tôi đã nhìn thấy cậu trước khi vào đội bóng chày Trung Gia. Tôi nhìn thấy cậu ra mặt giúp một cậu nam sinh thấp bé, cậu ta bị một vài nam sinh lớn hơn bắt nạt ở trong góc. Cậu đi qua một cước đạp lăn thùng rác đem bọn họ bị dọa sợ đến tè ra quần, vô cùng đẹp trai."

"Tôi đã bị mẹ quản lý nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, mọi cử động đều bị giám sát muốn làm cái gì đều không có đủ dũng khí. Tôi thật sự rất hâm mộ dạng như cậu, dám yêu dám hận, vui cười tức giận mắng không che dấu chút nào tính cách, cảm xúc."

"Ngọn nguồn câu chuyện tôi đã cùng cậu nói qua. Không thể tham gia trận đấu đúng giờ là lỗi của tôi nhưng là tôi về sau như thế nhằm vào cậu, cũng không phải là bởi vì không thèm để ý hay là đã quên chuyện quá khứ . . . Kết quả thua trận thi đấu đã xảy ra, tôi không muốn tìm cho mình cái cớ để cậu thông cảm cho tôi. Tôi so bất bất kỳ ai đều hiểu tính cách của cậu là thích mềm không thích cứng. Nếu như lúc ấy tôi cố gắng cùng cậu giải thích nói xin lỗi cậu nhất định sẽ tha thứ cho tôi. Thế nhưng tôi vẫn muốn rời khỏi đội, kết quả thua trận thi đấu cậu vẫn là phải gánh chịu và điều đó khiến cậu khó chịu, không bằng cậu đem tất cả tức giận ném cho tôi như thế cậu có lẽ sẽ dễ chịu hơn chút."

Giọng điệu nói về quá khứ của Doãn Kha hết sức khẩn thiết và chân thành giống như đang cầm một ngọn lửa do chính tay mình thắp lên, dần dần làm tan chảy lớp phòng ngự băng giá của Ô Đồng.

"Đúng, tôi cũng nghĩ rằng chúng ta đã từng là cộng sự ăn ý như vậy cho dù tôi không cần phải nói cậu cũng phải hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của tôi."

"Hơn nữa lúc ấy cậu đem chuyện của mẹ cậu nói cho tôi biết bên cạnh cậu không có mẹ đi cùng. Tôi cảm thấy nếu như đem rắc rối nhỏ của tôi rằng chuyện mẹ tôi ép tôi đi du học mà tôi không muốn đi nói cho cậu, giống như là đang cố ý kích thích việc mẹ cậu bỏ đi . . . Đây cũng không phải kết quả mà tôi mong muốn."

"Nhưng tôi thật sự chưa từng nghĩ tới, cậu lại có thể bởi vì chuyện tôi rời đội . . . Thống khổ như vậy."

Nói đến đây, sắc mặt trắng bệch của Doãn Kha càng trở nên ảm đạm, đôi môi cậu khẽ run lên, chậm rãi cúi thấp đầu xuống.

"Ô Đồng, thật xin lỗi."

Nước mắt của Ô Đồng khiến cậu cảm thấy đau nhói. Trong chốc lát Doãn Kha rất muốn ôm Ô Đồng một cái, thế nhưng vươn tay ra liền dừng tại giữa không trung, cuối cùng vẫn lặng lẽ thu về.

Doãn Kha không khỏi suy nghĩ, có lẽ bởi vì trong lòng cậu Ô Đồng vẫn luôn là con át chủ bài chói lọi nhất, cho dù gặp khó khăn lớn cỡ nào cũng không sợ hãi, trên đời này không có gì có thể ngăn cản bước chân tiến tới của cậu ấy.

Bất cứ khi nào gặp bất lợi và bế tắc trong trận đấu cậu ấy vẫn sẽ luôn kiêu ngạo mà ngẩng đầu, không ai có thể để cậu ấy chịu thua, không ai có thể đánh bại cậu ấy. Mà mình bất quá là gặp may đúng dịp, mới có thể trong vô số người trở thành người bắt bóng, cộng sự bên cạnh cậu ấy.

Doãn Kha cho tới bây giờ đều chưa hề nghĩ tới, thì ra Ô Đồng không có gì lo sợ là bởi vì có mình bồi ở bên cạnh cậu ấy.

Chỉ cần có cậu đứng ở trên sân thi đấu, cùng cậu ấy sóng vai chiến đấu, cậu ấy liền có thể thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó.

Cậu càng không có nghĩ đến mình sẽ trở thành điểm yếu lớn nhất của Ô Đồng.

"Về sau cậu đến trường quận, tôi liền biết coi như chúng ta hoà giải cũng không thể khôi phục lại mối quan hệ trước kia. Cho nên nhìn thấy bên cạnh cậu có Tiểu Tùng đi theo tôi thật sự nghĩ rằng thế này cũng không tệ. Chí ít có người thay thế tôi cùng cậu đánh bóng chày. Cho nên khi cậu để Ban Tiểu Tùng tìm tôi những chuyện kia, tôi mới có thể giúp đỡ mọi người."

"Kết quả là dưới sức ép của hai người, tôi còn liều mình bị mẹ mắng để gia nhập đội bóng chày. Không phải vậy tôi cũng sẽ không chạy trốn khỏi nhà, chúng ta cũng không có cơ hội giảng hòa . . . Ô Đồng, tôi mới vừa nói bên ngoài sân bóng tất cả mọi thứ đều là tôi ở phối hợp cậu bước đi đây không phải nói cậu đang ép tôi. Tất cả đều là chính tôi can tâm tình nguyện. Cũng chính bởi vì có cậu, tôi mới có cơ hội thay đổi hiện trạng đi làm chuyện mình thực sự yêu thích."

"Nếu như không phải cậu chuyển trường đến trường quận, có lẽ 3 năm Cao trung tôi cũng không có cơ hội lại đánh bóng chày một lần nữa . . . Tôi thật sự rất bội phục Tiểu Tùng, tôi cũng rất cảm kích cậu ấy một lần nữa thành lập đội bóng chày. Bởi vì tôi cảm thấy trên người cậu ấy có nhiều thứ cùng cậu rất giống nhau, chính là dũng khí quyết chí tiến lên vì ước mơ."

"So với các cậu, tôi thật sự rất vô dụng." Gai độc trong lòng bị cậu một tấc một tấc nhổ tận gốc, kéo ra một máu thịt đầm đìa. Doãn Kha hốc mắt nóng lên cố gắng kìm nén nước mắt, đôi môi cơ hồ bị cậu cắn ra một đường vết máu, "Ô Đồng, cậu nói đúng. Tôi quả thực là kẻ hèn nhát, tôi ngay cả dũng khí thừa nhận mình yêu thích ai còn không có huống chi là nói ra khỏi miệng."

Ô Đồng nghe đến đó, vô thức khẽ giật mình, rõ ràng không biết rõ vì sao Doãn Kha lại ở chỗ này lại nói tới người mình thích nhưng nhịp tim của cậu lại tăng nhanh không thể kiểm soát được.

"Hôm nay nếu không phải cậu nói ra trước, tôi có thể sẽ đem bí mật này chôn chặt trong lòng cả đời."

"Cậu biết không, Sơ trung lần đó đến trung tâm du học sinh tham gia tư vấn, đó là tôi lần đầu tiên công khai chống lại mẹ tôi."

"Không chỉ vì đánh bóng chày mà còn vì một người."

"Người này a, đặc biệt đáng ghét, cả ngày lấy khuôn mặt thối, chảnh muốn chết giống như ai thiếu cậu ta năm triệu vậy. Cùng cậu ta thảo luận chiến thuật động một chút lại nổi giận, không chịu nổi."

"Cậu ta còn có chút ngốc nghếch. Luôn cảm thấy mình là sứ giả chính nghĩa, nhìn thấy có người bắt nạt bạn học, không hỏi ngọn nguồn, không nghĩ hậu quả, không cần biết đúng sai trước tiên xông lên giúp đỡ."

"Miệng cậu ta còn đặc biệt độc, không có việc gì cũng thích tổn hại tôi hai câu. Các bạn trong lớp đều khen tôi tốt bụng nhưng cậu ta cả ngày không ưa tôi, nói xấu tôi, có phải bị bệnh hay không?"

Doãn Kha nói rất chậm và từ tốn, lời nói không dễ nghe nhưng giọng nói lại cực kỳ ôn nhu. Vừa giống như dỗ dành đứa trẻ đang khóc rống đêm khuya đi ngủ vừa giống như ở bên cạnh thổ lộ hết lời tâm tình ngọt ngào nhất.

"Tôi khả năng cũng là ánh mắt không tốt a." Doãn Kha nghiêng đầu trong mắt lộ ra ý cười tự giễu, lúc nói chuyện còn mang theo mềm mại giọng mũi, "Cậu nói tôi làm sao lại xui xẻo như vậy, hết lần này tới lần khác liền thích một người như vậy?"

Nói xong câu cuối cùng, Doãn Kha nhịn không được bật cười, nước mắt cuối cùng từ trong mắt từ từ chảy xuống, thiếu niên bên khóe miệng lúm đồng tiền như ẩn như hiện nhưng trong mắt lại tràn đầy ánh sáng dịu dàng ấm áp.

Mà Ô Đồng chính là kinh ngạc nhìn qua Doãn Kha, cặp mắt đào hoa mê người như dừng lại ở trên người cậu, giống như còn không có tiêu hóa hết tất cả lời cậu ta vừa nói, cuối cùng vậy mà tự nhiên thổ lộ.

Doãn Kha người này trái ngược với vẻ ngoài lạnh trong nóng của Ô Đồng, cậu ta là một người ngoài nóng trong lạnh điển hình. Mới quen sẽ thấy cậu ta như gió xuân ấm áp nhưng mà hiểu rõ về sau sẽ phát hiện, gần như không ai có thể đi vào thế giới nội tâm của cậu ta.

Cậu ta ở trong sinh hoạt cũng giống một người bắt bóng mang võ trang đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn mỹ tiếp được tất cả các góc độ mà bóng ném tới. Lời nói, phong thái của cậu ta khiến người khác không thể bắt bẻ, lại không ai có thể nhìn thấy cậu ta ở dưới mặt nạ rốt cuộc ẩn giấu đi vẻ mặt nào.

Cậu ta bên ngoài nóng khiến lòng người khác sinh ấm áp nhưng ở bên trong lạnh làm cho người ta theo không kịp.

Mà chỉ có Ô Đồng một người biết, nếu có may mắn mở được cánh cửa trái tim tưởng chừng như rất chặt kia, liền sẽ nhìn thấy trong đó rốt cuộc ẩn giấu đi như thế nào một cái Xuân Phong Hóa Vũ thế giới.

Đó là một rừng hoa đào so với bất kì ngày xuân nào đều càng thêm rực rỡ, lộng lẫy, đào chi nét mặt vui vẻ ôn tồn, tuỳ tiện sáng rực.

Giống như cậu ta sẽ tìm cậu khi cậu đang một mình ngơ ngác bên chiếc MP3 hỏng, nhẹ nhàng giúp cậu sửa chữa tốt những chỗ bị hư hỏng; cậu ta sẽ nhìn chăm chú vào cậu khi cậu đang cãi nhau với người khác, ở cậu xông đi lên trước tiên đem cậu kéo trở về không cho cậu bị thương, ngay cả khi họ chưa hòa giải; cậu ta sẽ ở lúc cậu tranh tài âm thầm phá rối ý định gian lận của đối thủ, lúc cậu giành chiến thắng thì lớn tiếng khen và làm như thể cái gì cũng chưa từng xảy ra; cậu quỳ gối trước bia mộ mẹ mình gào khóc, cậu ta ở sau lưng nhìn qua cậu yên lặng rơi lệ; biết cậu muốn đi Mỹ, cậu ta dù cho dù tiếc đến đâu cũng sẽ không nói bất cứ cái gì ảnh hưởng đến quyết định của cậu. Đối với Ô Đồng mà nói sự dịu dàng của Doãn Kha cùng người bên ngoài nông cạn hỏi han ân cần khác biệt, là hơi chạm một cái liền sẽ để người ta mê mẩn nghiện độc.

     Nhưng Ô Đồng từ trước đến nay cũng chưa hề nghĩ tới, bản thân sở dĩ có thể nhìn thấy rừng đào này là bởi vì cậu vốn là Doãn Kha đào hoa kiếp.

     Bất luận là cẩn thận, tỉ mỉ, ôn nhu hay là hiếm thấy đả thương người cay nghiệt, sự kiềm chế và xa lánh của Doãn Kha không còn tồn tại trước mặt Ô Đồng và tất cả những cực đoan của cảm xúc tích cực và tiêu cực đều hóa thành một con dao hai lưỡi tuyệt đẹp đâm về hắn, thương địch tám trăm, tự tổn một ngàn.

     Là những viên kẹo ngũ sắc rực rỡ cũng tốt, là mẩu thủy tinh đẫm máu cũng được, hết thảy tất cả Doãn Kha từ đầu tới cuối đều chỉ dành cho một mình Ô Đồng.

     Cậu ta là người duy nhất, cũng là người độc nhất vô nhị của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com